Chờ một hồi, Đỗ Mậu vẫn không lộ diện.
Tả Hữu nhìn về ngọn núi tổ tông kia, cười nói:
- Đã nói đến mức này rồi, vẫn không ra? Không hổ là tu sĩ đã tới cảnh giới Phi Thăng, da mặt này có lẽ ngay cả phi kiếm của ta cũng không đâm thủng được.
Lúc này y đột nhiên phát hiện có chuyện khác thường. Ở lưng chừng ngọn núi tổ tông, tại một khu vực lầu các thần tiên liên miên trập trùng, có một lão tu sĩ cảnh giới Ngọc Phác, dường như đang bảo vệ một thiếu nữ tố chất không tệ. Hơn nữa mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía thiếu nữ. Cô là một tu sĩ cảnh giới Long Môn rất trẻ tuổi.
Sau khi phát hiện Tả Hữu đang nhìn mình, cô gái lập tức sợ hãi cúi đầu xuống.
Tả Hữu nhíu mày.
Lão tu sĩ cảnh giới Ngọc Phác bên cạnh có lẽ là người hộ đạo của thiếu nữ, giận đến mức sắc mặt tái xanh, nhưng lại không dám tự tiện khiêu khích kiếm tu sát lực vô tận kia.
Thiếu nữ vốn nhát gan, lại chịu uất ức lớn như vậy, bắt đầu yên lặng rơi lệ.
Một tông môn trên núi muốn đứng vững gót chân, thậm chí là xem thường những ngọn núi khác, thực ra rất đơn giản, đó là phải có người giỏi đánh nhau.
Trước kia có người như vậy, tích lũy gia nghiệp, truyền thừa hương hỏa, có pháp thuật thần thông thẳng đến năm cảnh giới cao, có thể ăn sâu bén rễ, sau đó vươn cành tỏa lá.
Hiện tại có người như vậy, nếu có kẻ tới gây sự, có thể đánh lui đối phương. Nếu đi gây sự với nhà người khác, ít nhất sẽ đánh cho đối phương khẩu phục. Có thể dựng lên bóng mát cho sư môn, che chở hậu bối.
Sau này có người như vậy, đừng để tình trạng lúa vẫn còn xanh. Nếu không bây giờ hung hăng ngang ngược, đến lúc đó vận mệnh xoay chuyển thì phải làm sao? Có muốn giữ tổ sư đường nữa hay không? Dù sao tu hành trên núi không có quan niệm quân tử báo thù mười năm chưa muộn gì đó, trăm phương ngàn kế chờ một trăm năm, mấy trăm năm, thậm chí ngàn năm cũng có.
Sau khi tu sĩ Đồng Diệp tông tinh thông suy diễn chỉ ra một phương hướng đại khái, tông môn tốn gần ba mươi năm, mới vất vả tìm được địa điểm chuyển thế của thiếu nữ này, kiếp trước từng là cảnh giới Ngọc Phác. Lại phái người mai danh ẩn tích, chờ đợi “cô” mấy chục năm. Đến khi cô sinh ra được mấy năm, trải qua một phen chém giết tranh đoạt, mới thành công đưa cô về núi.
Cho nên thiếu nữ được đưa về Đồng Diệp tông này, chính là người có thể đánh nhau trong tương lai, tương tự nữ đạo sĩ Hoàng Đình của núi Thái Bình. Chỉ là cô gái này tạm thời còn không có tu vi và khí thế như Hoàng Đình, cái sau rất quan trọng, liên quan đến bản tâm đại đạo.
Quan Diệu thiên quân và tông chủ Tống Mao của Núi Thái Bình, ngoài miệng nhiều lần trách cứ Hoàng Đình gây chuyện thị phi, không biết ẩn nhẫn, nhưng trong lòng có lẽ là vui như nở hoa.
Mà thiếu nữ được Đồng Diệp tông gởi gắm hi vọng này, tư chất dù tốt nhưng tính tình lại quá mềm yếu. Mấy lần xuống núi du lịch rèn luyện đạo tâm, tông môn đều đánh giá là “thiên phú phi phàm, tính cách nhanh nhạy” gì đó, có thể khen ngợi đến mấy trăm chữ. Nhưng ở phần cuối đều sẽ thêm vào một hai câu, chẳng hạn như tính tình hiền lành, thiếu một chút sát phạt quyết đoán.
Bởi vì thân phận đặc thù của cô, Đồng Diệp tông không ai dám nói nặng nửa câu. Mà Đỗ gia ở ngọn núi lớn nhất Đồng Diệp tông, càng xem cô như thân thích trong lòng.
Lý do rất đơn giản, kiếp trước của thiếu nữ ngoại trừ là tu sĩ cảnh giới Ngọc Phác, còn có một thân phận quan trọng hơn. Cô quả thật từng là mẹ của lão tổ phục hưng Đỗ Mậu.
Tìm người chuyển thế, nối tiếp thiện duyên, bình thường chỉ tiên gia chữ “Tông” trên núi mới có nội tình và thủ đoạn như vậy.
Lúc này Tả Hữu hơi sững sốt, một tay cầm kiếm, một tay gãi đầu. Có lẽ vì không muốn dọa một tiểu cô nương vô tội, bèn giải thích:
- Nói đùa thôi, đừng tin là thật. Người đọc sách chúng ta thích nói một lời hai nghĩa.
Không nói còn tốt, dù sao thiếu nữ đã sớm sợ tới ngây người. Nhưng giải thích như vậy, sắc mặt của cô lại trắng bệch. Cô lén lau sạch nước mắt, bắt đầu nhíu gương mặt nhỏ kia lại, cố gắng không để mình lộ vẻ sợ sệt trước mặt đại ác nhân này. Nếu không với tính tình trước đây của cô, đã sớm uất ức nước mắt rơi lã chã rồi.
Tả Hữu khó xử, nhưng cũng không muốn nói gì thêm.
Đối phó với nữ nhân, Tiểu Tề không giỏi, tên khốn khiếpThôi Sàm kia tốt hơn một chút. Tả Hữu y thì trước giờ luôn cảm thấy, tâm tư của nữ nhân còn khó nắm bắt hơn học vấn của tiên sinh, tóm lại là còn khó hơn đọc sách.
Từ nhỏ y đã không thích đọc sách, là bị lão tú tài đè đầu bắt đọc, cho nên vẫn có một chút học vấn. Có thể nói như sau, hiền nhân quân tử bình thường của thư viện, vốn không có tư cách luận đạo với Tả Hữu.
Nên biết Tả Hữu luyện kiếm, kiếm khí từ đâu đến?
Ban đầu là đến từ trong sách, đến từ rất nhiều chữ khắc trên vách núi, đến từ vô số bản dập của văn bia.
Năm xưa Tiểu Tề vì muốn y thuận lợi luyện kiếm, đã theo y đi qua vô số núi sông.
Có một lần dưới cơ duyên trùng hợp, Tả Hữu đã lấy được thanh bội kiếm kia. Tiểu Tề từng cười nói: “Lấy được kiếm ba thước, vượt biển chém cá kình. Thu vỏ treo trên vách, như có tiếng đinh đinh.”
Sau đó Tả Hữu rời khỏi Trung Thổ Thần Châu, rời xa nhân gian, đi xa trên biển, cũng không tiếp tục đọc sách nữa.
Tả Hữu khẽ thở dài một tiếng, nhìn về hướng Trung Thổ Thần Châu.
Y dời mắt đi, phát hiện bên cạnh thiếu nữ còn có một thiếu niên giống như phôi kiếm bẩm sinh, ánh mắt sắc bén và quật cường nhìn thẳng về phía mình, cho dù bị kiếm khí của mình đốt mắt vẫn không muốn quay đầu.
Tả Hữu liếc nhìn một nơi nào đó trên ngọn núi tổ tông, nói:
- Đỗ Mậu, ta biết ngươi muốn làm gì. Ngươi không ngại thì cứ thử xem, ta chờ ngươi là được.
Sau đó y tiện tay chém một kiếm, mở ra một lỗ thủng trên vách chắn đại trận phía sau, xoay người rời đi.
Tả Hữu lơ lửng giữa không trung ở khu vực biên cảnh Đồng Diệp tông, nhắm mắt nghỉ ngơi. Khi mặt trời mọc ở phía đông, y bắt đầu dùng kiếm khí kiếm ý tinh thuần nhất, đánh vỡ một số khí vận sông núi ngưng tụ. Chẳng hạn như một ngọn núi, một đoạn nước sông, một đại thụ chọc trời có hi vọng trở thành yêu tinh, một đình nghỉ mát trấn áp khí tức âm tà, một vật trấn yểm chôn dưới đất.
Mặc dù chỉ có một ít linh khí tản mác ra ngoài, giống như hao tổn không nhiều, nhưng trên thực tế hậu quả lại rất nghiêm trọng.
Khí vận sông núi coi trọng chắn gió tụ nước, chắn ở nơi nào, tụ ở chỗ nào đều phải chú ý. Nếu là khí số hỗn loạn, ai dám tùy tiện bỏ vào trong túi? Phúc họa khó lường.
Kiếm tu này chắn trước cửa nhà người ta, giống như một lão nông cuốc đất, bắt đầu đào chân tường của Đồng Diệp tông.
Bởi vì ở vùng biên giới, cho nên khó tránh khỏi có từng trận linh khí, giống như phù sa chảy vào ruộng người ngoài. Ban đầu Đồng Diệp tông không ai dám ra mặt, thu gom linh khí thả lại vào trong tông môn. Sau đó bọn họ thật sự tiếc những linh khí kia, bèn phái một lão tu sĩ cảnh giới Kim Đan khẳng khái đi chết, cầm pháp bảo đi thu gom linh khí.
Không ngờ kiếm tu kia cũng không thèm nhìn một Kim Đan nho nhỏ, chỉ đáp xuống trên một con sông lớn. Từng luồng linh khí nhỏ bé do nước sông dưới chân thai nghén ra, trong nháy mắt vỡ tan.
Lại có một tu sĩ cảnh giới Kim Đan lấy can đảm lướt ra khỏi ngọn núi, đi theo phía sau kiếm tu kia mấy chục dặm, cẩn thận thu gom linh khí tứ tán, cố gắng thả lại trong sông, giúp củng cố đường nhánh khí vận.
Mười ngày sau đó, kiếm tu và những địa tiên tu sĩ sứt đầu mẻ trán của Đồng Diệp tông, mỗi người làm việc của mình, xem như yên ổn hòa thuận với nhau.
Lại mười ngày sau, tông môn hủy bỏ lệnh cấm. Bắt đầu có một số tu sĩ năm cảnh giới trung dưới Kim Đan, lén lút đi tới cách kiếm tu kia vài chục dặm, tâm tình khác nhau, cực kỳ phức tạp.
Lại mười ngày nữa, ngay cả rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi năm cảnh giới thấp, cũng bắt đầu chạy tới tham gia náo nhiệt, “chiêm ngưỡng” người này.
Mà kiếm tu tên là “Tả Hữu” kia, ngoại trừ thỉnh thoảng nhìn về đỉnh núi tổ tông, cũng không để ý tới những tu sĩ Đồng Diệp tông kia.
Đại hàn qua đi, cách năm mới không xa nữa.
Dân chúng dưới núi có một câu tục ngữ: “Cửa ải cuối năm sống khó khăn, hết năm này lại sang năm khác.”
Đệ tử Đồng Diệp tông đã diễu võ dương oai vô số năm ở một châu, lúc này mới biết hóa ra sư môn nhà mình cũng có cửa ải khó khăn.
