Mục lục
[Dịch] Tiên Luyện Chi Lộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Hằng đang tiện tay mở động phủ. cảm nhận được hai luồng ánh mắt có chứa địch ý rõ ràng, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Từ lúc ở Thiên Tâm Lâu, Trương Hằng đã đoán trước hai người này sẽ tìm tới mình gây chuyện.

Điều bất ngờ duy nhất là hai người này lại nhanh đến thấ gấp gáp tới tìm mình...

"ừ. vậy cũng được, giải quyết một lần! ”

Trương Hằng mặt không đổi sắc làm chuyện của mình, động tác cực kỳ chậm chạp, dường như không có chút cảm giác hai người kia đã đến.

Lúc này ở không trung Quỷ Đô Sơn có hai người đang trôi nổi. chính là Băng Liên bà bà cùng Lâm Vũ.

Hai người đang bàn kế hoạch giết người cướp bảo.

- Băng Liên bà bà, Tống cô nương đã đi rồi...

Ánh mắt Lâm Vũ quét qua hướng Tống An Nguyệt rời đi, nhẹ giọng nói.

Hắn không đám làm bậy, dùng thần thức xem xét hướng Tống An Nguyệt rời đi, để tránh cho bị phát giác, khiến đối phương phản cảm.

- Yên tâm. nàng ta đi rồi. Lần này liên thủ với ngươi, ta nắm chắc trên chín phần.

Băng Liên bà bà có vẻ tự tin nói.

Lâm Vũ còn có chút do dự:

- Chúng ta thật sự phải xuống tay với hắn? Ta nghe Tống cô nương nói, dường như người này là khách quý của Bồng Lai Đảo...

- Xì! Còn khách quý. mười vạn năm qua khách quý trên Bồng Lai Đảo ai mà không phải nhân vật tuyệt đỉnh giới này. trong đó còn đủ loại nhân vật cấp thần thoại. Thằng nhóc con như hắn nào có tư cách này?

- Điều này cũng đúng... Nhưng vì sao Tống cô nương lại gạt ta?

Lâm Vũ rất đồng ý cách nhìn của Băng Liên bà bà.

- Tên ngốc nhà ngươi, chẳng lẽ không nhìn ra Tống cô nương rất ưu ái với thanh niên họ Trương kia hay sao?

Băng Liên bà bà nửa mắng nửa dạy bảo.

- Cái gì... Sao có thể được chứ? Người kia cùng Tống cô nương mới gặp mặt lần đầu mà...

Lâm Vũ biến sắc, lẩm bẩm nói.

- Hừ. đều là nữ nhân, sao ta không biết tâm tư của nàng? Nếu ngươi còn không ra tay. Tống cô nương của ngươi sớm muộn gì cũng thành vợ của người ta.

Băng Liên bà bà hừ lạnh nói.

Sắc mặt Lâm Vũ âm trầm không thời, cuối cùng rốt cuộc cắn răng một cái:

- Vốn ta chỉ muốn dạy cho kẻ này một bài học. bây giờ xem ra nhất định không thể để kẻ này sống trên đời. tối thiểu cũng không thể để cho hắn ở lại trên Bồng Lai Đảo!

- Được, ngươi đi theo ta, nghe ta phân phó làm việc. Nếu người kia thức thời thì cũng thôi, nếu rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt... Hừ!

Băng Liên bà bà lại giao phó một chút chi tiết với Lâm Vũ, liền hóa thành hai đạo độn quang đi tới trước cửa động phủ đã Đảo được một nửa.

Bên cạnh động phủ, có một thanh niên đang từng chút từng chút mở ra động phủ.

- Hai vị. các người thương lượng xong chưa?

Trương Hằng như cười như không nhìn hai vị khách không mời này.

- Ngươi biết chúng ta sẽ tới?

Trong mắt Băng Liên bà bà chợt hiện một tia dị sắc. sắc mặt chợt trở nên âm lãnh.

-No... no! (hắn nói tiếng Anh (>"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK