Thình thịch!
Thình thịch! Thình thịch!
Tiếng tim đập không Chỉ là tiếng tim đập của quả trứng thần bí màu xanh này.
Trương Hằng cảm giác nhịp tim này đang không ngừng nối liền với nhịp tim của mình, một cỗ quan hệ mật thiết, không thể nói thành lời thẳng đến linh hồn của hắn.
Trong mơ hồ, nó là người thân nhất trên thế giới này. thậm chí còn thân hơn cả cha mẹ ruột.
Đó là một loại tồn tại vượt xa xa huyết mạch, quan hệ đặc thù linh hồn tương thông.
Quả trứng thần bí màu xanh hoàn toàn chuyển hóa thành hình cầu màu máu trong suốt lấp lánh, phóng ra huyết quang mông lung mê người, tiếng tim đập lại truyền đến mạnh mẽ như trước.
Thình thịch!
Thình thịch! Thình thịch!
Khoảng khắc, Trương Hằng từ trong vô hình Dường như nghe được một tiếng cạch. Rốt cuộc, hắn cảm giác nhịp tim của mình vô cùng xảo diệu chồng lên nhịp tim của quả trứng thần bí màu xanh.
Lập tức, Trương Hằng liền cảm giác một cỗ sinh mệnh lực rất lớn trào ra từ trong cơ thể mình, thông qua một loại liên hệ đặc thù không để ý cách trở không gian, chảy vào trong quả trứng thần bí màu xanh.
Đó là sinh cơ hùng hồn mà Trương Hằng tu luyện Luyện Thiên Hóa Địa Công có được!
Oong....
Quả cầu màu máu chiếm được sinh cơ thuần khiết mạnh mẽ như thế, thể tích đột nhiên mở rộng gấp mười lần.
Hơn nữa, xu thế tăng trưởng còn chưa dừng lại.
Lớn ra... Lớn ra... Tiếp tục lớn ra.
Từ bằng nắm tay đến to bằng trái bóng cuối cùng lớn đến bằng căn phòng.
Trong lòng Trương Hằng chợt sinh ra một cảm giác không thể khống chế, trước xu thế tăng trưởng vô tận kia, hắn cảm giác sinh mệnh lực trong cơ thể đang xói mòn từng chút.
Lúc ban đầu, hắn còn hoảng sợ. nếu như sinh mệnh lực xói mòn hết, ngay cả hắn có thân bất diệt cũng Chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể khô kiệt đến chết.
Chỉ là theo sinh mệnh lực mất đi quá nhiều, tốc độ xói mòn cũng đang giảm đi.
Tiêu hao khoảng gần một nửa sinh mệnh lực trong cơ thể Trương Hằng, sinh mệnh lực lưu động mới dần dần dịu đi.
Trương Hằng thở phào một hơi. ánh mắt quan sát quả cầu màu máu trong suốt to bằng căn phòng trước mắt.
Xì xì xẹt...
Đúng lúc này, mặt ngoài quả cầu màu máu trong suốt trào ra vô số đường nét cùng hoa văn chúng nó nhanh chóng chia cắt, tô hợp, tan vỡ, trùng sinh trong không gian, tựa như đang suy diễn chí lý vũ trụ hồng hoang.
Trương Hằng vừa chạm tới những đồ hình biến hóa cực phức tạp kia. Chỉ cảm thấy tâm thần nháy mắt mệt mỏi, thiếu chút nữa hôn mê.
Oong!
Hào quang màu máu dung nhập vào trong quả cầu trong suốt. Hoa văn màu máu dần dần nhạt đi, mờ dần, thẳng đến biến mất.
Cuối cùng, thậm chí Trương Hằng Chỉ có thể mơ hồ thấy được một không gian hình cầu trong suốt, đây còn là do hắn hình thành linh hồn huyết khế với "thế giới con".
Nhưng mà không gian hình cầu trong suốt kia còn đang từng bước trong suốt.
Trong suốt... Trong suốt... Trong suốt hơn.
Thẳng đến khi nó biến mất khỏi ánh mắt thường của Trương Hằng.
Thậm chí nó còn biến mất khỏi thần thức khóa chặt của Trương Hằng! Lấy thần thức sánh ngang Hợp Thể sơ kỳ của Trương Hằng, lại không thể bắt được tồn tại của nó.
Trương Hằng có một loại ảo giác, không gian hình cầu trong suốt kia Dường như dung nhập vào hư không. Hoặc là nói, trở thành một bộ phận của không gian trước mắt.
Tuy rằng nói Trương Hằng dùng mắt thường cùng thần thức đều không thể nhìn thấy sự tồn tại của không gian hình cầu. nhưng nó lại giống như thân thể của hắn, tự nhiên xác định được vị trí của đối phương.
Vươn tay, Trương Hằng muốn chạm vào không gian hình cầu trong suốt kia, lại sờ vào khoảng không, tựa như đang sờ vào hư không.
Tuy nhiên Trương Hằng có thể cảm nhận rõ ràng bên trong mơ hồ lưu chuyển dòng khí màu xám. đó là một loại lực lượng làm cho hắn cảm thấy sợ hãi. ngay cả Luyện Hư Linh Khí cũng cảm thấy sợ hãi. Hư Không Hỏa Diễm cũng phải bất an.
- Bây giờ ta nên làm gì?
Trương Hằng chuyển mắt sang mảnh võ thế giới đang bị ngân diễm thiêu đốt.
Tuy rằng hắn cảm giác nhịp tim của mình vô cùng xảo diệu hợp nhất cùng thế giới con kia. thậm chí có thể rõ ràng cảm nhận được tồn tại của đối phương, nhưng hắn có ảo giác không thể xuống tay được.
- Đi vào đi. nó sẽ không làm hại tới ngươi...
Mãnh vỡ thế giới nhàn nhạt nói trong giọng nói cũng ẩn chứa một cỗ hàm ý đặc thù.
Trương Hằng cũng có một loại trực giác khó hiểu, hình cầu trong suốt trước mắt có một loại quan hệ khó nói rõ với mình, hơn nữa tuyệt đối không chỉ là quan hệ hai bên bằng linh hồn huyết khế.
Không có chút do dự, Trương Hằng cất bước đi vào.
Chỉ khác biệt một bước. Trương Hằng cảm giác mình tiến vào một không gian khác.
Không gian này rất nhỏ, Chỉ lớn bằng căn phòng, bên trong lưu chuyển dòng khí màu xám sinh sôi lưu động không ngùng. Khi Trương Hằng đi vào. dòng khí màu xám này đều vô cùng nhu thuận tránh ra. thậm chí nâng Trương Hằng lên lơ lửng giữa không trung.
Thình thịch!
Thình thịch! Thình thịch!
ở trong một mảnh không gian hỗn độn này. nhịp tim khó hiểu kia dung hợp cùng nhịp tim của Trương Hằng. cho hắn một loại ảo giác nơi này chính là thân thể của mình.
Không cần thả ra thần thức, cũng không cần mở mắt. Trương Hằng đẵ có thể nắm giữ hết thảy trong mảnh không gian nho nhỏ này.
ở trung tâm không gian hỗn độn màu xám này. có một quả cầu bạc xám tựa như trái tim người, chính là nó đang không ngừng rung động thình, thịch, thẳng vào linh hồn Trương Hằng.
Bị một cỗ triệu hồi không rõ, Trương Hằng đi về phía nó. thân thể nhẹ nhàng trôi sang bên đó, tựa như u linh không có trọng lượng.
Càng tới gần quả cầu bạc xám kia, dòng khí màu xám ngưng tụ xung quanh càng dày đặc, thậm chí cuối cùng hình thành một mảnh mây xám hình lốc xoáy.
Trương Hằng là người nắm giữ mảnh không gian cỡ nhỏ này. lại có thể đi tới trước trái tim màu xám không có chút trở ngại, nghe tiếng tim đập thình thịch không ngừng.
Trương Hằng cảm giác nhịp tim này giống như có thể tác động vào sâu trong linh hồn mình, lại không thể dùng từ nói nên lời.
Nhưng hắn biết: một khi trái tim này bị phá hủy. như vậy cũng đại biểu linh hồn mình bị hủy diệt.
Đồng dạng, nếu Trương Hằng chết đi, như vậy tiểu thế giới vừa sinh ra này cũng sẽ tan biến trong đại thế giới vô tận.
"Đáng giận!"
Trương Hằng có một loại cảm giác bị người ta tính kế. sắc mặt cũng dần trở nên âm trầm.
Ánh mắt hắn gắt gao nhìn mảnh vỡ thế giới ở bên ngoài, nổi giận mắng:
- Ngươi dám tính kế ta?
Mảnh vỡ thế giới lại cười:
- Chậc chậc chậc... thật là khó tin, không ngờ ngươi thật sự làm được!
- Thật làm cho ta kinh ngạc... quả thật đánh vỡ kỷ lục ghi chép từ hàng tỷ tỷ năm từ khi Đại Thiên Tu Di Trụ sinh ra.
Mảnh vỡ thế giới này cũng vô cùng kích động, khối mảnh vỡ nho nhỏ kia thậm chí còn run lên, cho dù hắn còn đang bị ngân diễm thiêu đốt.
- Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta.
Trong tiếng nói của Trương Hằng mang theo một loại lạnh băng thấm sâu vào cốt tủy. hắn nhìn chằm chằm mảnh vỡ thế giới ở bên ngoài, sát khí như thực chất làm cho không khí đọng lại.
- Tính kế? Ha ha, sao được chứ?
Trong giọng nói của mảnh vỡ thế giới còn chưa hết hưng phấn, coi như không thấy sát khí của Trương Hằng, vô cùng vui mừng nói.
- Có biết không? Ta phải chúc mừng ngươi... Ngươi trở thành Chúa tể một giới phi tự nhiên trẻ tuổi nhất Đại Thiên Tu Di Trụ. Quang vinh như thế. ngươi còn có gì không hài lòng chứ?
Nói xong câu cuối, còn mang theo ngữ khí chất vấn mãnh liệt.
- Cút con mẹ ngươi Chúa tể một giới, nếu cái "tim" này bị hủy diệt, vậy thì ta chẳng phải cũng xong đời!
Trương Hằng Chỉ vào trái tim máu xám có thể nắm giữ sinh tử của mình, sắc mặt tái mét.
Hắn không cho pháp trên thế giới này còn có tồn tại ảnh hưởng trực tiếp tới sinh tử của mình. Cái này giống như trói một bao thuốc nổ trên người ngươi, điều khiến từ xa lại nằm trên tay kẻ địch, đối phương Chỉ cần ấn một cái nút, là có thể quyết định sự sống của ngươi.
Trương Hằng không thích loại cảm giác này, cực kỳ không thích.
Vừa nghe Trương Hằng nói thế, mảnh vỡ thế giới đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó không khỏi giận tím mặt, thậm chí phun ra lời mắng chửi:
- Con mẹ ngươi sao không nhìn cho kỹ. là ai liên lụy ai. Lỡ như ngươi chết rồi, "đứa nhỏ" mới sinh ra kia cũng phải bị hủy diệt.
- Hừ hừ, ta nói cho ngươi, năng lực sinh tồn của nó mạnh hơn vô số lần xa xa ngươi hiện giờ...
- Vậy bây giờ nó có tác dụng gì? Đừng nói với ta là phải chờ mấy ngàn mấy vạn năm sau!
Ngữ khí Trương Hằng hơi dịu một chút, nhưng vẫn chưa hết tức giận.
Mảnh vỡ thế giới im lặng một lát, mới nói:
- Tuy rằng nó trương thành vô cùng chậm chạp, nhưng đối với ngươi hiện giờ cũng rất có tác dụng. Như là nói. nó có thể trở thành lĩnh vực không gian của ngươi.
- Lĩnh vực không gian?
Trương Hằng khó hiểu.
- Vào thời điểm ngươi chiến đấu, Chỉ cần mở nó ra. còn kẻ địch lại lọt vào. như vậy sẽ bị khống chế mọi mặt, thực lực giảm mạnh. Tu sĩ có tu vi không cao tiến vào. thậm chí phản kháng cũng không được.
Mảnh vỡ thế giới nhàn nhạt nói.
Trương Hằng hiện lên chút tươi cười, tuy nhiên ánh mắt quét qua không gian hỗn độn màu xám này. nụ cười liền cứng lại:
- Lúc này mới bằng căn phòng, kẻ địch làm sao dễ dàng tới gần mình như thế chứ?
Toàn bộ không gian hình cầu trong suốt cũng Chỉ bằng căn phòng, so với không gian tác chiến của tu sĩ đỉnh cấp mà nói Quả thực có thể bỏ qua.
Đến cấp bậc Hợp Thể Kỳ, chiến đấu giữa tu sĩ hoàn toàn có thể cách xa nhau mấy chục dặm. thậm chí hơn trăm dặm. Một cái thuấn di nho nhỏ là có thể kéo ra Khoảng cách trăm dặm.
Thử nghĩ, không gian bằng một căn phòng so với tu sĩ động một cái là di động mấy chục mấy trăm dặm. quả là gân gà, trừ khi gặp phải tu sĩ thích cận chiến.
- Hắc hắc, cái này thì ngươi phải tự nghĩ cách. Nói lại, nó còn có không gian trưởng thành mà...
Mảnh vỡ thế giới vui sướng khi người gặp họa nói. nhưng hắn thấy Trương Hằng có dấu hiệu nổi giận, vội nói tiếp:
- Ngoài ra, đối với ngươi mà nói thì nó còn có tác dụng lớn hơn nữa.
- Tác dụng gì?
Trương Hằng cố gắng làm mình bình tĩnh lại, nếu mảnh vỡ thế giới còn nói ra một tác dụng thứ yếu, vậy thì hắn sẽ suy nghĩ làm sao ngược đãi tên này.
- Bởi vì nó là một mảnh tiểu thiên địa của riêng ngươi, có thể dung nhập vào không gian xung quanh, không có ngươi cho phép, người khác gần như không thể tiến vào. Ngươi có thể tị nạn ở trong này. có thể gửi đồ vật, cũng có thể trồng hoa trồng cỏ. thậm chí bế quan tu luyện trong này...
Mảnh vỡ thế giới vô cùng đắc ý nói.
- Cái này không phải là động phủ di động hay sao?
Trương Hằng há to miệng, không kìm được nói. vẻ mặt vừa mừng vừa sợ.