Mục lục
[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Loan cự tử và ông lão mũ cao cùng trở về Bạch Ngọc Kinh, đi thẳng lên tầng mười hai. Dưới sàn có đặt hai chiếc đệm hương bồ, là vật bình thường dân chúng cũng dùng được, không phải là pháp bảo có thể giúp luyện khí sĩ tĩnh tọa ngưng thần. Sau khi hai người ngồi xuống đối diện nhau, ông lão họ Lục cười hỏi:
- Ngươi thỉnh giáo Tề Tĩnh Xuân về việc xây dựng Bạch Ngọc Kinh khi nào?

Loan cự tử cười lắc đầu:
- Không có. Nếu ta không nói như vậy, có trời mới biết tên A Lương tính tình quái gở kia sẽ làm gì, biết đâu một lời không hợp sẽ một đao chém chết tất cả chúng ta.

Ông lão mũ cao ngẩn ra, nghi hoặc nói:
- Không đến mức như vậy chứ?

Loan cự tử cười lớn nói:
- Đương nhiên là nói đùa, A Lương không phải là người như vậy. Có điều những lời sau của ta quả thật không lừa hắn. Tâm huyết của Tề Tĩnh Xuân đúng là nằm ở vương triều Đại Ly, hơn nữa cũng gởi gắm hi vọng vào tương lai của Đại Ly và Đông Bảo Bình Châu, ta tin trong lòng A Lương cũng biết rõ điểm này. Nếu không Tề Tĩnh Xuân cũng sẽ không xây dựng thư viện Sơn Nhai ở đây, thân ở Đại Ly nhưng lại giảng dạy cho tất cả người đọc sách ở Đông Bảo Bình Châu. Những người đọc sách từ thư viện Sơn Nhai đi ra ngoài, phần lớn đều đã chết già, một số ít vẫn còn sống. Bọn họ tiếp tục truyền dạy cho nhân tài đọc sách của đời sau, xem như là ký thác hi vọng của Tề Tĩnh Xuân.

Ông ta dừng lại một chút, hỏi:
- Ngươi thật cho rằng Tề Tĩnh Xuân chết đi, những người đọc sách này không có chút oán hận nào sao?

Ông lão mũ cao trầm ngâm không trả lời, cuối cùng chậm rãi nói:
- Dưới tình hình đó, Đại Ly chỉ có thể chọn mối họa nhẹ hơn.

Loan cự tử cười ha hả, đối với chuyện này cũng chỉ như chuồn chuồn chạm nước, đụng đến thì dừng, lập tức đổi đề tài:
- Theo ta thấy, cơn sóng gió hôm nay khiến ngươi và ta tổn thất nặng nề, thực ra nguồn gốc không phải do Đại Ly muốn mượn cơ hội lập uy, triển khai trận vây giết nhằm vào A Lương. Với cảnh giới tu vi của A Lương, cùng với tính tình của hắn năm xưa đi lại giang hồ các châu, cũng sẽ không để ý đến “chuyện nhỏ” này.

- Ta không biết A Lương nghĩ thế nào.
Ông lão mũ cao thở dài:
- Nhưng vừa rồi ngươi không nói ra lời thật lòng, để ta nói là được. Suy cho cùng vướng mắc trong lòng tên kia vẫn là Tề Tĩnh Xuân. Lúc trước Đại Ly đối diện với áp lực từ bốn phương tám hướng, không lựa chọn đứng ra nói mấy câu công đạo giúp Tề Tĩnh Xuân. Cộng thêm Tề Tĩnh Xuân vừa ra đi thì thư viện Sơn Nhai liền bị hủy bỏ, người đi trà lạnh thật sự quá nhanh, còn có hiềm nghi đục nước béo cò. Nhưng ngươi và ta trong lòng biết rõ, đối với hoàng đế Đại Ly thì đây mới là hành động sáng suốt thật sự. Nếu đổi thành hoàng đế quân chủ tầm thường, ta đoán rằng sẽ không có một chút áy náy nào, chỉ cảm thấy đây là chuyện hiển nhiên.

- Lại nói nếu đặt mình vào vị trí người khác để suy nghĩ. Hai chúng ta và Đại Ly xuất quân ồ ạt chủ động đánh trận này, trong mắt A Lương chẳng phải giống như một luyện khí sĩ năm cảnh giới thấp đang diễu võ dương oai, dáng vẻ muốn liều mạng với hắn? Hơn nữa đối phương còn giống như đã tính trước mọi việc, nắm chắc phần thắng.

Ông lão mũ cao giơ tay lên kéo kéo tay áo, đổi tư thế ngồi một chút, cười khổ nói:
- Bị ngươi nói như thế, sao lại cảm thấy mình có điểm khôi hài.

Loan cự tử cười ha hả nói:
- Nếu một ngày nào đó có người giống như chúng ta, ừm, còn xem như có chút thân phận địa vị, bàn luận những chuyện mà hai người chúng ta từng làm, cảm thấy kinh ngạc thán phục, vậy là được rồi.

Ông lão mũ cao thổn thức nói:
- Lúc trước nếu Bạch Ngọc Kinh thuận lợi xây dựng được tầng mười ba, khả năng còn có một chút hi vọng, bây giờ thì khó rồi.

Loan cự tử cảm khái nói:
- Không biết trong đám trẻ này của Đại Ly, tương lai thành tựu của ai sẽ bất ngờ nhất.

Ông lão mũ cao mỉm cười nói:
- Ta cá là Tống Mục. Ngươi thì sao?

Loan cự tử cười híp mắt, nửa thật nửa giả nói:
- Ta cá là tiểu nha đầu Vương Chu. Ngươi cảm thấy thế nào?

Ông lão xuất thân từ họ Lục Âm Dương gia lắc đầu cười nói:
- Một cây thì có thể nổi bật, nhưng khó thành rừng.

Loan cự tử cũng lắc đầu, không bày tỏ ý kiến, bỗng nhớ tới một chuyện, hỏi:
- Không phải Tề Tĩnh Xuân còn thu một số học trò đệ tử ở động tiên Ly Châu sao? Chẳng hạn như Triệu Dao kia. Ngoài ra Binh gia và Đạo gia ở Đông Bảo Bình Châu dường như còn từng tranh đoạt một đứa trẻ họ Mã.

Ông lão mũ cao hờ hững nói:
- Mỏi mắt mong chờ đi, chỉ hi vọng hai lão già chúng ta có thể sống đến ngày loạn thế hạ màn.

---------

Tỳ nữ Trĩ Khuê vẫn ở lại tầng mười Bạch Ngọc Kinh, chưa từng ra ngoài. Thừa dịp không ai chú ý, cô leo lên bệ cửa sổ, cuộn tròn thân thể dựa nghiêng, quay đầu nhìn về phương nam. Nhìn bầu trời một cái, lại nhìn phía nam một cái, cứ lặp lại như vậy không biết mệt.

Ông thích nói đạo lý với giun dế, ngay cả đến chỗ ta cũng thích giảng đạo của mình, sống nhàm chán hơn bất cứ ai, chết còn thảm hơn bất cứ người nào. Tính cách này dường như rất khác với một kẻ mà ông quen biết, hắn rất tiêu sái, không để mọi người chúng ta vào mắt. Nhưng vì sao ta vẫn cảm thấy ông tốt hơn một chút?

Có điều cảm thấy tốt thì tốt, trong lòng hiểu rõ là được, còn về đối nhân xử thế thật sự, vẫn nên giống như tên quái gở này.

Cuối cùng thiếu nữ nhíu cặp mắt màu vàng ánh có con ngươi kép, cười nói:
- Ấy, hình như ta không phải là người?

Ngơ ngẩn xuất thần, một hồi lâu sau thiếu nữ vươn một ngón tay ra, lau hai má dưới mắt.

---------

Trên đầu tường kinh thành, hai đồng minh trước kia đang giương cung bạt kiếm.

Phu nhân mặc lễ phục cung đình cất giọng the thé:
- Ngay từ đầu Thôi Sàm ngươi đã nhận ra tên kia đúng không? Cho nên vì muốn lấy lòng hắn, ngươi đã cố ý mở cửa lớn kinh thành, để mặc hắn xông thẳng đến trước Bạch Ngọc Kinh kia? Ngươi làm như vậy là tử tội, chết một lần cũng không đủ! Ngươi cho rằng ta bị đánh xuống đài thì ngươi sẽ tốt hơn sao? Có phải đầu óc của ngươi bị hỏng rồi?

Thôi Sàm giống như một nho sĩ áo xanh hờ hững nói:
- Nếu ta không triệt tiêu đại trận kinh thành, cô có tin ngoại trừ kết cục của ta càng thảm hơn, trước Bạch Ngọc Kinh nhất định sẽ có người chết? Chứ không phải như bây giờ, ít nhất không có ai chết cả.

Hắn cười lạnh nói:
- Ta biết, hôm nay Tống Tập Tân đã mất đi ý nghĩa tồn tại, không còn giá trị lợi dụng nữa. Dù sao cũng không cần một đứa con trai khác của cô, ừm, cũng chính là học trò giỏi của ta, đi làm lầu chủ của Bạch Ngọc Kinh rất có khả năng người kiếm đều bị hủy. Cho nên ta đoán, cô chỉ mong sao thằng nhóc này sớm chết sớm siêu sinh.

Phu nhân cười duyên dáng, vẻ mặt tự nhiên nói:
- Sao quốc sư lại mở mắt nói mò như vậy.

Thôi Sàm cũng không dây dưa với đề tài này, nói:
- Thanh phù kiếm danh chấn một châu trong kinh thành, cũng là “Phù Lục” mà không ai rút ra được. Dựa theo đề nghị của Lục tiên sinh, vốn định dùng làm phi kiếm trấn giữ tầng mười ba Bạch Ngọc Kinh. Nhưng Loan cự tử cảm thấy không ổn, cho rằng nó không đủ phân lượng làm kiếm của tầng mười ba. Thứ hai là bên phía huyện Long Tuyền trước kia là động tiên Ly Châu, cần tiêu hao hai thanh thần binh để chém đứt khối trảm long đài lớn kia. Bảo khố hoàng gia thật sự là nghèo rớt mồng tơi, vừa lúc thanh “Phù Lục” kia được khen là cứng chắc nhất, nếu may mắn có thể chịu được ba lần kiếm tiên xuất thủ.

Phu nhân nhíu mày nói:
- Thôi Sàm, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?

Thôi Sàm thản nhiên nói:
- Không ngờ trảm long đài quá lớn, sau hai lần xuất kiếm, thân kiếm đã xuất hiện vết nứt giống như đồ sứ ở trấn nhỏ, kiếm nguyên bên trong cũng vỡ tan, hoàn toàn mất đi khả năng phục hồi nguyên trạng. Hoàng đế bệ hạ của chúng ta dù đau lòng nhưng cũng không trách cứ ai, sau đó giống như chợt nảy ra ý định, dứt khoát tặng nó cho cô gái tên là Dương Hoa, cũng là tỳ nữ bên cạnh nương nương. Nhưng đồng thời cũng hạ lệnh để cô gái kia trở thành giang thần sông Thiết Phù. Thế là nương nương đã mất đi một phụ tá đắc lực, đúng không?

Phu nhân mặc lễ phục cười nói:
- Ngươi muốn nói bệ hạ đang nhắc nhở ta?

Thôi Sàm mỉa mai:
- Nương nương quả nhiên bên ngoài xinh đẹp, bên trong thông tuệ.

Phu nhân mặc lễ phục chỉ cười nhạt.

Thôi Sàm tấm tắc nói:
- Không ngại thì hãy suy nghĩ một chút, kết cục của đám thần Ngũ Nhạc chính thức như thế nào?

Gương mặt trắng nõn của phu nhân lập tức trở nên tái nhợt. Bà ta lâm vào trầm tư, giống như người đánh cờ bắt đầu sắp xếp lại bàn cờ.

Thôi Sàm cũng không quấy rầy bà ta suy nghĩ.

Hoàng đế Đại Ly vốn định mượn chuyện động tiên Ly Châu rơi xuống, phá lệ sắc phong núi Phi Vân khí vận dồi dào kia làm Bắc Nhạc của vương triều Đại Ly. Nhưng trong chuyện này lại xuất hiện một cục diện rất khó xử và huyền diệu, đó là hiện nay năm ngọn núi Nhạc của Đại Ly đều nằm ở phía bắc núi Phi Vân.

Mặc dù khi đó không có thần núi Nhạc chính thức nào dị nghị, nhưng vị trí của những thần linh núi sông này giống như “sườn núi” nằm giữa tiên gia và giang hồ Đại Ly, là cửa ải hiểm yếu giữa thắt lưng một nước. Trong một đêm thế cuộc biến thành nước ngầm sôi trào, rất nhiều tông môn động phủ giả trang thành thiện nam tín nữ, khách hành hương, văn nhân thi sĩ bình thường, đến viếng thăm Ngũ Nhạc. Bọn họ không nói chuyện hương khói, chỉ nói về gió hoa trăng tuyết. Còn những thần linh núi sông cấp thấp chung quanh Ngũ Nhạc, không hẹn mà đều lâm vào trầm mặc.

Cuối cùng chẳng biết tại sao, hoàng đế Đại Ly vốn rất chuyên quyền độc đoán trong một số việc lớn, đột nhiên thay đổi chủ ý, thu hồi quyết định trọng đại liên quan đến vận mệnh quốc gia này.

Nhưng khi đó vừa khéo lại xảy ra một chuyện, Đại Ly xuất hiện một gã xứ khác cả gan chém chết hai tên tử sĩ tông sư.

Tính cách của hoàng đế Đại Ly vốn mạnh mẽ cứng rắn, cho nên mới có trận săn bắn vây giết thanh thế to lớn này. Bởi vì nó liên quan đến tình hình xuôi nam của Đại Ly, quyết định xem trong hành trình tương lai, tướng sĩ Đại Ly sẽ chết ít hơn bao nhiêu người. Nếu không với ấn tượng mọi rợ cố hữu của vương triều Đại Ly trong cả Đông Bảo Bình Châu, khi kỵ binh Đại Ly như nước lũ cuồn cuộn tràn về phía nam, đã định trước sẽ xuất hiện những hòn đá chắn đường. Xuất phát từ các loại nguyên nhân, những thần tiên trên núi mắt cao hơn đầu kia nhất định sẽ tự mình ra trận, xem thử đao của Đại Ly rốt cuộc nhanh đến đâu, kỵ binh của Đại Ly rốt cuộc mạnh bao nhiêu, có tư cách ngang hàng với người trên núi bọn họ hay không.

Đại Ly đương nhiên cũng có thế lực tiên gia của mình, không ít thế lực công khai dựa vào vương triều họ Tống, trong tối lại càng nhiều hơn. Nhưng như vậy vẫn không ngăn được đám người tu hành như thiêu thân dập lửa. Sợ nhất là những luyện khí sĩ da thô thịt dày hơn nữa hành tung quỷ quyệt, chuyên môn chọn những binh sĩ Đại Ly bình thường lạm sát một phen, chỗ này một búa, chỗ kia một cuốc. Mấu chốt là bọn họ giết xong liền quyết đoán bỏ chạy, gặp phải tình huống này thì triều đình Đại Ly nên làm gì?

Thế là lầu kiếm Bạch Ngọc Kinh sinh ra theo thời thế, từ từ nổi lên mặt nước. Mà người biết được cơ mật này sớm nhất là mười hai thần linh núi sông, cũng là đám “người nhà” ở ngoài kinh thành Đại Ly.

Nếu nói lúc trước họ Tống Đại Ly muốn sắc phong núi Phi Vân làm Bắc Nhạc, đồng thời Ngũ Nhạc ban đầu đều bị tước danh hiệu, cho dù hoàng đế Đại Ly đã lén ám thị với năm vị sơn thần, cộng thêm hứa hẹn mỗi người mỗi khác, nhưng vẫn có hiềm nghi qua cầu rút ván. Năm vị sơn thần đều im lặng không lên tiếng, miễn cưỡng xem như hợp tình hợp lý. Dù sao chuyện liên quan đến hương khói kim thân và căn cơ đại đạo, ai dám tùy tiện tin tưởng lời hứa ngoài miệng trên giấy?

Nhưng chuyện ra tay ngăn địch giết địch lại là đại nghĩa, mười hai vị sơn thần vốn cùng chung vinh nhục với vận mệnh Đại Ly, không có lý do gì để từ chối, nếu không sẽ bị xem là vô tình vô nghĩa.

Trước khi thật sự giao thủ với đao khách đến từ bên ngoài kia, tất cả những chuyện này vốn không có bất kỳ sai sót nào. E rằng ngay cả sáu pháp tướng nguyên khí đại thương, chân thân bọn họ lưu lại núi sông cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Bởi vì trong mật chỉ lúc trước hoàng đế Đại Ly giao cho bọn họ đã nói rõ, chỉ đi giết một tu sĩ cảnh giới thứ mười, có khả năng là cảnh giới thứ mười một mà thôi.

Mặc dù kết quả cuối cùng rất dễ thấy, cực kỳ ảm đạm tồi tệ. Vương triều Đại Ly từ hoàng đế bệ hạ tới người xây dựng Bạch Ngọc Kinh, rồi đến sáu vị thần núi sông chính thức, giống như đều là kẻ thua. Nhưng nguyên nhân là do không ai dự đoán được kẻ địch lại mạnh như vậy, bao gồm cả hoàng đế Đại Ly. Thậm chí đến cuối cùng, đợi khi chân tướng rõ ràng với thiên hạ, còn sẽ gây cho người ta ảo giác Đại Ly tuy bại mà vinh.

Nhưng lúc này Thôi Sàm đứng trên đầu tường quả thật nghĩ lại còn sợ.

Bởi vì trong ván cờ bị thua, hoàng đế Đại Ly kia lại thực hiện được một mục tiêu mà mình muốn.

Trong số thần Ngũ Nhạc chính thức, chỉ có thần linh Trung Nhạc luôn trung thành với họ Tống Đại Ly, cùng với Bắc Nhạc trước đó tình cảnh khó chịu nhất, pháp tướng chân thân của bọn họ được bảo toàn hoàn chỉnh. Còn ba vị khác đều toàn quân bị diệt, tu vi giảm mạnh, gần như sa sút thành sơn thần bình thường, kéo dài hơi tàn, đã mất đi lòng dạ và sức lực ngăn cản hoàng đế Đại Ly thay đổi danh hiệu núi Nhạc.

