Mục lục
[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi thủy thần nương nương nói xong, thật lâu không nhận được câu trả lời. Cô ngẩng đầu lên nhìn, lại dở khóc dở cười, hóa ra vị phu tử nhỏ kia đã ngủ say, chỉ có tiếng ngáy khe khẽ.

Cô hiểu ngầm cười khẽ. Sự tự do và thoải mái này của tiểu phu tử, nhìn không được lịch sự lắm, nhưng trong mắt cô lại không hề kém hơn hào kiệt nhân gian “mười bước giết một người, không đi xa ngàn dặm”.

Vị thủy thần sông Mai này ngẫm nghĩ, muốn cõng Trần Bình An đến phòng nghỉ trong phủ đệ. Không ngờ Bùi Tiền lại như lâm đại địch, vội vàng bảo vệ bên cạnh Trần Bình An, hỏi:
- Cô muốn làm gì?

Thủy thần nương nương liếc xéo nói:
- Chẳng lẽ để hắn ngủ ở đây tới khi mặt trời lên cao? Dù sao cũng phải để hắn nằm trên một chiếc giường lớn thoải mái chứ, nếu không phủ Bích Du ta còn nói gì đến đạo đãi khách.

Bùi Tiền “à” một tiếng, dặn dò:
- Vậy cô cẩn thận một chút, đừng đánh thức cha ta.

Đồng thời cô bé còn thận trọng cột hồ lô nuôi kiếm vào bên hông Trần Bình An.

Nếu làm mất hồ lô nuôi kiếm này, cho dù mình không bị Trần Bình An đánh chết, có lẽ cũng bị mắng chết.

Không có cách nào, trong lòng Trần Bình An, chỉ có cô là không đáng giá nhất.

Thủy thần nương nương không tranh luận chuyện xưng hô với khuê nữ nhỏ. Cô dĩ nhiên nhìn ra được, Trần phu tử và tiểu cô nương này chắc chắn không có quan hệ huyết thống. Còn như vì sao một lớn một nhỏ lại kết bạn du lịch giang hồ, có lẽ là đo duyên phận.

Duyên tụ duyên tan, duyên đến duyên đi, vốn là thứ tuyệt diệu không thể miêu tả. Giống như từ tối đến sáng nay, ai có thể tưởng tượng, Trần Bình An lần đầu ghé bước phủ Bích Du, lại mang đến cho cô cơ duyên lớn như vậy?

Nên biết thần linh núi sông muốn thăng cấp, phải được triều đình sắc phong, hoàng đế hạ chỉ, dùng khí vận một nước đổi lấy thần vị lên cao. Ngoài ra chỉ có thể tích lũy từng chút, thu lấy tinh hoa hương khói của đám thiện nam tín nữ và khách hành hương thành tâm trong miếu thờ, một đồng, một lượng, một cân, còn khó tiến bước hơn luyện khí sĩ và võ phu thuần túy.

Động tác của thủy thần nương nương nhẹ nhàng, cõng người trẻ tuổi phẩm hạnh khi say rất tốt này. Hắn không hề nặng, cô cũng không dùng thần thông rút đất thành tấc trực tiếp đi tới viện nhỏ, chỉ cõng Trần Bình An bước tới từng bước. Đối với thủy thần sông Mai tính tình nóng vội, đây là lần đầu tiên cô kiên nhẫn như thế.

Cô rất tò mò, một người trẻ tuổi, trong bụng làm cách nào chứa nhiều học vấn như vậy? Làm sao có thể được Văn Thánh lão gia và Tề Tĩnh Xuân coi là người thừa kế văn mạch? Lúc ấy có lẽ hắn vẫn còn là một thiếu niên?

Nếu thật sự là thiếu niên nghe đạo, vậy xuất thân phải tốt đến đâu, thiên phú phải cao bao nhiêu mới được? Chẳng lẽ là thần linh chuyển thế trong truyền thuyết, là nhân tài xuất chúng sinh ra đã hiểu? Nhưng ngẫm lại, cô cảm thấy không đúng. Có thiên tài nào mà Văn Thánh lão gia chưa từng nhìn thấy, chắc sẽ không tầm thường như cô.

Bùi Tiền đi bên cạnh thủy thần nương nương, vẫn luôn ngẩng đầu quan sát sắc mặt đối phương. Thấy vị chủ nhân phủ đệ này cười hơi quái lạ, cô bé cuối cùng không nhịn được hỏi:
- Không phải cô thích cha ta đấy chứ?

Thủy thần nương nương lắc đầu, ôn nhu nói:
- Không, ta đã không thích, cũng cảm thấy không xứng. Nếu nhất định phải chọn một người đọc sách trên đời làm phu quân nương tựa lẫn nhau, ta à, đại khái vẫn thích vị quân tử nhếch nhác kia hơn. Gả cho một người đàn ông như vậy mới có thể sống tốt. Còn người như Trần công tử, khó.

Nếu thủy thần nương nương thích Trần Bình An, Bùi Tiền sẽ tức giận. Nhưng khi nghe thủy thần nương nương nói không thích Trần Bình An, cô bé lại càng tức giận hơn, buột miệng nói ra:
- Cô bị mù à!

Thủy thần nương nương quay đầu nhìn tiểu nha đầu đang tức giận, cười nói:
- Ôi chao, chẳng lẽ các cô gái trên đời đều phải thích Trần Bình An, mới xem như không mù?

Bùi Tiền hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt kiêu ngạo giống như “ngươi đúng là tóc dài não ngắn, ta không nói nhảm với ngươi nữa”.

Thủy thần nương nương vốn tâm tình thoải mái, nhìn thấy dáng vẻ này của Bùi Tiền lại càng bật cười. Bùi Tiền cảm thấy mình bị coi thường, liền tức giận nói:
- Cười cái gì mà cười. Cha ta là ân nhân của cô, ta là con gái của người, chính là tiểu ân nhân của cô, cô hãy tôn trọng một chút!

Bước chân thủy thần nương nương hơi chậm lại, nhẹ giọng hỏi:
- Hay là ta tặng cho ngươi một phần lễ vật cảm ơn nhé?

Ánh mắt Bùi Tiền sáng lên, nhưng rất nhanh lại ảm đạm, uể oải nói:
- Bỏ đi, cô hãy tự tặng cho Trần Bình An. Ta cũng không dám tùy tiện nhận lễ, nếu không sau khi hắn tỉnh dậy, nhất định sẽ ghét ta không có gia giáo, không hiểu lễ nghĩa. Lòng tốt lại bị xem là lòng lang dạ thú, ta tội gì phải như vậy? Cô nói xem đúng không?

Thủy thần nương nương buồn cười, vất vả lắm mới kìm nén được, nghiêm túc nói:
- Không sao, ta tự có đồ quý muốn tặng cho Trần Bình An. Ngươi đã là “con gái của Trần Bình An”, ta xem như là nửa trưởng bối, lần đầu gặp mặt tặng ít đồ cho ngươi là chuyện bình thường. Cho dù ngươi lén lút cất giấu không để Trần Bình An phát hiện, thực ra cũng không quá đáng, không phải là vấn đề đúng sai quá quan trọng. Hơn nữa ngươi không cầm chúng đi làm xằng làm bậy, nếu sau đó Trần Bình An biết được, nhiều nhất là mắng ngươi mấy câu, không đau không ngứa, sợ cái gì?

Bùi Tiền hơi động tâm, nhưng rất nhanh lại cười nhạo nói:
- Sao cô biết ta không làm chuyện xấu? Ta rất xấu đấy. Nếu ta lấy được bảo bối tiên gia cực kỳ quý giá, hoặc là học được pháp thuật thần tiên vô cùng lợi hại, ta thấy ai không vừa mắt, gặp mặt sẽ bẻ cổ bọn họ. Giết người còn gọn gàng hơn lão khốn khiếp họ Chu, còn có cô ả xấu xí tên là “Hữu Biên” kia, cả ngày gương mặt đểu cứng đờ.

- Giống như bình thường ta đói thì ăn cơm, trong nháy mắt lại muốn bới đầy một chén cơm trắng, Trần Bình An cũng không ngăn được. Có điều tới lúc đó nếu Trần Bình An đánh không lại ta, ta sẽ chiếu cố mặt mũi của hắn một chút.

Cô bé càng nói càng vui vẻ, khiến thủy thần nương nương kinh hồn bạt vía. Cho đến giờ phút này cô mới ý thức được, Trần Bình An dẫn theo một tiểu quái thai như thế nào. Lại nói về chuyện giết người giống như ăn cơm, hơn nữa không phải là kiểu trẻ con ngây thơ thích nói năng mạnh bạo.

Ánh mắt của thủy thần nương nương thay đổi, lại cẩn thận quan sát Bùi Tiền.

Bùi Tiền đột nhiên tức giận nói:
- Thủy thần nương nương cô đúng là lòng dạ xấu xa, lấy oán báo ơn. Có phải cô cố ý hãm hại ta, muốn Trần Bình An thấy ta phạm sai lầm, đuổi ra khỏi gia môn. Cô sẽ thừa cơ làm người tốt thu nhận ta, muốn ta ở phủ Bích Du này làm một tiểu nha hoàn bưng trà đưa nước cho cô?

Thủy thần nương nương im lặng không trả lời, cõng Trần Bình An đang ngủ say, đồng thời cúi đầu quan sát cô bé xinh xắn đen nhẻm. Cô cố ý khiến cho ánh mắt của mình trở nên lạnh giá, vừa cố gắng che giấu vừa lộ ra một chút, cười hỏi:
- Ngươi thấy ta như vậy sao?

Quả nhiên Bùi Tiền lập tức lui về sau một bước, ra vẻ ung dung, cười nói:
- Thủy thần nương nương, ta đùa với cô thôi.

Trong lòng thủy thần nương nương đã hiểu rõ. Tiểu cô nương sở hữu tư chất hình kim này, lai lịch nhất định không nhỏ, hơn nữa gần như không có hi vọng khống chế được tâm tính của cô bé.

Cô bỗng dưng nhớ lại lúc trước Bùi Tiền vốc nước đến, Trần Bình An chỉ nói một câu nhẹ nhàng, tiểu cô nương lập tức trở về đường cũ, trả lại vốc tinh hoa kia. Hơn nữa giống như hoàn toàn thuận theo bản tâm, không hề có ý làm trái. Thủy thần nương nương cuối cùng đã suy ngẫm ra một chút manh mối, trong lòng khen ngợi người trẻ tuổi trên lưng.

Bùi Tiền vui vẻ nói:
- Vừa rồi cô cố ý dọa ta à.

Thủy thần nương nương cảm thấy bất đắc dĩ. Tiểu nha đầu này thật sự có trực giác nhạy bén hiểu rõ lòng người? Vậy nếu sớm chiều ở chung với cô bé sẽ mệt đến thế nào?

Cô cõng Trần Bình An đến một viện nhỏ trang nhã nằm riêng biệt, cửa viện và cửa phòng tự động mở ra, đặt hắn lên giường nhỏ có đệm chăn hoa lệ. Bùi Tiền la hét tránh ra tránh ra, giúp Trần Bình An cởi giày, lại đắp kín chăn, sau đó mới ngồi xuống bên giường, trừng mắt nhìn thủy thần nương nương.

Thủy thần nương nương cười nói:
- Ngươi có chỗ ngủ của ngươi, ta sẽ dẫn ngươi đi.

Bùi Tiền lắc đầu nói:
- Ta phải gác đêm cho cha ta, đề phòng kẻ xấu.

Thủy thần nương nương nói:
- Được rồi, đừng làm bộ nịnh hót nữa, Trần Bình An đã thật sự ngủ rồi.

Bùi Tiền nửa tin nửa ngờ, quay đầu nhìn Trần Bình An, sau đó mới đứng dậy, cười hì hì nói:
- Vậy hãy dẫn ta đi chợp mắt một lát, mệt chết đi được. Nhưng sau khi cha ta tỉnh, nhất định phải đánh thức ta dậy ngay, chúng ta còn phải nhanh chóng lên đường. Đã nói là sau khi trời sáng sẽ theo kịp đội ngũ, trước giờ cha ta nói luôn giữ lời.

Thủy thần nương nương xem như đã hoàn toàn bái phục con nhóc nhỏ tuổi nhưng đầu óc khôn khéo này. Sau khi dẫn Bùi Tiền rời khỏi phòng, cô lại tò mò hỏi:
- Đội ngũ? Đã xảy ra chuyện gì?

Bùi Tiền do dự một thoáng, nói đại khái về tình hình của đội ngũ Diêu gia.

Thủy thần nương nương gật đầu nói:
- Không sao cả. Các ngươi cứ an tâm ngủ hai canh giờ, đến lúc đó ta sẽ làm giống như đêm qua, trong thoáng chốc đưa các ngươi tới thượng du sông Mai.

Nghe vậy Bùi Tiền mới yên tâm, đi theo cô gái “bí đao lùn” rất giàu có này đến một viện gần đó. Ngoài miệng thì cô bé kén cá chọn canh, vẻ mặt chê bai, nhưng trong lòng đã sớm hâm mộ đến chết. Nghĩ thầm sau này mình có nhiều bạc, nhất định phải mua một ngôi nhà lớn như vậy, phòng ốc khí phái, còn phải trải vàng bạc dưới đất, lại dán đầy bùa chú giấy vàng kia trong phòng.

Sắp xếp cho Trần Bình An và tiểu cô nương lanh lợi xong, thủy thần nương nương đi tới bên ngoài cửa lớn phủ Bích Du, ngẩng đầu nhìn tấm biển kia, ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Cô lại đi lùi một bước, trong nháy mắt xuất hiện ở miếu thủy thần thờ cúng kim thân của mình. Lúc này còn cách thời điểm mở cửa đón khách hành hương chừng mười lăm phút, cô sải bước vào trong chủ điện.

Lúc trước cô kết thành kim đan, trời sinh cảnh tượng kỳ lạ, khiến cho mấy trăm khách hành hương ngoài cửa dập đầu vái lạy, cực kỳ thành tâm. Cô ở trong phủ Bích Du phía xa cũng sinh ra cảm ứng, hơi có lĩnh ngộ với thần đạo hương khói.

Trong đại điện, pho tượng đất kim thân trên thần đài đã khôi phục nguyên dạng, không còn ánh sáng lộ ra chiếu rọi sông Mai. Thực ra tượng thần chỉ giống cô bốn năm phần, hơn nữa vóc dáng thướt tha, tay áo phất phơ, đường nét linh động, giống như thần tiên mặc áo trời. Cô vẫn luôn cảm thấy tượng thần quá mỹ hóa hình dáng tư sắc của mình, hoàn toàn không phải là mình. Có điều đây là quy củ khi đắp tượng trong miếu thờ thần linh núi sông.

Vị phu nhân coi miếu thủy thần đầu tiên, vốn là một người rơi xuống nước được thủy thần nương nương cứu lên. Sau đó cô quyết tâm từ bỏ thân phận giàu sang của thế tục, làm người coi miếu thủy thần suốt năm mươi năm. Từ một phu nhân trẻ tuổi dần dần biến thành bà lão tóc bạc, bởi vì không có tư chất tu hành nên sống đến tám mươi tuổi thì qua đời.

Chính người coi miếu này đã cần cù siêng năng đi lại bốn phương, giúp thủy thần nương nương lôi kéo tín đồ, năm này qua năm khác mở tiệm cháo cứu tế dân chúng. Lúc hấp hối, bà ta cầm cánh tay nhỏ bé như mỡ dê ngọc thạch của thủy thần nương nương, khàn giọng cười nói: “Nương nương vẫn xinh đẹp như vậy, thợ thủ công làm tượng thần kim thân đúng là tay nghề không tốt, không bằng một phần vạn dung nhan của nương nương. Là bà lão coi miếu này đã thất trách rồi”.

Cuối cùng bà ta nước mắt đầm đìa, hỏi thủy thần nương nương một câu, mấy chữ mà thôi: “Có từng mất mát chưa?”

Không đợi thủy thần nương nương trả lời, bà lão đã qua đời.

Người coi miếu kia đến lúc chết vẫn thành kính, thực ra không phải ngay từ đầu đã là người tốt trong mắt thế nhân. Lúc bà ta còn trẻ, có chồng là thương nhân thường xuyên đi ra bên ngoài. Bà ta không chịu được tịch mịch, cho nên đã cấu kết với nam nhân khác. Sau khi sự việc bại lộ, bà ta lại thông đồng với gã đàn ông kia hại chết trượng phu, sau đó thành công tái giá, còn chiếm đoạt tất cả gia sản của chồng trước.

Sau khi sung sướng được vài năm, đúng là tụ vì ác duyên, tan vì ác báo. Trong một lần du xuân ở ngoại thành, bà ta đã bị gã đàn ông lăng nhăng kia đánh gần chết, ném vào trong nước sông Mai. Khi đó nương nương chỉ là một thủy thần nho nhỏ của miếu không chính thống, vừa lúc cứu được bà ta lên.

Đủ loại sự việc, vị thủy thần nương nương này vẫn luôn không giải thích được. Cho đến khi đọc được đạo đức văn chương của Văn Thánh lão gia, nói rằng nhân tính vốn ác, cần phải giáo hóa hướng thiện, cô mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

Thân là thủy thần sông Mai, có thể dựa vào hương khói để soi xét lòng người. Cô vốn ghét cay ghét đắng nhân tâm xấu xí, thậm chí còn bài xích những hương khói lượn lờ kia, luôn cảm thấy mỗi lần giúp người ta cầu nguyện linh nghiệm, mình lại nhiều thêm một phần ác nghiệp trên người.

Sau đó tâm cảnh của cô mới bắt đầu chuyển biến, cai quản thủy vực sông Mai, dùng uy thế chấn nhiếp ác niệm. Đồng thời hợp sức với thành hoàng gia của mấy thành trì bên bờ sông Mai, hiển linh mấy lần. Khi triều đình cầu mưa, cô lại dốc sức thi triển thần thông, cho dù liều mạng đạo hạnh suy giảm, kim thân ảm đạm, cũng muốn giúp bọn họ cầu được ước thấy. Bất kể hương khói là thiện niệm hay tham niệm, ít nhất trước tiên phải khiến mình không thẹn với lương tâm.

Nhưng mấy trăm năm lâu dài, sự kiên nhẫn luôn có lúc kiệt quệ. Cô bắt đầu ít đi vào miếu thờ thủy thần, càng ngày càng thích ở phủ Bích Du đóng cửa từ chối tiếp khách. Dựa vào khẩu quyết tiên nhân kia, chuyên tâm luyện hóa từng món binh khí, dùng chuyện này để tiêu hao kiếp sống thần linh khô khan nhàm chán.

Còn có một nội tình quan trọng hơn, đó là môn pháp quyết truyền thừa thượng cổ kia, chẳng những có thể luyện binh khí, còn có thể luyện nước sông Mai, luyện hương khói nhân gian. Thật sự là đại thần thông tiên gia, một pháp thông thì vạn pháp thông.

Cô vốn cho rằng tiểu cô nương tên là Bùi Tiền kia đã có duyên tới đây, tư chất lại tốt như vậy, không chừng chính là trong xa xăm tự có ý trời, có thể thừa kế thần vị và đạo quyết vô thượng này của mình. Chỉ tiếc sự thật có vẻ không phải như vậy, cô đành phải tiếp tục chờ đợi.

Thần vị truyền thừa không phải chuyện nhỏ. Giống như luyện khí sĩ thu đồ đệ, một bước sơ suất, chẳng những đệ tử gặp phải tai ương, sư phụ cũng có thể bị liên lụy thân chết đạo tan. Hoặc là dạy ra một kẻ vong ân phụ nghĩa, lấy oán báo ơn, làm trái giáo điều, khi sư diệt tổ. Chẳng hạn như Văn Thánh lão gia mà cô ngưỡng mộ khâm phục nhất, học vấn cao lớn biết bao, không phải cũng dạy ra một Thôi Sàm sao?

Ánh nắng ban mai từ cửa sổ chiếu vào mặt đất chủ điện. Thủy thần nương nương dời mắt đi, khẽ thở dài một tiếng. Bà lão coi miếu đứng ở cửa, gương mặt già nua đầy nếp nhăn, rơi lệ vì vui mừng kích động, giống như đã biết được tin vui.

Thủy thần nương nương một người đắc đạo thần vị lên cao, mọi người ở miếu thờ thủy thần sông Mai dĩ nhiên là cả họ được nhờ. Từ nay về sau, chẳng những con thủy yêu kia phải cúp đuôi chạy trốn, không dám làm mưa làm gió, hơn nữa từ phủ đệ thứ sử, phủ đệ quận chủ rồi đến huyện nha các nơi, có lẽ người người đều phải đổi một gương mặt cung kính hơn. Ngay cả thứ sử lão gia kiêu ngạo cậy vào thân phận ân nhân kia, không chừng sau này cũng phải khách sáo hơn nhiều.

Bà lão coi miếu thấp thỏm hỏi:
- Nương nương, thành hoàng gia và thổ địa công ở gần sông Mai chúng ta, cùng với một số hà bá sông nhỏ, gần như đều chạy tới chúc mừng nương nương. Bọn họ biết tính tình của nương nương, cho nên không dám làm phiền phủ Bích Du, chỉ chuẩn bị lễ vật chờ bên ngoài miếu. Nương nương có muốn gặp hay không? Nếu nương nương mệt thì tôi có thể từ chối, bọn họ sẽ không dám nói gì.

Thủy thần nương nương hờ hững nói:
- Ta vẫn còn một chút thời gian, gặp bọn họ đi. Muốn bảo vệ khí vận sông núi một phương, giáo hóa chín mươi vạn dân chúng trong địa bàn, một mình miếu thủy thần chúng ta không thể làm được, cần phải đồng tâm hiệp lực.

Trong lòng bà lão kinh ngạc, không biết tại sao vị thủy thần nương nương ngang bướng này lại đột nhiên đổi tính, nhưng dù gì cũng là một chuyện tốt, lập tức nhận lệnh xoay người đi truyền đạt.

Chỉ cần nương nương chịu tốn một chút tâm tư, mời chào thần linh núi sông các phương, miếu thủy thần sông Mai nhất định có thể được nhiều người ủng hộ, trở thành miếu thủy thần đứng đầu Đại Tuyền đúng như ý nghĩa.

Từ khi cô gái coi miếu đầu tiên tạ thế, miếu thủy thần sông Mai đã đổi nhiều người trông coi, nhưng thủy thần nương nương vẫn luôn không có cảm tình gì, tới tới lui lui, sống sống chết chết, cũng chỉ như vậy mà thôi.

Vào giây phút này, thủy thần nương nương một thân một mình, lại giống như đang nói chuyện với một vị cố nhân, cười nói:
- Nghe bảo thành Thận Cảnh có hai nhà rất am hiểu đắp nặn tượng thần. Kiểu của Trương gia được xưng là mặt ngắn mà đẹp, tăng thêm phong thái. Còn kiểu của Tào gia được khen là y phục lả lướt, bồng bềnh như tiên. Ngươi cảm thấy nhà nào thích hợp với ta hơn? Lại thích thợ thủ công của nhà nào hơn?

Cô nhếch khóe miệnh, cười híp mắt, vung tay lên:
- Ngươi không cần suy nghĩ nữa. Nhà nào giọng điệu lớn, ra giá cao, cứ chọn nhà đó. Hôm nay chúng ta không cần lo về tiền.

---------

Lúc tảng sáng, tại dịch quán bên bờ sông, lão tướng quân Diêu Trấn phát hiện Trần Bình An không ra ăn bữa sáng, liền cảm thấy khó hiểu. Chu Liễm cười ha hả giải thích, thiếu gia du lịch chưa về, đêm qua nhất thời nổi ý, muốn đi chiêm ngưỡng miếu thủy thần sông Mai, lão tướng quân có thể lên đường trước, thiếu gia nhất định sẽ theo kịp.

Diêu Trấn cười lớn nói Trần Bình An thật không trượng nghĩa, sớm biết như vậy thì tối qua nên đi cùng, trì hoãn một hai ngày hành trình thì có sao.

Chu Liễm không nói gì thêm, mỉm cười lui xuống, ngồi cùng bàn với ba người Lư Bạch Tượng.

Lư Bạch Tượng nhìn lão. Chu Liễm lắc đầu cười nói:
- Đừng hỏi ta. Khi đó thiếu gia không muốn ta đi theo, chỉ nói sẽ nhanh chóng trở về, bảo ta nhắn với phía dịch quán.

Ngụy Tiện chỉ vùi đầu ăn cháo, hạ đũa như bay.

Tùy Hữu Biên dù là tư thế ngồi hay ăn uống, đều là người có tác phong độc đáo nhất trong bốn vị “tùy tùng”. Ngay cả người đầu óc đơn giản nhất trong kỵ binh Diêu gia, cũng cảm thấy cô gái đeo kiếm dung nhan tuyệt mỹ này không phải người phàm tục, không phải tùy tùng mà bất cứ một vị công tử thế gia Đại Tuyền nào cũng có thể sở hữu.

Lư Bạch Tượng nhíu mày.

Chu Liễm mỉm cười nói:
- Thế nào, không yên tâm về ta à? Cho dù ta có tâm tư, nhưng có bản lĩnh đó sao?

Thấy Lư Bạch Tượng không muốn nói chuyện với mình, Chu Liễm càng tươi cười.

Thầy trò Đạo môn Doãn Diệu Phong và Thiệu Uyên Nhiên ngồi trong góc, đưa mắt nhìn nhau, không nói câu nào, nhưng giữa nội tâm hai người lại có giọng nói cất lên.

Thiệu Uyên Nhiên ăn một chén cháo gạo kê, dùng tiếng lòng dò hỏi: “Cảnh tượng kỳ lạ nửa đêm về sáng ở miếu thủy thần sông Mai, liệu có liên quan đến người này không?"

Doãn Diệu Phong đáp: “Không biết được. Theo lý mà nói không có khả năng lắm, dù sao vị thủy thần nương nương kia dẫn tới trời đất cảm ứng, đó là dấu hiệu kết thành kim đan, quân tử Chung Khôi cũng chưa chắc có bản lĩnh giúp được chuyện này. Có điều vị Trần công tử lai lịch bất minh kia, thật sự không thể suy đoán theo lẽ thường.”

“Chúng ta không cần để ý. Chỉ cần không gây trở ngại, chúng ta có thể báo cáo kết quả cho họ Lưu Đại Tuyền rồi. Phủ Bích Du có thăng cung hay không, đã có một vị quân tử thư viện chịu trách nhiệm, đó là may mắn. Hôm nay thủy thần sông Mai dựa vào bản lĩnh của mình thăng cấp, đêm qua chúng ta lại đến nhà thăm viếng, cũng có thể nhắc tới một chút để được thơm lây, không chừng vi sư có thể xin giúp con một phần lợi ích.”

Thiệu Uyên Nhiên gật đầu, khóe mắt liếc nhìn cô gái họ Diêu đã đội nón che mặt lên, không nói gì thêm.

Diêu Tiên Chi và Diêu Lĩnh Chi mặc dù là con cháu dòng chính Diêu gia, hơn nữa rất được coi trọng, nhưng vẫn không có tư cách ngồi cùng bàn với ông nội Diêu Trấn. Ba vị trí bên cạnh đều là lão binh sĩ theo Diêu Trấn chinh chiến hơn nửa đời người, không liên quan đến chức vị cao thấp. Diêu Trấn coi đây là chuyện đương nhiên, ba vị lão binh sĩ cũng không cảm thấy có gì không ổn.

Diêu Tiên Chi chớp chớp mắt, dẩu dẩu môi với Diêu Lĩnh Chi.

Diêu Lĩnh Chi hỏi:
- Làm gì thế?

Diêu Tiên Chi thấp giọng hỏi:
- Chị nói xem, có phải Trần công tử đã gặp phải kẻ thiếu hiểu biết, đi trảm yêu trừ ma đại sát tứ phương rồi? Chị nghĩ xem, Trần công tử dựa vào thực lực bản thân, đánh cho yêu ma mấy trăm dặm sông Mai kêu khóc om sòm, cảnh tượng này có phải rất anh hùng khí phách hay không?

Diêu Lĩnh Chi tức giận nói:
- Em còn chưa tỉnh ngủ, thích nằm mơ giữa ban ngày à?

Diêu Tiên Chi nhướng mày nói:
- Chị cảm thấy Trần công tử không làm được sao?

Diêu Lĩnh Chi nói:
- Ta cảm thấy sông Mai không có nhiều ma quỷ như vậy, dù sao cũng có miếu thủy thần trấn áp.

Diêu Tiên Chi cười ha hả nói:
- Em đã nói rồi, thực ra trong lòng chị cũng tin Trần công tử có bản lĩnh này.

Diêu Lĩnh Chi dựng mày trừng mắt, trách mắng:
- Ăn cháo của em đi!

Diêu Tiên Chi vui vẻ cười nói:
- Hôm nay cháo thật là ngon.

Thiếu niên nhà nào mà không ngưỡng mộ hào kiệt thật sự.

---------

Trần Bình An đột nhiên tỉnh lại, sau khi ngồi dậy khỏi giường thì mồ hôi đầm đìa. Hắn cẩn thận suy nghĩ một phen, mới an lòng hơn một chút. Theo như trí nhớ, hắn chỉ nói về thứ tự của Văn Thánh lão tiên sinh, không liên quan nhiều đến ba bốn tranh đấu, cũng không nhắc nhiều đến Tề tiên sinh.

Mặc dù như vậy, hắn vẫn quyết định lát nữa phải nhắc nhở thủy thần nương nương sông Mai mấy câu. Đóng cửa trò chuyện thì lời nói có thể không kiêng dè, nhưng mở cửa rồi thì không nên đàm luận chuyện này nữa. Trần Bình An hắn có thể ngoảnh mặt bỏ đi, trở về Bảo Bình châu, nhưng phủ Bích Du và miếu thờ kim thân của thủy thần nương nương cô thì không thể chạy đi đâu được.

Trần Bình An liếc nhìn đôi giày dưới gầm giường, hơi sững sốt, lại là mũi giày đặt hướng vào bên trong. Hắn lắc lắc đầu, được rồi, sợ ta không biết ngươi giúp cởi giày sao? Thông minh như vậy, sao không chịu tập trung vào đọc sách?

Sau khi rời khỏi phòng, Trần Bình An đứng trong sân. Uớc chừng đã là cuối giờ Thìn, đội ngũ Diêu gia chắc đã sớm lên đường rồi. Hắn và Bùi Tiền phải nhanh chóng xuất phát, chỉ riêng ba trăm dặm đường thủy sông Mai tới dịch quán, đã tốn hơn một canh giờ rồi.

Có điều đêm qua uống một bữa rượu thủy hoa ủ trăm năm, lúc này tinh thần của hắn rất khoan khoái, thân thể sau đại chiến ở nhà trọ đã gần như khôi phục, tâm cảnh càng nhẹ nhõm tự nhiên. Giống như một gian phòng cũ tích góp quá nhiều đồ vật tạp nham, cho dù chủ nhân đều xem là bảo bối, nhưng nếu một ngày nào đó dọn dẹp dọn gàng, khi nhìn lại nhất định sẽ càng thuận mắt hơn.

Có một tỳ nữ tuổi xuân đang đứng ở cửa viện, chính là quỷ nước của phủ đệ tối qua dẫn Bùi Tiền đi xem bức tường phù điêu. Cô cười duyên dáng nói với Trần Bình An:
- Trần công tử, nương nương bảo tôi đứng ở đây, chờ công tử tỉnh dậy thì dẫn đến phòng khách đêm qua uống rượu.

Trần Bình An mỉm cười bước nhanh tới, hỏi:
- Tiểu nha đầu đi theo ta đâu rồi?

Tỳ nữ mím môi cười, cẩn thận giải thích:
- Vị tiểu thư kia dậy sớm hơn một chút, chỉ ngủ chưa tới một canh giờ thì đã tỉnh rồi. Sau đó tôi dẫn cô bé đi dạo phủ Bích Du một chuyến. Tiểu thư hoạt bát vui vẻ, đầy tớ trong phủ đều rất thích.

Trần Bình An do dự một thoáng, vẫn thẳng thắn hỏi:
- Con bé không đòi cái gì của phủ Bích Du các ngươi chứ?

Tỳ nữ vội vàng lắc đầu nói:
- Không có, không có, thật không có.

Cũng là một người không biết cách nói dối.

Trần Bình An bất đắc dĩ nói:
- Con bé đòi cái gì, nếu như quá quý giá, chúng ta sẽ không mang đi. Còn nếu là vật bình thường, ta có thể trả tiền.

Tỳ nữ thấp thỏm nói:
- Cô bé chỉ xin một ít giấy bút mà phủ Bích Du mua ở dân gian, nói là từ hôm nay muốn học vẽ bùa, còn nói số tiền này sớm muộn gì cũng sẽ trả lại cho phủ Bích Du. Trần công tử, chỉ là một ít giấy bút bình thường, thật không đáng giá, xin công tử đừng trách tiểu thư. Hay là công tử cứ xem như lễ vật tôi tặng cho tiểu thư vậy? Công tử không biết đâu, tôi đã rất nhiều năm không giao tiếp với con người rồi. Tiểu thư chịu nói chuyện tán gẫu khiến tôi rất vui, giống như khi còn sống được ăn tết vậy.

Trần Bình An cười nói:
- Vậy ta xem như cô tặng cho con bé, nhưng đến lúc đó ta sẽ bảo con bé cảm ơn cô một tiếng.

Tỳ nữ tươi cười, nghiêng người làm một động tác chúc phúc, nói:
- Công tử hiểu ý người khác, hi vọng sau này có thể thường xuyên đến phủ Bích Du chúng ta làm khách.

Khi Trần Bình An nhìn thấy Bùi Tiền, cô bé tươi cười rạng rỡ. Hắn hỏi:
- Không có gì muốn nói sao?

Bùi Tiền trừng mắt nhìn nữ quỷ sau người Trần Bình An, ủ rũ từ trong tay áo lấy ra một cây bút bằng lông thỏ, sau đó vén áo ngoài lên, hóa ra còn giấu một xấp giấy ở sát người.

Cô vội vàng nói:
- Ta đã nói với Huyên Hoa tỷ tỷ rồi, giấy bút này là ta mượn của phủ Bích Du, sau này nhất định sẽ trả tiền. Chỉ là sợ ngươi không đồng ý, cho nên ta mới giấu đi.

Trần Bình An hỏi:
- Cho dù tương lai ngươi kiếm được tiền, có biết Bảo Bình châu cách Đồng Diệp châu bao xa không? Sau này làm sao trả? Nếu nhờ bến thuyền tiên gia gởi giúp, với số tiền đó ngươi có thể mua một ngôi nhà ở kinh thành nước Nam Uyển rồi. Ngươi dám chắc có thể kiếm được nhiều bạc như vậy sao?

Vẻ mặt Bùi Tiền ngỡ ngàng.

Trần Bình An cười nhạt nói:
- Không chừng chính vì biết chuyện này, cho nên ngươi mới nói sẽ trả tiền đúng không?

Bùi Tiền cười lúng túng, ánh mắt không ngừng láo liên, chỉ là không dám nhìn thẳng Trần Bình An.

Trần Bình An đưa tay ra.

Vẻ mặt Bùi Tiền như đưa đám, nói:
- Không được đánh vào đầu, không được kéo lỗ tai, những chỗ khác cứ tùy ý đánh.

Trần Bình An vừa bực vừa buồn cười nói:
- Đưa giấy bút cho ta cất. Vị tỷ tỷ này vừa mới nói, xem như là lễ vật chia tay mà cô ấy tặng cho ngươi.

Bùi Tiền đưa giấy bút cho Trần Bình An, nhìn nữ quỷ xinh đẹp đang che miệng cười, liền ra vẻ cảm động đến rơi nước mắt, nói:
- Huyên Hoa tỷ tỷ, con người tỷ tốt như vậy, không đúng, là làm quỷ tốt như vậy, nên để tỷ làm thủy thần nương nương mới đúng.

Trần Bình An cất đồ vào vật một tấc trong hồ lô nuôi kiếm, liếc nhìn Bùi Tiền. Bùi Tiền lập tức tỉnh ngộ, cúi người cảm ơn tỳ nữ.

Hai người và một nữ quỷ đi đến phòng khách, thủy thần nương nương chờ ở đó đã lâu.

So với sự tùy tiện cẩu thả, đầy hào khí giang hồ trước đây, lúc này cô cuối cùng đã có một chút phong thái của thủy thần nương nương, thay một bộ áo gấm xa hoa giống như phu nhân có tước vị trong triều đình.

Tỳ nữ Huyên Hoa lùi lại phía sau. Thủy thần nương nương đi thẳng vào vấn đề, trầm giọng nói:
- Trần Bình An, một chút ân huệ cũng nên báo đáp gấp nhiều lần, huống hồ là ân đức còn lớn hơn trời. Ta phải lấy ra chút gì đó cho ngươi, nếu không sẽ hổ thẹn khó an.

- Ta suy nghĩ một chút, phủ Bích Du cũng không có đồ vật gì đáng để ngươi coi trọng. Những binh khí do ta luyện hóa, cấp bậc cũng tạm được, nhưng hai món pháp bảo đều là vật bản mệnh của ta, không cho ngươi được. Binh khí còn lại thì cấp bậc hơi thấp, hơn nữa dù tặng hết cho ngươi cũng không đủ báo ân. Vì vậy ta muốn tặng cho ngươi khẩu quyết luyện hóa của tiên gia trên tấm bia cầu mưa ngoài miếu thờ kia.

Thủy thần nương nương lấy ra một thẻ ngọc, nói:
- Sau khi ngươi ghi nhớ môn đạo quyết này, tốt nhất hãy lập tức tiêu hủy. Không phải ta hẹp hòi, mà là ghi chép trên văn bia liên quan đến cơ sở chứng đạo của một vị tiên nhân thượng cổ. Cơ duyên lớn, nhân quả cũng lớn, tùy tiện truyền ra ngoài chưa chắc đã là chuyện tốt. Một khi không chịu đựng nổi, ngược lại sẽ gây ra tai họa.

Trần Bình An không do dự, gật đầu một cái, mỉm cười đưa tay cầm lấy, gọn gàng cất vào trong phi kiếm Mười Lăm.

Thủy thần nương nương ngạc nhiên nói:
- Không từ chối một chút, khách sáo với ta mấy câu sao? Ngươi đẩy ta đưa, sẽ càng thể hiện chân tình hơn.

Trần Bình An nhịn cười nói:
- Thật không dám giấu, ta đúng là cần một môn khẩu quyết luyện khí thượng thừa. Lúc trước đột nhiên dùng âm thần dạo đêm, ý niệm vừa nảy sinh thì lập tức chạy thẳng tới miếu thủy thần các ngươi. Cơ duyên mà Chung Khôi nói chắc là thứ này, trời cho mà không lấy ngược lại sẽ bị trách cứ.

Thủy thần nương nương gãi đầu nói:
- Lý là như vậy, nhưng luôn cảm thấy thiếu chút gì đó. Nếu ngươi hiên ngang lẫm liệt từ chối, nói quân tử làm việc không cần báo đáp gì đó, ta lại một khóc, hai gào, ba treo cổ, nhất quyết muốn tặng cho ngươi, ngươi không nhận không được. Cuối cùng khách và chủ đều vui vẻ chia tay, như vậy sẽ thú vị hơn nhiều.

Trần Bình An chỉ cười không nói gì.

Sau đó thủy thần nương nương muốn dẫn hai người đến sông Mai, vận dụng thần thông lúc trước, đưa hai người tới gần dịch quán ở thượng du. Núi sông ngàn dặm chuyển dời trong một ý niệm, đây là pháp thuật thần đạo của thần linh núi sông mà luyện khí sĩ rất hâm mộ. Một pháp thuật khác là thần linh chỉ cần ở trong miếu thờ hương khói nhà mình, sẽ sở hữu uy thế giống như thánh nhân Nho gia trấn giữ thư viện và chân nhân ở trong đạo quán.

Có lẽ vì không muốn chia tay quá nhanh, thủy thần nương nương dẫn bọn họ đi bộ tới cửa lớn phủ Bích Du. Khi đến gần cửa lớn, cô đột nhiên hỏi:
- Trần Bình An, ngươi có tác phẩm nào của Văn Thánh lão gia không? Tốt nhất là Văn Thánh lão gia tự mình tặng cho ngươi. Ngươi yên tâm, ta sẽ không đường hoàng thờ cúng ở miếu thủy thần, làm như vậy thì đúng là không biết sống chết rồi. Ta sẽ lén lút giấu trong phủ Bích Du, đặt chung với tấm bài vị do ta tự khắc. Đây là tâm nguyện lớn nhất của ta, cũng là vì công danh lợi lộc.

- Hôm nay thần đạo của ta đã tiến một bước lớn, tu vi tăng vọt. Nhưng từ nay về sau, càng phải thật sự áp dụng học vấn đạo đức của Văn Thánh lão gia. Trực giác nói với ta, một khi thành công, ta sẽ có thể tiến thêm một bước nữa. Không chừng đến lúc đó ngay cả miếu Ngũ Nhạc chính thống của vương triều Đại Tuyền, cũng không bằng miếu thủy thần sông Mai của ta.

Thấy Trần Bình An im lặng không trả lời, thủy thần nương nương dừng bước, lần đầu tiên lộ vẻ cầu khẩn:
- Trần Bình An, cầu xin ngươi.

Trần Bình An suy nghĩ rất lâu mới trả lời:
- Lão tiên sinh từng tặng ta một quyển điển tịch nhập môn Nho gia, nhưng không phải là tác phẩm của ông ấy.

Thủy thần nương nương mừng rỡ, vội nói:
- Chỉ cần sách đã qua tay Văn Thánh lão gia là được. Ta cũng không ngốc, trong sách nhất định có chân ý đại đạo.

Trong đầu Trần Bình An hiện ra cảnh tượng lần đầu nhìn thấy cô gái thấp bé, đeo đao đeo kiếm, cầm một cây thương sắt cao gần gấp đôi người cô, đại chiến với thủy yêu dưới đáy nước sông Mai, khí phách hùng hồn. Lại nghĩ đến những lời cô nói với hắn và Chung Khôi bên ngoài miếu thủy thần, từ đầu đến cuối không hề ngang ngược kiêu ngạo, lại chính trực ôn hòa đến mức không giống một thần linh, mà giống như một người đọc sách thật sự.

Trần Bình An thở dài, quay đầu nói với cô bé:
- Bùi Tiền, quyển sách mà ta bảo ngươi đọc đi đọc lại, chắc ngươi đã thuộc lòng rồi. Hay là tặng cho thủy thần nương nương đi?

Thủy thần nương nương ngẩn người, không ngờ Trần Bình An lại hỏi ý kiến của Bùi Tiền?

Chuyện sau đó lại càng khiến cô khó hiểu. Bùi Tiền cắn chặt môi, nhất quyết không mở miệng, càng không muốn gật đầu.

Trần Bình An lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, uống một hớp rượu.

Thủy thần nương nương cắn răng một cái, nói:
- Thực ra phủ Bích Du ta còn có một món bảo vật trấn nhà, cực kỳ quý hiếm, không kém hơn khẩu quyết tiên nhân kia. Chỉ cần chịu tặng sách, ta sẽ có báo đáp.

Sau đó cô mỉm cười nhìn Bùi Tiền, nói:
- Ngoại trừ báo đáp Trần Bình An, ta còn sẽ tặng ngươi thêm một món đồ tốt. Không dám nói là giá trị liên thành, nhưng cũng là bảo bối ưu việt hiếm thấy.

Có điều Bùi Tiền chỉ đứng yên tại chỗ, không nói chuyện cũng không gật đầu, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt góc áo. Trong lòng đã sợ Trần Bình An tức giận, từ nay càng ghét bỏ cô, lại sợ Trần Bình An sẽ gật đầu đáp ứng thủy thần nương nương.

Trần Bình An cột chắc hồ lô nuôi kiếm, cúi người xuống, lại cười với Bùi Tiền, xoa đầu nhỏ của cô, nói:
- Không muốn thì thôi vậy.

Bùi Tiền ôm lấy Trần Bình An, lập tức khóc lên.

Trần Bình An cũng không biết cô bé nghĩ thế nào, tại sao lại khóc, bất đắc dĩ cười với thủy thần nương nương, nói:
- Thật ngại quá, sau khi trở lại Bảo Bình châu, ta sẽ tranh thủ giúp cô tìm một quyển, đến lúc đó sẽ gởi cho cô. Còn như báo đáp thì không cần.

Thủy thần nương nương than một tiếng, nhìn Trần Bình An, lại nhìn Bùi Tiền, tiếc nuối nói:
- Đành phải vậy thôi.

Bọn họ đi tới bên bờ sông Mai, Trần Bình An cõng Bùi Tiền nhảy vào trong nước.

Thủy thần nương nương cuốn tay áo một cái, trong nước sông Mai lại xuất hiện vòng xoáy kỳ lạ mà Chu Liễm nhìn thấy lúc trước. Sau phút chốc ba người đã đứng trong nước sông Mai cách đó ba trăm dặm, một người bay lướt còn một người đạp nước lên bờ.

Thủy thần nương nương đứng bên bờ, Trần Bình An cáo từ rời đi. Sau khi đi được một khoảng, hắn giống như nói gì đó với Bùi Tiền, cô bé liền thút thít quay đầu, vẫy tay từ biệt thủy thần nương nương.

Thủy thần nương nương cũng mỉm cười vẫy tay.

Hai người đi càng lúc càng xa, Bùi Tiền ở sau lưng vẫn luôn nức nở.

Trần Bình An cười hỏi:
- Đã không làm gì sai, tại sao lại khóc?

Cô bé dụi đầu vào Trần Bình An, khóc ròng nói:
- Xin lỗi.

Trần Bình An ngạc nhiên:
- Hả?

Cô bé thương tâm tuyệt vọng, lại nói:
- Ngươi nói đúng, ta chính là bồi tiền.

Trần Bình An vừa bực vừa buồn cười nói:
- Nói lung tung gì thế. Sau này nhớ đọc sách cho tốt, cần phải dụng tâm.

Bùi Tiền sụt sịt mũi, ra sức gật đầu.

Trần Bình An bực bội nói:
- Đừng chùi nước mũi lên người ta nữa.

Bùi Tiền ngửa về phía sau một chút, giúp lau nước mắt và nước mũi sau lưng Trần Bình An, cười một tiếng:
- Hà!

Hai bóng dáng một lớn một nhỏ biến mất ở phía xa.

Thủy thần nương nương vui vẻ cười lớn, quả nhiên đây mới là đệ tử chính thống của Văn Thánh lão gia.

Nếu vừa nghe được có thể đổi trọng bảo, trên thế gian có mấy người sẽ thật sự quan tâm đến ý nguyện của một cô bé bên cạnh?

Sau đó cô ngưng cười, sắc mặt trang nghiêm, nhìn về hướng Trần Bình An rời đi, chắp tay thi lễ thật sâu.

Quả nhiên đạo lý có trước có sau, đêm qua ngồi mà luận đạo, hôm nay dậy mà thực thi, học phải đi đôi với hành.

Trần Bình An thật là phu tử, thật là tiên sinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Dmwed
10 Tháng mười, 2023 17:09
Ý kiến riêng cách viết này lổi thời giờ đọc nghe khó chịu đoạn giới thiệu nhân vật phụ nhiều nhân vật phụ nói cũng nhiều nhưng toàn nói nhãm ra vẻ ngầu xong sống dc là nhờ tg bận giới thiệu nv phụ khác ko rảnh cho nó tèo
Hieu Le
30 Tháng chín, 2023 04:07
Cái khẩu quyết Đạo gia kia thú vị phết. Về cơ bản ý của nó là đóng chặt thất khiếu ý thức, thu tâm vào bên trong, nhịn ăn uống cho đến khi thân thể hao gầy, chuẩn bị đi chầu diêm vương (thần hồn bị xích sắt của quỷ vật trói đến Phong Đô) rồi mới bắt đầu thọ nhận đồ ăn trở lại, rồi tu hơi thở sao cho nhẹ như lông hồng, cơ thể khinh an là tu thành.
Number
28 Tháng chín, 2023 19:09
Cảm ơn dịch giả. Các đạo hữu mua một ít phiếu ném đề cử ủng hộ dịch giả đi.
fishscreen
25 Tháng chín, 2023 15:51
1400 là do cắt nhỏ một chương ra nhiều phần để đăng, chắc nhiều hơn bản dịch này vài chục chương, mà hình như phải trả phí để đọc thì phải.
Hieu Le
25 Tháng chín, 2023 11:52
ủa, bộ này là dịch lại lần nữa phải không các đạo hữu. thấy có 1 bộ hơn 1400 chương rồi mà
Hieu Le
25 Tháng chín, 2023 10:40
Sao ra chậm vậy…đọc phê quá nhưng cứ phải chờ đợi…có cách nào xem đc nhanh hơn ko vậy??
fishscreen
23 Tháng chín, 2023 20:01
Tiếng Việt có thể dịch nôm na là "tâm ý bất định", "tâm lý thất thường", "sớm nắng chiêu mưa"... hầu hết các chương đều dịch như thế. Còn lần đầu dịch theo nghĩa đen là để người đọc biết rõ câu gốc của nó có nghĩa là gì thôi.
Snail
23 Tháng chín, 2023 01:56
Đang thắc mắc là tại sao bạn dịch truyện không để câu gốc là tâm viên ý mã, dịch ra thành tâm khỉ ý ngựa thì thấy nó ngang ngang sao ấy, tiếng Việt mình ko có câu này thì có thể để Han-Việt cũng đc
Rangnarok
19 Tháng chín, 2023 01:24
đọc phê quá, mới hết 2 chương mà đã ko nhịn dc muốn đọc tiếp.
Rangnarok
19 Tháng chín, 2023 00:13
vào ủng hộ Kiếm Lai bản dịch. truyện này xứng đáng được dịch hay
Nguyễn Mạnh
11 Tháng chín, 2023 01:24
mong là k drop, đọc dịch hấp dẫn vcc
truongcp9009
09 Tháng chín, 2023 11:51
Đùa,cứ thế này làm sao cai đây
Hieu Le
02 Tháng chín, 2023 06:20
kiếm lai chỉ có thể đọc truyện dịch, convert đọc ko thể vô đc
truongcp9009
29 Tháng tám, 2023 23:11
vái đoạn xin được lá hòe của tba chương bao nhiêu nhỉ mấy bác.Tự dưng muốn đọc lại
caokungkap
25 Tháng tám, 2023 19:41
Cố lên nhóm dịch. đợi ngày đến kinh thành thanh long quốc
diggory123
14 Tháng tám, 2023 16:07
K biết có dịch nữa k nhỉ
Nguyễn Mạnh
08 Tháng tám, 2023 10:20
Truyện rất hay
truongcp9009
04 Tháng tám, 2023 00:54
hay
truongcp9009
31 Tháng bảy, 2023 20:14
lại nhai hết chương rồi
Hieu Le
31 Tháng bảy, 2023 07:30
Ra nhanh nhanh nào bác ơi.hóng quá.đọc cover thì k gặm nổi.chờ mỗi bác
truongcp9009
20 Tháng bảy, 2023 19:54
.............waaaaaaaa
Hieu Le
12 Tháng bảy, 2023 17:55
Cảm ơn dịch giả rất nhiều
truongcp9009
30 Tháng sáu, 2023 19:50
Đang vô đánh nhau.Bác dịch tâm lý quá
None3
29 Tháng sáu, 2023 23:21
Cám ơn dích giả rất nhiều. Văn phong bản dịch rất mượt mà
Nguyen Thien Ly
19 Tháng sáu, 2023 08:13
Sao chương thiếu và lộn xộn vậy ta?
BÌNH LUẬN FACEBOOK