Mục lục
[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong một phòng sách không treo biển ở trường làng, nho sĩ trung niên Tề Tĩnh Xuân đang ngồi yên học đánh cờ, không phải là ván cờ nổi tiếng lưu truyền nghìn xưa gì, cũng không phải mô phỏng lại ván cờ của các danh nhân đấu cờ.

Ông ta đang muốn đặt một quân trắng lên bàn cờ, chợt thở dài một tiếng. Quân cờ vốn đã được xác định vị trí, nhưng nho sĩ đột nhiên lại chần chừ. Sau khi ông ta thu tay, quân cờ vẫn dừng ở trên không cách bàn cờ hơn một tấc.

Tề Tĩnh Xuân vẫn ngồi ngay ngắn, là thánh nhân đương thời phụ trách trấn giữ nơi này, sơn chủ tiền nhiệm của thư viện Sơn Nhai, một trong bảy mươi hai thư viện Nho gia, cho dù bị giáng chức đến đây lập công chuộc tội, Tề Tĩnh Xuân vẫn là một nhà nho chính gốc hoàn toàn xứng đáng.

Đối với dân chúng bình thường của trấn nhỏ, cỏ cây hàng năm khô héo rồi lại xanh tươi, sáu mươi năm xuân thu trong nháy mắt trôi qua. Thầy giáo dạy học đã đổi mấy người, dáng vẻ khác nhau, tuổi tác khác nhau, chỉ có khí chất người đọc sách không thể nói rõ kia là giống nhau như đúc, bảo thủ, hà khắc, ít nói, tóm lại là rất nhàm chán.

Cũng không ai nghĩ đến mấy vị thầy giáo trường làng tới tới lui lui kia thật ra là cùng một người, chẳng những như vậy, trong thế giới rộng lớn bên ngoài trấn nhỏ, Tề tiên sinh ít giao du với người khác đã từng có địa vị cao quý siêu nhiên, trên người còn có thần thông vô thượng quang minh chính đại.

Sau phút chốc, Tề Tĩnh Xuân dùng nguyên thần xuất khiếu đi xa, giống như một vị tiên nhân người trắng như tuyết, tay áo phất phơ, trong nháy mắt giãy thoát khỏi trói buộc của lồng giam thể xác, bồng bềnh đi đến một con ngõ trong trấn nhỏ.

Trong giây lát Tề Tĩnh Xuân đã đi tới con ngõ, trước tiên ông ta nhìn cô gái nằm trong vũng máu, Thái Kim Giản của núi Vân Hà, ba hồn bảy phách chao đảo tiêu tan như nến tàn trong gió.

Tề Tĩnh Xuân dừng lại chốc lát, cuối cùng đi đến bên cạnh hai người khác.

Thiếu thành chủ thành Lão Long mũ cao tay áo rộng, thân thể hơi nghiêng về phía sau, trợn mắt há mồm, trên gương mặt anh tuấn nước da như ngọc hiện lên vẻ phức tạp, còn mang theo sự kinh hãi, nghi hoặc và tuyệt vọng.

Thiếu niên vẫn giữ nguyên tư thế mạnh mẽ nhảy lên thật cao, nhào về phía trước, tay trái cầm một mảnh sứ sắc bén như lưỡi dao. Dù đang trong thời điểm mấu chốt sống chết chỉ cách nhau một đường, thân thể thiếu niên bay vọt lên, ánh mắt vẫn kiên nghị, sắc mặt bình tĩnh, không giống như một kẻ vô tri sinh ra trong nhà nhỏ ngõ hẹp, trưởng thành ở nơi sơn dã. Có lẽ thứ còn lại phù hợp với thân phận thiếu niên là sự bất đắc dĩ ẩn sâu trong ánh mắt.

Vị học giả đã rời khỏi thư phòng và thư viện rất nhiều năm cũng không xa lạ với sự bất đắc dĩ này, giống như nhìn thấy một anh nông dân kiếm sống nhờ trời, ngồi xổm trên bờ ruộng hoang vu nứt nẻ vào mùa khô, ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang, thực ra không có tâm tình đau đớn xé nát ruột gan, chỉ có sự bất đắc dĩ sâu sắc, còn có vẻ ngỡ ngàng.

Là chủ nhân tạm thời của trời đất nơi này, Tề Tĩnh Xuân đương nhiên biết ngọn nguồn của một nhà ba miệng Trần Bình An. Thậm chí ngược dòng tìm hiểu trăm năm ngàn năm, mặc dù ông ta không tận mắt nhìn thấy tổ tiên của thiếu niên, nhưng cũng có thể suy diễn ra được đại khái. Đạo lý rất đơn giản, giống như huyện thái gia của huyện nha muốn xem thân thế truyền thừa của dân chúng mà mình cai trị, chỉ cần đi đến phòng quản lý hộ tịch tra xét hồ sơ, liếc qua là thấy ngay.

Trấn nhỏ trải qua hơn ba ngàn năm sinh sôi phát triển, cành lá đã lan ra bên ngoài, ăn sâu bén rễ. Bởi vì mỗi đời đều có mấy nhân vật tài hoa kinh người, mặc dù không thể áo gấm về làng, nhưng có thể thông qua con đường bí mật phụng dưỡng gia tộc, cuối cùng tạo ra bốn họ mười tộc hưng thịnh nhất trấn nhỏ như hôm nay.

Gia tộc của Trần Bình An cũng có lịch sử lâu đời, tổ tiên từng phất lên như diều gặp gió, cưộc sống xa hoa. Nhưng sau khi trải qua hai lần biến động nhấp nhô, trong Đông Bảo Bình Châu chư hầu vô số, vương triều như rừng, gia tộc dần dần lặng lẽ suy tàn, nhường vị trí lại cho họ khác.

Ngàn năm suy sụp, ngày càng lụn bại, đến đời của cha thiếu niên, dòng họ Trần ở trấn nhỏ gần như đã triệt để tàn lụi trong cả Đông Bảo Bình Châu. Càng không cần nhắc tới lãnh thổ vương triều Đại Ly nơi trấn nhỏ tọa lạc, giống như bị quân vương ra sắc lệnh “đời đời kiếp kiếp không được làm quan”, gia tộc không có khả năng ngóc đầu dậy được.

Sau khi Tề Tĩnh Xuân đến đây chủ trì đại trận vận chuyển, hơn sáu mươi năm tuân thủ nghiêm ngặt bốn chữ thầy dạy là “chính trực ôn hoà”, tuyệt đối không vì sở thích cá nhân mà tự tiện sửa đổi quỹ tích vận mệnh của dân chúng trong trấn nhỏ.

Dưới mắt vị học giả từng ghét ác như thù này, trong thế gia vọng tộc của trấn nhỏ có quá nhiều thứ dơ bẩn, trong nhà nhỏ ngõ hẹp cũng có quá nhiều người nghèo khổ. Nhưng sau khi ông ta ngoảnh mặt làm ngơ, lại thấy rằng họ to nhà lớn cũng có sự bất đắc dĩ của bọn họ, nhà nhỏ cửa hẹp cũng có sự ác độc của riêng mình. Lâu ngày ông ta giống như tượng thần ngồi tít trên cao, không hưởng thụ hương khói, cũng không thừa nhận nhân tình, chỉ khoanh tay ngồi yên không nghe không hỏi đến thế sự.

Tề Tĩnh Xuân hơi kinh ngạc, tiến lên một bước nhìn chăm chú, khẽ gật đầu. Hóa ra lần này thiếu niên bần hàn khí thế hùng hồn nhào tới, nhìn giống như tình thế bắt buộc, nhất định phải giết Phù Nam Hoa, nhưng thực ra nhìn vào tư thế trước mắt, cuối cùng thiếu niên chỉ dùng cổ tay đánh mạnh vào cổ Phù Nam Hoa, kết cục tốt hơn nhiều so với Thái Kim Giản. Phù Nam Hoa bị đánh trúng, cả người bay ngang ngã vào bức tường, sau đó bị thiếu niên dùng một tay nắm lấy cổ, một tay khác thì cầm mảnh sứ ấn vào bụng.

Tề Tĩnh Xuân hơi tò mò, vì sao lần này thiếu niên lại không dứt khoát giết người, cơ hội rất tốt sẽ nhanh chóng biến mất, hậu hoạn vô cùng.

Ông ta là nhà nho chính thống, tuân thủ lễ tiết nhưng sẽ không khăng khăng giữ lấy giáo điều, không phải loại nhà nho cổ hủ chỉ biết gật gù đắc ý với những gì trong sách vở. Ông ta rất quen thuộc loại người như Phù Nam Hoa, dù là tư chất căn cốt hay là tính tình khí độ. Cho dù hôm nay trong ngõ nhỏ bị thiếu niên uy hiếp phải tạm thời từ bỏ việc trả thù, nhưng chuyện này chắc chắn là một sự nhục nhã bình sinh hiếm thấy với người trẻ tuổi, nói là khiến cho đạo tâm lệch lạc cũng không quá mức. Đến lúc đó người muốn tính toán thiệt hơn với thiếu niên không phải là bản thân Phù Nam Hoa, mà là cả thành Lão Long chủ nhân Nam Hải.

Tề Tĩnh Xuân đến đây ngăn cản thiếu niên giết người liên tiếp là vì có tư tâm nhất định, còn là vì công đạo. Hôm nay trấn nhỏ giống như một món đồ gốm xuất hiện vết nứt, sớm muộn gì cũng sẽ vỡ tan. Ông ta nhất định phải trì hoãn quá trình không thể ngăn cản này, cố gắng sắp xếp đường lui cho càng nhiều người, tốt nhất là có thể yên ổn giao cho thợ rèn “Nguyễn sư” kia.

Chèo chống qua được sáu mươi năm cuối cùng thì miễn cưỡng xem như người người đều vui, người trên núi được cơ duyên, người dưới núi được an ổn. Nên biết mỗi khi con đường sụp đổ, cũ mới thay phiên, cơ duyên xuất hiện khắp nơi, có thể truy cầu trường sinh, với tính cách quen thuộc của phần lớn người trên núi, sống chết của mấy trăm mấy ngàn con kiến dưới chân núi có tính là gì?

Hoàng thất vô tình trong vương triều thế tục, thật sự không đáng nhắc tới so với đại đạo vô tư mà rất nhiều tu sĩ sùng bái.

Tề Tĩnh Xuân suy nghĩ một lúc, thân hình lặng lẽ ẩn đi.

Trời đất vận chuyển không hề trở ngại.

Hạn chế trước đó lặng lẽ vỡ tan.

Cổ tay thiếu niên “cuối cùng” đánh mạnh vào cổ Phù Nam Hoa. Đầu óc Phù Nam Hoa chao đảo, bay ngang vào bức tường ngõ nhỏ, bị kình lực mạnh mẽ đẩy ngã đến thất điên bát đảo. Sau khi thiếu niên đáp xuống đất lại nhanh chóng xáp đến gần, dùng khuỷu tay thúc vào bụng Phù Nam Hoa.

Phù Nam Hoa còn chưa đứng thẳng dựa lưng vào tường, khuỷu tay thiếu niên đánh cho hắn gần như ói ra nước đắng, thân thể theo bản năng cong lại.

Thiếu niên dùng một tay nắm lấy cổ Phù Nam Hoa, một tay cầm mảnh sứ ấn vào bụng vị công tử bột đội mũ cao này.

Phù Nam Hoa rất khó tưởng tượng, thiếu niên gầy yếu còn thấp hơn mình một cái đầu, vì sao năm ngón tay lại có sức lực lớn như vậy. Nhất là sự sắc bén và lạnh giá của mảnh sứ nơi bụng, khiến thiếu thành chủ thành Lão Long một lần nữa cảm nhận được cái chết đến gần, khoảng cách một đường chính là âm dương cách biệt.

Phù Nam Hoa đương nhiên không biết, một đứa trẻ từ nhỏ đã phải đi khắp núi đồi tìm thảo dược, bởi vì một chấp niệm còn mạnh hơn sự cầu sinh của mình, sẽ bộc phát ra tiềm lực vô tận kinh người đến thế nào.

Khi thiếu niên ăn nhầm thảo dược ở ngõ nhỏ, đau thắt đến mức lăn lộn dưới đất, chấp niệm đó thậm chí có thể khiến cho một đứa trẻ vốn nên theo học vỡ lòng ở trường làng, suy nghĩ trong đầu là có bò cũng phải đưa giỏ trúc thảo dược cứu mạng vào nhà.

Về sau đốn củi đốt than, nung gốm nặn phôi, đào bùn nếm đất... không có chuyện nào là không khảo nghiệm thể lực và sức chịu đựng của thiếu niên.

Ở bên ngoài trấn nhỏ, Phù Nam Hoa tùy tiện thi triển một ít pháp thuật tiên gia là có thể nghiền ép một trăm một ngàn thiếu niên. Nhưng lựa chọn một mất một còn với hắn trong trấn nhỏ thì đúng là vận may trôi hết, đá phải tấm sắt rồi.

Phù Nam Hoa bị đau đớn và sỉ nhục hai tầng đả kích làm đầu óc choáng váng, sắc mặt dữ tợn nói:
- Ngươi giết ta rồi thì chỉ có một con đường chết! Ngươi không giết ta thì vẫn khó thoát cái chết! Tiểu tạp chủng, đằng nào ngươi cũng chết chắc rồi!

Trần Bình An khẽ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào gã trai vẻ mặt điên cuồng này, nói:
- Ngươi biết không, ta không muốn giết ngươi, ta và ngươi không thù không oán, chỉ là ngươi muốn hại ta nên ta mới đánh trả.

Phù Nam Hoa cười gằn nói:
- Tiểu tạp chủng cũng xứng nói đạo lý với Phù Nam Hoa ta?

Hắn cố gắng gằn giọng nói:
- Ngươi xứng sao?

Trần Bình An im lặng một lúc, hỏi:
- Có phải ngươi nhất định muốn giết ta không?

Khi Phù Nam Hoa nhìn thấy cặp mắt đó của thiếu niên đen nhẻm, hắn đột nhiên bình tĩnh lại.

Phù Nam Hoa bị nắm lấy cổ sắc mặt đỏ bừng, rất nhanh biến thành màu xanh rồi chuyển thành màu tím. Thực ra năm ngón tay của thiếu niên không hề tăng thêm sức lực, nhưng đủ khiến cho một thanh niên trai tráng nghẹt thở đến chết.

Phù Nam Hoa khó nhọc nói:
- Ta nói sẽ không giết ngươi, ngươi có tin không?

Hắn vùng vẫy kịch liệt một lúc.

Nhưng thiếu niên gần như đồng thời tăng thêm sức lực, khiến năm ngón tay khẽ nhúc nhích của Phù Nam Hoa mềm nhũn rũ xuống.

Trần Bình An lắc đầu.

Phù Nam Hoa càng choáng đầu hoa mắt, mặc dù trong lòng hận không thể dùng một chưởng đánh vỡ đầu tên tạp chủng này, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra ôn hoà, bổ sung một câu:
- Nếu ta thề với trời thì sao? Loại người như chúng ta không thể tùy tiện thề thốt.

Phù Nam Hoa vốn có suy tính riêng. Phật gia lập chí nguyện lớn và tu sĩ thề thốt trong lòng, quả thật có ràng buộc rất lớn. Nhưng rất dễ nhìn thấy, Phù Nam Hoa chỉ nói thật một nửa, cho dù hắn thề cũng chỉ là lời thề ngoài miệng, trong lòng cũng không thề nặng “không viết thành chữ nhưng chẳng khác nào khắc chữ trong tim”, cho nên sau đó có tuân thủ hay không chỉ xem tâm tình của hắn.

Hơn nữa người tu hành thề thốt trong lòng cũng không phải không có cách phá giải, tùy thuộc vào cái giá lớn nhỏ mà thôi. Đại khái cái giá liên quan đến cảnh giới của tu sĩ cao hay thấp, nội dung lời thề nặng hay nhẹ.

Không ngờ thiếu niên giày cỏ vẫn lắc đầu.

Phù Nam Hoa càng lúc càng hô hấp khó khăn, đã mất đi tinh khí thần để trả giá, vẻ mặt hoảng hốt không hiểu lý do.

Sắp phải chết sao?

Giống như Thái Kim Giản đáng khinh kia, chết dưới tay một kẻ ti tiện?

Như vậy khi tin dữ này truyền về thành Lão Long, có thể trở thành trò cười cho toàn thành hay không?

Hắn thậm chí không có cơ hội đưa tay chạm vào cơ quan bí ẩn ở đai ngọc trên hông, đai lưng bạch ngọc đeo trên hông hắn thực ra là tinh phách còn sót lại của một loài thuộc giao long.

- Được rồi.

Một giọng nói vang lên bên tai hai người, đối với Phù Nam Hoa thì giống như âm thanh tự nhiên, nhưng hắn vừa lúc ngất xỉu nên không xác định được có phải là ảo giác của mình hay không.

Trần Bình An ngạc nhiên quay đầu.

Kết quả nhìn thấy một Tề tiên sinh cả người sáng như tuyết, hư vô mờ mịt.

Tề tiên sinh mỉm cười không nói gì.

Ánh mắt Trần Bình An khôi phục vẻ kiên trì không dao động, năm ngón tay phải vẫn không buông ra.

Tề Tĩnh Xuân không nổi nóng vì lòng tốt lại bị xem là lòng dạ xấu xa, cũng không vui mừng giống như nhìn thấy một nhân tài đáng để đào tạo, chỉ khẽ phất tay áo về phía thiếu niên giày cỏ, giống như “vớt” một đồ vật tới tay.

Vị thánh nhân Nho gia này mở rộng lòng bàn tay quan sát, bỗng nhiên bật cười.

Một vết dơ như nét mực.

Hóa ra tâm ý của một kẻ gieo vào trên người thiếu niên đã ảm đạm mờ mịt, rõ ràng đã sớm tiêu vong.

Lại ngẩng đầu nhìn về thiếu niên Trần Bình An, Tề Tĩnh Xuân tỏ ra tiếc nuối, cảm khái nói:
- Chẳng trách tiên sinh bảo người thành công trên thế gian, tài hoa hơn người chỉ đứng thứ hai, ý chí kiên định không thể lung lay mới là quan trọng nhất. Trần Bình An, ngươi đã thay tiên sinh dạy cho ta một bài học. Chỉ tiếc hôm nay Tề Tĩnh Xuân ta đã không còn cơ hội thu đệ tử thân truyền nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Phương Nam
28 Tháng tám, 2021 07:03
Dạo này không thấy bác @nhongcon_pupa nữa nhỉ Mấy lần bác ý bình chương quá chi tiết và hay
Hieu Le
22 Tháng tám, 2021 19:30
chưa thấy chương 80 nhỉ lót dép hóng từng ngày
Ngao Tinh
16 Tháng tám, 2021 14:20
chương 11: phi kiếm bám theo Ninh Diêu hài thiệt chứ
Ngao Tinh
14 Tháng tám, 2021 23:27
converter bộ này đọc mệt thật sự
Diêm
07 Tháng tám, 2021 09:22
Bản dịch quá tuyệt
thangmuxemmua
03 Tháng tám, 2021 05:08
Truyện hay, mà cover đọc hơi chuối, nuốt nghẹn quá. Giờ có bản dịch, mừng ghê
noPain
30 Tháng bảy, 2021 03:19
Cảm ơn converter Fishscreen Chúc bạn có nhiều Strength: để dịch đc nhiều hơn Chúc bạn có nhiều Agility: để dịch đc nhanh hơn Chúc bạn có nhiều Intelligence: để dịch đc hay hơn À còn có chúc bạn ko bị bệnh vặt, ko bị stress, ko bị nổi mụn, ko bị khó ngủ, ko bị bla...ble... P/s: chúc topic ko bị spoil :))
Denhatkiemkhach
05 Tháng bảy, 2021 07:04
hi vọng bạn có thể viết nhiều hơn ps: Viết tách 2 dòng là do con mèo nó nhấn màn hình điện thoại
Denhatkiemkhach
05 Tháng bảy, 2021 07:04
Bạn nhongcon_pupa phân tích hay quá :v hi vọng bạn có thể viết
xxleminhxx
05 Tháng bảy, 2021 06:22
chưa thấy dấu hiệu end :v
Bố Chip
04 Tháng bảy, 2021 11:40
Hy vọng dịch giả có thể đẩy nhanh tốc độ dịch, nếu cần có thể kêu gọi anh e donate
Khicho
02 Tháng bảy, 2021 22:19
Dưới có bác một chương phân tích ra một tờ a4 thật là siêu phàm, tại hạ bội phục. Tiện thể cho hỏi truyện sắp hết chưa?
tsganey
02 Tháng bảy, 2021 11:26
một bộ truyện mà ta cực kì tâm đắc, hi vọng dịch full để luyện lại từ đầu
yugi_tn
22 Tháng sáu, 2021 23:05
bộ này đọc hay mặc dù tả tu tâm rắc rối *** mà vẫn hay, đau não quá bỏ 1 thời gian đọc tiếp vẫn hay, nói chung là hay
DieuHau
20 Tháng sáu, 2021 02:17
Bác có thể chỉ rõ hơn ảnh bản đồ được không ? em tìm mãi không thấy bác ạ
09115100
18 Tháng sáu, 2021 17:28
Hay quá b ơi
letrunghieu20xx
18 Tháng sáu, 2021 01:14
Thực sự hi vọng dịch giả có thể dịch được đến cuối. Bộ truyện cực kì hay
Hoa Hướng Dương
16 Tháng sáu, 2021 09:09
Truyện hay. Dịch giả dịch rất tốt, hy vọng bộ này sẽ dc dịch Full. Cảm ơn dịch giả
xxleminhxx
16 Tháng sáu, 2021 06:16
1 chương truyện này quá dài các đạo hữu @@ dịch giả cứ từ từ
nhongcon_pupa
14 Tháng sáu, 2021 19:16
Chúc mừng truyện đã cán mốc chương thứ 50! Cảm ơn Cá Cảnh rất nhiều!
Nguyễn Quốc Thịnh
09 Tháng sáu, 2021 21:40
hay mỗi tội dịch chậm quá
Hieu Le
03 Tháng sáu, 2021 00:47
Dịch tốt quá. bộ này rất khác biệt.Trấn nhỏ có vẻ bình thường nhưng có một lớp màn mỏng của sự bí ẩn như có như không. rất đáng mong chờ.
nhongcon_pupa
23 Tháng năm, 2021 07:04
Vài dòng lan man - Chương 6: - Chương 6 kể về ba mảnh đời của ba đứa trẻ có xuất thân và cuộc sống khác nhau tại trấn nhỏ, chứ không chú trọng vào việc chôn phục bút hay tình tiết trong truyện. À, ngoại trừ thân thế của tỳ nữ Vương Chu/Trĩ Khuê, nhưng hãy tạm gác cô nhóc này sang cho những lần bình khác. - Có lẽ câu nói “Người ăn đất cả đời, đất ăn người một lần” cũng phần nào miêu tả được cuộc sống của Trần Bình An trong suốt khoảng thời gian học việc tại lò gốm. Gốm được nung từ đất, cậu nhóc nhà nghèo phải theo ông sư phụ họ Diêu đi khắp nơi bốc đất cho vào miệng nhai, nghiền ngẫm mùi vị để chọn loại đất phù hợp. Tớ hơi thắc mắc, dù là quen tay hay việc hay kinh nghiệm đầy mình, việc Trần Bình An có thể biết được tính chất đất đai, ước lượng gốm vỡ để biết nguồn gốc xuất xứ thuộc lò gốm nào, cho thấy cậu nhóc này có khả năng quan sát nhạy bén và tâm tư tỉ mỉ chứ không hề ngốc nghếch hoặc tư chất kém cỏi như những người xung quanh thường chỉ trích cậu. Có lẽ đây là một đặc điểm ngầm để giúp cậu có được cơ hội bức phá sau này chăng? 1 dặm của TQ = 500m 60 dặm = 30 000m = 30 km Đây không phải là một quãng đường ngắn, đặc biệt là trong hoàn cảnh như Trần Bình An phải trèo núi băng rừng trong đêm tối, trời lại đổ mưa như trút nước. Tớ tự xét bản thân chạy được tầm 8km là đổ mồ hôi mẹ mồ hôi con, thở hồng hộc như con ki ki nhà hàng xóm rồi chứ nói gì đến 30km! Vậy mới thấy được ý chí sinh tồn của cậu nhóc này mãnh liệt đến mức nào, và phải vị tha tới mức nào mới nhận ra được rằng “trên đời ngoại trừ cha mẹ thì không ai có nghĩa vụ phải đối xử tốt với ngươi” khi tuổi đời chưa tới 12 năm. - Tống Tập Tân học thức đầy bụng, đánh cờ tiến bộ thần tốc ngày đi ngàn dặm, Tống Tập Tân tâm tư già dặn trước tuổi, tham vọng vươn cao, Tống Tập Tân phong lưu khoái hoạt, sống thảnh thơi nhàn nhã. Trái với hàng xóm Trần Bình An, cuộc đời của cậu thiếu niên này quá bằng phẳng và rộng mở, thế nhưng cậu lại luôn tìm hình tượng người cha để lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn mình. Người xưa thường nghẹn ngào bởi câu “người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh”, nhưng mấy ai hiểu được nỗi đau của kẻ đầu xanh bị người đầu bạc vứt bỏ? Khi Tống Tập Tân dắt theo cô tỳ nữ Trĩ Khuê nghe kể chuyện dưới gốc hòe (C.5), cậu phát hiện rằng cô tỳ nữ bắt đầu trổ mã, trước đó thậm chí còn mua rượu chôn rượu xuống đất, hệt như một người cha chôn bình Nữ Nhi Hồng để chuẩn bị cho sau này gả đứa con gái rượu vào nhà chồng. Đồng thời, cậu luôn xem vị thầy dạy học trong trường làng , Tề tiên sinh, thành hình tượng gương mẫu của một người cha nghiêm khắc. Tống Tập Tân đánh cờ quá giỏi, giỏi đến mức thư đồng Triệu Diêu phải cố gắng nhiều năm liền mới có thể ngang ngửa năm ăn năm thua với lối đánh cù nhây của cậu, thế nhưng chỉ cần Tề tiên sinh “tự mình hạ thánh chỉ” (C.6) thì y như rằng Tống Tập Tân sẽ vâng lời mà đến. Qua những hành động như “tranh công ngẩng đầu cười hỏi”, “còn có thể tiễn tiên sinh”, “sửng sốt, hơi lúng túng, lấy can đảm” để chất vấn câu dặn dò của ông giáo họ Tề, tớ chỉ thấy được hình ảnh của một cậu nhóc thông minh ngỗ nghịch tìm cách thu hút sự chú ý của người cha nghiêm khắc mà thôi, chứ đâu còn những nét già dặn trước tuổi đầy tham vọng vươn cao nữa. - Thư đồng Triệu Diêu là nhân vật vừa xuất hiện trong chương 5, mặc áo xanh, cực kì cố chấp với việc thành – bại – được – mất, rất tuân thủ theo quy củ nghiêm ngặt. Có thể thấy đây là một “ông cụ non” rất biết vâng lời và thuộc hàng ngũ con ngoan trò giỏi, sặc mùi quân tử ... Tàu, nhưng có thể được chọn làm thư đồng dự bị (vì lựa chọn đầu tiên của Tề tiên sinh là đại ca xóm dưới Lưu Tiện Dương) ắt cũng có những năng lực đặc sắc riêng. Thật đáng mong chờ tác giả sẽ phát triển tuyến nhân vật ngay đơ thẳng cứng này như thế nào.
nhongcon_pupa
21 Tháng năm, 2021 08:09
Cảm ơn leminh :D
nhongcon_pupa
21 Tháng năm, 2021 08:08
Vài dòng lan man - Chương 5: - Trong chương 1, chúng ta có lời đồn về nguồn gốc của Tống Tập Tân như sau: “Vị đại nhân kia sợ thanh danh bị gièm pha, quan giám sát trong triều tố cáo, cho nên cuối cùng một mình trở lại kinh thành báo cáo công việc, giao đứa trẻ cho quan viên thay thế có quan hệ thân thiết giúp trông coi chiếu cố”. Trong chương 5, chúng ta lại có thêm một “nguồn tin” khác nói về Tống đại nhân: “quan tiền nhiệm Tống đại nhân là người được lòng dân nhất. Tống đại nhân không giống như những quan lão gia trước đó ngồi tít trên cao, ông chẳng những không trốn trong dinh quan tu thân dưỡng khí, cũng không đóng cửa từ chối tiếp khách, một lòng nghiên cứu học vấn ở thư phòng, mà là tự tay làm tất cả công việc ở lò gốm, quả thật còn giống dân chúng thôn quê hơn cả thợ gốm. Trong hơn mười năm, vị Tống đại nhân vốn đầy vẻ trí thức này đã phơi nắng đến mức nước da đen kịt sáng bóng, trang phục ngày thường không khác gì một anh nông dân, đối nhân xử thế chưa từng lên mặt.” Quả là tam sao thất bản, khó biết đường đâu mà lần! Tuy nhiên nếu xét về mặt hàm ý, tin đồn đầu tiên có phần ác ý, muốn dè bỉu vị quan to họ Tống này làm con nhà lành có chửa, sợ bị mất uy tín nên đành phải chạy về kinh thành lánh nạn, bỏ luôn cả đứa con riêng cho người dưng chăm sóc. Nếu như vậy thì mẹ của Tống Tập Tân đâu? Không lẽ vị quan kia muốn bỏ đứa con nhưng lại kéo theo người mẹ trở về kinh? Nếu xét theo lẽ thường thì làm thế không khác gì đang lạy ông tôi ở bụi này, hoàn toàn không hợp lý! Chúng ta hãy tạm xem loại tin đồn này được bắt nguồn từ những buổi đi buôn, đi chợ của các thím, các bác trong trấn vậy. Tin đồn thứ hai có nhiều thông tin chi tiết hơn, lại còn có nguồn gốc từ “các thế gia vọng tộc” (C.5). Phải biết rằng phủ quan và ngõ Đào Diệp là hàng xóm với nhau trên đường Phúc Lộc, vì vậy người đọc mạn phép đoán rằng tin đồn này được những người hầu trong phủ nghe lỏm qua những lúc trà dư tửu hậu của các ông lớn, sau đó lén truyền tai với nhau. Dù thế nào đi nữa, nhờ có những thông tin bên lề này mà người đọc có thể xác định một số thông tin như sau: 1. Quan giám sát Tống đại nhân nhậm chức hơn 10 năm mới về kinh thành. Trong thời gian làm quan, Tống đại nhân rất khiêm nhường và rất có hứng thú trong việc chế tạo đồ gốm. 2. Tống Tập Tân trạc tuổi Trần Bình An, tức là tầm 14 tuổi (C.1). Tống Tập Tân được sinh ra và lớn lên trong khoảng thời gian ông cha vẫn đang còn làm quan tại trấn nhỏ. 3. Mẹ của Tống Tập Tân là người bản xứ của trấn, hay là người đến từ xứ khác như Tống đại nhân? Vì sao không có ai nhắc đến? Vấn đề này có lẽ sẽ được giải đáp trong tương lai. 4. Tống Tập Tân vẫn luôn có phán đoán riêng về thân thế và nguồn gốc của gia tộc họ Tống, hơn nữa vẫn có khả năng còn ngầm giữ liên lạc nên mới quyết định đi kinh thành trong 1 tháng tới (C.1) - Lão tiên sinh kể chuyện là người đến từ xứ khác. Hẳn mọi người còn nhớ đến sự kiện nộp phí vào trấn bằng cái túi thêu (C.2), vậy đây hẳn là một nhân vật cao thâm khó dò khác tiến vào trấn với mục đích riêng. Tạm không nhắc đến chuyện cổ tích giết rồng 3000 năm trước, chỉ nói về câu chốt của lão: “Trên đời tuy đã không còn chân long, nhưng những loài thuộc họ rồng như giao, cầu, ly ... vẫn thật sự sống ở thế gian, nói không chừng đang ... Nói không chừng đang ẩn náu bên cạnh chúng ta, thần tiên đạo giáo gọi đó là rồng ẩn dưới vực sâu!” Hẳn mọi người còn nhớ con rắn mối lì đòn, kiên quyết bò xuống gầm giường của Tống Tập Tân (C.1). Nguyên văn về tên của con vật này là 四脚蛇 (tứ cước xà), nghĩa là con rắn có 4 chân, trên đầu lại có cục u như muốn mọc sừng, lẽ nào đây là đời sau của con chân long trong truyền thuyết? Nếu đúng là vậy, vì sao nó lại muốn vào nhà họ Tống cho bằng được? Truyện Trung Quốc hay có câu “rồng trong loài người” để nói về những nhân vật tài năng xuất chúng. Tống Tập Tân có xuất thân không tầm thường, lại được con cháu của rồng muốn nương nhờ, lẽ nào cậu nhóc này có số làm vua, hay thậm chí có xuất thân từ hoàng tộc? Chúng ta hãy cùng hạ hồi phân giải trong các chương sau. -Xuất thân của cô tỳ nữ Trĩ Khuê cũng li kì không kém cậu chủ nhà họ Tống của cô. Người thì nói “một cô gái xứ khác ăn xin dọc đường đến nơi này, bất tỉnh trước cửa nhà Tống Tập Tân, nếu không phải có người phát hiện sớm thì đã đi gặp Diêm Vương chuyển thế đầu thai”, người khác lại bảo “ống đại nhân đã bảo người ta mua cô nhi từ nơi khác, tìm cho đứa con riêng Tống Tập Tân một người thân thiết biết nhân tình ấm lạnh, nhằm bù đắp một ít thiệt thòi khi cha con không thể nhận nhau.” Thật đến là khổ với giới “bà tám” trong trấn! May thay còn có câu nói của Tống Tập Tân về Trần Bình An, rằng “đời này hắn đã làm một chuyện có ý nghĩa” và Trĩ Khuê lập tức “lông mi hơi run rẩy”, chúng ta có thể tạm đoán rằng Trần Bình An chính là người đã phát hiện Trĩ Khuê đang nằm trong đống tuyết. Nếu đúng như vậy thì vì sao Lưu Tiện Dương lại tinh ý phát hiện “ngươi giúp nha đầu Vương Chu kia xách nước một lần, sau đó cô ấy lại không nói chuyện tán gẫu với ngươi nữa” (C.4)? Giữa hai nhân vật này còn có gúc mắc gì chưa nói rõ chăng? Lại một lần nữa, chúng ta hãy cùng hạ hồi phân giải trong các chương sau.
BÌNH LUẬN FACEBOOK