Mục lục
[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên tầng thượng một ngôi lầu cao tầm mắt rộng rãi ở thành Trì Thủy, cửa lớn mở rộng. Một thiếu niên áo trắng ấn đường có nốt ruồi và một lão già áo nho ngồi ở đó, cùng nhau ngắm nhìn cảnh tượng tráng lệ của hồ Thư Giản bên ngoài.

Thôi Đông Sơn và Thôi Sàm.

Hai người hôm nay, cũng là một người trước kia, quốc sư Đại Ly Tú Hổ, đồ đệ đầu tiên của Văn Thánh năm xưa.

Vẻ mặt Thôi Đông Sơn nghiêm túc, điều khiển thanh phi kiếm tua vàng vẽ ra một ranh giới nhỏ xung quanh mình, để nhắc nhở mình cho dù xảy ra chuyện gì cũng không thể rời khỏi vòng tròn này.

Thôi Sàm nhìn Thôi Đông Sơn, mỉm cười nói:
- Không hổ là tiên sinh và học trò, hai kẻ đều thích bó buộc phạm vi hoạt động.

Thôi Đông Sơn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta thua rồi thì chắc chắn sẽ nhận. Còn ngươi thua, cũng đừng ỷ thế hiếp người, trở mặt không nhận.

Nếu không phải Thôi Sàm cưỡng ép thiết lập ván cờ này, hơn nữa không cho hắn cơ hội từ chối, Thôi Đông Sơn hắn nào lại chịu ngồi vào bàn đánh cược. Hiện giờ hắn ghét cay ghét đắng cách gọi “đại sư huynh” này, đánh chết cũng không muốn làm theo quan niệm đặt lớn thắng nhiều.

Thế nhưng Thôi Sàm không đồng ý, Thôi Đông Sơn hắn có thể làm gì đây? Mặt khác nếu như Thôi Đông Sơn ngồi ở vị trí của Thôi Sàm, hắn cảm thấy mình cũng sẽ làm như vậy. Chẳng lẽ mình lại không hiểu chính mình sao?

Lần đánh cược này rất đơn giản, Thôi Đông Sơn hắn và Thôi Sàm muốn phân ra chủ thứ, chỉ thế mà thôi, không liên quan đến sống chết. Đây là nguyên nhân mà Thôi Đông Sơn không muốn bình đã vỡ còn vỡ thêm, cũng vừa khéo là điểm mà hắn hận chính mình nhất. “Một người” sẽ biết rõ giới hạn cuối cùng của mình nằm ở đâu hơn bất kỳ người nào khác.

Nếu Thôi Sàm thua, từ nay về sau sẽ cho phép Thôi Đông Sơn có thể giống như cắt đất xưng vương ở Đại Tùy. Hơn nữa không chỉ có Thôi Sàm lão, cả vương triều họ Tống Đại Ly đều sẽ đặt cược vào Trần Bình An, bởi vì Trần Bình An đáng giá như vậy.

Lần trước gặp mặt, Thôi Sàm đã cười nói: “Ván cờ mà ngay cả ta cũng cho rằng không thể phá giải, nếu Trần Bình An phá được, dĩ nhiên xứng với hai chữ “bội phục” của ta. Một người như vậy, lại không thể tùy tiện đánh chết, vậy thì... làm theo một cực đoan khác, cố gắng lôi kéo. Chuyện này có gì mà mất mặt.”

Nếu Thôi Đông Sơn thua, nhất định phải rời núi, rời khỏi thư viện Sơn Nhai, giúp Thôi Sàm bày mưu lập kế, đánh hạ vương triều Chu Huỳnh. Đồng thời sau khi vòng qua thư viện Quan Hồ, còn phải điều động kỵ binh Đại Ly, trấn áp các phương ở phía nam Đại Ly và phía bắc thư viện Quan Hồ. Nhanh chóng tiêu hóa hết nội tình các nước trong nửa Bảo Bình châu, biến nó thành nội tại quốc lực thật sự thuộc về Đại Ly.

Ngoài ra Thôi Đông Sơn còn phải ngoan ngoãn quay về con đường công lao sự nghiệp, trở thành đại đệ tử khai sơn trong học thuyết công lao sự nghiệp của Thôi Sàm.

Vì sao chiếc thuyền tiên gia ở nước Thanh Loan kia lại trì hoãn như vậy? Vì sao tại thành Lão Long, tại nước Thanh Loan, tại nước Hoàng Đình, đều không có thuyền đi thẳng tới hồ Thư Giản? Vì sao Trần Bình An lại luyện hóa vật bản mệnh thứ hai ở thư viện Đại Tùy? Vì sao quận Long Tuyền lại đột nhiên bắt đầu mua bán ngọn núi? Đều là vì chuẩn bị sẵn sàng cho hồ Thư Giản, ngay cả gió đông cũng không thiếu.

Nhưng trong quá trình này, tất cả đều phải phù hợp với đại thế một châu, hợp tình hợp lý. Cũng không phải Thôi Sàm đang cưỡng ép bố cục, mà là dưới tiền đề Thôi Đông Sơn tự mình trông chừng, Thôi Sàm từng bước hạ cờ, mỗi nước đều tuân theo quy tắc.

Đại Ly đã sớm bí mật thâm nhập vào hồ Thư Giản, hôm nay bắt đầu lặng lẽ thu lưới. Là một khu vực quan trọng tiếp giáp với vương triều Chu Huỳnh, đối với quốc sư Đại Ly thì hồ Thư Giản đã sớm là vật trong túi.

Tiệt Giang chân quân Lưu Chí Mậu muốn thống nhất hồ Thư Giản. Sau khi thống nhất giang hồ, sẽ giao cho ai? Dĩ nhiên là bán cho nhà đế vương với giá cao.

Có điều nhà đế vương này cách hồ Thư Giản hơi xa. Nhà đế vương còn sẽ sang tay bán lại, sẽ bán cho ai? Đó là Ngọc Khuê tông của Đồng Diệp châu.

Ngọc Khuê tông dự định lựa chọn một khu vực có phong thủy tốt ở Bảo Bình châu, làm nơi thành lập hạ tông. Đã có ba vị trí được chọn. Một là quận Long Tuyền, phân ra làm hai, Nguyễn Cung và Ngọc Khuê tông chia đều. Hai là một nơi ở gần họ Khương Vân Lâm và nước Thanh Loan. Nơi cuối cùng chính là hồ Thư Giản.

Lưu Chí Mậu vốn có tâm tính kiêu hùng, những năm qua ra tay và lôi kéo mạnh mẽ, ân uy đều dùng, đã có phong thái bá chủ một phương độc chiếm hồ Thư Giản. Lần cuối cùng lão muốn giết chóc thẳng tay, lại được tu sĩ Đại Ly trợ giúp, hi vọng có thể giải quyết gọn gàng.

Lẽ ra còn phải cộng thêm một Nguyễn Tú, đứng ở phía đối lập với Cố Xán. Vốn nên đợi đến khi đề cử ra quân chủ giang hồ mới, cùng với một trận chém giết liên hoàn, có chim sẻ ẩn nấp phía sau.

Không sao, Nguyễn Tú vốn không nằm trong bàn cờ, cô ta có ở đó hay không cũng không can hệ gì, nhiều nhất chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi.

Lẽ ra Trần Bình An phải đến quận Long Tuyền, mua một hai ngọn núi, luyện quyền ở lầu trúc núi Lạc Phách một chút, tán gẫu với hai đứa nhóc, vui vẻ hòa thuận. Sau đó hắn sẽ đột nhiên nghe được một tin dữ, một trận hỗn chiến lớn đã mở màn ở hồ Thư Giản, Cố Xán còn nhỏ tuổi bị lõm sâu trong đó, hơn nữa còn phát huy sức ảnh hưởng khá lớn.

Sau đó Trần Bình An mới sẽ lo lắng không yên, ngồi một chiếc thuyền tiên gia “vừa lúc đi qua” núi Ngưu Giác, thông qua quan hệ riêng của Ngụy Bách, hao phí nhiều tiền thần tiên, mạo hiểm băng qua phía trên lãnh thổ Bảo Bình châu, đi tới hồ Thư Giản này. Đợi đến khi đó, thế cuộc sẽ càng phức tạp nan giải hơn hiện giờ, bởi vì người chết sẽ càng nhiều, có thể còn phải cộng thêm một Nguyễn Tú.

Thôi Sàm cười nói:
- Vẫn không sao cả, đại cục đã định, cứ xem như ta không đành lòng một gậy đánh chết Thôi Đông Sơn ngươi là được. Tránh khỏi quá trình ngươi thay đổi đường lối quá dài dòng, làm trì hoãn đại thế hướng đi của Bảo Bình châu.

Thôi Sàm dời mắt đi, nhìn về một con đường nhỏ bên hồ, nở nụ cười, chậm rãi nói:
- Trần Bình An ngươi tự mình tu thân chính trực, muốn mọi nơi mọi chuyện đều nói đạo lý. Chẳng lẽ muốn theo Phật môn chỉ biết đến mình, không quan tâm đại cục? Vậy thì cứ tùy ngươi.

- Đạo lý mà ngươi tin tưởng, không phân biệt thân sơ. Vậy khi người quan tâm nhất, người thân cận nhất bên cạnh ngươi phạm sai lầm lớn tày trời, nhưng người kia dường như cũng có một chút lý do của mình, lúc này ngươi sẽ làm gì, Trần Bình An? Đạo lý mà ngươi vẫn luôn giữ vững, còn hữu hiệu hay không? Ta rất tò mò, cũng rất mong đợi.

- Hay là từ trên những bút tích văn nhân lộn xộn kia, từ trên cái gọi là danh ngôn cảnh báo, tìm ra vài đạo lý mà mình muốn?

Thôi Sàm nheo mắt lại:
- Ngươi và ta có thể mỏi mắt mong chờ.

Thôi Đông Sơn cười nhạt nói:
- Hay cho một câu “quân tử có thể bị lừa gạt bằng cách hợp tình lý”.

Thôi Sàm thản nhiên nói:
- Trận khảo nghiệm ở trấn nhỏ năm xưa, đối với Trần Bình An mà nói, thực ra ngoại vật dụ hoặc chiếm phần lớn, không đủ thuần túy, cho nên chúng ta mới thua thảm như vậy. Suy cho cùng vẫn là ta đã xem thường một thiếu niên ngõ hẹp. Hắn đã có thể được Tề Tĩnh Xuân chọn trúng, ta hoặc là chúng ta, ban đầu nên cẩn thận hơn. Vì vậy trận khảo nghiệm trước mắt này, chỉ hỏi bản tâm mà thôi.

Thôi Đông Sơn vốn cũng không bị Thôi Sàm che mắt, bị lão tính kế âm hiểm sau lưng. Trên thực tế mỗi bước đi, Thôi Sàm đều sẽ thẳng thắn nói rõ với Thôi Đông Sơn.

Càng như vậy, Thôi Đông Sơn càng cảm thấy mình đang bó tay chờ chết. Cho nên sau khi Trần Bình An và bốn người trong tranh cuộn đến nước Thanh Loan, Thôi Đông Sơn cuối cùng không thể ngồi yên được nữa. Hắn không thể trơ mắt nhìn mình biến thành phụ thuộc vào Thôi Sàm, cho nên hắn mới đột ngột xuất hiện ở thôn trang nhỏ yên tĩnh hài hòa kia.

Sau đó cho đến khi Trần Bình An tới thư viện Sơn Nhai, Thôi Đông Sơn đã có hai lần ăn gian nho nhỏ.

Lần đầu là “một cách tự nhiên” mượn Phật Đạo tranh luận ở nước Thanh Loan, nhắc đến học vấn của Pháp gia. Lần đó chia tay, trong túi gấm mà hắn lén lút giao cho Bùi Tiền, trên tờ giấy có viết một câu.

Lần thứ hai là gặp lại ở thư viện Sơn Nhai, hắn đã khuyên nhủ Trần Bình An đọc mười mấy quyển “chính kinh” của tam giáo các nhà. Dụng ý thực sự là lén lút đề cử cho Trần Bình An mấy quyển chính kinh Phật gia kia.

Muốn phá giải ván cờ này đã là hi vọng xa vời. Như vậy lui một vạn bước mà nói, trước tiên dù sao cũng phải giữ gìn đạo tâm cho tiên sinh Trần Bình An.

Thôi Đông Sơn biết mình chỉ đang cố gắng vùng vẫy, cho nên đã đưa ra hai loại khả năng. Một là Pháp gia, đúng sai thị phi quyết định ở pháp luật, không phân biệt thân sơ. Hai là Phật gia, thuyết pháp nhân quả, chúng sinh đều khổ. Đủ loại nhân hôm qua, đủ loại quả hôm nay; đủ loại nhân kiếp trước, đủ loại quả kiếp này. Những người vô tội hôm nay gặp tai vạ bất ngờ, chính là do tội nghiệt kiếp trước quấn lấy thân thể, “lý” nên như vậy.

Thực ra Thôi Đông Sơn còn có một lần ăn gian bí mật hơn, đó là một lần xảo diệu nhất, diễn ra trong nhà hắn ở thư viện Sơn Nhai.

Lúc này Thôi Sàm nhìn chiếc thuyền lầu của đảo Thanh Hiệp trên mặt hồ, đang chậm rãi cập vào bến thuyền bên bờ, mỉm cười nói:
- Ngươi hai lần ăn gian, ta có thể giả vờ như không nhìn thấy. Ta dùng đại thế ép ngươi, chắc ngươi sẽ cảm thấy không phục, cho nên nhường ngươi hai quân cờ thì thế nào?

Thôi Đông Sơn cười híp mắt nói:
- Giọng điệu của ngươi đúng là hào phóng, ta thích, ta thích. Hay là lại nhường ta thêm một quân nữa, quá tam ba bận mà, thế nào?

Thôi Sàm nhìn chiếc thuyền lầu kia:
- Chẳng phải ta đã nhường rồi sao, có điều nếu nói ra khỏi miệng, chỉ sợ thằng nhóc ngươi sẽ cảm thấy nhục nhã.

Sắc mặt Thôi Đông Sơn khó coi.

Thôi Sàm lẩm bẩm nói:
- Trong ngôi viện ở núi Đông Hoa, ngươi cố ý dẫn dụ hai đứa trẻ tính tình hoạt bát, tùy ý vẽ lung tung trên tranh cuộn tiên gia của ngươi. Sau đó lại cố ý dùng một bức tranh bộ xương chơi hè để dọa Bùi Tiền, khiến cho độ lửa của mình hơi quá một chút, quả nhiên đã bị Trần Bình An đánh mắng.

- Biểu hiện của Trần Bình An, nhất định khiến cho ngươi rất vui vẻ yên tâm, đúng không? Bởi vì hắn đã đi đường xa như vậy, cũng không quá cố chấp vào đạo lý chết trong sách, đã biết quân tử cần co và duỗi, không thể thiếu một, càng biết thế nào là “nhập gia tùy tục”. Chuyện này khiến cho Thôi Đông Sơn ngươi cười vui vẻ, đến mức không quan tâm tới những tranh cuộn kia. Bởi vì trong mắt ngươi, những tranh cuộn kia vốn không đáng giá một xu.

- Cộng thêm Trần Bình An đã chịu xem ngươi là người mình. Thoạt nhìn giống như Trần Bình An không nói lý, rõ ràng là Bùi Tiền và Lý Hòe sai trước, vì sao lại giảng đạo lý thứ tự kia với Thôi Đông Sơn ngươi? Bởi vì đây gọi là nhập gia tùy tục, đạo lý trên thế gian đều phải phù hợp với những nhân tình “không sai” kia.

- Dụng ý của ngươi, chẳng qua là muốn Trần Bình An sau khi biết được hành vi của Cố Xán, sẽ suy nghĩ cẩn thận một chút. Tại hồ Thư Giản này, rốt cuộc vì sao Cố Xán lại biến thành một tiểu ma đầu lạm sát người vô tội, về tình liệu có thể tha thứ một chút hay không? Có phải trong thế đạo này, Cố Xán cũng không sai nhiều đến như vậy?

Sắc mặt Thôi Đông Sơn nghiêm túc.

Thôi Sàm cười nói:
- Nhưng làm vậy thật sự hữu dụng sao? Ngươi cho rằng nước cờ này của mình rất tuyệt diệu à? Sai rồi. Nước cờ này của ngươi, đúng là tuyệt diệu đối với thiếu niên ngõ Nê Bình năm xưa. Nhưng đối với Trần Bình An hôm nay, trong lòng đã có đạo lý làm chỗ dựa, ngược lại là thêm dầu vào lửa, chỉ sẽ khiến hắn càng suy nghĩ sâu hơn, đến cuối cùng càng không biết làm gì. Thôi Đông Sơn, cho tới bây giờ, ngươi còn không nhìn ra điểm thú vị thật sự trong ván cờ này của ta sao?

Vẻ mặt Thôi Sàm tự nhiên, vẫn không quay đầu nhìn Thôi Đông Sơn lần nào, càng không dùng tư thái hùng hổ ép người. Lão tiếp tục nói:
- Thú vị ở đâu? Đó là ở hai chữ “độ lửa”. Điểm phức tạp của đạo lý, đó là dựa theo quan niệm nhập gia tùy tục, có nói đạo lý hay không cũng không quan trọng. Còn đối với pháp lý, bản thân đạo lý có thể lẫn lộn vào luật pháp một nơi.

- Hồ Thư Giản là nơi vô pháp, luật pháp thế tục không có tác dụng, đạo lý thánh hiền càng không có tác dụng, ngay cả rất nhiều quy củ được thành lập giữa các hòn đảo cũng sẽ không có tác dụng. Ở nơi này là cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tôm tép, người ăn người, người không xem người khác là người. Tất cả đều dựa vào nắm tay để nói chuyện, gần như mọi người đều giết tới giết lui, toàn bộ bị cuốn vào trong đó, không ai ngoại lệ.

- Những thứ này đều có thể là lý do chính đáng, để Trần Bình An “lùi một bước cầu an lòng”. Đây là cơ hội mà ta cố ý tặng cho Trần Bình An. Ta đã cho hắn vô số con đường để lựa chọn, đường lớn hay đường rẽ đều nằm dưới chân hắn, không ai ngăn cản.

- Như vậy ta có thể khiến hắn tự mình cảm nhận một chút, trên đời dường như không có đạo lý bất di bất dịch. Ta muốn Trần Bình An hắn vì Cố Xán, buộc phải lựa chọn phủ định chính mình, tiếp nhận lý luận hèn mọn của thế nhân, đó là chỉ có lập trường, không có đúng sai.

Thôi Sàm mỉm cười nói:
- Người tốt thích nói đạo lý, gặp phải thế đạo chỉ nói lý ngoài miệng, trong lòng càng tôn thờ nắm tay. Sau đó người tốt này bể đầu chảy máu, lại tự trói tay chân, bó buộc khả năng hoạt động. Ta lại muốn xem thử, cuối cùng Trần Bình An ngươi còn nói về thất vọng và hi vọng như thế nào.

Thôi Đông Sơn cười bi thảm:
- Tuyệt diệu không thể tả, thật sự tuyệt diệu.

Sau đó Thôi Sàm càng nói rủ rỉ, từng câu giống như những con dao cắm vào tâm khảm Thôi Đông Sơn:

- Mẹ của Cố Xán, năm xưa từng cho một bữa cơm, Trần Bình An cảm thấy bà ta có ơn cứu mạng với mình.

- Thân tình của hắn và Cố Xán không thua gì Lưu Tiện Dương, đối xử với Cố Xán giống như em trai ruột của mình.

- Thậm chí con cá chạch kia, cũng là năm xưa hắn tự tay đưa cho Cố Xán.

- Thôi Đông Sơn ngươi lén lút dùng tôn chỉ Phật gia để cứu Trần Bình An, thật sự cứu được sao? Chẳng phải Trần Bình An tin vào “'Mạc Hướng Ngoại Cầu” trên miếu thờ kia sao? Nhân quả của những người chết oan kia có thể giải thích được, nhưng một khi ngươi chạy ra khỏi giới luật của thiền môn, muốn tìm cho mình một nơi an lòng của Phật gia nằm ngoài đạo lý Nho gia, sẽ gặp phải một vấn đề khác. Phần nhân quả sớm nhất này có liên quan với ngươi, ngươi có dự đoán được không? Có nhìn thấy được không?

- Nếu nói Trần Bình An giả vờ như không nhìn thấy, không sao, bởi vì hắn giống như đã không còn tấm lòng son mà Tề Tĩnh Xuân trân trọng nhất. Ngươi và ta xem như đã phân thắng bại.

- Nếu Trần Bình An thật sự không nhìn thấy, cũng không sao, ta sẽ tìm người đến nhắc nhở hắn.

Cuối cùng Thôi Sàm kết luận, giọng điệu rất bình thường, không hề quá vui sướng:
- Lần này không ai có thể cứu hắn, bản thân Trần Bình An càng không thể.

Thôi Đông Sơn ngồi ở một bên, không nói lời nào.

Cuối cùng Thôi Sàm quay đầu cười nói:
- Thiếu niên phải có tinh thần phấn chấn, sao hôm nay dáng vẻ còn già cỗi hơn ta rồi?

Thôi Đông Sơn nhắm mắt lại, mặt đầy nước mắt, nhẹ giọng thì thầm:
- Nguyện tâm cảnh của tiên sinh, bốn mùa như xuân, bốn mùa như xuân...

Thuyền lầu bên hồ đã cập bờ. “Người đàn ông trung niên” họ Trần đứng dưới cây liễu khô vàng phía xa, cuối cùng vẫn không uống rượu. Hắn cột bầu rượu vào bên hông, lại chần chừ không đi tới.

Năm nay hắn mười bảy tuổi.

Thôi Sàm đứng lên, vươn một tay ra, mỉm cười nói:
- Mời ngài vào chum (1).

---------

Chú thích:

(1) Mời ngài vào chum: dùng gậy ông đập lưng ông.

Võ Tắc Thiên sai Lai Tuấn Thần tới thẩm vấn Chu Hưng, nhưng Chu Hưng nói không biết. Lai Tuấn Thần bèn hỏi Chu Hưng rằng “nếu phạm nhân không chịu thú tội thì làm sao”. Chu Hưng nói “lấy một cái chum, cho phạm nhân vào đấy, đốt lửa xung quanh thì sợ gì nó không nói”. Lai Tuấn Thần bèn làm theo cách đó buộc Chu Hưng cúi đầu nhận tội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
06 Tháng mười hai, 2022 22:06
Ko biết mấy ngày mới ra 1chuong đây…đang xem hay lại phải chờ…
truongcp9009
29 Tháng mười một, 2022 01:36
chấm chấm chấm... đang hay bác ơi
Thái Bảo
19 Tháng mười một, 2022 23:46
chờ dịch hết để đọc lại lần 2 chứ đọc cvt nhiều chỗ tối nghĩa k hiểu lắm. mà chắc phải chờ hết năm sau quá
Hieu Le
18 Tháng mười một, 2022 19:52
truyện hay lắm, rất đặc biệt, chưa có bộ nào mà phải đọc dè sợ hết thế này. Cảm ơn dịch giả rất nhiều ạ.
voanhsattku
14 Tháng mười một, 2022 16:52
thôi mà mấy bác. ko nên phân tích cho 1 thằng ngu nghe , có tức quá chửi nó luôn
Hoa Nhạt Mê Người
12 Tháng mười một, 2022 21:06
Câu chương
Hoa Nhạt Mê Người
11 Tháng mười một, 2022 19:33
Cầu chương
truongcp9009
08 Tháng mười một, 2022 17:27
đang phê thì huhuhu
recayxicarot
27 Tháng mười, 2022 17:02
Fix chap 229 ad ơi, xem bằng điện thoại khổ giấy bị to quá
truongcp9009
20 Tháng mười, 2022 17:16
lại đến đoạn đánh nhau...Lại phải cai mấy chương rồi
truongcp9009
19 Tháng mười, 2022 16:31
200 chương mới coi như bò khỏi làng tân thủ.Có chương nào xào chương đó đau lòng quá
ntkien400
16 Tháng mười, 2022 01:37
Đọc mãi gần 100 chap thanh niên mới đi ra khỏi trấn nhỏ phiêu lưu :v
ntkien400
14 Tháng mười, 2022 11:00
Truyện đọc hay thật, hiếm truyện nào mà mình đọc từng chữ như vậy. Đọc hơn 2 ngày rồi mà mới tới chap 50 :)
ntkien400
12 Tháng mười, 2022 15:04
mới đọc tầm 10 chương cảm thấy văn phong truyện này rất ổn, mong là hay như mọi người đã nói :) Tiện thể cảm ơn người dịch đã dịch truyện này.
truongcp9009
06 Tháng mười, 2022 11:37
được bữa đại gia tba ngồi nghe lũ nghèo than khổ
minhshell
06 Tháng mười, 2022 05:31
truyện hay, người dịch cũng rất vững vàng
truongcp9009
05 Tháng mười, 2022 08:10
likeeeeeeee
Mr.Lookluck
30 Tháng chín, 2022 11:36
Truyện vốn đã ít like dù dịch rất ổn. Từ chương 9x trở đi thì số like lại sụt thê thảm. Hy vọng mọi người đọc truyện nhớ động viên người dịch.
balasat5560
09 Tháng chín, 2022 02:12
spoil cho bác là cây kiếm top server nhé, luc địa thần tiên chỉ là kiến so với top
balasat5560
09 Tháng chín, 2022 02:07
quánh nhau ko tu vi thì tính kinh nghiệm, trí thông minh, sức mạnh nhé bác. mà mấy cái này main nó hơn con kia cả mét
dinhhoabbn
08 Tháng chín, 2022 15:55
Cảm ơn bạn. Bản dịch tuy chậm nhưng rất chất lượng và chỉnh chu ạ :heart:️
truongcp9009
05 Tháng chín, 2022 11:33
đàn hay thì hết chương :))))
Mr.Lookluck
04 Tháng chín, 2022 22:23
Cá cảnh dịch thì yên tâm mà đọc thôi. Tks
khotu9x
03 Tháng chín, 2022 20:21
Bộ này phải nói là siêu phẩm. Hơn cả Phàm Nhân Tu Tiên. Nó hay ở chỗ nhân vật chính luôn có thể thủ vững bản tâm của chính mình. Nếu cảm thấy chuyện đó đúng thì sẽ làm, không đúng dù có kề dao vào cổ cũng chẳng nhíu mày. Biết mình nhỏ bé, yếu đuối, nên khi bị bắt nạt, ức hiếp, không hề phản kháng chỉ vì một đường sinh cơ. Ẩn nhẫn đến khi nào đủ mạnh lúc đó mới nói đạo lý với những người còn lại. Biết sai thì nhận, biết học hỏi, tiếp thu và tiến bộ. Yêu ghét rõ ràng. Các vị đạo hữu nào quen đọc mấy bộ ít tâm cơ thì đừng nên nhúng chàm, đến lúc suy nghĩ chưa đủ chín chắn lại mở mồm chê bai.
khotu9x
03 Tháng chín, 2022 20:13
Đấy mới là cái hồn của 1 nhân vật chính. Nó luôn thủ vững bản tâm của chính mình. Chuyện nó thấy đúng thì nó sẽ làm, không cho dù chết nó cũng không làm. Thế nhưng khi cảm thấy mình sai nó vẫn nhận sai cùng tiến bộ. Những ai chưa đối phó được thì nó ẩn nhẫn, ghi thù vào trong lòng. Đến khi đủ sức nó không cần phải nói đạo lý nữa. Đọc truyện thì suy ngẫm kỹ càng vào.
BÌNH LUẬN FACEBOOK