Sau đó có một ngày, Đồng Diệp tông dùng trăm phương ngàn kế bố trí một trận phục giết, đã sử dụng đến hai tu sĩ cảnh giới Ngọc Phác và gần mười vị địa tiên.
Tả Hữu chỉ dùng một kiếm phá tan.
Sau đó y thay đổi tuyến đường, lại đến gần ngọn núi tổ tông, đứng trước một ngọn núi bị niêm phong, vốn dùng để tặng cho một tu sĩ cảnh giới Ngọc Phác tương lai làm phủ đệ thần tiên. Y chém một kiếm, bổ ra một khe núi lớn từ đỉnh núi đến chân núi, lúc này mới tiêu sái đi xa.
Sau đó y tiếp tục chặn cửa nhà người khác đào chân tường.
Gây ra động tĩnh lớn như vậy, thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, những sơn môn chữ “Tông” và địa tiên cảnh giới Nguyên Anh ở Đồng Diệp châu đều đã sớm biết. Có điều thư viện không ra mặt ngăn cản, cho nên cũng không ai dám đến xem kịch vui tìm xui xẻo.
Ngoại trừ một người... tu sĩ cảnh giới Ngọc Phác Khương Thượng Chân của Ngọc Khuê tông, gia chủ họ Khương có vật bản mệnh là một chiếc lá liễu.
Gã này trước tiên đứng ngay ngắn cúi người xin lỗi Tả Hữu một tiếng, nghiêm túc nhìn một hồi lâu, sau đó bỗng nhiên cười lớn rung trời.
Lúc hắn đi tới phương bắc và trở về phương nam, hai lần ngự gió đi xa, đều cố ý đi rất chậm, nghênh ngang khệnh khạng, còn vung vẩy hai tay áo. Kết quả thiếu chút nữa đã bị Tả Hữu một kiếm chém thành hai nửa.
Có điều lúc chật vật bỏ chạy, Khương Thượng Chân vẫn rất sảng khoái.
Có một ngày, thiếu nữ cảnh giới Long Môn kia rụt rè đứng ở phía xa, run giọng dò hỏi:
- Tại sao ngươi lại vô duyên vô cớ phá hoại khí vận của sư môn ta?
Hôm nay Tả Hữu đã xem như quen thuộc với Đồng Diệp tông. Một số đệ tử Đồng Diệp tông thì thầm cho rằng y không nghe được, thực ra y lại nghe rất rõ ràng, cho nên đã biết được thân phận của cô gái này. Y ngẫm nghĩ, trả lời:
- Một tên phá của như vậy, sao lại là lão tổ phục hưng, ta thấy là lão tổ diệt môn mới đúng. Cho nên ban đầu cô không nên sinh Đỗ Mậu ra.
Thiếu nữ thanh tú đầy vẻ xấu hổ và giận dữ.
Thiếu niên đi theo thiếu nữ tới đây, cũng là một niềm hi vọng tương lai giúp Đồng Diệp tông ngàn năm hưng thịnh. So với đám bạn cùng lứa hèn nhát, tính tình của hắn đã lộ ra sắc bén. Trên lưng hắn đeo một thanh trường kiếm do lão tổ Đỗ Mậu tự mình ban thưởng, trong mắt đầy vẻ thù hận, trầm giọng nói:
- Sớm muộn có một ngày, ngươi sẽ chết dưới kiếm của ta!
Tả Hữu cười cười:
- Đã như vậy, ta sẽ chờ xem.
Kiếm tu áo bào tím cũng là tông chủ Đồng Diệp tông, thương thế còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn. Lúc này ông ta từ trên trời đáp xuống, chắn trước mặt đôi thiếu niên thiếu nữ kia, bảo vệ bọn họ phía sau, đồng thời xin lỗi Tả Hữu:
- Trẻ con nói chuyện thiếu suy nghĩ, xin kiếm tiên đừng để bụng.
Tả Hữu khoanh chân ngồi bên ngoài một vách núi, nói:
- Nghe nói Đồng Diệp tông các ngươi, rất thích một lời không hợp thì ném phi kiếm, đập pháp bảo. Đánh không lại thì tự báo danh hiệu, trở về núi kêu khổ mấy tiếng với trưởng bối, cuối cùng ào ào xuống núi chém người. Có phải giống vậy không?
Kiếm tu áo bào tím cười khổ không trả lời.
Tả Hữu cười nói:
- Có phải trong lòng đang nghĩ “đúng vậy thì sao”?
Sắc mặt kiếm tu áo bào tím biến đổi, tát thiếu niên một cái, tức giận nói:
- Quỳ xuống dập đầu nhận sai với kiếm tiên! Dập đầu đến khi kiếm tiên hài lòng mới thôi!
Khóe miệng thiếu niên rỉ ra tơ máu, cắn răng nói:
- Chết cũng không dập đầu!
Tả Hữu mỉm cười nói:
- Đối với những phôi kiếm bẩm sinh mắt cao hơn đầu này, ta thật sự không có hứng thú dạy bọn hắn đạo lý làm người. Nuôi con mà không dạy dỗ là lỗi của cha, dạy mà không nghiêm là sự lười nhác của thầy. Người làm trưởng bối như ngươi, lại tiếp một kiếm của ta là được rồi.
Kiếm tu áo bào tím bị một kiếm đâm thủng bụng, lại đụng xuyên một ngọn núi phía sau, thảm thiết rơi xuống đất. Về phần có phải ông ta cố ý áp chế cảnh giới, chịu một kiếm của Tả Hữu để dẹp yên lửa giận hay không, cũng chỉ có trời biết đất biết hai người biết.
Tả Hữu nhìn thiếu niên kia, hỏi:
- Không buông lời uy hiếp nữa sao? Không chừng Đỗ Mậu sẽ đi ra bảo vệ ngươi.
Sắc mặt thiếu niên nhợt nhạt.
Tả Hữu nói:
- Không nói thì ngươi sẽ chết, còn nói lời đe dọa, không chừng sẽ có người giúp ngươi ngăn cản một kiếm. Lúc này ngươi lựa chọn thế nào?
Thiếu niên đeo kiếm đấu tranh trong lòng.
Thiếu nữ đột nhiên đứng trước mặt thiếu niên, thương tâm tuyệt vọng, khóc lóc nói:
- Ngươi đừng ép hắn nữa, kiếm tâm của hắn sẽ tan vỡ. Ngươi lợi hại như vậy, tại sao phải chấp nhặt với hắn?
Tả Hữu cười nói:
- Hỏi con trai của cô đi.
Thiếu nữ khóc đến tầm mắt mơ hồ, chỉ cảm thấy trên đời sao lại có người không nói lý như vậy.
Tả Hữu đứng lên, cười nhạo nói:
- Ban nãy không muốn dập đầu là vì mặt mũi, khoe mẽ cho một số trưởng bối tông môn xem, muốn đổi lấy một ấn tượng tốt. Bây giờ thì chết cũng không dám nói, là vì thật sự tiếc mạng. Loại phôi kiếm bẩm sinh như ngươi thật là.
Y nhìn về phương bắc, tự giễu nói:
- Làm sao trở lại thế gian này rồi, mới bắt đầu phát hiện cái tốt của tiểu sư đệ.
Y nói với thiếu nữ:
- Không nói tới Đỗ Mậu, cùng với duyên phận kiếp trước giữa cô và Đỗ Mậu, chỉ nói lần này đến nhà thăm viếng, quả thật đã liên lụy cô trở thành trò cười. Là ta đã sai trước, cô có thể đưa ra một yêu cầu hợp lý.
Thiếu nữ lau nước mắt, nửa tin nửa ngờ nói:
- Có thật không?
Tả Hữu gật đầu nói:
- Chỉ có một cơ hội, nhất định phải hợp tình hợp lý.
Thiếu nữ lấy can đảm nói:
- Vậy xin ngươi bỏ qua cho hắn, đừng trấn áp kiếm tâm của hắn nữa.
Tả Hữu gật đầu, dứt khoát trả lời:
- Có thể.
Nói xong y quả thật cố gắng thu hồi kiếm khí trút ra bên ngoài một cách tự nhiên.
Thực ra thiếu nữ không biết, không phải Tả Hữu nhằm vào kiếm tâm của thiếu niên, mà là kiếm tâm của thiếu niên vốn đã không đủ tinh túy. Bằng không một kiếm tu đứng bên cạnh Tả Hữu, chính là phúc duyên không nhỏ, có thể gọi là “ở vào môi trường tốt đẹp”.
Thiếu nữ nín khóc mỉm cười, nhưng có lẽ cảm thấy nở nụ cười với kẻ thù lớn này, không khác nào hành vi đê hèn khi sư phản đạo, cho nên vội vàng nghiêm mặt.
Tả Hữu xoay người, chuẩn bị tiếp tục đi chém núi sông, phá tan khí số của Đồng Diệp tông, lại quay đầu nói:
- Đỗ Mậu đúng là một tên phá của, rất nhanh các ngươi sẽ biết.
Thiếu nữ ngỡ ngàng. Thiếu niên sau người lại run rẩy, thân hình không vững, kiếm tâm càng bất ổn.
Tả Hữu lướt đi xa, kiếm khí như cầu vồng.
Bên phía ngọn núi tổ tông, cảnh tượng kỳ lạ ở động tiên nhỏ Ngô Đồng càng lúc càng rõ ràng.
Muốn phi thăng?
Vậy phải hỏi kiếm của ta có đồng ý hay không.
---------
Một chiếc thuyền đến từ Bắc Câu Lô Châu, đã đi tới phía trên lãnh thổ Bảo Bình châu.
Tốc độ cực nhanh, tiêu hao vô số tiền thần tiên. Các hành khách dĩ nhiên đều hài lòng với chuyện này, có ai không muốn tới nơi sớm hơn một chút?
Nghe nói là có một vị lão Nguyên Anh khí khái bất phàm đã đập một số tiền lớn, chiếc thuyền này mới đi nhanh như vậy.
Một người đàn ông cường tráng vóc dáng không cao, ở trong một căn phòng tiện nghi nhất tầng dưới cùng, ít giao du với bên ngoài. Ông ta là một vị võ phu thuần túy, chỉ là không nhìn ra cảnh giới thứ mấy.
Kỳ thực không nhìn ra, càng có thể khiến những luyện khí sĩ thông minh một chút sinh lòng kiêng dè.
Cảnh giới võ đạo thứ mười trong truyền thuyết, cũng là cảnh giới tận cùng, có ba tầng là Khí Thịnh, Quy Chân, Thần Đáo. Sau khi Lý Nhị rời khỏi đỉnh Sư Tử, khí thế một đường gia tăng, đã bất giác tiến vào phạm trù Quy Chân.
Lý Nhị cảm thấy rất tốt, muốn phá tổ sư đường nhà người khác, nắm tay cần phải cứng.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
07 Tháng hai, 2024 01:00
tết nhất, chúc fish và các bạn cùng mê Kiếm Lai năm mới bình bình an an nhé
06 Tháng hai, 2024 08:53
Chúc trans năm mới vv
03 Tháng hai, 2024 01:24
Ở cuối chương 2 có chú thích, đầu chương 11 có nói rõ hơn về câu này. Còn phần mềm convert dịch như thế nào là do dữ liệu vietphrase của người convert tự thêm vào. Cá nhân thì cảm thấy "việc đáng làm" quá chung chung, và từ "phải làm" thì mang hàm ý bắt buộc, không rõ ràng như câu gốc là "làm việc nhân nghĩa thì không nhường nhịn người khác".
01 Tháng hai, 2024 23:01
Cho mình hỏi tiến độ của bản dịch là bao lâu/chương ạ?
01 Tháng hai, 2024 10:28
Khi TBA chạy qua cái " miếu con cua" đầu trấn 4 chữ đầu tiên là:
Đương Nhân Bất Nhượng (bản dịch)
Việc đáng làm thì phải làm ( convert)
mình cũng mạnh dạn tra google, bản dịch để nguyên văn Đương Nhân Bất Nhượng ( ư sư), trích chương Vệ Linh Công- làm điều nhân thì dẫu là thầy mình cũng không từ.
Cá nhân mình cực thích câu Việc đáng làm thì phải làm của bản convert, không biết là phần mềm convert thẳng qua như vậy hay do bác supperman bên convert edit lại như vậy.
Mong các bác cho ý kiến thêm.
Mình gặp khó khăn quá cứ nhẩm câu việc đáng làm thì phải làm cũng giúp mọi việc rõ ràng hơn, không bị rối.
01 Tháng hai, 2024 10:21
Lạm bàn...
Mình từ bên bản convert qua đây, đợt này muốn sống chậm lại nên đọc lại bản dịch để nghiền ngẫm thì mới tới chương 2 đã có thứ hay ho lên xin các bác hỗ trợ rồi.
25 Tháng một, 2024 21:26
Uesz
19 Tháng một, 2024 21:04
cho mình hỏi khi nào bình an bắt đầu luyện kiếm vậy
16 Tháng một, 2024 20:30
tác giả rất giỏi giày vò người khác.Dịch giả xin đừng học theo
02 Tháng một, 2024 23:34
Haizz cố nhịn mấy tháng nữa quay lại
27 Tháng mười hai, 2023 12:57
cầu chương ạ
26 Tháng mười hai, 2023 06:26
truyện chưa ra hết, bên conv
ert đã làm dc rất nhiều rồi nhưng đọc bản dich xịn này thì mới thật ngấm.
23 Tháng mười hai, 2023 12:46
truyện này tổng cộng có bao nhiêu chương ạ ? lên mạng thấy có chổ để 16xx chương ?
18 Tháng mười hai, 2023 20:41
bạn đã đọc đến chương mới nhất. ngâm dc 6,7 chương đọc thích quá
18 Tháng mười hai, 2023 20:40
trả lời ngắn gọn là có mạnh lên.
14 Tháng mười hai, 2023 00:34
ụa là sao này TBA có mạnh lên ko ?, hay sẽ chỉ là một con người quâm tử vậy ta ?
09 Tháng mười hai, 2023 15:55
Mong bác quyết tâm cùng Kiếm Lai
09 Tháng mười hai, 2023 00:35
dm hay quá lại sắp đánh nhau.Tích mấy chương ra một phát bác ơi
11 Tháng mười một, 2023 03:09
hóa ra Lục Trầm là chủ mưu vụ núi Thái Binh à.
05 Tháng mười một, 2023 04:04
con trỉ khuê người hầu thằng tống gì đấy sau này ra sao, không ưa con này
31 Tháng mười, 2023 06:13
ra chậm quá đói thuốc đọc cover khó nuốt
28 Tháng mười, 2023 18:49
đáng giá hóng từng chương
28 Tháng mười, 2023 06:59
đọc mấy trăm chương vẫn không hiểu đại đạo là cái con *** gì
26 Tháng mười, 2023 23:22
vẫn đang gom chương từng ngày :))
10 Tháng mười, 2023 17:09
Ý kiến riêng cách viết này lổi thời giờ đọc nghe khó chịu đoạn giới thiệu nhân vật phụ nhiều nhân vật phụ nói cũng nhiều nhưng toàn nói nhãm ra vẻ ngầu xong sống dc là nhờ tg bận giới thiệu nv phụ khác ko rảnh cho nó tèo
BÌNH LUẬN FACEBOOK