Đây vẫn chưa phải là điểm khéo léo đáng sợ thật sự. Năm xưa Thôi Sàm đánh cờ với hoàng đế Đại Ly, trò chuyện rất vui vẻ. Sau khi được hỏi, quốc sư Đại Ly luôn nói chuyện không kiêng dè đã thổ lộ một chút tâm đắc, trong đó có nói quân chủ bổ nhiệm thần tử, có đôi khi đừng ngại dùng những người đã phạm sai lầm, từng chịu giáo huấn. Thậm chí có thể trọng dụng bọn họ, bởi vì người từng chịu đau thì sẽ nhớ kỹ, đặc biệt nghe lời.

Cho nên trong Ngũ Nhạc, ngoại trừ thần Trung Nhạc chính thức, còn lại Đông Nam Tây Bắc một ngày nào đó nghiền ngẫm dư vị của thảm án này, quá nửa đều sẽ sinh lòng oán hận với hoàng đế Đại Ly. Chỉ có cựu thần linh Bắc Nhạc năm xưa đã phản ứng sớm nhất, mới sẽ cảm thấy càng sợ hãi hơn.

Giả sử trước hôm nay, Thôi Sàm còn bằng lòng tiết lộ những thiên cơ nhỏ bé này với đối phương, nhưng bây giờ thì hắn lại không muốn gặp họa chung với cô ả này.

Một số chuyện xấu xa mà cô ả này làm, Thôi Sàm có thể nhẫn nại, dù sao cũng không liên quan đến mình. Đồng minh càng độc ác thì kẻ địch của mình càng khó chịu, hắn còn không hồ đồ đến mức đi khuyên nhủ vị đồng minh này phải có lòng dạ Bồ Tát. Hắn có thể đi tới hôm nay chắc chắn không phải dựa vào khoan dung nhân hậu gì. Giả sử lần này vây giết thành công, có lẽ vị hoàng đế bệ hạ kia chỉ giáo huấn đám thần linh mà thôi, nhưng bây giờ tình hình đã khác.

Vị nương nương này thật sự không có một chút lòng dạ đàn bà nào, đã bảo tên tướng quy hàng họ Lư kia cắt đầu của Tống Dục Chương xuống, hơn nữa còn lén bỏ vào hộp gỗ để chuẩn bị khi cần.

Nhằm vào ai? Dĩ nhiên là con trai Tống Mục, hoặc có thể nói là Tống Tập Tân lớn lên ở ngõ Nê Bình.

Tống Dục Chương đương nhiên đáng chết. Chuyện xây dựng cầu mái che liên quan đến vụ tai tiếng lớn của hoàng tộc họ Tống, cách nói lập công chuộc tội này không thể chấp nhận được. Sau khi Tống Dục Chương về kinh, đảm nhiệm quan viên Lễ bộ một thời gian, ngồi ghế còn chưa nóng, lại bị hoàng đế phái đến động tiên Ly Châu. Trên danh nghĩa là vì hắn quen thuộc nếp sống địa phương, có lợi cho việc sắc phong thần linh núi sông. Nhưng trên thực tế trong lòng Tống Dục Chương biết rõ, đây là cho hắn chết một cách có thể diện, không phải chết bất đắc kỳ tử ở dinh thự trong kinh thành, càng không bị chụp một cái tội danh để xử trảm.

Tống Dục Chương vẫn thản nhiên đi chết.

Thôi Sàm là quốc sư Đại Ly, tuy cảm thấy Tống Dục Chương là ngu trung không hơn không kém, nhưng không phủ nhận mình có phần bội phục bản sắc thần tử của con mọt sách này.

Hắn ngầm cho rằng, trong triều đình của một vương triều luôn cần hai thứ, một là đá lót sàn không nổi bật, hai là xà cột chống nhà, thiếu một thứ cũng không được.

Tống Dục Chương thuộc về loại trước.

Quốc sư Thôi Sàm hắn và phiên vương Tống Trường Kính, còn có những vị quan đứng đầu sáu bộ kia thì thuộc về loại sau.

Nhưng cô ả này lại “cất giữ” chiếc đầu kia, lần đầu tiên vượt quá ranh giới của hoàng đế bệ hạ.

Cho nên mới có việc đại tướng tâm phúc tên là Dương Hoa kia bị cưỡng chế đảm nhiệm giang thần sông Thiết Phù. Thực ra cung nữ kia mặc dù thiên phú phi phàm, nhưng dưới tình huống bình thường chắc chắn sẽ không vội vàng thăng chức như vậy. Với sự cần kiệm khôn khéo của hoàng đế Đại Ly, nhất định có thể phát huy tiềm lực của cô ta tốt hơn.

Vị nương nương này vẫn khăng khăng kiên trì, vắt óc tìm kế để Tống Tập Tân trở thành chủ nhân của Bạch Ngọc Kinh, được mười hai thanh phi kiếm chấp nhận, đi lên từng lầu.

Nhìn giống như mẫu thân bồi thường cho con trai ruột thất lạc nhiều năm, trên thực tế lại không đơn giản như vậy. Tống Hòa mới thật sự được bà ta xem là ruột thịt do mình sinh ra, là người được gởi gắm hi vọng rất lớn. Dù sao một đứa là sớm chiều chung sống, tận mắt nhìn thấy nó lớn lên, mọi mặt đều khiến bà ta hài lòng vừa ý; còn một đứa ở động tiên Ly Châu xa xôi, lăn lộn trong ngõ hẹp quê mùa đầy phân gà phân chó. Lúc trước bà ta đã định xem lén xấp tài liệu bí mật của hoàng đế bệ hạ, nhưng lại bị trừng phạt nghiêm khắc. Có lẽ lúc đó bà ta từ đau xót cho con trai lớn đã chuyển thành hết hi vọng. Cộng thêm trong sổ sách phủ Tông Nhân Đại Ly, cái tên Tống Mục rõ ràng được viết là “chết yểu”, bị bút đỏ gạch đi, nhìn thấy mà giật mình.

Còn như sâu trong lòng bà ta có dằn vặt đau khổ hay không, lòng của nữ nhân như kim đáy biển, Thôi Sàm không biết, cũng không ai biết.

Còn vì sao bà ta muốn dùng con trai lớn Tống Mục làm đá kê chân cho em trai Tống Hòa, những chi tiết máu tanh và kế sách lịch trình bí mật kia, Thôi Sàm không có hứng thú.

Phu nhân mặc lễ phục cười nói:
- Ta đã biết mình sai ở đâu, nhưng Thôi Sàm ngươi có biết không?

Thôi Sàm một tay đặt ở sau người, một tay vỗ nhẹ lên gờ tường, chậm rãi nói:
- Biết chứ, ta mở ra đại trận kinh thành, mở cửa nghênh địch. Mặc dù ý định ban đầu là tốt, có thể khiến cho A Lương thấy được thành ý và nhượng bộ của Đại Ly chúng ta, nhưng vẫn lâm vào một tình cảnh lưỡng nan.

Phu nhân dùng ánh mắt thương hại nhìn vị quốc sư này, giống như cười trên nỗi đau của người khác:
- Hoàng đế bệ hạ cũng là một người đỡ rồng, ngươi dám tự tiện đặt tính mạng của ông ta lên bàn đánh cuộc sao?

Thôi Sàm gật đầu nói:
- Đúng là như vậy.

Phu nhân có “ý tốt” nói:
- Đường đường là quốc sư Đại Ly, đã từng là học trò của Văn Thánh. Nếu bây giờ hối hận nước mắt đầm đìa, nói không chừng bệ hạ sẽ mở một mặt lưới cho ngươi.

Thôi Sàm cười nói:
- Ta là kẻ đáng thương đã ngã rất nhiều lần, chịu được đau đớn, cũng chịu được tịch mịch. Nương nương thì khác, xuất thân từ nhà quyền quý, từ nhỏ đã quen với cuộc sống thần tiên ăn ngon mặc đẹp, e rằng sẽ hơi khó.

Sắc mặt phu nhân âm trầm, cuối cùng trở mặt, dứt khoát hỏi:
- Vậy là chúng ta sắp tan rã rồi?

Thôi Sàm thản nhiên nói:
- Tiểu nhân kết giao ngọt như rượu (1), dùng lợi kết bạn, lợi hết thì tan, có gì kỳ quái? Thế nào, nương nương sẽ không cho rằng chúng ta là giao tình quân tử gió mát trăng thanh chứ?

Phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói:
- Được được được, xem như ngươi lợi hại! Vậy ngươi hãy khẩn cầu hoàng đế bệ hạ một gậy đánh chết ta, nếu không...

Thôi Sàm khoát tay nói:
- Đừng dùng lời nói dọa ta. Tính cách của Thôi Sàm ta thế nào, nương nương chắc đã biết rõ. Núi cao sông dài, không ai nói trước được chuyện tương lai. Chỉ cần nương nương có thể chịu đựng qua cửa ải này, ta dĩ nhiên sẵn lòng kết minh với cô. Còn nếu không chịu nổi, nương nương yên tâm, ta cũng sẽ không ném đá xuống giếng. Ta xem như hiểu được một chút tâm tư của bệ hạ, chắc chắn sẽ không làm chuyện hại người hại mình.

Phu nhân mặc lễ phục nói một lời thật lòng hiếm thấy:
- Thôi Sàm, con người ngươi rất đáng sợ.

Thôi Sàm cười không nói gì, nhưng bỗng nhiên lại nhớ đến bóng dáng quen thuộc kia.

Lúc hắn còn là thiếu niên, đã từng làm học trò của lão già, thường nhìn thấy du hiệp cầm kiếm kia đi đến bên cạnh ông ta. Một người nói đạo lý thánh hiền, một người kể chuyện lạ giang hồ, hai người thuần túy là ông nói gà bà nói vịt. Rất nhiều năm sau, Thôi Sàm khăng khăng làm theo ý mình, phản bội sư môn, không nhận ân sư dạy dỗ kia nữa, sau đó còn làm ra nhiều chuyện khi sư diệt tổ, huynh đệ tương tàn. Hắn chưa từng hối hận, tất cả chỉ vì đại đạo.

Nhưng mất đi tình hữu nghị của người kia, khiến một người lạnh nhạt như hắn cũng cảm thấy nuối tiếc, thậm chí có phần hối hận.

Nhưng nếu cho hắn cơ hội lựa chọn lại, kết quả vẫn sẽ như vậy, không có gì thay đổi.

Trên đại đạo sau khi đi ra bước đầu tiên, thông thường sẽ không còn đường lui nữa.

Lúc này trên đầu tường, Thôi Sàm còn chưa nói xong, bỗng nhiên có một con chim ưng lông vàng xé gió bay tới, dừng lại trên gờ tường.

Thôi Sàm lui lại một bước, khẽ cúi đầu xuống. Phu nhân mặc lễ phục cũng vội vàng nghiêng người, uyển chuyển làm động tác chúc phúc.

Chim ưng nhìn chằm chằm vào phu nhân, một giọng nói trẻ con trong trẻo non nớt cất lên:
- Tống Chính Thuần nói, để ngươi đi cung Trường Xuân dựng nhà cỏ tu hành, khi nào bước vào năm cảnh giới cao mới được trở lại kinh thành. Nhưng trong thời gian đó không cấm ngươi giao tiếp với người khác. Đồng thời ngươi phải lập tức chuyển tất cả hồ sơ của Trúc Diệp Đình cho Thôi quốc sư, chỉ cần an tâm tu hành là được.

Thôi Sàm khom lưng chắp tay nói:
- Tạ bệ hạ long ân.

Chim ưng quay đầu nhìn vị quốc sư Đại Ly này:
- Tống Chính Thuần nói lần sau ngươi không được làm như vậy nữa, năm xưa đã nói với ngươi về chuyện quá tam ba bận, ngươi phải biết trân trọng.

Thôi Sàm gật đầu, không nói bất kỳ lời thừa thãi nào.

Phu nhân mặc lễ phục chỉ hỏi một vấn đề:
- Có thể để Mục nhi và Hòa nhi thỉnh thoảng đến cung Trường Xuân thăm ta không.

Chim ưng gật đầu nói:
- Đương nhiên. Tống Chính Thuần còn nói, Tống Hòa phải ở lại nhà Dưỡng Tâm tiếp tục đọc sách. Nếu ngươi cảm thấy một mình trên núi cô đơn, có thể dẫn theo Tống Mục đến cung Trường Xuân tu hành. Tất cả do ngươi quyết định.

Ánh mắt phu nhân do dự.

Chim ưng không kiên nhẫn nói:
- Cuối cùng Tống Chính Thuần muốn ta nói với ngươi, vì tên kia mà quốc lực Đại Ly bị tổn hại, chuyện này là quyết định của chính hắn, không liên quan gì đến ngươi. Ngươi không cần suy nghĩ nhiều.

Phu nhân mặc lễ phục lã chã muốn khóc, ngẩng đầu nhìn về hướng hoàng cung, tại khoảnh khắc này lại tràn đầy tình cảm, run giọng nói:
- Bệ hạ...

Giọng nói của chim ưng bỗng trở nên gay gắt:
- Con mụ thối, hồ ly tinh, còn không mau cút ra khỏi kinh thành, ông đây nhịn ngươi lâu lắm rồi!

Phu nhân mặc lễ phục cười hỏi:
- Câu này cũng là do bệ hạ nói sao?

Chim ưng hừ lạnh, rung cánh bay cao, trong nháy mắt đã biến mất.

Đợi đến khi chim ưng màu vàng rời đi, phu nhân mặc lễ phục mới loạng choạng một cái, hai tay chống lên tường thành, sắc mặt trắng bệch.

Trúc Diệp Đình là cơ cấu tình báo do bà ta khổ tâm xây dựng, là trụ cột của vương triều Đại Ly, gần như là đứa con thứ ba của bà ta.

Thôi Sàm có phần đồng cảm.

Giết người chẳng qua đầu chạm đất, nỗi đau chỉ trích vạn vạn năm.

Nhưng dù hôm nay Thôi Sàm đã nắm giữ đại quyền sinh sát của Trúc Diệp Đình, vẫn không cao hứng được chút nào. Bởi vì thân thể thiếu niên vốn đã khôi phục tâm ý tương thông, dường như lại hoàn toàn biến mất.

Ngay cả lão Dương kia cũng lựa chọn nhìn như không thấy, không muốn truyền một chút tin tức nào về kinh thành Đại Ly.

---------

Đoạn nước xiết nguy hiểm ở sông Xung Đạm chẳng khác nào cửa âm phủ trong mắt dân chúng, cho nên người chèo thuyền mỗi lần đưa khách về đều thu hoạch khá phong phú, trong túi rủng rỉnh. Bọn họ cột thuyền bên bờ sông xuyên qua trấn nhỏ, xuống thuyền là lầu xanh quán rượu oanh ca yến hót, xen lẫn rất nhiều quán rượu nhỏ bán rượu trắng chất lượng kém giá rẻ, phần lớn là do phu nhân xinh đẹp mời chào, có thể uống đến khi say mới thôi. Nếu người chèo thuyền có thể thuyết phục sĩ tử trên thuyền, tiện thể đi đến quán rượu lầu xanh mà bọn họ quen biết, sẽ có thêm một khoản thu nhập không nhỏ ngoài định mức.

Hôm nay lại có người thuê một thuyền phu, đi tham quan đoạn sông có rừng đá dày đặc như giáo mác kia.

Thuyền phu là một người đàn ông vóc dáng chắc nịch, khoảng năm mươi tuổi nhưng thân thể vẫn khoẻ mạnh, hai cánh tay cơ bắp phồng lên, hơn nữa còn khéo ăn khéo nói. Khách thuê thuyền nhỏ là một lão tiên sinh phong thái giản dị, chi tiêu cũng tạm được, cho mười lượng bạc không nhiều không ít. Thoạt nhìn lão ít nhất cũng phải sáu mươi, nhưng vẫn muốn một mình du lịch, chuyện này khiến người chèo thuyền tỏ ra nghi hoặc.

Thuyền nhỏ nhấp nhô theo cơn sóng trong nước xiết, không ngừng có bọt sóng bắn lên người cả hai. Thuyền phu nhìn lão tiên sinh nghiêng người qua, hai tay nắm chặt lấy mạn thuyền, trong lòng cảm thấy buồn cười. Người đọc sách bất kể tuổi tác thế nào dường như đều vậy. Hắn thật sự không hiểu những tảng đá trong nước kia rốt cuộc có gì đáng để xem, là biết nói chuyện hay có thể đẹp hơn mấy cô nàng ở hai bờ sông trấn Hồng Chúc chúng ta? Bỏ tiền ra để chịu khổ, đầu óc của người đọc sách đúng là có vấn đề.

Sau khi thuyền nhỏ chạy ra khỏi bãi nguy hiểm, đi đến khúc sông Xung Đạm ổn định, người chèo thuyền kể sơ qua về câu chuyện cũ rích của ngôi miếu nương nương kia, thuận miệng hỏi:
- Ông cụ, ông là người xứ khác sao? Nơi nào vậy? Có điều ông nói tiếng phổ thông Đại Ly chúng ta cũng tạm được.

- Ta à, quê nhà ở một nơi rất xa, nhưng thích tham quan thắng cảnh nên đi xem thử, không có gì vướng bận nên rất thoải mái.

- Nhìn ông cũng lớn tuổi rồi, vẫn nên hạn chế một chút.

- Còn được, còn được.

- Ông cụ, hỏi ông một vấn đề. Ông vào nam ra bắc, nhất định đã đi qua rất nhiều nơi, vậy ông cảm thấy quang cảnh Đại Ly chúng ta thế nào?

- Rất tốt, rất tốt, người giỏi đất thiêng.

- Vậy rượu của trấn Hồng Chúc chúng ta có ngon không?

- Uống ngon, uống ngon, có điều hơi đắt.

- Vậy hoàng đế bệ hạ của chúng ta có phải rất lợi hại không?

- Lợi hại.

- Tài đánh cờ của quốc sư Đại Ly chúng ta có phải cao hơn đám người ở Đại Tùy không?

- Hẳn là thế.

- Đại Ly chúng ta có phải mạnh nhất phương bắc không?

- Chắc chắn, nhất định là vậy.

Thực ra trừ vấn đề đầu tiên, một loạt vấn đề sau đó đều là người chèo thuyền cố ý trêu chọc lão tiên sinh này. Bởi vì hắn phát hiện lão tiên sinh thật là một người hiền lành, chuyện gì cũng thích gật đầu khen phải.

Lúc sắp lên bờ, lại thấy lão tiên sinh vẻ mặt chân thành gật đầu, người chèo thuyền không nhịn được cười:
- Ông cụ à, con người ông tính khí tốt, nhưng cũng hơi quá tốt, nào có ai như ông chỉ toàn nói lời khen. Những người đọc sách mà trước kia tôi từng gặp, lớn lớn nhỏ nhỏ già già trẻ trẻ cũng chừng trăm người, nhưng đều nói chuyện theo kiểu trưởng giả cao siêu, khiến người ta nghe không hiểu, làm người ta cảm thấy rất có học vấn. Ài, chỉ tiếc tôi ngộ tính không tốt, lại chưa từng đến trường học, càng không được thầy giáo dạy dỗ chỉ đường, muốn nói chen vào cũng khó.

- Có lòng thì tốt, mọi chuyện không khó.
Ông lão cười ha hả, sau đó hỏi:
- Đúng rồi, ngươi có từng nghe đến Tề tiên sinh của thư viện Sơn Nhai không?

Người chèo thuyền do dự một thoáng, khẽ thở dài, cuối cùng lắc đầu nói:
- Chưa từng nghe tới.

Ông lão gật đầu, cười híp mắt nói:
- Đại Ly có điểm khác biệt. Tại sao lại nói như vậy? Ta từng đi qua một tháp lửa báo hiệu nhỏ ở biên cảnh chỉ có hai người, lúc ấy có tiên nhân đáp xuống xin thức ăn. Nếu đổi thành quốc gia khác, chắc sẽ lập tức quỳ xuống dập đầu hai tay dâng lên. Nhưng lính biên cương của Đại Ly các ngươi thì khác, vẫn thẳng lưng nói chuyện với tiên nhân, đương nhiên không thể tránh khỏi thấp thỏm bất an.

Người chèo thuyền thốt lên “ái chà”, cười nói:
- Hóa ra ông còn từng nhìn thấy thần tiên? Vậy đi nhiều như thế cũng không uổng, tốt hơn tôi rồi. Những du khách xứ khác đều nói bên dưới sông Xung Đạm chúng tôi có quỷ nước hà bà gì đó, nhưng tôi chèo thuyền cả ba chục năm vẫn chưa từng nhìn thấy có gì kỳ quái.

Ông lão cười nói:
- Đúng vậy, ta thật sự đã nhìn thấy. Những tiên nhân kia tính khí hơi kém, trong hai binh sĩ ở tháp lửa, có một người bị một tát đánh bay, bàn ghế đều bị đụng nát bét. Nhưng sau khi ăn uống no say, có một vị tiên nhân trước khi đi đã vứt một nén vàng xuống đất.

Người chèo thuyền tấm tắc hâm mộ:
- Đó chẳng phải là phát tài rồi sao, nếu đổi thành tôi thì đừng nói là một tát, mười tát cũng được.

Ông lão gật đầu khen ngợi:
- Ngươi lại có lòng dạ lớn trời đất rộng, chuyện tốt, chuyện tốt.

Người chèo thuyền đột nhiên lo lắng hỏi:
- Đúng rồi, những thần tiên kia không làm khó ông chứ?

Ông lão nhìn người chèo thuyền vẻ mặt chân thành, thoải mái cười nói:
- Không làm khó, không làm khó.

Người chèo thuyền thở phào, lại muốn trêu chọc lão tiên sinh thú vị này, hỏi:
- Ông cụ, có muốn uống rượu không?

Hắn chớp chớp mắt, cố gắng nhịn cười, nhỏ giọng nói:
- Là rượu hoa. Tôi có thể dẫn đường.

Ông lão mở to hai mắt, thốt ra ba chữ:
- Có đắt không?

Người chèo thuyền cười lớn, không muốn đùa giỡn lão tiên sinh này nữa:
- Đắt lắm đấy.

Ông lão đấu tranh trong lòng một phen:
- Không sao, sau khi lên bờ ngươi hãy chờ ta. Ta đi mượn tiền người khác, nói không chừng có thể mượn được hai ba chục lượng bạc.

Người chèo thuyền sững sốt, rốt cuộc vẫn là loại người tính tình chất phác, dĩ nhiên không đành lòng dẫn ông ta đến chốn tiêu tiền như nước:
- Ông cụ à, tôi chỉ đùa với ông thôi. Thứ rượu hoa đó rất tẻ nhạt, một ly xuống bụng là mất hai ba lượng bạc, đau lòng muốn chết, uống rượu cũng không cảm thấy có mùi vị nữa, chúng ta đừng đi. Nếu ông thật sự muốn uống rượu, tôi sẽ dẫn ông đến một quán rượu nhỏ bên bờ, là rượu tự ủ chính hiệu của trấn Hồng Chúc, giá tiền xem như hợp lý.

Thuyền nhỏ chậm rãi cập bờ. Lão tiên sinh đứng dậy, vỗ vai người chèo thuyền, cười ha hả nói:
- Miệng nói điều thiện, thân làm điều ác, là yêu tà quốc gia.

Người chèo thuyền thân thể khoẻ mạnh lập tức sắc mặt trắng bệch, muốn lui về sau nhưng lại không thể động đậy. Hắn muốn nhảy vào nước hiện nguyên hình nhanh chóng trốn ra xa, nhưng càng là hi vọng xa vời.

Ông lão lại cười nói:
- Miệng không thể nói, thân có thể làm, là đức độ quốc gia. Hi vọng ngươi có thể giữ vững bản tâm, hướng thiện mà đi.

Người chèo thuyền giống như trong lòng bỗng xuất hiện một luồng khí cương trực, muốn nói chuyện nhưng lại không thốt ra được chữ nào.

Lão tiên sinh kia lên bờ, chậm rãi rời đi.

Người chèo thuyền lệ nóng doanh tròng, đợi đến khi có thể động đậy, lập tức nhảy lên bờ, nhìn theo bóng lưng ông lão quỳ xuống, làm đại lễ ba quỳ chín lạy.

Tương truyền trời đất có thánh nhân, lời nói chính là quy luật, pháp đi theo lời.

Lão tú tài một đường hỏi thăm, đi đến cửa trạm Chẩm Đầu, hỏi xem thiếu niên tên là Trần Bình An còn ở đó hay không.

Binh sĩ hỏi lão là ai. Lão tú tài ngẫm nghĩ, nói là nửa thầy giáo của thiếu niên kia.

Kết quả đối phương bảo lão cút đi.

---------

Một thiếu niên tuấn tú ấn đường có nốt ruồi, chẳng biết vì sao những ngày qua vẫn luôn thành thật ngồi trong một trường học cũ kỹ, cầm sách lên đọc.

Càng kỳ quái là mỗi khi thiếu niên đọc sách, thường sẽ khóc đến nước mắt nước mũi đầm đìa.

---------

Chú thích:

(1) Quân tử kết giao nhạt như nước, tiểu nhân kết giao ngọt như rượu. Quân tử kết giao tuy nhạt nhưng lâu dài thân thiết, tiểu nhân kết giao tuy ngọt nhưng dễ tan vỡ chấm dứt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Nguyễn Hải Long
25 Tháng chín, 2021 20:57
Tốc độ bình quân 2 chương/1 tuần. 1 tháng tầm 10 chương. 1 năm 150 chương. 10 năm 1500 chương......Truyện hay nhưng ra chậm quá.
Hieu Le
22 Tháng chín, 2021 22:15
Mình rất thích bản dịch này, tuy nhiên ... chậm quá. Không hiểu có phải dịch giả quá chau chuốt câu chữ ko mà ra chậm thế :v
Đào Đức Hoà
13 Tháng chín, 2021 10:53
Bộ này hay . Bản cvt trước ko gặm nổi, giờ có bản dịch mượt thật
Hoa Hướng Dương
13 Tháng chín, 2021 08:30
Cảm ơn Dịch giả
dinhhoabbn
12 Tháng chín, 2021 11:41
Bản dịch mượt quá ạ
Hieu Le
08 Tháng chín, 2021 22:33
sao mãi chưa có chương mới vậy ad. hóng quá.
09115100
30 Tháng tám, 2021 16:00
bác xong bạch ngọc sách kiếm lai dịch có đấy, bác đấy member bên đấy
DieuHau
29 Tháng tám, 2021 02:36
à hơi hiểu rồi lão quét sân khác sư đệ họ Thôi 5 đứa trẻ đi cùng lão quét sân với 6 đứa trẻ được nhắn đến là khác nhau
DieuHau
29 Tháng tám, 2021 02:24
Sư đệ họ Mã của TTX là lão quét sân kia phải không ? Đi ra ngoài rồi , có phải bị Thôi Minh Hoàng chặn đánh ? Thế rốt cuộc là đi đến Đại Tùy chưa ? Rõ ràng là Thôi Sàm cần bọn kia đi đến Đại Tùy , sao lại có Thôi Minh Hoàng chặn đánh
DieuHau
29 Tháng tám, 2021 02:18
Chap 82 hơi khó hiểu :( Đạo hữu nào giải thích lại cho bần đạo được không ạ
Phương Nam
28 Tháng tám, 2021 07:03
Dạo này không thấy bác @nhongcon_pupa nữa nhỉ Mấy lần bác ý bình chương quá chi tiết và hay
Hieu Le
22 Tháng tám, 2021 19:30
chưa thấy chương 80 nhỉ lót dép hóng từng ngày
Ngao Tinh
16 Tháng tám, 2021 14:20
chương 11: phi kiếm bám theo Ninh Diêu hài thiệt chứ
Ngao Tinh
14 Tháng tám, 2021 23:27
converter bộ này đọc mệt thật sự
Diêm
07 Tháng tám, 2021 09:22
Bản dịch quá tuyệt
thangmuxemmua
03 Tháng tám, 2021 05:08
Truyện hay, mà cover đọc hơi chuối, nuốt nghẹn quá. Giờ có bản dịch, mừng ghê
noPain
30 Tháng bảy, 2021 03:19
Cảm ơn converter Fishscreen Chúc bạn có nhiều Strength: để dịch đc nhiều hơn Chúc bạn có nhiều Agility: để dịch đc nhanh hơn Chúc bạn có nhiều Intelligence: để dịch đc hay hơn À còn có chúc bạn ko bị bệnh vặt, ko bị stress, ko bị nổi mụn, ko bị khó ngủ, ko bị bla...ble... P/s: chúc topic ko bị spoil :))
Denhatkiemkhach
05 Tháng bảy, 2021 07:04
hi vọng bạn có thể viết nhiều hơn ps: Viết tách 2 dòng là do con mèo nó nhấn màn hình điện thoại
Denhatkiemkhach
05 Tháng bảy, 2021 07:04
Bạn nhongcon_pupa phân tích hay quá :v hi vọng bạn có thể viết
xxleminhxx
05 Tháng bảy, 2021 06:22
chưa thấy dấu hiệu end :v
Bố Chip
04 Tháng bảy, 2021 11:40
Hy vọng dịch giả có thể đẩy nhanh tốc độ dịch, nếu cần có thể kêu gọi anh e donate
Khicho
02 Tháng bảy, 2021 22:19
Dưới có bác một chương phân tích ra một tờ a4 thật là siêu phàm, tại hạ bội phục. Tiện thể cho hỏi truyện sắp hết chưa?
tsganey
02 Tháng bảy, 2021 11:26
một bộ truyện mà ta cực kì tâm đắc, hi vọng dịch full để luyện lại từ đầu
yugi_tn
22 Tháng sáu, 2021 23:05
bộ này đọc hay mặc dù tả tu tâm rắc rối *** mà vẫn hay, đau não quá bỏ 1 thời gian đọc tiếp vẫn hay, nói chung là hay
DieuHau
20 Tháng sáu, 2021 02:17
Bác có thể chỉ rõ hơn ảnh bản đồ được không ? em tìm mãi không thấy bác ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK