Mục lục
[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Bình An rất quen thuộc với con đường từ kinh thành Đại Tùy trở về quận Long Tuyền Đại Ly.

Hắn vẫn cố gắng lựa chọn đường nhỏ trong rừng núi, xung quanh không người. Ngoại trừ dùng thế trời đất đi lại, mỗi ngày còn sẽ nhờ Chu Liễm giúp luyện quyền, càng đánh thì càng nghiêm túc. Ban đầu Chu Liễm áp chế ở cảnh giới thứ sáu, đến cuối cùng là cảnh giới thứ bảy đỉnh cao, động tĩnh càng lúc càng lớn. Bùi Tiền thấy vậy lo lắng không thôi, nếu không phải sư phụ mặc bộ pháp bào Kim Lễ kia, sẽ phải tốn thêm rất nhiều tiền oan để mua quần áo.

Lần đầu tiên so tài, Trần Bình An đánh được một nửa lại kêu ngừng, hóa ra là giày bị rách mũi. Hắn đành phải cởi giày, dùng chân trần so chiêu với Chu Liễm.

Sau khi rời khỏi biên cảnh Đại Tùy, Trần Bình An đã thay giày cỏ, khiến Bùi Tiền rất vui mừng. Sau đó Trần Bình An cũng làm cho cô bé một đôi, cục than đen nhỏ liền không cười nổi nữa. Giày cỏ bền chắc, thực ra trèo đèo lội suối còn đáng tin cậy hơn giày bình thường, nhưng lại bị cà chân. May mà Trần Bình An cũng không nhất quyết bảo Bùi Tiền luôn mang trên chân.

Lúc Bùi Tiền cầm kim chọc mụn nước dưới chân, Chu Liễm lại ở bên cạnh buông lời châm chọc. Một già một trẻ này mỗi ngày đã quen đấu đá ngoài miệng.

Khi đó Trần Bình An ngồi bên cạnh khe suối, cởi giày cỏ ra, nhúng chân vào trong nước, suy nghĩ bay xa.

Không thể nói là càng đến gần quê thì càng hồi hộp, nhưng so với lần đầu tiên du lịch trở về quê hương, lần này lại nhớ mong hơn rất nhiều. Nhà tổ ngõ Nê Bình, lầu trúc núi Lạc Phách, chuyện mua núi mà Ngụy Bách đã nói, buôn bán của hai cửa tiệm ở ngõ Kỵ Long, Bồ Tát đất ở mộ thần tiên, việc tu sửa tượng thần Thiên Quan. Rất nhiều tưởng niệm mà trước kia Trần Bình An chưa từng có, hiện giờ lại thường xuyên nhớ đến trong lòng.

Sau khi trở về quận Long Tuyền, hắn lại muốn đến hồ Thư Giản thăm Cố Xán, lại đến nước Thải Y thăm đôi vợ chồng kia và bà lão nấu ăn rất ngon. Còn cả lão kiếm thánh Tống Vũ Thiêu ở nước Sơ Thủy, vẫn đang thiếu lão tiền bối một bữa lẩu. Trần Bình An cũng muốn khoe khoang với ông lão, cô nương yêu thích cũng thích mình, không đáng lo như Tống lão tiền bối nói.

Thôi Đông Sơn, Lục Đài, thậm chí là Liễu Thanh Sơn của vườn Sư Tử, trên người bọn họ có khí chất danh sĩ phong lưu, bụng chứa sách vở thì mặt mày sáng sủa. Trần Bình An dĩ nhiên rất khao khát, nhưng cũng không đến mức luôn học theo bọn họ.

Đây gọi là có mới không nới cũ, cho nên gia sản tích lũy càng ngày càng nhiều.

Trần Bình An cảm thấy đây là một thói quen tốt, giống như thiên phú đặt tên của hắn, là một trong mấy “bản lĩnh sở trường” mà hắn đắc ý.

Trần Bình An đột nhiên quay đầu nói với Bùi Tiền:
- Sau này ngươi và bọn Lý Hòe xông pha giang hồ, không cần quá gò bó, càng không cần mọi chuyện đều học theo ta.

Bùi Tiền ngượng ngùng nói:
- Con cũng muốn học theo sư phụ, nhưng lại không học được.

Chu Liễm cười nói:
- Bùi Tiền à, sau này ta biên soạn một bộ nịnh hót bảo điển, nhất định sẽ bán chạy trên giang hồ. Đến lúc đó kiếm được tiền rồi, nhất định phải chia đều với ngươi.

Bùi Tiền nghiêm túc nói:
- Không được nuốt lời, hai ta chia năm năm.

Chu Liễm đưa tay chỉ vào Bùi Tiền:
- Ngươi đấy, đời này trong mắt chỉ có tiền, xem như không bò ra nổi rồi.

Bùi Tiền học theo Lý Hòe, lắc đầu làm mặt quỷ nói:
- Không nghe không nghe, con rùa niệm kinh.

Trần Bình An hiểu ngầm cười:
- Nghe Lý Hòe nói, các ngươi đã quyết định sau này sẽ cùng nhau đào bảo vật khắp nơi?

Chu Liễm trêu đùa:
- Ôi chao, thần tiên hiệp lữ, còn nhỏ như vậy đã đính ước chung thân rồi?

Bùi Tiền tức giận nói:
- Ta và Lý Hòe là bằng hữu giang hồ ăn ý, không có tình tình ái ái, lão đầu bếp ngươi bớt nói mấy lời thô tục vô sỉ đi!

Sau đó cô lập tức thay đổi diện mạo, cười nói với Trần Bình An:
- Sư phụ, ngài không cần lo lắng tương lai con chìa khuỷu tay ra ngoài. Con không phải là loại nữ nhân giang hồ trong sách, thấy nam nhân thì mơ màng. Con đã nói rõ với Lý Hòe, đào được bảo bối đáng giá thì chia đều, đến lúc đó phần của con nhất định sẽ bỏ vào trong túi của sư phụ.

Trần Bình An cười trừ.

Sau đó nhóm người thuận lợi đi tới quận thành nước Hoàng Đình nằm bên bờ Ngự Giang. Năm xưa Trần Bình An và Thôi Đông Sơn kết bạn đến đây, đã nhìn thấy mấy kiếm tu ngự kiếm qua đường, khiến cho gà bay chó chạy. Khi đó Trần Bình An không ra tay ngăn cản, hơn nữa chỉ dựa vào thực lực bản thân cũng không quản được, chỉ có thể ngoảnh mặt làm thinh.

Điều này ứng với câu châm ngôn “miếu nhỏ yêu ma lớn”. Không nói tới lãnh thổ phía nam Đại Ly, chỉ nói tới lãnh thổ Đại Tùy, còn có kinh thành nước Thanh Loan, dường như luyện khí sĩ đều không dám hoành hành ngang ngược như vậy.

Còn ở châu quận thành lớn của những nước nhỏ chư hầu, tiên sư gia phả và tu sĩ sông núi đều rất phóng túng. Ngay cả dân chúng bị tai họa lan đến, sau đó cũng chỉ tự nhận xui xẻo, bởi vì không có chỗ nào để đòi công đạo. Triều đình không muốn quản, bởi vì tốn sức mà không có kết quả tốt. Quan phủ địa phương thì không dám quản. Cho dù có nhân sĩ hiệp nghĩa căm phẫn bất bình, nhưng cũng có lòng mà không có sức.

Chính tại quận thành này, ở lầu sách của họ Tào Chi Lan, Thôi Đông Sơn đã thu phục được cô bé váy hồng chân thân là trăn lửa, do văn khí của lầu sách thai nghén ra, cùng với thằng bé áo xanh còn đang tác oai tác quái ở địa bàn thủy thần Ngự Giang.

Cô bé váy hồng thuộc về “văn linh”, được thai nghén ra từ văn chương nổi tiếng trên thế gian, thơ từ ca phú được ưa chuộng. Còn thằng bé áo xanh, theo như cách nói của Ngụy Bách trong thư, hình như có một chút ngọn nguồn với Lục Trầm. Vị chưởng giáo Đạo gia hôm nay phụ trách trấn giữ Bạch Ngọc Kinh, từng muốn dẫn thằng bé áo xanh đến thế giới Thanh Minh, nhưng thằng bé áo xanh lại từ chối.

Lục Trầm bèn lưu lại hạt sen vàng kia, đồng thời hi vọng Trần Bình An tương lai ở Bắc Câu Lô Châu, nhất định phải giúp thằng bé áo xanh vốn là rắn nước qua sông hóa thành rồng. Trần Bình An không có dị nghị với chuyện này, thậm chí cũng không hoài nghi nhiều.

Quận thành vẫn náo nhiệt như trước. Từ cống nạp cho họ Cao Đại Tùy, biến thành cống nạp cho họ Tống Đại Ly, dường như dân chúng nước Hoàng Đình cũng không có quá nhiều cảm xúc, cuộc sống vẫn nhàn nhã thong dong.

Có điều nghe nói lúc kỵ binh Đại Ly nam chinh, có một đội kỵ binh đã dọc theo biên cảnh Đại Tùy và nước Hoàng Đình xuôi nam. Không thể nói là không xâm phạm một li, nhưng cũng không gây ra sóng gió quá lớn trong ngoài triều đình nước Hoàng Đình.

Đoạn đường này đi sâu vào lãnh địa nước Hoàng Đình, lại thường xuyên có thể nghe được dân chúng nghị luận sôi nổi. Đối với việc kỵ binh Đại Ly đánh đâu thắng đó, bọn họ lại lộ ra một niềm tự hào vì là con dân Đại Ly. Còn về lựa chọn anh minh của hoàng đế nước Hoàng Đình, từ ban đầu hoài nghi trông ngóng, đã biến thành đồng tình khen ngợi nghiêng về một bên.

Cùng lúc đó, phủ Tử Dương, Ngự Giang, sông Hàn Thực, Ngũ Nhạc nước Hoàng Đình, đã trở thành những phủ đệ tiên gia và thần linh núi sông đầu tiên được triều đình Đại Ly công nhận, danh tiếng rất nổi bật.

Đến gần hoàng hôn, vào thành rồi, Bùi Tiền rõ ràng là người vui mừng nhất. Tuy nói còn cách biên cảnh Đại Ly một đoạn đường không ngắn, nhưng dù sao cũng càng ngày càng gần quận Long Tuyền. Giống như mỗi bước của cô đều là đang về nhà, gần đây cả người đều phấn chấn vui vẻ.

Chu Liễm lại không có quá nhiều cảm xúc, đại khái vẫn xem mình là lục bình không rễ, trôi tới trôi lui, luôn không chạm đất, chẳng qua là thay đổi phong cảnh để ngắm nhìn. Có điều đối với quận Long Tuyền trước kia từng là một động tiên nhỏ, Chu Liễm vẫn có lòng hiếu kỳ. Nhất là sau khi biết được núi Lạc Phách có một vị tông sư điểm cuối, lão rất muốn đến xem thử.

Chỉ có Thạch Nhu tràn đầy thấp thỏm.

Trần Bình An tán gẫu qua loa, cộng thêm Thôi Đông Sơn từng miêu tả quận Long Tuyền rồng nằm hổ phục thế nào, khiến Thạch Nhu luôn cảm thấy mình mang theo thân xác tiên nhân này đến đó, chẳng khác nào dê vào miệng cọp. Nhất là Thôi Đông Sơn còn cố ý chế giễu một câu, “thân xác tiên nhân cư trú không dễ”, càng khiến Thạch Nhu lo lắng.

Trần Bình An vào thành, trước tiên mua một ít vật phẩm linh tinh, tiếp đó tìm một quán rượu nơi sầm uất, uống mấy ly với Chu Liễm. Hắn thuận tiện mua hai vò rượu, sau đó mới đi tìm một nhà trọ để dừng chân.

Khi Trần Bình An một lần nữa đi trên con đường phồn hoa ở quận thành này, cũng không gặp phải kiếm tu “tiêu sái” dạo chơi nhân gian. Nếu không lúc bọn họ tùy tiện đả thương người, hắn cũng không ngại dùng một quyền đánh gãy phi kiếm của đối phương. Còn như có gây ra sóng gió, dẫn tới vài tổ sư gia trên núi hay không, hắn cũng không để ý.

Đã đi qua núi Đảo Huyền và lãnh thổ hai châu, sẽ biết những nước chư hầu giống như nước Hoàng Đình, bình thường mà nói, địa tiên cảnh giới Kim Đan đã là người đứng đầu tiên sư một nước, cao không thể với.

Hơn nữa cho dù thật sự gặp phải tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh, Trần Bình An không dám nói có thể chiến thắng, nhưng có võ phu cảnh giới Viễn Du Chu Liễm áp trận, cộng thêm Thạch Nhu có thể nuốt chửng một thanh phi kiếm bản mệnh của kiếm tu cảnh giới Nguyên Anh mà vẫn bình yên vô sự, muốn bỏ chạy cũng không khó.

Chẳng hạn như năm xưa, bọn hắn từng tá túc ở phủ đệ tư nhân ẩn trong rừng núi của lão thị lang Hộ bộ nước Hoàng Đình. Trình lão thị lang có một bộ “Thiết Kiếm Khinh Đạn Tập” nổi tiếng trong văn đàn phía bắc Bảo Bình châu, cũng là đại nho của nước Hoàng Đình.

Sau này Trần Bình An mới biết được, thực ra trong lịch sử nước Hoàng Đình, lão thị lang đã dùng nhiểu thân phận và tướng mạo khác nhau du lịch thế gian. Khi đó ông ta đã thịnh tình chiêu đãi nhóm người Trần Bình An ngẫu nhiên đi ngang qua.

Ngôi nhà trang nhã có vách đá lớn, là khu vực núi sông tráng lệ, du khách tấp nập, phong cảnh tuyệt diệu.

Sau đó Thôi Đông Sơn tiết lộ thiên cơ, nói rằng lão thị lang vốn là một con giao long còn sót lại của nước Thục cổ, ẩn nấp rất lâu. Nhờ học trò hắn tiến cử, ông ta đã được triều đình Đại Ly mời làm phó sơn chủ thư viện Lâm Lộc núi Phi Vân. Mà con gái cả của lão giao long, chính là thủy tổ khai sơn của phủ Tử Dương, môn phái trên núi đứng đầu nước Hoàng Đình. Con út lại là thủy thần sông Hàn Thực.

Con gái cả của ông ta là một nữ giao long cảnh giới Kim Đan, bị hạn chế bởi tư chất bản thân, cho nên muốn dùng đạo pháp không chính thống tu hành đột phá cảnh giới. Mặc dù cuối cùng đã phá vỡ giới hạn cảnh giới Kim Đan, bước vào cảnh giới Nguyên Anh, nhưng vẫn thiếu một chút căn cơ, trong vòng trăm năm không thể tiến thêm một bước. Loài thuộc giao long, trên đường tu hành được trời ưu ái, nhưng sau khi kết đan sẽ bắt đầu khó như lên trời.

Năm cơ duyên lớn nhất của động tiên Ly Châu trước kia, bao gồm con cá chép màu vàng của hoàng tử Đại Tùy Cao Huyên, con rắn mối nhất quyết không muốn ở lại nhà tổ của Trần Bình An, con rồng lửa hóa thành chiếc vòng quấn quanh cổ tay Nguyễn Tú, đồ chặn giấy ly long bằng gỗ tạm thời đang ngủ đông của Triệu Dao, cộng thêm con cá chạch năm đó Trần Bình An tự mình câu được lại tặng cho Cố Xán.

Sở dĩ bọn chúng khiến người ta thèm thuồng, là vì bọn chúng sẽ không gặp trở ngại khi bước vào cảnh giới Nguyên Anh. Ai có thể nuôi dưỡng một con trong đó, sẽ giống như có thêm một tùy tùng chiến lực tương đương với tu sĩ cảnh giới Ngọc Phác. Tại Bảo Bình châu nơi tu sĩ bản thổ năm cảnh giới cao có thể đếm được trên đầu ngón tay, có ai mà không đỏ mắt?

Hơn nữa năm con thuộc loài giao long này, có huyết thống rất gần với chân long. Một khi nhận chủ, thần hồn liên kết với nhau, bọn chúng sẽ có thể không ngừng phụng dưỡng thân thể chủ nhân. Cuối cùng vô hình trung ban cho chủ nhân một thân thể vững chắc, tương đương với võ phu thuần túy cảnh giới Kim Thân.

Khi Trần Bình An vừa định bước vào một nhà trọ, lại cùng Chu Liễm quay đầu nhìn về phía đường lớn. Nơi đó một cô gái cao gầy vẻ mặt hờ hững khoan thai đi đến.

Cô gái đi tới trước người bọn Trần Bình An, khẽ mỉm cười, dùng tiếng phổ thông Đại Ly nói rõ ràng:
- Trần công tử, gia phụ và thần Bắc Nhạc Ngụy Bách của Đại Ly các người là bạn tốt. Hôm nay gia phụ đã là phó sơn chủ của thư viện Lâm Lộc, hơn nữa năm xưa từng chiêu đãi Trần công tử. Trước khi rời khỏi nước Hoàng Đình, phụ thân đã dặn dò ta, nếu sau này Trần công tử đi qua đây, ta nhất định phải làm tròn chức trách của chủ nhân địa phương, không được thất lễ.

- Trước đây không lâu, ta nhận được một phong thư từ núi Phi Vân gởi tới, cho nên đã chờ ở khu vực phụ cận rất lâu. Nếu sự dò xét này đã mạo phạm Trần công tử, hi vọng có thể tha lỗi. Ta ở đây thành tâm mời Trần công tử đến phủ Tử Dương của ta làm khách mấy ngày.

Trần Bình An hỏi:
- Bởi vì gấp gáp lên đường, hôm nay nếu ta từ chối, liệu có mang đến phiền phức cho tiền bối không?

Cô gái cao gầy chính là con gái cả của lão giao long, cũng là thủy tổ khai sơn của phủ Tử Dương, cười nói:
- Dĩ nhiên sẽ không, có điều ta thật sự hi vọng Trần công tử có thể ở lại phủ Tử Dương một hai ngày. Phong cảnh ở đó cũng không tệ, có một số đặc sản của ngọn núi, còn xem như mang ra được. Nếu Trần công tử không đồng ý, ta sẽ không bị phụ thân và thần núi Nhạc trách mắng. Nhưng nếu Trần công tử chịu nể mặt, phụ thân và Ngụy chính thần vốn thưởng phạt phân minh, nhất định sẽ nhớ đến chút công lao nho nhỏ này của ta.

Trần Bình An hơi do dự, sau đó gật đầu cười nói:
- Được rồi, vậy chúng ta sẽ làm phiền tiền bối một hai ngày.

Cô gái cao gầy vốn là hậu duệ giao long nước Thục thượng cổ, lấy ra một chiếc thuyền điêu khắc từ hạt quả, nhỏ như ngón tay của cô gái, ném xuống đất. Hơi nước tràn ngập, bỗng nhiên biến ra một chiếc thuyền lầu chạm trổ tinh xảo, cao ba tầng, có thể chứa bốn năm chục người. May mà lúc ném pháp bảo hạt quả này, cô gái đã lặng lẽ vung tay áo, nhẹ nhàng cuốn người đi đường đến bên đường.

Cùng lúc đó, cô gái từ trong tay áo lấy ra một xấp giấy bùa màu sắc khác nhau. Sau khi buông tay, giấy bùa rơi xuống đất, biến thành từng thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, dung nhan thanh tú, mặt mày sinh động. Không thể nhận ra trước đó bọn họ còn là một xấp bùa chú người giấy.

Các nàng tay chân linh hoạt, nhanh chóng mang ra một tấm ván gỗ để lên thuyền lầu.

Cô gái cao gầy cười nói:
- Mời công tử lên thuyền.

Bùi Tiền nhìn không chớp mắt, cảm thấy sau này mình cũng phải có hai món bảo bối như thuyền lầu và giấy bùa kia, có đập nồi bán sắt cũng phải mua, bởi vì thật sự quá nở mày nở mặt.

Trần Bình An xoa đầu Bùi Tiền, dẫn cô bé đi theo vị nữ tu sĩ cao gầy kia, cùng nhau lên thuyền.

Dưới con mắt mọi người, thuyền lầu chậm rãi bay lên không, ngự gió đi xa, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã đi ra mười mấy dặm.

Đứng trên chiếc thuyền tiên gia của lão tổ tông phủ Tử Dương, dưới chân chính là Ngự Giang uốn lượn gần ngàn dặm.

Trần Bình An đứng bên cạnh lan can, cùng Bùi Tiền ngắm nhìn núi sông bên dưới, phong cảnh như tranh. Hắn bỗng dưng nhớ tới quê nhà, cùng với những quận huyện, trấn nhỏ, chợ búa trên đường tới quận Long Tuyền. Những non xanh nước biếc đã đi qua, hắn đều ghi nhớ trong lòng.

Hắn lại nhớ đến một số người ở quê nhà.

Khi đó trong đám bạn học theo Mã phu tử rời khỏi động tiên Ly Châu, chỉ có Lý Hòe và Lâm Thủ Nhất là quyết định đi theo Trần Bình An và Lý Bảo Bình.

Còn Đổng Thủy Tỉnh và Thạch Xuân Gia, một người lựa chọn ở lại quê nhà, một người theo gia tộc dời đến kinh thành Đại Ly. Thực ra ấn tượng của Trần Bình An với bọn họ rất tốt. Một người tính tình chất phác, có lẽ là do xuất thân tương tự, năm đó khiến Trần Bình An có cảm giác thân cận nhất. Một người buộc tóc sừng dê, hoạt bát đáng yêu, nhìn rất thanh tú thông minh.

Trần Bình An không cảm thấy lựa chọn của bọn họ là sai. Sâu trong nội tâm của hắn, vẫn hi vọng núi sông quê nhà giống như trước kia. Dù là Đổng Thủy Tỉnh, Thạch Xuân Gia ở lại Đại Ly, hay là Lưu Tiện Dương, Cố Xán và Triệu Dao đã đi xa, trong lòng bọn họ vẫn là non xanh nước biếc của cố hương.

Đương nhiên lần này trên đường về quê, Trần Bình An còn muốn đi một chuyến tới phủ đệ của nữ quỷ áo cưới Sở phu nhân, có treo tấm biển “Tú Thủy Cao Phong”. Năm đó có một số lời giấu ở trong bụng, nhất định phải nói với cô ta một lần.

---------

Trong chiều hôm, Đổng Thủy Tỉnh treo bảng ngừng bán trước tiệm hoành thánh, cũng không gấp gáp đóng cửa lại. Làm ăn lâu rồi sẽ biết, luôn có một số khách hành hương lúc lên núi đã ước hẹn, khi xuống núi sẽ tới tiệm mua một tô hoành thánh, sẽ đến hơi muộn. Cho nên Đổng Thủy Tỉnh dù đã treo bảng gỗ đóng cửa, cũng sẽ chờ thêm khoảng nửa canh giờ.

Có điều Đổng Thủy Tỉnh cũng không để hai người phục vụ mới thuê trong tiệm cùng chờ với mình. Đến lúc đó có khách tới nhà, hắn sẽ tự mình xuống bếp. Hai người phục vụ trong tiệm xuất thân nghèo khổ, cũng muốn đồng cam cộng khổ với ông chủ, nhưng Đổng Thủy Tỉnh lại không đồng ý.

Tiệm hoành thánh của Đổng Thủy Tỉnh danh tiếng càng lúc càng lớn. Rất nhiều người giàu có ở quận thành Long Tuyền mới xây, đều mời Đổng Thủy Tỉnh đến quận thành mở thêm chi nhánh, nhưng đều bị Đổng Thủy Tỉnh khéo léo từ chối.

Ngoại trừ tiệm hoành thánh ở giữa sườn núi, trên đỉnh núi có miếu sơn thần, Đổng Thủy Tỉnh dựa vào số tiền lớn năm xưa bán một nhà tổ trong trấn nhỏ, đã sớm mua nhà ở nửa con đường trong quận thành mới xây. Ngoại trừ giữ lại một ngôi nhà, những nhà khác đều đã cho thuê.

Đổng Thủy Tỉnh là một trong những người bản xứ đầu tiên mua hời. Trong số hàng xóm láng giềng của hai nhà tổ, có không ít người già cô độc sinh trưởng ở trấn nhỏ, tính tình cố chấp. Cho dù người ngoài ra giá cao mua đồ vật tổ truyền, bọn họ vẫn nhất quyết không bán. Buổi tối có thể nằm trong đống bạc à, hay là sau khi chết nhét đầy quan tài, có thể mang tới kiếp sau?

Những đệ tử tiên gia trên núi kia vẫn kiên nhẫn, cố gắng thuyết phục đám người già không chừng vài năm sau sẽ là một đống xương trắng dưới đất. Bọn họ cảm thấy đám người kia rất ngang ngạnh, nhưng lại không dám ép bán, đành phải mang theo tiền thần tiên thất vọng quay về.

Nhưng sau khi Đổng Thủy Tỉnh đến nhà, không biết là do đám người già nhớ tình xưa với thanh niên mà bọn họ từng nhìn hắn lớn lên, hay là Đổng Thủy Tỉnh dùng lời ngon tiếng ngọt. Tóm lại bọn họ đã ra giá thấp hơn người xứ khác rất nhiều, nửa bán nửa tặng cho Đổng Thủy Tỉnh.

Đổng Thủy Tỉnh chạy đến nhà Bao Phục núi Ngưu Giác mấy chuyến, kiếm được một khoản rất lớn. Cộng thêm hắn siêng năng lên núi xuống nước, lại có thêm một chút thu hoạch bất ngờ.

Sau đó hắn phân biệt tìm Ngô quận chủ, Viên huyện lệnh và Tào giám sát đã từng đến tiệm ăn hoành thánh, âm thầm mua rất nhiều đất. Bất tri bất giác, Đổng Thủy Tỉnh đã trở thành một nhà giàu phú quý hiếm hoi ở quận thành Long Tuyền mới xây. Ở trên núi quận Long Tuyền, lác đác đã có người gọi hắn là Đổng Bán Thành (nửa thành).

Hôm nay Đổng Thủy Tỉnh và hai người phục vụ trẻ tuổi tán gẫu việc nhà. Sau khi hai người kia rời đi, Đổng Thủy Tỉnh đã là một thanh niên cao lớn, một mình ở lại trong tiệm. Hắn làm cho mình một tô hoành thánh nóng hổi, xem như là khao thưởng chính mình.

Chiều hôm buông xuống, ý thu càng nồng. Đổng Thủy Tỉnh ăn hoành thánh xong, thu dọn chén đũa, đi ra bên ngoài. Hắn nhìn con đường lên núi thắp hương, không thấy bóng dáng khách hành hương nào, bèn dự định đóng cửa tiệm.

Không ngờ trên núi không có khách hành hương đi xuống, nhưng dưới núi lại có một vị công tử trẻ tuổi mặc áo nho đi tới. Đổng Thủy Tỉnh vốn quen biết người này, liền tươi cười dẫn hắn vào nhà, lại làm một tô hoành thánh, đồng thời bưng lên một bình rượu nếp tự ủ. Hai người từ đầu đến cuối đều cố ý dùng tiếng địa phương Long Tuyền nói chuyện. Đổng Thủy Tỉnh nói rất chậm, bởi vì sợ đối phương nghe không hiểu.

Vị khách này là một người kỳ quái, tên là Cao Huyên, tự xưng là người xứ khác đến thư viện Lâm Lộc núi Phi Vân đi học. Hắn nói tiếng phổ thông Đại Ly không trôi chảy lắm, lại muốn học tiếng địa phương Long Tuyền với Đổng Thủy Tỉnh.

Chờ Cao Huyên ăn hoành thánh xong, Đổng Thủy Tỉnh rót hai chén rượu nếp. Rượu nếp muốn ngọt thuần, nước và gạo nếp rất quan trọng. Mà quận Long Tuyền không thiếu nước tốt, gạo nếp lại là Đổng Thủy Tỉnh xin của quan giám sát làm gốm họ Tào, từ một nơi lắm cá nhiều thóc của Đại Ly vận chuyển tới Long Tuyền, giá cả thấp hơn nhiều so với giá thị trường.

Thế là quận thành Long Tuyền đã xuất hiện một nơi sản xuất rượu nếp quy mô không nhỏ, hôm nay đã bắt đầu được bán ở kinh kỳ Đại Ly xa xôi. Tạm thời còn không xem là ngày kiếm đấu vàng, nhưng triển vọng và thu nhập đều không tệ. Những quán rượu ở kinh kỳ Đại Ly đã dần dần chấp nhận rượu nếp Long Tuyền, cộng thêm sự tồn tại của động tiên Ly Châu và đủ loại lời đồn thần tiên, càng làm tăng thêm hương rượu.

Về nguồn tiêu thụ rượu nếp, Đổng Thủy Tỉnh đã thỉnh cầu Viên huyện lệnh. Vụ mua bán ít lãi nhưng tiêu thụ mạnh này, cần phải được Ngô Diên gật đầu, Viên huyện lệnh mở cửa lớn kinh kỳ, cùng với Tào giám sát vận chuyển gạo nếp.

Trong ba người quận chủ Ngô Diên, Viên huyện lệnh và Tào giám sát, Ngô Diên là người có cấp bậc cao nhất. Mặc dù hắn chỉ có quan vị quận chủ tứ phẩm, còn không tính là quan tổng đốc danh xứng với thực, nhưng là người trẻ tuổi nhất trong số quận chủ đương nhiệm của Đại Ly, Ngô Diên là nhân vật mà triều đình Đại Ly không dám xem thường. Dù sao thầy giáo giảng dạy của hắn chính là quốc sư Đại Ly Thôi Sàm.

Chỉ tiếc hôm nay sau khi Ngô Diên thăng quan, danh tiếng lại kém hơn nhiều so với trước khi rời kinh. Bởi vì nghe nói vào thời kỳ Long Tuyền còn chưa từ huyện thăng thành quận, Ngô huyện lệnh được quốc sư gởi gắm hi vọng đưa tới đây, lại bị những gia tộc lớn ở địa phương bài xích, không ngừng xung đột, rất là bẽ mặt. Nhưng Ngô Diên người ta lại có một thầy giáo tốt, khiến cho người khác phải hâm mộ. Có điều trong triều đình Đại Ly, hắn lại biến thành một trỏ cười.

Còn hai người khác là Viên huyện lệnh và Tào giám sát, lại được quan trường Đại Ly xem trọng. Không chỉ vì hai nhân tài trẻ tuổi này là con cháu dòng chính của hai họ lớn trụ cột quốc gia, mà còn vì hai người ở quận Long Tuyền phát triển rất nhanh.

Viên huyện lệnh phụ trách xây dựng động phủ tiên gia ở một số ngọn núi phía tây. Miếu văn võ ở mộ thần tiên và núi sứ cũ thuận lợi khởi công và hoàn thành, cũng có công lao của hắn. Những họ lớn thế gia ở quận Long Tuyền, không chấp nhận quận chủ Ngô Diên, nhưng lại chấp nhận vị huyện lệnh mũ quan nhỏ hơn này.

Còn như dinh quan giám sát làm gốm của Tào giám sát, ngoài mặt là nha môn thanh liêm, quản lý những lò gốm chế tạo đồ sứ ngự dụng cho cung đình. Nhưng thực ra lại gánh vác nhiệm vụ bí mật, giám sát tất cả thế lực trên núi ở quận Long Tuyền.

Mà Viên Tào là hai dòng họ tôn quý nhất Đại Ly, lại giống như nước với lửa. Kỵ binh Đại Ly chia ra ba đường xuôi nam, trong đó phía sau hai đường kỵ binh, phân biệt có bóng dáng của hai họ lớn.

Đổng Thủy Tỉnh có thể thông qua một vụ mua bán nhỏ không nổi bật, đồng thời lôi kéo được ba người, có thể xem là một hành động lớn lao “vô tình”. Trên thực tế buôn bán rượu nếp đúng là ý tưởng của Đổng Thủy Tỉnh, nhưng vạch kế hoạch cụ thể, từng bước xâu chuỗi với nhau, lại có người khác bày mưu tính kế cho hắn.

Sau đó Đổng Thủy Tỉnh hỏi thăm người nọ, vì sao Viên huyện lệnh và Tào giám sát là con cháu thế gia xuất thân hiển hách, lại không từ chối chút lợi nhuận nho nhỏ này.

Chẳng hạn như cuối năm ngoái ba nhà chia lợi nhuận, Đổng Thủy Tỉnh kiếm được bảy vạn lượng bạc, còn hai người Viên Tào cộng lại chỉ mười bốn vạn lượng bạc trắng. So sánh với thương nhân ở dân gian, đây có thể xem là món lãi kếch sù, lợi nhuận tương lai chắc chắn cũng sẽ tăng lên. Nhưng sau khi Đổng Thủy Tỉnh biết được gia nghiệp đại khái của hai họ Viên Tào, quả thật cảm thấy khó hiểu.

Người nọ nói với Đổng Thủy Tỉnh, mua bán trên đời, ngoại trừ phân chia lớn nhỏ và sang hèn, cũng phân chia buôn bán tiền bẩn và kinh doanh sạch sẽ. Một số mua bán có thể bị chém đầu, kiếm được nhiều tiền thì đó là bản lĩnh. Còn mua bán nhỏ sạch sẽ, kiếm được ít tiền nhưng lâu dài, cũng là bản lĩnh.

Huống hồ rất nhiều mua bán nhỏ, làm đến cực hạn, cũng có cơ hội trở thành một con đường tiền tài chân chính, trở thành nghề nghiệp trăm năm có thể sánh với nội tình của hào phiệt.

Cuối cùng người nọ lấy ra một đồng tiền bình thường, đặt lên bàn, đẩy về phía Đổng Thủy Tỉnh ngồi ở đối diện đang thành tâm thỉnh giáo, nói:
- Cho dù là thần tài của thế giới Hạo Nhiên, họ Lưu ở Ngai Ngai châu, cũng bắt đầu phát tài từ đồng tiền đầu tiên. Hãy suy nghĩ thật kỹ.

Người kia vẫn đeo ngang kiếm sau lưng, nghênh ngang rời đi, nói là muốn tới kinh thành Đại Tùy một chuyến, nếu may mắn thì không chừng có thể gặp được tổ sư của Thương gia. Vị lão tiên sinh kia mặt mày trẻ trung, từng dùng đại thần thông hợp đạo hạ xuống một cây cột chống thông thiên, lấy được tín nhiệm trong thiên hạ, cuối cùng được Lễ Thánh thừa nhận.

Đổng Thủy Tỉnh suy nghĩ cả buổi, mới nhớ tới người nọ đã ăn hai tô hoành thánh, uống một bình rượu nếp, cuối cùng chỉ đưa cho mình một đồng tiền. Hắn buôn bán đã quen tính toán chi li, nhưng lần đó chẳng những không cảm thấy lỗ vốn, ngược lại còn vui mừng vì có lời.

Cao Huyên thấy Đổng Thủy Tỉnh uống rượu, giống như hồn ở ngoài thân, bèn cười hỏi:
- Có tâm sự à? Không ngại thì cứ nói ra, ta không giúp được gì, nhưng có thể nghe ông chủ Đổng oán trách mấy câu.

Đổng Thủy Tỉnh lắc đầu, nói đùa:
- Chỉ là nghĩ đến một số chuyện linh tinh sau này, không có oán trách gì. Mỗi ngày trở về nhà ở quận thành, mệt đến gần chết, đếm tiền xong, nằm xuống là ngủ ngay. Mở mắt ra lại là một ngày mới, công việc rất bộn bề.

Cao Huyên cảm khái nói:
- Thật hâm mộ ngươi.

Đổng Thủy Tỉnh không biết phải trả lời thế nào. Hắn cũng không cảm thấy Cao Huyên cố tình ra vẻ ưu sầu, mỗi nhà đều có cái khó của mình, không liên quan đến tiền nhiều hay ít. Đổng Thủy Tỉnh cũng không nói gì, chỉ uống một ngụm rượu nếp tự ủ.

Trên bình rượu của tiệm hoành thánh này, đã xé đi giấy đỏ của Đổng Gia phường. Nếu không sẽ dễ rước lấy thị phi, khiến một cửa tiệm đơn giản vốn dùng để tu dưỡng tâm tính, rất nhanh sẽ biến thành không khí ngột ngạt. Hôm nay ở quận Long Tuyền, các lộ thần tiên vàng thau lẫn lộn, vẫn rất ít người biết được Đổng Thủy Tỉnh rốt cuộc có bao nhiêu của cải.

Sau khi Cao Huyên tính tiền, nói rằng muốn tiếp tục lên núi, đêm ngủ miếu sơn thần, ngày mai ở đỉnh núi ngắm mặt trời mọc. Đổng Thủy Tỉnh liền đưa chìa khóa tiệm cho Cao Huyên, nói rằng nếu đổi ý thì có thể ở lại trong tiệm, dù sao cũng có một nơi che gió che mưa. Cao Huyên từ chối ý tốt này, một mình lên núi.

Đổng Thủy Tỉnh xuống núi, kết quả lại đụng phải Hứa Nhược, chắc là vừa từ kinh thành Đại Tùy trở về. Hứa Nhược nói muốn ăn một tô hoành thánh lót bụng, sau đó đi tới bến thuyền núi Ngưu Giác, tiếp tục lên đường đến kinh thành Đại Ly. Đổng Thủy Tỉnh đành phải trở về, mở cửa tiệm, làm cho vị Mặc gia hào hiệp này hai tô. Hắn không bưng rượu nếp lên, cũng lười khách sáo với người này. Đổng Thủy Tỉnh ngồi ở đối diện, nhìn Hứa Nhược ăn như hổ đói.

Hứa Nhược nói hàm hồ không rõ:
- Ngươi đoán xem người trẻ tuổi vừa rồi là ai.

Đổng Thủy Tỉnh vốn không suy nghĩ nhiều, ở chung với Cao Huyên cũng không dính dáng đến quá nhiều lợi ích, hắn cũng thích kiều lui tới này. Hắn trời sinh thích buôn bán, nhưng buôn bán cũng không phải là toàn bộ nhân sinh.

Có điều Hứa Nhược đã hỏi như vậy, Đổng Thủy Tỉnh cũng không ngu ngốc, đáp án dĩ nhiên đã lộ ra chân tướng:
- Hoàng tử của Họ Cao Dực Dương Đại Tùy? Là tới Đại Ly chúng ta làm con tin?

Hứa Nhược gật đầu.

Đổng Thủy Tỉnh do dự một thoáng, hỏi:
- Có thể đừng buôn bán trên người Cao Huyên không?

Hứa Nhược cười nói:
- Có gì không thể. Sở dĩ nói đến chuyện này, là hi vọng ngươi hiểu được một đạo lý.

Đổng Thủy Tỉnh nghiêm mặt nói:
- Tiên sinh mời nói.

Chỉ có vào thời điểm này, Đổng Thủy Tỉnh mới chịu gọi Hứa Nhược là tiên sinh.

Hứa Nhược liếc nhìn quầy hàng trong tiệm. Đổng Thủy Tỉnh lập tức cầm một bình rượu nếp, đặt ở trước bàn Hứa Nhược. Hứa Nhược uống một ngụm rượu nếp dư vị lâu dài, sau đó nói:
- Làm mua bán vốn nhỏ, dựa vào cần cù. Sau khi làm lớn, đương nhiên vẫn phải cần cù, nhưng hai chữ “tin tức” sẽ càng ngày càng quan trọng.

- Ngươi phải biết khai quật những chi tiết mà mọi người đều không để ý, cùng với “tin tức” ẩn giấu sau lưng chi tiết, một ngày nào đó sẽ có tác dụng. Cũng không cần luôn canh cánh với chuyện này. Trời đất rộng lớn, biết tin tức rồi, cũng không phải bảo ngươi đi làm buôn bán hại người. Mua bán tốt vĩnh viễn là đôi bên cùng có lợi.

Đổng Thủy Tỉnh gật đầu.

Hứa Nhược lại hỏi:
- Ngươi cảm thấy Ngô quận chủ, Viên huyện lệnh và Tào giám sát, còn có Cao Huyên này, tính tình thể hiện trước mặt ngươi như thế nào?

Đổng Thủy Tỉnh chậm rãi nói:
- Ngô quận chủ ôn hòa, Viên huyện lệnh cẩn thận, Tào giám sát phong lưu, Cao Huyên thì nhàn nhã.

Hứa Nhược lại hỏi:
- Vì sao như vậy?

Đổng Thủy Tỉnh đã sớm nghĩ sẵn trong đầu, không do dự nói:
- Thầy giáo của Ngô quận chủ là quốc sư Thôi Sàm, hôm nay lộ ra sắc bén. Ngô quận chủ nhất định phải khiêm tốn, không thể đắc ý vênh váo, nếu không rất dễ rước lấy ghen tị và công kích không cần thiết.

- Nếp nhà Họ Viên xưa nay cẩn thận chặt chẽ. Nếu như tôi không nhớ sai, trong gia huấn họ Viên có bốn chữ “tàng phong tụ thủy” (chắn gió tụ nước). Gia tộc họ Tào thì có nhiều con cháu biên quân, gia phong hào hùng. Cao Huyên là hoàng tử Đại Tùy lưu lạc đến đây, khó tránh khỏi hơi chán nản, cho dù nội tâm căm phẫn, ít nhất ngoài mặt vẫn phải tỏ ra thản nhiên.

Hứa Nhược nói:
- Những chuyện này đều đúng, nhưng thực ra chỉ là bề ngoài. Ngươi có thể nghĩ tới chúng, rất nhiều người khác cũng có thể, vì vậy đây không phải là “tin tức” có thể phát tài. Ngươi còn phải suy xét đến nơi sâu hơn cao hơn, nghĩ nhiều đến thế cuộc triều đình và xu hướng vương triều. Chưa chắc đã hữu dụng với buôn bán của ngươi hiện giờ, nhưng một khi bồi dưỡng thành thói quen, sẽ có ích lâu dài.

Đổng Thủy Tỉnh gật đầu nói:
- Hiểu rồi.

Hứa Nhược cười nói:
- Ta không phải là người nợ đao chân chính, cho nên những thứ dạy ngươi cũng nông cạn. Nhưng ngươi có thiên phú, có thể từ cạn đi tới sâu. Sau này số lần ta gặp ngươi sẽ càng ngày càng ít. Hơn nữa ta cũng thuộc về “tin tức” của Đổng Thủy Tỉnh ngươi, không phải ta khoe khoang, nhưng tin tức bí truyền này cũng không coi là nhỏ. Cho nên tương lai gặp phải hố sâu qua không được, ngươi có thể buôn bán với ta, không cần ngại mặt mũi.

Đổng Thủy Tỉnh ừ một tiếng.

Hứa Nhược lấy ra một tấm lệnh bài thái bình vô sự:
- Gia nghiệp của ngươi hôm nay, thực ra còn chưa có tư cách sở hữu tấm lệnh bài vô sự Đại Ly này. Nhưng những năm qua ta kiếm được mấy tấm lệnh bài vô sự, giữ trên tay cũng chỉ lãng phí, cho nên đều tặng ra. Xem như ta tuệ nhãn cao siêu, đã sớm coi trọng ngươi, sau này phải đòi chia lợi nhuận với ngươi. Ngày mai ngươi hãy tới phủ quận chủ một chuyến, sau đó ghi chép vào danh sách của nha môn bản địa và Lễ bộ triều đình.

Đổng Thủy Tỉnh không từ chối, cầm lấy tấm lệnh bài vô sự kia, cẩn thận cất vào trong người.

Tấm lệnh bài thái bình vô sự này, hôm nay bảo là giá trị liên thành cũng không quá mức. Toàn bộ lãnh thổ rộng lớn ở phía bắc Bảo Bình châu, không biết có bao nhiêu đế vương tướng soái, tiên sư gia phả, tu sĩ sông núi và thần linh núi sông, ước ao có thể sở hữu một tấm.

Hứa Nhược trêu đùa:
- Nghe nói cha vợ tương lai của ngươi đã đến Đồng Diệp châu một chuyến, trên đường trở về Bắc Câu Lô Châu, đã ghé vào trấn nhỏ quê nhà này. Ngươi không nhân cơ hội đi thăm sao?

Đổng Thủy Tỉnh dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói:
- Chờ khi tôi biết được tin tức, chú Lý đã rời khỏi trấn nhỏ rồi.

Hứa Nhược cười hỏi:
- Có muốn biết kình địch của ngươi là Lâm Thủ Nhất, hôm nay sống ở thư viện Sơn Nhai thế nào không?

Đổng Thủy Tỉnh gật đầu nói:
- Muốn biết.

Hứa Nhược chỉ cười không nói gì.

Đổng Thủy Tỉnh dứt khoát hỏi:
- Bao nhiêu tiền?

Hứa Nhược vươn tay ra, cầm lấy một bình rượu nếp sau quầy, nói:
- Còn chưa bước vào năm cảnh giới trung, nhưng danh tiếng rất nổi bật ở kinh thành Đại Tùy. Sau khi Lâm Thủ Nhất trở thành thần tiên năm cảnh giới trung, sẽ có rất nhiều cơ duyên tràn về phía hắn. Có thể chỉ cần động ngón tay, cũng sẽ kiếm được mấy chục vạn lượng vàng thật bạc trắng. Nếu như ngươi không cố gắng, rất dễ khiến hắn đi sau mà tới trước.

Đổng Thủy Tỉnh do dự một thoáng:
- Tôi đương nhiên không muốn thua Lâm Thủ Nhất, nhưng có một số chuyện, không liên quan đến kiếm được nhiều hay ít.

Hứa Nhược cười cười, cầm bình rượu đứng lên, nói:
- Có vẫn tốt hơn không, nhiều tốt hơn là ít. Rất nhiều chuyện nhìn như tiền không thể giải quyết được, suy cho cùng vẫn là do tiền không đủ nhiều.

Đổng Thủy Tỉnh đứng dậy theo:
- Vì sao đến tận bây giờ, tiên sinh vẫn không nói với tôi về ý nghĩa thật sự của người nợ đao, chỉ dạy tôi những sách lược của thương gia này?

Hứa Nhược cười ha hả hỏi ngược lại:
- Chỉ?

Đổng Thủy Tỉnh hồ đồ không hiểu. Hứa Nhược cũng không nói gì thêm, bước ra khỏi tiệm.

Đổng Thủy Tỉnh thu dọn tàn cuộc trên bàn, đóng cửa tiệm lại, xuống núi đi tới quận thành Long Tuyền mới xây. Hắn tự nhận cả người đầy mùi tiền, trong màn đêm đi sớm về khuya.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Bửu Đạt
25 Tháng một, 2024 21:26
Uesz
Hoàng Huy
19 Tháng một, 2024 21:04
cho mình hỏi khi nào bình an bắt đầu luyện kiếm vậy
truongcp9009
16 Tháng một, 2024 20:30
tác giả rất giỏi giày vò người khác.Dịch giả xin đừng học theo
Nguyễn Mạnh Kiên
02 Tháng một, 2024 23:34
Haizz cố nhịn mấy tháng nữa quay lại
Hieu Le
27 Tháng mười hai, 2023 12:57
cầu chương ạ
Rangnarok
26 Tháng mười hai, 2023 06:26
truyện chưa ra hết, bên conv ert đã làm dc rất nhiều rồi nhưng đọc bản dich xịn này thì mới thật ngấm.
TuDu0ng
23 Tháng mười hai, 2023 12:46
truyện này tổng cộng có bao nhiêu chương ạ ? lên mạng thấy có chổ để 16xx chương ?
Rangnarok
18 Tháng mười hai, 2023 20:41
bạn đã đọc đến chương mới nhất. ngâm dc 6,7 chương đọc thích quá
Rangnarok
18 Tháng mười hai, 2023 20:40
trả lời ngắn gọn là có mạnh lên.
TuDu0ng
14 Tháng mười hai, 2023 00:34
ụa là sao này TBA có mạnh lên ko ?, hay sẽ chỉ là một con người quâm tử vậy ta ?
Ram2202
09 Tháng mười hai, 2023 15:55
Mong bác quyết tâm cùng Kiếm Lai
truongcp9009
09 Tháng mười hai, 2023 00:35
dm hay quá lại sắp đánh nhau.Tích mấy chương ra một phát bác ơi
Rangnarok
11 Tháng mười một, 2023 03:09
hóa ra Lục Trầm là chủ mưu vụ núi Thái Binh à.
thientonbmt1
05 Tháng mười một, 2023 04:04
con trỉ khuê người hầu thằng tống gì đấy sau này ra sao, không ưa con này
Congvh
31 Tháng mười, 2023 06:13
ra chậm quá đói thuốc đọc cover khó nuốt
truongcp9009
28 Tháng mười, 2023 18:49
đáng giá hóng từng chương
Hieu Le
28 Tháng mười, 2023 06:59
đọc mấy trăm chương vẫn không hiểu đại đạo là cái con *** gì
tsganey
26 Tháng mười, 2023 23:22
vẫn đang gom chương từng ngày :))
Dmwed
10 Tháng mười, 2023 17:09
Ý kiến riêng cách viết này lổi thời giờ đọc nghe khó chịu đoạn giới thiệu nhân vật phụ nhiều nhân vật phụ nói cũng nhiều nhưng toàn nói nhãm ra vẻ ngầu xong sống dc là nhờ tg bận giới thiệu nv phụ khác ko rảnh cho nó tèo
Hieu Le
30 Tháng chín, 2023 04:07
Cái khẩu quyết Đạo gia kia thú vị phết. Về cơ bản ý của nó là đóng chặt thất khiếu ý thức, thu tâm vào bên trong, nhịn ăn uống cho đến khi thân thể hao gầy, chuẩn bị đi chầu diêm vương (thần hồn bị xích sắt của quỷ vật trói đến Phong Đô) rồi mới bắt đầu thọ nhận đồ ăn trở lại, rồi tu hơi thở sao cho nhẹ như lông hồng, cơ thể khinh an là tu thành.
Number
28 Tháng chín, 2023 19:09
Cảm ơn dịch giả. Các đạo hữu mua một ít phiếu ném đề cử ủng hộ dịch giả đi.
fishscreen
25 Tháng chín, 2023 15:51
1400 là do cắt nhỏ một chương ra nhiều phần để đăng, chắc nhiều hơn bản dịch này vài chục chương, mà hình như phải trả phí để đọc thì phải.
Hieu Le
25 Tháng chín, 2023 11:52
ủa, bộ này là dịch lại lần nữa phải không các đạo hữu. thấy có 1 bộ hơn 1400 chương rồi mà
Hieu Le
25 Tháng chín, 2023 10:40
Sao ra chậm vậy…đọc phê quá nhưng cứ phải chờ đợi…có cách nào xem đc nhanh hơn ko vậy??
fishscreen
23 Tháng chín, 2023 20:01
Tiếng Việt có thể dịch nôm na là "tâm ý bất định", "tâm lý thất thường", "sớm nắng chiêu mưa"... hầu hết các chương đều dịch như thế. Còn lần đầu dịch theo nghĩa đen là để người đọc biết rõ câu gốc của nó có nghĩa là gì thôi.
BÌNH LUẬN FACEBOOK