Ba trái Thiên Hương Quả!
Cự xà vảy đen đặt ra tiền lời lập tức áp đảo phía Tam Tiên Đảo.
Âm Dương Tán Tiên cùng Linh Hư Tán Tiên sắc mặt đại biến, nhưng cũng bất đắc dĩ.
- Ha ha, Trương mỗ vĩnh viễn đứng về phía trả công lớn nhất.
Trương Hằng không khỏi cười nói.
Hắn đứng ở giữa hai trận doanh, chỉ biết ngã về phía bên nào trả lợi ích lớn nhất.
- Cỏ đầu tường...
Linh Hư Tán Tiên cưỡng chế tức giận trong lòng, muốn châm chọc Trương Hằng là cỏ đầu tường ngã theo chiều gió. nhưng nghĩ tới đối phương thực lực thông thiên một giới, phải nuốt lời muốn nói trở vào.
Cỏ đầu tường ngã theo chiều gió. đó là để hình dung bên thứ ba yếu ớt. còn Trương Hằng đứng ở điểm cao cùng ưu thế tuyệt đối, đạp hai bên dưới chân, đủ để nắm giữ hai phía.
Hết thảy đều là bởi thực lực của hắn.
- Ba trái, đây là cực hạn của ta, không thể nhiều hơn!
Cự xà vảy đen lạnh lùng nhìn chăm chăm hai người Âm Dương Tán Tiên, giải thích với Trương Hằng:
- Bốn trái Thiên Hương Quả, chỉ có ba trái đã thật sự trưởng thành, còn lại một trái chưa chín, không thể hái được. Một trái Thiên Hương Quả cuối cùng, tạm để lại cho ta dùng vào lúc thích hợp nhất.
Thì ra cự xà vảy đen này không dùng Thiên Hương Quả, là bởi cân nhắc vào thời điểm thích hợp nhất cho mình.
- ừm, có thể được ba trái Thiên Hương Quả, Trương mỗ đã vừa lòng rồi.
Ánh mắt Trương Hằng đảo qua bốn trái Thiên Hương Quả kia, phát hiện lời Hắc Lân nói không giả, xác thật có một trái còn chưa chín, cưỡng ép hái đi. hiệu quả của nó sẽ giảm mạnh.
- Nếu đã thế, chúng ta đi thôi!
Âm Dương Tán Tiên hừ lạnh một tiếng, liền đi trước.
Vù vù!
Linh Hư Tán Tiên mang theo thần sắc không cam lòng, theo sát sau hắn.
Hai người rời khỏi khe sâu mấy ngàn dặm, bắt đầu trao đổi thần niệm.
- Trương Hằng này thật là khinh người quá đáng!
Trong lòng Linh Hư Tán Tiên nghẹn một hơi phiền muộn.
Cấp nhân vật như bọn họ. đứng trên đỉnh cao Chu Vương Triều trăm vạn năm qua. là nhân vật cấm kỵ thần thoại được hàng tỷ tu sĩ kính ngưỡng, chưa từng chịu tức giận như thế này.
Âm Dương Tán Tiên sắc mặt âm trầm không thôi, giọng trầm thấp:
- Không còn cách nào. ai bảo thực lực Trương Hằng hôm nay mạnh như thế. Nếu Nghê Thường đạo hữu ở đây. có lẽ còn có thể liều mạng được.
- Đáng tiếc Nghê Thường đạo hữu không nên hành động một mình, không biết một mình nàng thế nào.
Linh Hư Tán Tiên bình tĩnh trở lại, lộ thần sắc suy tư.
- Tuy rằng nàng cùng chúng ta được cùng tôn là Hải Ngoại Tam Tiên, thường ngày không thường hiện thân thân phận thần bí. có lẽ biết một chút bí mật của động phủ.
- ừm. nàng đứng ở trong một tầng sương mù, thật là bí ẩn. thực lực sâu không thể lường, tựa như thế gian không có bao nhiêu thứ làm cho nàng động lòng. Ta cảm giác thực lực của nàng dường như không kém gì Huyền Long Đại Vương, Trương Hằng.
Nói đến Nghê Thường Tán Tiên, hai người liền có chút kính sợ cùng cố kỵ.
- Chúng ta tạm thời không nói chuyện này. chủ động phủ nguy cơ khắp nơi. chỉ có liên thủ với Nghê Thường đạo hữu thì mới có cơ hội đạt được lợi ích lớn. Bằng không thì chúng ta khó mà tranh đấu được với hai trận doanh Trương Hằng, Huyền Long Đại Vương.
- Âm Dương đạo hữu nói rất đúng, bình thường ta có chút tâm cao khí ngạo, gặp Trương Hằng kia rất dễ sinh ra mâu thuẫn, thậm chí dẫn phát đại chiến sinh tử. cũng may nhờ ngài ra mặt khuyên can.
Linh Hư Tán Tiên dù có chút kiêu căng, nhưng là người rõ lý lễ. hết sức cảm tạ Âm Dương Tán Tiên.
- Ôi, hai chúng ta giao hảo nhiều năm, hiểu rõ tính cách đối phương. Đến lúc đó. ta sẽ cố hết sức ngăn cản ngài xảy ra xung đột với Trương Hằng.
Âm Dương Tán Tiên khẽ thở dài.
Nhìn hai đại Tán tiên rời đi, Trương Hằng lạnh nhạt nói:
- Bọn họ đã đi rồi. Hắc Lân đạo hữu, hiện giờ có phải nên thực hiện lời hứa của mình.
Dứt lời, ánh mắt hắn đảo qua ba trái Thiên Hương Quả đã chín.
Hắc Lân gật đầu nói:
- Vì đạo hạnh tu hành hơn mười vạn năm. Hắc Lân chấp nhận giao ra ba trái Thiên Hương Quả đã chín, cũng hy vọng Trương đạo hữu có thể rời đi, không nên làm khó ta. Tin rằng bằng độ cao như Trương đạo hữu. sẽ không làm khó xử tiểu xà yêu như ta.
Nói câu cuối, ánh mắt nó nhìn Trương Hằng đã có phần phúc tạp sợ hãi.
- Ta chấp nhận yêu cầu của ngươi, có được ba trái Thiên Hương Quả, Trương mỗ đã đạt đuợc mục đích.
Trương Hằng nói rất rõ ràng, cũng là để cho đối phương một đường sinh cơ.
- Đa tạ Trương đạo hữu thành toàn.
Trong ánh mắt của bốn người. Hắc Lân bay đến giữa sườn núi khe sâu, hết sức cẩn thận hái xuống ba trái Thiên Hương Quả.
- Đạo hữu xin nhận lấy.
Hắc Lân đưa ba quả trám sáng bóng lên cho Trương Hằng.
- Nhắc nhở đạo hữu một lời. Thiên Hương Quả này vừa hái xuống có linh tính mạnh nhất, lập tức ăn vào sẽ phát huy tác dụng lớn nhất.
Hắc Lân nhắc nhở.
- ổ? Ha ha.
Trương Hằng mở ra Thần Linh Nhãn, nhìn chằm chằm ba trái Thiên Hương Quả trong tay.
Cuối cùng, hắn thở dài một hơi, nói với ba người Lạc Hà:
- Quả này sợ là không có bao nhiêu tác dụng với ta, các người dùng đi.
Dứt lời, hắn vung tay, vứt ba trái Thiên Hương Quả có thể làm tiên nhân cũng động lòng cho ba người.
- Sư tôn ngài...
Vân Dịch có chút khó tin hắn là người có thực lực thấp nhất trong bốn người, lấy được ba trái Thiên Hương Quả, theo lý thuyết hắn sẽ không có phân.
Nhưng mà bản thân sư tôn lại không dùng Thiên Hương Quả, mà đưa nó tặng cho mình.
- Đa tạ Trương đạo hữu, lúc trước hợp tác cùng ngươi là một lựa chọn không sai.
Cổ Thương cười hì hì tiếp nhận Thiên Hương Quả. cũng không khách khí lập tức ăn ngay, sau đó khoanh chân ngồi xuống.
- Lạc đại ca. Vân Dịch, các người cũng ăn đi.
Trương Hằng vẻ mặt lạnh nhạt nói.
- Vâng, sư tôn.
Vân Dịch biết tính cách sư tôn, đã có quyết định thì mình không thể làm trái, vì thế cũng dùng Thiên Hương Quả trong tay, ngồi xuống tại chỗ.
- Lạc đại ca. vì sao không dùng Thiên Hương Quả?
Trương Hằng thấy Lạc Hà đứng yên không động, lên tiếng hỏi.
Lạc Hà cười nói:
- Đệ cũng biết bản tôn của ta sớm phi thăng thượng giới, thực lực hiện giờ có thể còn mạnh hơn Chân Tiên thông thường, dù là ta chết ở chủ động phủ này thì cũng không đáng tiếc. Cho nên, không nên dùng Thiên Hương Quả cực kỳ nghịch thiên này, lưu lại cho đệ xử lý.
Ánh sáng vàng nhạt trong mắt Trương Hằng biến mắt, thoáng cảm giác nhìn về phía Lạc Hà nói:
- Lạc đại ca. lúc huynh ở Phàm Vân Đảo. có phải đã nói sau khi tiến vào chủ động phủ Huyết Sát sẽ do đệ làm chủ, nghe theo quyết định của đệ.
Lạc Hà ngẩn ra, nói:
- Ta đã nói như thế, sau khi tiến vào động phủ, sẽ do đệ chủ đạo tất cà.
- Được, hiện giờ đệ muốn huynh dùng Thiên Hương Quá kia.
Trong ánh mắt Trương Hằng mang theo một tia thâm Ý.
- Ha ha, được rồi. ta tin tưởng đệ!
Lạc Hà cười cười, dùng trái Thiên Hương Quả thứ ba.
Trương Hằng khẽ gật đầu, giải thích:
- Thiên Hương Quả đặt ở hạ giới là kỳ quá nghịch thiên hiếm thấy, sau khi dùng có thể miễn dịch hết thảy ảo thuật tinh thần thậm chí có thể gia tăng ngộ tính tu sĩ. Nhưng đặt ở thượng giới, nhất định không phải thiên tài địa bảo quý trọng gì. Đệ có được thần thông như Thần Linh Nhãn, trái này có tác dụng quá nhỏ với đệ. Huống hồ, thời hạn đệ phi thăng thượng giới cũng không xa...
Trừ Trương Hằng ra, Lạc Hà, cổ Thương, Vân Dịch đều ngồi ở khe sâu này tiêu hóa lực lượng kỳ dị của Thiên Hương Quả.
Hắc Lân đứng không xa Trương Hằng, kính nể nói:
- Không ngờ Trương đạo hữu chẳng những thực lực thông thiên, còn là người có tình có nghĩa như thế.
Trương Hằng không để ý nói:
- Nếu ngươi thấy qua Trương mỗ tàn nhẫn vô tình đối với kẻ thù. sẽ không nói ra những lời này.
Trên người hắn mơ hồ lộ ra một cỗ sát phạt cùng lãnh khốc đến tận xương.
Đã có lúc một mình hắn tắm máu hải vực Yêu tộc, giết không biết bao nhiêu yêu tu.
Vì thành tựu đại đạo đỉnh phong vô thượng, dù là cắn nuốt cả thiên địa này. hắn cũng sẽ không chút do dự.
Hắc Lân không khỏi rùng mình một cái. nhớ tới tình cảnh vừa rồi Trương Hằng dùng âm mưu đạt được lợi ích lớn nhất, bỗng tỉnh ngộ lại.
Tu sĩ nhân loại trước mắt, tuyệt đối không phải kẻ lương thiện gì!
Nếu thật sự nói là hắn có tình có nghĩa, cũng chỉ giới hạn trong bằng hữu chân chính hay là thân nhân đệ tử.
- Đúng rồi. Hắc Lân đạo hữu. ta có chuyện muốn hỏi thăm một chút.
- Có chuyện gì Trương đạo hữu cứ hỏi. tại hạ biết nhất định trả lời.
- Nhất định là ngươi đã ở tầng ngoài động phủ rất lâu. có thể tiết lộ tình huống nơi này hay không, hiện giờ ta cần phải biết rõ tình huống tầng ngoài động phủ. Đương nhiên, nếu Hắc Lân đạo hữu biết đường tiến vào tầng trong động Phủ. đúng là không thể tốt hơn.
- Đường vào tầng trong chủ động phủ?
Sắc mặt Hắc Lân chợt ngưng, lắc đầu nói:
- Điều này ta biết, nhưng không thể nói với Trương đạo hữu được. Chỉ cần ta vừa nói. sẽ lập tức chết đi. dù là ngài sưu hồn ta. cũng sẽ không có hiệu quả.
- Vì sao lại thế?
Trương Hằng kỳ quái.
- Đó là vì...
Hắc Lân ngừng lại, vẻ mặt sợ hãi, chỉ vào bầu trời.
- Bầu trời?
Trương Hằng mơ hồ bắt được chút đầu mối. không khỏi ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào hư không.
- Trương đạo hữu lại không biết sao?
Hắc Lân kinh ngạc, dựa theo hắn nghĩ mình đã nói rõ. lẽ ra Trương Hằng phải hiểu mới phải.
Trương Hằng nghe thế. trong đầu thoáng hiện linh quang.
Bỗng nhiên hắn mở ra Thần Linh Nhãn, nhìn lên hư không.
Thật lâu sau, hắn khẽ thở dài, không nói gì. vẻ mặt lộ ra thần sắc kính sợ.
- Ngài đã hiểu được?
Hắc Lân cười nói.
- Đã hiểu.
Trương Hằng mặt không đổi sắc phun ra hai chữ, nói:
- Được rồi. Hắc Lân đạo hữu cứ nói cho ta tình huống ở tầng ngoài động phủ vậy. như thế có thể tiết kiệm chút thời gian của ta.
- Điều này không thành vấn đề. chỉ cần ta không lộ ra vị trí con đường đi vào tầng trong là được...
Hắc Lân rất sảng khoái nói ra hoàn cảnh tầng ngoài động phủ này.
Thời gian nó sinh tồn ở nơi này rất lâu dài, chỗ nào có nguy hiểm, chỗ nào có bảo vật, đều nói rõ ràng cho Trương Hằng.
- Ha ha, tồn tại cấp bậc như ta, ở tầng ngoài động phủ ít nhất có hơn trăm.
Hắc Lân giải thích.
- Vừa rồi ngươi nói cho ta những nơi nguy hiểm, nhưng cũng nói cho ta những nơi cất giấu bảo vật, không biết ta có thể đi lấy từng bảo vật kia?
Ánh mắt Trương Hằng sáng lên, nghi hoặc hỏi.
- Được, nhưng hung hiểm và kỳ ngộ luôn cùng tồn tại. Đương nhiên ta còn có một chuyện chưa nói cho ngài.
- Chuyện gì?
Trương Hằng cảm thấy có phần không ổn.
- Trong vòng một tháng, phàm là người không tiến vào tầng trong động phủ, đều sẽ phải chết.
Hắc Lân lạnh nhạt nói.