Mục lục
[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mưa lớn dồn dập như tiếng trống sa trường, chém giết trên núi vô cùng thảm thiết.

Thấy cô gái ngự kiếm sau khi chết lại đột ngột xuất hiện, từ trong ngôi miếu đổ nát bình yên đi ra, quân tử Vương Kỳ và thủy yêu sông Mai trên đỉnh núi đều đưa mắt nhìn nhau. Đây là thần thông tiên gia gì? Chẳng lẽ cô gái tuyệt sắc kiếm thuật xuất chúng kia, là con rối bùa chú của nhánh phụ Đạo gia? Hay là cơ quan thuật Mặc gia không ai biết đến? Nhưng từ lúc nào bùa chú và cơ quan thuật đã cao minh đến mức này?

Trên khoảng đất trống giữa rừng núi bị kiếm khí san thành đất bằng, võ tướng Hứa Khinh Chu liếc nhìn tiên sư Từ Đồng của am Thảo Mộc.

Vừa rồi nếu không có Từ Đồng nhắc nhở, hắn đã đưa tay cầm lấy thanh Si Tâm kiếm cấp bậc pháp bảo kia. Từ Đồng bảo hắn mau tránh ra, trong lòng Hứa Khinh Chu giật mình, liền quyết đoán từ bỏ pháp bảo đã sắp tới tay. Nhờ vậy mới tránh được ngự kiếm thuật của cô gái chết rồi sống lại, nếu không ít nhất phải bỏ lại một cánh tay ở đây rồi.

Tâm tình Từ Đồng nặng nề, nói:
- Cô gái này chắc chắn không phải là võ phu thuần túy bình thường.

Hứa Khinh Chu nhìn kỹ lại. Theo kiếm khí trong nháy mắt chém đến, thi thể chia năm xẻ bảy của cô gái dưới đất cũng đột nhiên biến mất.

Trên một thân cây phía xa, Tùy Hữu Biên lông tóc không tổn hao gì đứng ở đầu cành, tay cầm Si Tâm kiếm.

Cô tràn đầy chiến ý, nhìn Hứa Khinh Chu mặc giáp kim ô Binh gia, cùng với tiên sư Từ Đồng tay kẹp một lá bùa chất liệu vàng óng. Cô có một loại trực giác, chỉ cần chiến đấu sinh tử thêm một trận, hao hết chân khí thuần túy, sẽ có khả năng đột phá cảnh giới.

Tâm thần Hứa Khinh Chu xuất hiện dao động trong khoảnh khắc. Cô gái này sau khi “đã chết một lần”, tu vi và khí thế lại tăng vọt như vậy, rõ ràng là trong đại chiến đã nắm bắt thời cơ đột phá cảnh giới, quyết tâm muốn dùng hắn và Từ Đồng làm đá mài dao rèn luyện võ đạo. Một khi để cô ta bước vào cảnh giới thứ bảy Kim Thân, e rằng danh đao Đại Xảo trong tay mình sẽ mất đi ý nghĩa.

Hứa Khinh Chu là võ phu thuần túy ý chí kiên định, đã trải qua nhiều trận chiến mà còn như vậy. Từ Đồng thân là luyện khí sĩ, chủ nhân của am Thảo Mộc, môn phái tiên gia hàng đầu vương triều Đại Tuyền. Đối diện với một võ phu thuần túy cảnh giới thứ sáu đỉnh cao, hắn vốn không nên sợ hãi. Nhưng khi kẻ địch này rất có khả năng đột phá cảnh giới trên chiến trường, hơn nữa giống như một kẻ giết không chết, chỉ cần một kiếm thành công là sẽ gọt đi cái đầu trên cổ mình, Từ Đồng làm sao có thể không kinh hồn bạt vía?

Thế giới vô biên, không thiếu cái lạ, pháp bảo linh khí có ngàn vạn, nhưng mạng của luyện khí sĩ chỉ có một cái.

Hứa Khinh Chu đã phát giác được tâm tình sợ hãi của Từ Đồng, nhưng hắn không thẹn quá hóa giận, mắng chửi vị thần tiên hưởng phúc trăm năm ở thành Thận Cảnh kia, cũng không hoảng loạn. Gã đàn ông xuất thân từ dòng dõi tướng quân hàng đầu Đại Tuyền bình tĩnh nói:
- Giết cô ta thêm một lần, nếu cô ta vẫn sống lại, ngươi và ta hãy tránh né.

Từ Đồng cắn răng một cái, lá bùa màu vàng óng giữa ngón tay tràn ngập ánh sáng, oán hận nói:
- Vậy thì bất chấp cái giá, giết cô ta thêm lần nữa.

Khóe miệng Tùy Hữu Biên nhếch lên.

Cô nhìn Hứa Khinh Chu và Từ Đồng, chẳng qua là hai bộ xương trắng trên con đường lên trời của mình mà thôi.

Tại một chiến trường khác, Lư Bạch Tượng cũng cần lấy hơi. Những tông sư võ đạo và luyện khí sĩ vẫn luôn chờ giây phút này để tập kích. Sức sát thương của bọn họ kém xa hai người Hứa và Từ, cho nên Lư Bạch Tượng chỉ có bên sườn bị cắt ra một rãnh máu, vai bị một mũi tên đặc chế của triều đình màu xanh sẫm, trải đầy hoa văn bùa chú xuyên qua.

Hắn tiện tay giũ giũ vết máu trên mũi đao, cũng không thèm nhìn mũi tên kia, càng không đưa tay nhổ ra.

Bốn người đứng đầu thiên hạ các đời ở đất lành Ngẫu Hoa, trước khi rời khỏi tranh cuộn, mỗi người đều nghe được một câu nói, chỉ là không biết câu nói của nhau. Trần Bình An là minh chủ của bọn họ càng chẳng hay biết gì.

Ngụy Tiện là người đầu tiên rời khỏi tranh cuộn, nhưng lại tiết lộ bí mật này rất muộn, đến cửa ngôi miếu đổ nát mới nói ra.

Khi đó Lư Bạch Tượng tin Ngụy Tiện sẽ không gạt người trong chuyện này, càng tin tưởng không phải Trần Bình An âm thầm gợi ý cho Ngụy Tiện, muốn dụ bốn người tử chiến đến cùng. Chỉ là hắn tạm thời còn không muốn chết.

Chu Liễm cũng chưa chết, sinh khí còn dồi dào nhất.

Mặc dù Lư Bạch Tượng chưa từng nghe nói đến tiền đồng kim tinh gì đó, chỉ biết tiền thần tiên của thế giới này có ba loại là hoa tuyết, tiểu thử và cốc vũ, nhưng hắn cảm thấy cái mạng này của mình dù thế nào cũng đáng giá một đồng tiền kim tinh.

Dù sao cũng đã phá gần một ngàn giáp, sắp hoàn thành ước định, cũng không cần gấp gáp. Huống hồ cục diện vây giết này của đối phương, muốn thu lưới bắt con cá lớn là hắn vẫn còn sớm lắm.

Về chuyện đột phá cảnh giới, Lư Bạch Tượng có lẽ là người thờ ơ nhất trong bốn người.

Tùy Hữu Biên chắc chắn là người nóng lòng nhất, bởi vì dã tâm của cô lớn nhất, muốn hoàn thành tâm nguyện không thể hoàn thành ở đất lành Ngẫu Hoa, đó là cầm kiếm phi thăng.

Luồng chân khí thuần túy thứ hai giống như sông lớn chảy xiết trong cơ thể Lư Bạch Tượng, mặc dù kém hơn trạng thái đỉnh cao trước đó, nhưng đã đủ ứng phó với chém giết trong một nén nhang.

Dưới chân núi lại có biên quân Đại Tuyền lục tục lên núi, vây giết những cự phách ma đạo trong lời đồn kia.

Cao Thích Chân bị mưa to xối đến sắc mặt nhợt nhạt, cuối cùng không ngăn cản được một lão quản gia phủ quốc công bên cạnh, mặc cho lão quản gia kia che ô lớn trên đầu hắn.

Vừa rồi hắn đã trải qua một phen mừng rỡ. Có tình báo từ trên núi truyền xuống, cô gái đeo kiếm kia đã bị Hứa tướng quân và Từ tiên sư hợp sức giết chết, đầu bị cắt xuống, hồn phách lại bị đánh tan, chết đến mức không thể chết hơn.

Kết quả sau chốc lát lại có trinh sát xuống núi bẩm báo, cô gái đeo kiếm kia đột nhiên sống lại, tiếp tục chém giết với Hứa Khinh Chu và Từ Đồng. Lần này cô ta chỉ tập trung truy sát hai người, không để ý tới giáp sĩ biên quân nữa.

Vị thân quốc công Đại Tuyền đã dốc hết vốn liếng này đột nhiên quay đầu, nhìn những giáp sĩ cách đó không xa lặng lẽ lên núi, loáng thoáng có thể thấy được gương mặt của bọn họ trong mưa. Có một số gương mặt trẻ tuổi, tuổi tác xấp xỉ với con trai Cao Thụ Nghị của hắn. Cũng có một số lão binh sĩ không còn trẻ nữa, giống như Cao Thích Chân hắn.

Khoảng ba mươi phút sau, Cao Thích Chân tâm tình nặng nề lại nhận được một tin xấu.

Cô gái đeo kiếm kia cứng rắn chịu một đao của Hứa Khinh Chu chém vào lưng, cùng với một quyền của con rối bùa chú giáp vàng đánh vào đầu, trước khi chết đã đâm một kiếm xuyên tim Từ Đồng.

Từ tiên sư vốn không thể chết ngay, mặc dù đã dùng hết thủ đoạn, nhưng bất kể nuốt vào bao nhiêu linh đan diệu dược, thi triển bao nhiêu tiên thuật khẩn cấp kéo dài tính mạng, cuối cùng vẫn phải chết, cả trái tim khô héo như tro tàn.

Sau khi cô gái đeo kiếm chết, thi thể lại biến mất không thấy. Khi cô ta lần thứ ba đi ra khỏi ngôi miếu đổ nát, đã bước vào cảnh giới võ đạo thứ bảy Kim Thân. Hứa tướng quân là người đầu tiên rút lui, tự ý rời núi. Đại hoàng tử điện hạ rất tức giận, tuyên bố sẽ nghiêm trị họ Hứa thành Thận Cảnh.

Cao Thích Chân không nói lời nào, chỉ có mưa lớn trong đêm đông lạnh giá thấu xương, giống như ông trời ngủ mơ lảm nhảm.

Lão quản gia mấy đời phục vụ cho phủ quốc công nhẹ giọng an ủi:
- Quốc công gia, chỉ cần Vương tiên sinh chưa tự mình ra tay, nghĩa là chưa đến lúc giải quyết dứt khoát, không cần quá bi quan.

Cao Thích Chân mặt không cảm xúc.

Trên núi, Lư Bạch Tượng mặc dù bị thương rất nhiều, nhưng ngoại trừ vết thương ở phần hông, cùng với mũi tên đặc chế xuyên qua vai, chiến lực cũng không bị ảnh hưởng lớn, vẫn nhiều lần ngăn cản thế công như thủy triều.

Có một số cá lọt lưới, Ngụy Tiện một mình canh giữ ngoài cửa ngôi miếu đổ nát, giải quyết không hề khó khăn.

Ngụy Tiện xuất thân quân ngũ, vị hoàng đế khai quốc nước Nam Uyển này khởi đầu từ tầng lớp bình dân, chinh chiến hơn nửa đời người, giành được danh hiệu vạn nhân địch trong sử xanh của bốn nước ở đất lành Ngẫu Hoa. Về sau những người được gọi là mãnh tướng sa trường hãm trận vô song, khi còn sống có vinh quang đến mấy, nhiều nhất cũng chỉ là “Ngụy Tiện thứ hai”.

Cho nên so với Lư Bạch Tượng, Ngụy Tiện càng thích ứng với chém giết trong loạn quân. Vô hình trung thân ở chiến trường nơi đại quân kết trận, sẽ có một loại ưu thế giống như nho thánh trấn giữ thư viện.

Không phải võ phu cảnh giới thứ sáu đỉnh cao nào cũng có thể sở hữu thiên phú này, ngay cả tông sư cảnh giới thứ tám Viễn Du và cảnh giới thứ chín Sơn Điên cũng chưa chắc có được.

Cộng thêm bộ giáp cam lộ Tây Nhạc kia, không hổ là giáp viên Binh gia khiến Hứa Khinh Chu thèm thuồng. Nên biết giáp trụ mà Hứa Khinh Chu mặc là giáp kim ô, đứng thứ hai trong ba loại giáp viên Binh gia, cấp bậc còn cao hơn giáp cam lộ một bậc.

So sánh với ba người kia, Chu Liễm ra tay không hề giữ sức, cho nên bị thương rất nặng.

Khi Ngụy Tiện muốn đổi trận địa với Chu Liễm, Chu Liễm lại từ chối ý tốt của hắn. Võ nhân điên một khi lâm vào tuyệt cảnh, hung tính lại bộc phát khiến người ta sợ hãi.

Nhưng Ngụy Tiện vẫn khăng khăng muốn thay cho Chu Liễm, phần nhiều là muốn diễn vở kịch “lấy đầu thượng tướng trong vạn quân”, chuyện này hắn am hiểu nhất. Tuy nói quá nửa phải trả giá bằng tính mạng, mới có thể giết chết hoàng tử Lưu Tông Đại Tuyền kia, nhưng Tùy Hữu Biên đã chết hai lần rồi, Ngụy Tiện cảm thấy mình chết rồi sống lại một lần, có thể đổi lấy một trận xung phong sảng khoái, không hề chịu thiệt.

Hơn nữa ở nhà trọ biên thùy mình bảo vệ ở cửa, trên núi này vẫn bảo vệ cửa miếu, chẳng phải đã biến thành một con chó giữ cửa trông nhà sao?

Lúc này Chu Liễm dùng một quyền đánh văng một món linh khí của luyện khí sĩ, thuận thế rút lui, khom người trượt về phía sau, hai nắm tay đã có thể nhìn thấy xương trắng.

Trước khi xông lên đánh giết lần nữa, Chu Liễm nhếch miệng, nhẹ giọng nói với Ngụy Tiện sau lưng:
- Có lòng tốt nhắc nhở ngươi một câu, chết rồi có thể sống lại, chỉ tốn tiền của Trần Bình An kia mà thôi. Có tiếc nuối hay không, phải xem tâm tình của bốn người chúng ta. Nhưng ta khuyên ngươi đừng tùy tiện chết, tạm thời ta không nói được lý do, nhưng trực giác cảm thấy như vậy, có tin hay không là tùy ngươi. Nếu ngươi cảm thấy không sao, cứ đi vòng qua đám ruồi đáng ghét chỉ biết một chút pháp thuật này, giết chết hoàng tử Lưu Tông kia, ta sẽ không ngăn cản ngươi.

Ngụy Tiện giống như không muốn lĩnh tình, hỏi:
- Có thể giúp ta ngăn cản giáp sĩ vào miếu một lúc không?

Một chân Chu Liễm đạp mạnh, thân hình nhanh như sét đánh, chuyển hướng mấy lần, tiếp tục chém giết với những tu sĩ trong quân và giáp sĩ bên cạnh tiếp ứng kia.

Rất dễ thấy, Chu Liễm lão không muốn giúp chuyện này.

Ngụy Tiện dùng một quyền đánh trúng một tên biên quân Đại Tuyền cầm đao chém vào giáp mặt của mình, khiến cho giáp ngực đối phương lõm vào. Thi thể đụng bay một tên đồng đội phía sau, khiến cho tên kia thất khiếu chảy máu, ngã xuống đất không đứng dậy nổi.

Ngụy Tiện tranh thủ quay đầu nhìn Trần Bình An, nói:
- Bắt giặc phải bắt vua trước, ta đi thử nhé?

Trần Bình An gật đầu đồng ý.

Ngụy Tiện hít thở sâu một hơi, nhanh chóng lướt về phía trước, chỉ hơi vòng qua chiến trường chỗ Chu Liễm.

Chu Liễm cười hì hì nói:
- Không nghe lời người già, chịu thiệt ngay trước mắt. Hiếm hoi có một lần lòng dạ Bồ Tát, lại bị người ta xem như gió thoảng bên tai, thế đạo này thật là.

Trần Bình An lại ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về đỉnh núi kia.

Trong ngôi miếu đổ nát, Bùi Tiền đang khoe khoang gia sản với người hoa sen nhỏ, lại lấy hộp gỗ nhỏ đựng đồ cổ kia ra.

Lần đầu tiên cô không hề phòng bị với người hoa sen nhỏ thật thà ngốc nghếch kia. Ngoại trừ Trần Bình An thì nó là kẻ mà Bùi Tiền yên tâm nhất trên đời này.

Có điều người hoa sen nhỏ lại không tập trung, thường nhón chân lên nhìn Trần Bình An ngoài cửa.

Bùi Tiền sầm mặt dạy dỗ:
- Thế nào, không tin tưởng cha ta à? Ngươi đã đứt một cánh tay rồi, mắt còn bị mù sao? Cha ta là ai, sẽ thua sao? Ta nói với ngươi, cho dù một ngày nào đó Bùi Tiền ta biến thành kẻ ngốc không thích bạc nữa, cha ta cũng sẽ không đánh thua người khác.

Vẻ mặt người hoa sen nhỏ ngỡ ngàng. Giữa hai người có quan hệ gì? Nó vẫn luôn không hiểu cô bé đen nhẻm tính tình xấu xa này rốt cuộc đang suy nghĩ gì.

Lúc này giọng nói của Trần Bình An truyền vào ngôi miếu đổ nát:
- Dùng nhánh cây chép sách luyện chữ.

Bùi Tiền ngồi dưới đất giống như bị sét đánh, lén lút vỗ đầu người hoa sen nhỏ một cái, không dám đánh mạnh, sợ năm trăm chữ biến thành một ngàn chữ. Sau đó cô đứng dậy cầm gậy leo núi, viết văn chương thánh hiền lên đất. Mỗi khi cô viết một chữ, đứa nhóc lại nhảy một cái, chui vào trong đất, sau đó ló đầu ra bên cạnh chữ kia, cười khanh khách.

Bùi Tiền liên tục liếc xéo, nghĩ thầm trên đời sao lại có vật nhỏ nhàm chán như vậy, chắc không phải là một đứa ngốc đấy chứ? Ài, sau này vẫn nên nói chuyện với Trần Bình An, bán nó đi lấy tiền, mua cho cô một quyển sách mới cũng được.

Trên đỉnh núi, thủy yêu sông Mai xoa tay, nóng lòng muốn thử, nói:
- Hay là ta xuống luyện tập một chút?

Vương Kỳ trầm ngâm không quyết.

Thủy yêu sông Mai nhìn màn mưa, lại nói:
- Qua mười lăm phút nữa, nước mưa này sẽ nhỏ đi. Đến lúc đó cho dù ngươi cầu xin, ta cũng lười ra tay. Ngươi đừng quên lần này ta xuất hiện ở đây, vốn không phải là để giúp ngươi giết người, chỉ là giúp chủ nhân nhà ta quan sát tình hình mà thôi. Sau khi xong chuyện chỉ cần lấy hồ lô nuôi kiếm trên thi thể Trần Bình An, sẽ có thể phủi mông rời đi.

Đương nhiên, thực ra hắn còn phải giúp chủ nhân tìm kiếm món bảo bối có thể che giấu thiên cơ kia. Còn làm cách nào để tìm thì có huyền cơ khác.

Một quân tử thư viện nho nhỏ đã rời xa chính đạo như Vương Kỳ, vốn không có tư cách biết được chuyện bí mật này.

Thủy yêu sông Mai lặng lẽ dời mắt đi, nhìn Lư Bạch Tượng tay cầm đao hẹp.

Vương Kỳ cẩn thận suy nghĩ, sau đó gật đầu nói:
- Ra tay thì được, nhưng đừng hiện ra chân thân. Nếu không sau chuyện ta không thể giao phó với thư viện Đại Phục, vị sơn chủ kia cũng không dễ gạt.

Thủy yêu sông Mai cười nhạo nói:
- Chuyện này còn không đơn giản sao? Cứ nói là thủy yêu sông Mai ta bị ngươi điểm hóa, bỏ ác theo thiện, muốn xin ngươi và triều đình Đại Tuyền một miếu thờ thủy thần, cho nên bằng lòng ra sức, dựa vào công lao đổi lấy một thân phận chính thống.

Vương Kỳ cười khổ nói:
- Những lời này nhìn như hợp tình hợp lý, hoàng đế Lưu Trăn có lẽ sẽ tin, nhưng sơn chủ thư viện chắc chắn sẽ không tin. Được rồi, cứ làm theo lời ta nói, nhất định đừng dùng chân thân yêu tộc đấu với Trần Bình An. Ngươi chỉ cần ép Trần Bình An lộ ra một chút sơ hở...

Vương Kỳ dừng lại, tràn đầy sát ý, trầm giọng nói:
- Ta muốn hắn hoàn toàn biến mất ở đây.

Thủy yêu sông Mai bĩu môi nói:
- Được rồi, hi vọng ngươi nói được thì làm được, có thể đánh chết Trần Bình An đang chờ hai ta dâng đến cửa kia. Đừng là công phu mồm mép gì đó...

Nói đến đây, hắn lại cười ha hả:
- Thiếu chút nữa đã quên, công phu mồm mép của người đọc sách các ngươi, vốn là lợi hại nhất thế giới này. Thất kính, thất kính.

Vương Kỳ không chấp nhặt với yêu vật mọi rợ này.

Thủy yêu sông Mai hoàn toàn không quan tâm bên phía ngôi miếu đổ nát có phát giác được động tĩnh hay không, sải bước ra, mỗi bước đều đạp cho ngọn núi rung động. Trong nháy mắt hắn nhảy ra khỏi vách núi, vẽ một vòng cung giữa không trung, cuối cùng ầm ầm đáp xuống, phát ra tiếng vang to lớn.

Vương Kỳ khẽ thở dài một tiếng, vẻ mặt ưu sầu.

Kẻ kết thành kim đan, mới ngang hàng với ta. Có điều hoa tàn thì ít bướm, cỏ cây có tươi có khô, trăm cay ngàn đắng sở hữu một viên kim đan cũng có lúc ảm đạm.

Với học vấn của Vương Kỳ lão, còn chưa thi thố được hoài bão, làm sao có thể chết? Nhất là luyện khí sĩ Kim Đan, càng hiểu rõ về đại nạn sinh tử hơn những người thường vô tri vô giác kia.

Chuyện đếm ngày tháng chờ chết, giày vò biết bao.

Tới rồi.

Dưới chân ngọn núi cao vút kia bị thủy yêu cường tráng gây ra động tĩnh lớn như vậy, Trần Bình An không phải kẻ điếc, dĩ nhiên nghe được rõ ràng.

Tay trái hắn cầm cành khô tiện tay nhặt lên, tay phải vỗ vào hồ lô nuôi kiếm một cái. Mùng Một và Mười Lăm từ trong hồ lô lướt ra, biến mất không thấy.

Tay phải hắn co vào trong tay áo, nhón lấy một lá bùa chất liệu vàng óng. Đó là bùa bảo tháp trấn yêu được Chung Khôi vẽ bằng bút Tiểu Tuyết.

Giấy bùa quý hiếm này là giấy phong lôi, hoa văn dưới đáy là long trảo triện, một trong ba lá bùa vàng óng mà Chung Khôi tặng cho Trần Bình An.

Mặc dù Trần Bình An tạm thời không biết thân phận đối phương, nhưng thế sự lại trùng hợp như vậy. Một lá bùa trấn yêu được vẽ ở phủ Bích Du, vừa lúc dùng để trấn giết một thủy yêu sông Mai, đúng là thiên lý tuần hoàn, báo ứng chuