Mục lục
[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong viện nhỏ, đứa trẻ chủ nhà đã sợ hãi tới cực điểm, ngược lại không còn sợ nữa. Hôm nay trên đời chỉ còn một mình hắn trơ trọi. Hắn chỉ là một đứa trẻ vừa đọc được mấy quyển sách vỡ lòng, còn không hiểu thế nào là ép dạ cầu toàn. Lúc này vẻ mặt của hắn đầy thù hận, nghiến răng nghiến lợi hỏi:
- Ngươi tên gì?

Đinh Anh mỉm cười hứng thú.

Đứa trẻ bổ sung:
- Ta nhất định sẽ giết ngươi! Ta muốn báo thù cho cha mẹ, ông nội và bà nội!

Đinh Anh chỉ vào mình, cười nói:
- Ta à? Thế nhân đều thích gọi ta là Đinh lão ma, hai đạo chính tà cũng không ngoại lệ. Đệ tử trong giáo nhìn thấy ta, đại khái vẫn sẽ tôn xưng một tiếng “thái thượng giáo chủ”. Còn tên thật của ta là Đinh Anh, đã nhiều năm không dùng rồi.

Lão lại hỏi:
- Vậy ngươi tên là gì?

Giọng nói của đứa trẻ run rẩy, lại cố gắng lớn tiếng nói:
- Tào Tình Lãng (trời trong)!

Đinh Anh trêu đùa:
- Cái tên này của ngươi cũng quá chiếm lợi rồi, cộng thêm thân thể của ngươi, sau này hành tẩu giang hồ cẩn thận bị người ta đánh.

Lão vung tay áo lên, gió mạnh thổi vào cửa sổ giấy phòng bên, kêu lên ong ong. Cửa sổ giấy mỏng manh lại không hề tổn hại, trong phòng giống như có thứ gì bị đánh trở về.

Tào Tình Lãng không nhìn ra được thủ đoạn tuyệt diệu này, giận đến sắc mặt tái xanh:
- Đánh rắm!

Người thân đã chết hết, tên họ do cha mẹ đặt cho đã trở thành một chút tưởng niệm cuối cùng của hắn.

Đinh Anh không để tâm, thấy trong sân có mấy con gà mẹ đang mổ mổ khắp nơi, liền đứng dậy đi tới nhà bếp, vốc một nắm gạo trong hũ gạo, ngồi lại chỗ cũ, tiện tay rải xuống đất. Đám gà mẹ nhanh chóng đập cánh chạy tới, vui vẻ mổ thức ăn.

Lão cười nói:
- Thế nhân đều sợ ta, nhưng ngươi xem, bọn chúng lại không sợ.


Lão cúi người xuống, thân thể nghiêng tới trước:
- Như vậy có phải là cao thủ tông sư, đế vương tướng soái gì đó, cũng không bằng một con gà?

Tào Tình Lãng còn quá nhỏ, trong đầu đều là thù hận, nào muốn suy nghĩ những chuyện này. Hắn nhìn chằm chằm vào đại ma đầu giết người không chớp mắt, chỉ hận mình sức lực quá yếu. Tâm tư của hắn khẽ động, nhớ tới trong nhà bếp còn có một con dao chẻ củi, mài không nhiều lắm. Ở kinh sư này, những gia đình nhỏ có thể xem là sung túc giống như Tào gia, có đủ vốn liếng để gọi người bán than đi qua dừng xe trâu lại. Dao chẻ củi trong nhà chỉ để ra vẻ mà thôi.

Đinh Anh nhìn lên trời, tự hỏi tự đáp:
- Đương nhiên không phải như vậy, kẻ vô tri không biết sợ mà thôi. Có đôi khi một con chim ưng lướt qua bầu trời, chuột trong ruộng đất vội vàng bảo vệ hạt thóc dưới chân. Trong thiên hạ này của chúng ta, người như vậy không nhiều nhưng cũng không ít, không tốt hơn người thường bao nhiêu, chỉ có thể nhìn thấy bóng râm kia. Chẳng hạn như Du Chân Ý của nước Tùng Lại chuyển sang tu tiên, lão đầu bếp trong phủ thái tử nước Nam Uyển các ngươi, còn có lão tăng giảng kinh trong chùa Kim Cương.

Nói đến đây lão bỗng đứng lên, rung hai tay áo, ngón tay búng nhẹ. Từng luồng khí mạnh mẽ ngưng tụ thành sợi, bắn về phía cửa sổ phòng bên. Lão ra tay quá nhanh, khí tức màu xanh lá đậm không ngừng ngưng tụ bên cửa sổ, tạo thành những chấm nhỏ giống như một bức tranh ngân hà lấp lánh.

- Còn có một số vị khách xứ khác, người tới không thiện, người thiện không tới, đều được chúng ta gọi là “trích tiên nhân”. Bọn họ dạo chơi nhân gian, giống như đuôi sao chổi quét qua, đến cũng vội vàng đi cũng vội vàng. Còn như nhân gian này thế nào, gây ra tai họa lớn đến đâu, cục diện trở nên hỗn loạn ra sao, trước giờ bọn họ đều không để ý, không quan tâm tới vui buồn ly hợp của thế gian.

Đinh Anh mỉm cười làm một động tác lật sách, sau đó khẽ vỗ tay, giống như khép một quyển sách lại:
- Những người này giống như lúc nhàn hạ xem mấy quyển sách tiêu khiển, lật qua rồi lật qua. Trong sách có viết “lễ nhạc sụp đổ”, “máu chảy ngàn dặm”, “sinh linh đồ thán” hay không, bọn họ đều không quan tâm. Gia đình lễ nghĩa truyền thừa ngàn năm, phủ đệ thánh nhân dòng dõi thư hương, lại xuất hiện một quái thai, bị hắn dâm loạn đến mức rối tinh. Nước nhỏ nằm ở một góc, xuất hiện một hoàng đế dã tâm bừng bừng, vốn không am hiểu chiến tranh nhưng lại cực kỳ hiếu chiến. Trong hai mươi năm, nửa số trai tráng trong nước đều đã chết.

Tào Tình Lãng nào hiểu được những chuyện này, chỉ đắm chìm trong thù hận:
- Vậy ngươi đã làm gì? Ngươi chỉ biết giết chết cha mẹ ông bà của ta...

Hắn mang theo bi phẫn nghẹn ngào:
- Ngươi mà là anh hùng hảo hán cái gì, ngươi chỉ là một đại ma đầu tội ác tày trời!

Đinh Anh giống như cố ý muốn trêu đùa hắn, học theo hắn hu hu mấy tiếng, sau đó cười ha hả. Thật không biết đây gọi là chưa hết tính trẻ con, hay là phát rồ.

Tào Tình Lãng giận đến mức cả người run rẩy. Đinh Anh cười nói:
- Thực ra những trích tiên nhân kia làm gì, có liên quan tới ta sao? Không có, ta chỉ tìm cớ để giết người, giết một số kẻ thú vị.

Lão giơ cánh tay lên, dùng một bàn tay làm dao, nhiều lần nhấc lên hạ xuống như chặt thịt:
- Một trích tiên nhân, hai trích tiên nhân, ba tên bốn tên, chặt chết bọn chúng. Ngoại trừ bọn chúng, còn có “mười người đứng đầu” gì đó ngoại trừ ta, cùng với “mười người tiếp theo”, kẻ thú vị thì giữ lại, kẻ không vừa mắt thì giết sạch.

Trong tiếng nức nở của Tào Tình Lãng, Đinh Anh liếc nhìn màn trời.

Lần này không giống với sáu mươi năm trước lắm, cho nên lão mới lựa chọn ở lại đây chứ không tự mình ra tay. Dù sao lão còn không điên đến mức một mình khiêu chiến chín thậm chí là hơn mười cao thủ đỉnh cấp. Sáu mươi năm trước đã có người định làm như vậy, muốn độc chiếm khí vận võ đạo thiên hạ, kết quả thua rất thê thảm.

Nếu chủ nhân trẻ tuổi của phi kiếm kia có thể sống sót, sẽ khiến mọi người đều cảm thấy bất ngờ.

Đến lúc đó Đinh Anh lão sẽ đi ra, khiến người kia không còn bất ngờ nữa.

Đinh Anh biết thiên hạ này giống như đang nuôi sâu độc, sâu trong lòng lão ẩn giấu một bí mật không ai biết. Vì muốn vạch trần bí mật này, lão chỉ để ý tới một chuyện. Nếu mình khiến cho sáu mươi năm nuôi sâu độc này biến thành công dã tràng, người nọ có tới gặp mình hay không, rốt cuộc sẽ là ai sẽ đến trước mặt mình.

Trước đó có hai điểm mấu chốt. Một là Chu Sĩ nhất định phải chết trên đường, khiến Lục Phảng và Chu Phì đều chủ động nhập cuộc. Hai là chủ nhân của phi kiếm cũng phải chết.

Đinh Anh quay đầu nhìn về cửa sổ, cười cười, cảm thấy không có gì khó khăn.

---------

Một lão già mũi ưng đi trên con đường phồn hoa ở kinh thành nước Nam Uyển, không giận mà uy, có lẽ là người ở phía bắc. Vóc dáng của lão rất cao, giống như hạc đứng giữa bầy gà, khiến cho không ít dân chúng lén lút quan sát.

Bên cạnh lão có mấy nam nữ hộ vệ ánh mắt trong vắt, bước chân khỏe mạnh. Bọn họ chỉ liếc mắt thoáng nhìn, đã khiến cho những ánh mắt tò mò quan sát kia sợ hãi rụt về. Lão già đứng giữa tòa thành gương sáng thiên hạ này, thở dài cảm khái. Đã quen với trời cao đất rộng, mênh mang tịch mịch ngoài biên ải phía bắc, thật sự không thích ứng với biển người ở nơi này lắm.

Khi tâm tình của lão hơi tồi tệ, một gã đàn ông lanh lợi đã từ phía xa bước nhanh đến. Hắn dùng tiếng thảo nguyên nói với ân sư, đã tìm được người kia, đang ở một nơi gọi là cầu Khoa Giáp, cách nơi này không xa.

Lão già bảo tên đệ tử này dẫn đường, rất nhanh đã băng qua một chiếc cầu đá có lịch sử lâu đời, đi tới một tiệm tơ lụa ở gần sông. Lão bảo các đệ tử chờ ở bên ngoài. Cửa tiệm buôn bán vắng vẻ, không có khách viếng thăm. Lão một mình bước qua ngưỡng cửa, nhìn thấy sau quầy hàng không cao lộ ra một cái đầu, tóc lưa thưa, tướng mạo xấu xí.

Chủ tiệm nhìn thấy lão già, liền cười nói:
- Ấy, khách hiếm, khách hiếm. Gần đây ta nhìn thấy ai cũng không bất ngờ, chỉ có nhìn thấy ngươi mới đúng là mặt trời mọc ở hướng tây, không thể ngờ được. Tuy trước đó con trai của Chu Phì đã nhắn tin với ta, nói rằng ngươi muốn tới, nhưng ta vẫn không tin lắm. Chỉ cho rằng đang lừa ta rời núi, giúp cha hắn ngăn cản tai họa mà thôi.

Hắn vòng qua quầy hàng, đưa tay ra hiệu cho lão già mũi ưng tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, nói năng không hề kiêng dè:
- Trình đại tông sư, lão nhân gia ngài mau ngồi xuống nói chuyện. Nếu không ta nói chuyện với ngài cứ phải ngước cổ lên nhìn, tốn sức già lắm.

Lão già đường xa tìm đến cũng không để bụng, ngồi trên một chiếc ghế dựa đơn sơ dùng để tiếp khách, nói thẳng vào vấn đề:
- Nếu không phải ta không tin vào danh sách mười người của lầu Kính Ngưỡng, cũng sẽ không mạo hiểm đến đây. Thứ hạng của ngươi và ta đều không ở trước năm, rất có thể sẽ xuất hiện bất ngờ. Phùng Thanh Bạch rõ ràng có thân phận trích tiên nhân, đồ tôn Nha Nhi của Đinh lão ma, con trai Chu Sĩ của Chu Phì, hiện giờ đã có ba người rồi. Ai biết còn có rùa già rùa nhỏ lén lút nấp dưới đáy nước hay không.

Chủ tiệm gật đầu, hoàn toàn đồng ý.

Đám người tứ đại tông sư Du Chân Ý, Chủng Thu tụ họp ở núi Cổ Ngưu, đây là tin tức ngoài mặt, cho người trong thiên hạ xem náo nhiệt. Lần này lầu Kính Ngưỡng lựa chọn công bố danh sách mười người ở kinh thành nước Nam Uyển, đây mới là điểm mấu chốt thật sự ẩn giấu huyền cơ.

Lão già cười nhạt nói:
- Ta dùng thương, ngươi dùng đao, giống như Chủng Thu đều đi theo con đường ngoại gia quyền, khác với tên cáo già Du Chân Ý kia. Chỉ cần tử chiến một trận, hoặc nhiều hoặc ít sẽ lưu lại một chút thương thế hoạ ngầm. Ba người chúng ta chắc chắn không thể chống được tới sáu mươi năm sau. Vì cơ hội lần này, ta vẫn luôn liều mạng chém giết đến hôm nay. Những bệnh kín lớn lớn nhỏ nhỏ trên người, dù sao cũng phải có một câu trả lời.

Nói đến cuối cùng, lão khẽ vỗ vào tay vịn của ghế. Ghế dựa vẫn bình yên vô sự, nhưng mặt đất dưới chân lại xuất hiện vết nứt chi chít. Những đệ tử thân cận của lão bên ngoài tiệm, phát giác được khí tức lưu chuyển trong nhà, đều giống như lâm đại địch, hô hấp nặng nề.

Chủ tiệm cười nói:
- Những đệ tử này của ngươi tư chất chẳng ra sao cả. Không phải rất nhiều năm trước, nghe nói ngươi ở thảo nguyên đã tìm được một con sói con thiên phú kinh người sao? Những năm qua ngươi chuyên tâm dạy dỗ hắn, sẽ không thua kém những nhân tài xuất chúng như Nha Nhi, Chu Sĩ kia chứ?

Lão già thản nhiên nói:
- Chết rồi. Thiên tư quá tốt, lại thành không tốt nữa.

Chủ tiệm tức giận nói:
- Trình Nguyên Sơn, hổ dữ còn không ăn thịt con, ngươi có còn một chút nhân tính hay không?

Lão già từ ngàn dặm xa xôi ngoài biên ải chạy tới nước Nam Uyển này, chính là Tý Thánh Trình Nguyên Sơn xếp thứ tám trong mười người thiên hạ. Hai mươi năm trước lão bước vào hàng ngũ mười người do lầu Kính Ngưỡng đưa ra, sau đó lặng lẽ đi đến thảo nguyên ngoài biên ải, rất nhanh đã trở thành thượng khách của chủ nhân thảo nguyên.

Trình Nguyên Sơn liếc nhìn lão già thấp bé mai danh ẩn tích ở nước Nam Uyển này:
- Lưu Tông, ngươi còn không biết xấu hổ chỉ trích ta? Ma Đao Nhân, Ma Đao Nhân, Lưu Tông ngươi thích dùng thứ gì mài dao nhất?

Ma Đao Nhân Lưu Tông cười khà khà.

Trình Nguyên Sơn nghi hoặc nói:
- Ta mới đến đây, nước Nam Uyển lại là địa bàn mà Chủng Thu khổ tâm xây dựng, lần này Chủng Thu rốt cuộc đứng ở bên nào? Đầu tiên ta cho là bên phía Du Chân Ý, bây giờ xem ra cũng chưa chắc. Đinh lão ma lại muốn làm gì? Hắn mới là kẻ không cần làm gì nhất trên đời, lại đi tới kinh thành nước Nam Uyển, có mưu đồ gì?

Sau khi Trình Nguyên Sơn nhắc tới “Ma Đao Nhân”, khí thế của Lưu Tông trong nháy mắt tăng vọt, sau đó lại hạ xuống, cả người lại biến thành lão già trông tiệm bợ đỡ nịnh hót. Hắn chỉ vào Trình Nguyên Sơn, trêu đùa:
- Ngươi đấy, chính là thích suy nghĩ quá nhiều.

Nhưng trong lòng Trình Nguyên Sơn biết rõ, những năm qua Lưu Tông không hề chậm trễ tu vi, thậm chí còn tiến thêm một bước. Nhưng nhiều năm như vậy, khu vực nước Nam Uyển này luôn có Chủng Thu trấn giữ xung quanh hoàng cung, không có tin đồn kinh hãi thế tục nào. Không có đá mài dao, võ học của Lưu Tông làm sao có thể không lùi mà tiến?

Những năm qua Trình Nguyên Sơn ngoại trừ âm thầm tàn sát cao thủ ngoài biên ải phía bắc, còn nhiều lần lẻn vào phương nam, giết chết hai tên tông sư giang hồ có hi vọng bước vào trước mười. Chính là để rèn luyện tâm cảnh trong chém giết nguy hiểm, không dám lười biếng chút nào.

Trình Nguyên Sơn nói:
- Tên Chu Phì này làm việc không hề kiêng kị, rất giống những trích tiên nhân trong lịch sử. Lần này hắn lại nương nhờ Đinh Anh, là phúc hay họa, ngươi hãy cho ta biết chân tướng. Lưu Tông, người khác ta không tin được, nhưng ngươi là ngoại lệ.

Lưu Tông cười nói:
- Dựa vào đâu mà tin tưởng ta?

Trình Nguyên Sơn rất nghiêm túc nói:
- Trên giang hồ những kẻ được gọi là võ si nhiều vô số kể, nhưng trong lòng ta, võ si thật sự chỉ có một mình Lưu Tông ngươi. Ngươi cũng giống như Đinh Anh, Chủng Thu, Du Chân Ý, là một trong mấy người sống sót sau trận loạn chiến năm xưa. Trong mười người kia có người chết, có người biến mất, chỉ có những người đứng ở ven rìa bàn cờ như các ngươi là lấy được cơ duyên.

- Đinh Anh lấy được mũ đạo do tiên nhân lưu lại, Du Chân Ý lấy được một bộ bí tịch tiên gia, Chủng Thu lấy được cái gì ta không biết. Nhưng khi đó Lưu Tông ngươi lại chủ động từ bỏ thanh yêu đao kia, chỉ vì bên cạnh đã có một thanh đao. Lựa chọn như vậy, trên đời cũng chỉ có ngươi làm được.

Lưu Tông vuốt chòm râu lưa thưa, cười híp mắt nói:
- Ngươi là một người ngoài không tham gia vào tai họa kia, làm sao biết được chuyện bí mật này?

Chuyện này có thể nói là chỗ ngứa lớn nhất trong đời Lưu Tông, không thể nói với người thường. Nhưng hôm nay Trình Nguyên Sơn chủ động nói ra, Lưu Tông vẫn cảm thấy dương dương tự đắc.

Trình Nguyên Sơn thẳng thắn nói:
- Ta đã tự tay giết chết chủ nhân mới mà thanh yêu đao “Luyện Sư” kia lựa chọn, nhưng ta không thể giữ nó lại.

Trình Nguyên Sơn luôn tự cao tự đại, vốn xem thường loại người có tên trên bảng như Đồng Thanh Thanh của nhà Kính Tâm. Còn như ngoài mười người kia lại có mười người khác do những kẻ nhiều chuyện bầu chọn, Trình Nguyên Sơn đã từng trực tiếp lên tiếng, nói rõ ai trong số những người này có thể bưng trà đưa nước cho lão, ai có thể cởi giày cho lão, ai có thể canh cửa giữ nhà cho lão.

Mười cao thủ đỉnh cấp danh động thiên hạ, không một ai có thể lọt vào pháp nhãn của lão. Nhưng hôm nay tới gặp Lưu Tông, lão lại cực kỳ khách sáo, thậm chí vô hình trung còn sẵn sàng hạ mình. Vì vậy có thể thấy, lần này Trình Nguyên Sơn đi tới kinh thành nước Nam Uyển, không hề có lòng tin.

Lưu Tông nhét một ngón tay vào miệng, từ kẽ răng xỉa ra thức ăn còn dư của bữa cơm trước đó, tiện tay búng một cái:
- Tay nghề của một kẻ giết mổ có tốt hay không, phải xem con dao thuận tay nhất mà hắn dùng để lột da chặt thịt róc xương, có thể dùng được bao nhiêu năm. Kém nhất là hai ba năm phải đổi dao mới, tốt hơn một chút là dùng bảy tám năm. Từ khi ta xuất đạo giang hồ tới nay, vẫn sử dụng thanh đao kia, đến hôm nay đã gần bốn mươi năm rồi.

Hắn cười ha hả nói:
- Giết chết những trích tiên nhân che che giấu giấu kia mới thú vị. Mài đao mấy chục năm rồi, cũng đừng biến thành kỹ thuật cao siêu nhưng không thực dụng mà trong sách viết. Tới rồi thì tốt, tới rất đúng lúc.

---------

Một thư sinh bần hàn vào kinh đi thi, còn đang chờ cô gái xinh đẹp của hắn trở về. Vì nàng mà hắn cũng mặc kệ lời dạy của thánh nhân là “quân tử tránh xa nhà bếp”.

Trên đường vô tình gặp gỡ, tương phùng trên giang hồ. Mặc dù nàng lớn hơn hắn sáu tuổi, còn thường thích nói đùa, bảo mình không phải là nữ nhân tốt gì, hắn vẫn cảm thấy không sao. Người có thể đàn ra tiếng đàn mỹ diệu như vậy, không thể nào xấu được.

Có một kẻ quái lạ tới chỗ này của hắn, kể về chuyện của một cô gái giang hồ.

Hắn cảm thấy nếu như đối phương nói thật, vậy nữ nhân kia đúng là lòng dạ xấu xa. Nhưng hắn cảm thấy cô gái mà mình quen biết không giống, nàng là một cô gái tốt, có tri thức hiểu lễ nghĩa, ôn nhu hiền lành, còn xinh đẹp như vậy. Có thể cưới vào nhà, bên nhau hạnh phúc đến già.

Hắn đang đợi nàng về nhà, nghĩ thầm sau khi nhìn thấy nàng, sẽ nói những lời thật lòng với nàng.

---------

Chùa Kim Cương, thập phương tùng lâm (1) đứng đầu kinh thành nước Nam Uyển, cũng là thánh địa Phật gia có quy mô lớn nhất, hòa thượng nhiều nhất trong thiên hạ này.

Một ngôi nhà tranh đơn sơ nằm ở vị trí yên tĩnh và xa xôi trong chùa, cửa lớn mở ra. Trong nhà rất trống trải, ngoại trừ một vị lão tăng và một tấm bồ đoàn thì không còn gì khác.

Một công tử anh tuấn gầy gò được mười mấy giai nhân tuyệt sắc vây quanh, chậm rãi đi đến ngôi nhà tranh nhỏ không nổi bật này. Xung quanh nhà tranh là cờ xí san sát. Người trẻ tuổi giống như con cháu vương công mang theo mỹ nhân du lịch, trên đường đi còn giải thích cho các nàng nguồn gốc của những thuật ngữ Phật gia.

Những cô gái này phần lớn đều xuất thân ưu việt, trong đó không thiếu người học thức uyên bác, liền cười duyên chỉ ra mấy chỗ sai của người trẻ tuổi. Hắn cũng không giải thích gì, chỉ nói mỗi nơi lệ làng khác nhau, thuyết pháp ở quê nhà hắn càng phù hợp với tôn chỉ Phật gia hơn.

Lão tăng tĩnh tọa mở mắt ra, cười hỏi:
- Chu thí chủ đã được Đinh Anh hứa hẹn, vững vàng chiếm cứ một ghế, vì sao còn đến đây?

Người trẻ tuổi giơ tay lên, ra hiệu cho đám mỹ nhân đừng đi theo. Hắn một mình đi tới nhà tranh, cười nói:
- Vì đứa con trai không nên thân kia của ta, muốn xin pháp sư một bộ kim thân la hán.

Hắn đến gần ngưỡng cửa, nhấc chân, khách sáo hỏi thăm:
- Có cần cởi giày không? Ta sợ làm bẩn nơi thanh tịnh này của pháp sư.

Lão tăng cười nói:
- Đất đai dính trên giày không bẩn, bẩn là ở trong lòng Chu thí chủ, cởi giày hay không có gì khác nhau?

Người trẻ tuổi bất đắc dĩ nói:
- Đám đầu trọc các ngươi, ở đâu cũng thích nói những lời vô dụng như vậy, nói dễ nghe là thiền cơ. Ta thật sự không ưa nổi.

Hắn chỉ chỉ vào căn nhà nghèo rớt mồng tơi:
- Nhìn như không có thứ gì, nhưng ngươi vẫn ở đây mà.

Lão tăng thở dài nói:
- Chu thí chủ là người có tuệ căn, tất cả đạo lý đều hiểu được, chỉ tiếc bản thân lại không muốn quay đầu.

Người trẻ tuổi vẫn cởi giày, bước qua ngưỡng cửa, sau đó đặt mông ngồi xuống bên cạnh cửa. Hắn nhấc một cánh tay lên, chỉ chỉ vào đám mỹ nhân mỗi người một vẻ phía sau:
- Nếu bọn họ chính là Phật pháp mà ta theo đuổi, hòa thượng ngươi sẽ khuyên ta thế nào?

Vẻ mặt lão tăng khổ sở nói:
- Tranh luận với trích tiên nhân các ngươi thật là mệt.

Người trẻ tuổi giả vờ cúi đầu chắp tay, cười híp mắt niệm một tiếng “A Di Đà Phật”.

Nét mặt lão tăng vốn khô héo khắc khổ, lúc này càng rầu rĩ nhiều nếp nhăn.

Nếu là du thủ du thực bình thường, không thể vào được chùa Kim Cương. Cho dù là quan to quyền quý của nước Nam Uyển, cũng không tìm được ngôi nhà tranh này. Nhưng nam tử nhìn như mới hai mươi tuổi trước mắt, lại có tên là Chu Phì. Hắn là đại tông sư đứng thứ tư trên đời, một thân võ học nói là đạt tới đỉnh cao cũng không quá mức, hơn nữa còn tinh thông cầm kỳ thư họa.

Những cô gái kia thật lòng thích hắn. Có lẽ ban đầu là bị ép buộc, đã sớm có nam nhân ngưỡng mộ trong lòng, hoặc là đã sớm gả cho người khác, lại bị Chu Phì và nanh vuốt cung Xuân Triều bắt lên núi. Nhưng sau khi sớm chiều chung sống, ngắn thì mấy tháng, dài thì dăm ba năm, thậm chí mười mấy năm, không một ai có thể không mềm lòng động tâm với Chu Phì, đây vốn là một chuyện lạ phi lý trên giang hồ.

Tầng dưới chót giang hồ luôn thích gọi vị “đế vương trên núi” của cung Xuân Triều này là xấu xí mập như heo, hoặc là kẻ hung ác hở một chút là giết người, thực ra lại không phải. Không bàn đến chuyện báo thù trên giang hồ, chỉ nói đến những cô gái nhìn trúng hắn, Chu Phì chẳng những phong lưu phóng khoáng, hơn nữa dung mạo còn luôn trẻ trung.

Lúc này Chu Phì cười nói:
- Hai cha con nắm tay nhau phi thăng, có phải rất đáng mong đợi hay không?

Lão tăng thở dài nói:
- Kim thân của chùa Bạch Hà, lúc trước đúng là cất giấu ở chỗ bần tăng. Nhưng sau khi Đinh thí chủ cách sáu mươi năm lại hiện thân ở kinh thành, nó đã lập tức được dời đến hoàng cung nước Nam Uyển rồi. Chu thí chủ, ngươi đã tới chậm.

Chu Phì nhìn chằm chằm vào cặp mắt của lão tăng, sau đó lại thay đổi đề tài, hỏi:
- Nghe nói kinh thành có một bộ y phục màu xanh trôi giạt xung quanh, người trần mắt thịt không thấy được. Lão hòa thượng ngươi có nhìn thấy không?

Không đợi lão tăng trả lời, Chu Phì nheo mắt lại, nhấn giọng nói:
- Ta hi vọng ngươi nhìn thấy.

Sát ý hoàn toàn lộ ra.

Lão tăng giống như tu thiền ngậm miệng, cũng có thể là đang cân nhắc thiệt hơn. Tên Chu Phì này, một khi đã nói muốn giết sạch chùa Kim Cương không còn một mống, nhất định nói được làm được, tuyệt đối sẽ không lưu lại một tiểu sa di hay sư quét rác nào.

Chu Phì thoải mái cười một tiếng, thu lại sát ý dày đặc như thực chất kia:
- Kim thân la hán và y phục bay lượn của nước Nam Uyển, bảo giáp hộ thân của nước Tùng Lại, thanh yêu đao có thể phá tất cả pháp thuật ngoài biên ải. Sáu mươi năm qua, thế gian tổng cộng đã xuất hiện bốn món bảo bối. Nếu một trong mười người lấy được, địa vị dĩ nhiên càng vững chắc. Nếu là cao thủ bám sát hàng ngũ mười người lấy được, sẽ giống như hổ thêm cánh, có hi vọng kéo rớt một kẻ đáng thương không may mắn.

Lão tăng dường như đã hạ quyết tâm, bỏ tất cả gánh nặng xuống, vẻ mặt ung dung hơn nhiều. Lão giống như đang nói chuyện nhà, hỏi Chu Phì:
- Chu thí chủ, ở quê nhà của ngươi, Phật pháp có hưng thịnh không?

Chu Phì nhếch miệng:
- Bên đó à, không biết nữa.

Lão tăng lại hỏi:
- Có một số sách ghi lại những lời nói vụn vặt mà trích tiên nhân các ngươi từng nhắc đến. Trong đó nói người đắc đạo có thể vung tay đốt cháy đầm lớn, một quyền phá tan núi cao. Hà hơi một cái là có thể biến thành phi kiếm, lấy đầu người ngoài ngàn dặm. Ngự gió lướt qua sông lớn biển rộng, có thể một tay bắt giữ giao long. Đó là thật sao?

Chu Phì đang định trả lời, một cô gái áo trắng bỗng nhiên lướt tới, trực tiếp đáp xuống bên ngoài nhà tranh, vẻ mặt sợ hãi:
- Công tử ở ngõ Trạng Nguyên bị thương nặng rồi.

Vẻ mặt Chu Phì không vui:
- Cái gì?

Cô gái trẻ tuổi dung nhan trong trẻo động lòng người, muốn nói lại thôi, lập tức quỳ xuống, cả người run rẩy.

Khóe miệng Chu Phì co giật, chậm rãi đưa tay ôm trán:
- Lục Phảng, Lục Phảng, ngươi chẳng những là một thằng ngu, còn là một tên phế vật, ngay cả con trai của ta cũng không bảo vệ được...

Năm ngón tay trắng như ngọc trên trán co lại, giống như muốn cào rách đầu của mình.

Chu Phì thu tay, khẽ phủi đầu gối, đột nhiên vung tay áo về phía sau. Cô gái tuyệt sắc quỳ ngoài nhà giống như túi vải rách bay ngược ra ngoài, chưa rơi xuống đất đã tan xương nát thịt giữa không trung. Cô gái đứng phía sau liền nhường ra một con đường, nhưng rất nhiều người bị máu tươi bắn trúng, lại không ai dám lộ vẻ hờn giận.

- Chưa chắc đã là chuyện xấu.
Chu Phì thở ra một hơi, cười nói:
- Lão hòa thượng, chúng ta tiếp tục nói chuyện của mình đi. Nói xong rồi ta phải đi giải quyết một chút việc nhà.

Lão tăng cứng họng không biết nói gì.

Chu Phì cũng không làm khó, hỏi:
- Là bị thương nặng thế nào?

Hỏi xong mới ý thức được cô gái tới báo tin đã chết, Chu Phì liền vươn một tay ra khỏi tay áo, nhanh chóng bấm quyết, là pháp quyết mà tất cả Phật môn Đạo môn trong thiên hạ này đều chưa từng ghi chép.

Ngoài nhà xuất hiện bóng dáng lờ mờ của một cô gái, sau khi chết vẫn vô cùng sợ hãi, rụt rè bay về phía Chu Phì, môi khẽ mấp máy. Không có âm thanh, nhưng chỉ có một mình Chu Phì “nghe thấy” rõ ràng.

Lão tăng thở dài. Người giỏi còn có người giỏi hơn, trời cao còn có trời cao hơn.

---------

Chú thích:

(1) Thập phương tùng lâm: một loại chế độ quản lý chùa miếu, chia làm thập phương tùng lâm và tử tôn tùng lâm. Thập phương là chỉ đông, tây, nam, bắc, đông nam, tây nam, đông bắc, tây bắc, trên, dưới. Tùng lâm là nơi tăng lữ tụ tập tu đạo, thường dùng để chỉ chùa chiền của thiền tông. Người trong thập phương tùng lâm có đặc quyền truyền thụ giới luật, nhưng không được thu đồ đệ riêng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
nhongcon_pupa
27 Tháng chín, 2021 07:48
Mấy tháng nay bận túi bụi, giờ vào lại thì thấy đã đến chương 91. Thiệt là mừng hết lớn! Cảm ơn Cá Cảnh dịch vừa nhanh vừa hay nhiều! Các bạn đọc hãy để ý, 1 chương Kiếm Lai dài gấp đôi, gấp ba, thậm chí gấp bốn hoặc năm lần các chương truyện bình thường. Hơn nữa truyện dùng rất nhiều điển cố, điển tích của TQ nên có nhiều đoạn dịch rất ... oải! Hãy cứ ủng hộ bạn Cá Cảnh trong mùa dịch này nhé :D
Nguyễn Hải Long
25 Tháng chín, 2021 20:57
Tốc độ bình quân 2 chương/1 tuần. 1 tháng tầm 10 chương. 1 năm 150 chương. 10 năm 1500 chương......Truyện hay nhưng ra chậm quá.
Hieu Le
22 Tháng chín, 2021 22:15
Mình rất thích bản dịch này, tuy nhiên ... chậm quá. Không hiểu có phải dịch giả quá chau chuốt câu chữ ko mà ra chậm thế :v
Đào Đức Hoà
13 Tháng chín, 2021 10:53
Bộ này hay . Bản cvt trước ko gặm nổi, giờ có bản dịch mượt thật
Hoa Hướng Dương
13 Tháng chín, 2021 08:30
Cảm ơn Dịch giả
dinhhoabbn
12 Tháng chín, 2021 11:41
Bản dịch mượt quá ạ
Hieu Le
08 Tháng chín, 2021 22:33
sao mãi chưa có chương mới vậy ad. hóng quá.
09115100
30 Tháng tám, 2021 16:00
bác xong bạch ngọc sách kiếm lai dịch có đấy, bác đấy member bên đấy
DieuHau
29 Tháng tám, 2021 02:36
à hơi hiểu rồi lão quét sân khác sư đệ họ Thôi 5 đứa trẻ đi cùng lão quét sân với 6 đứa trẻ được nhắn đến là khác nhau
DieuHau
29 Tháng tám, 2021 02:24
Sư đệ họ Mã của TTX là lão quét sân kia phải không ? Đi ra ngoài rồi , có phải bị Thôi Minh Hoàng chặn đánh ? Thế rốt cuộc là đi đến Đại Tùy chưa ? Rõ ràng là Thôi Sàm cần bọn kia đi đến Đại Tùy , sao lại có Thôi Minh Hoàng chặn đánh
DieuHau
29 Tháng tám, 2021 02:18
Chap 82 hơi khó hiểu :( Đạo hữu nào giải thích lại cho bần đạo được không ạ
Phương Nam
28 Tháng tám, 2021 07:03
Dạo này không thấy bác @nhongcon_pupa nữa nhỉ Mấy lần bác ý bình chương quá chi tiết và hay
Hieu Le
22 Tháng tám, 2021 19:30
chưa thấy chương 80 nhỉ lót dép hóng từng ngày
Ngao Tinh
16 Tháng tám, 2021 14:20
chương 11: phi kiếm bám theo Ninh Diêu hài thiệt chứ
Ngao Tinh
14 Tháng tám, 2021 23:27
converter bộ này đọc mệt thật sự
Diêm
07 Tháng tám, 2021 09:22
Bản dịch quá tuyệt
thangmuxemmua
03 Tháng tám, 2021 05:08
Truyện hay, mà cover đọc hơi chuối, nuốt nghẹn quá. Giờ có bản dịch, mừng ghê
noPain
30 Tháng bảy, 2021 03:19
Cảm ơn converter Fishscreen Chúc bạn có nhiều Strength: để dịch đc nhiều hơn Chúc bạn có nhiều Agility: để dịch đc nhanh hơn Chúc bạn có nhiều Intelligence: để dịch đc hay hơn À còn có chúc bạn ko bị bệnh vặt, ko bị stress, ko bị nổi mụn, ko bị khó ngủ, ko bị bla...ble... P/s: chúc topic ko bị spoil :))
Denhatkiemkhach
05 Tháng bảy, 2021 07:04
hi vọng bạn có thể viết nhiều hơn ps: Viết tách 2 dòng là do con mèo nó nhấn màn hình điện thoại
Denhatkiemkhach
05 Tháng bảy, 2021 07:04
Bạn nhongcon_pupa phân tích hay quá :v hi vọng bạn có thể viết
xxleminhxx
05 Tháng bảy, 2021 06:22
chưa thấy dấu hiệu end :v
Bố Chip
04 Tháng bảy, 2021 11:40
Hy vọng dịch giả có thể đẩy nhanh tốc độ dịch, nếu cần có thể kêu gọi anh e donate
Khicho
02 Tháng bảy, 2021 22:19
Dưới có bác một chương phân tích ra một tờ a4 thật là siêu phàm, tại hạ bội phục. Tiện thể cho hỏi truyện sắp hết chưa?
tsganey
02 Tháng bảy, 2021 11:26
một bộ truyện mà ta cực kì tâm đắc, hi vọng dịch full để luyện lại từ đầu
yugi_tn
22 Tháng sáu, 2021 23:05
bộ này đọc hay mặc dù tả tu tâm rắc rối *** mà vẫn hay, đau não quá bỏ 1 thời gian đọc tiếp vẫn hay, nói chung là hay
BÌNH LUẬN FACEBOOK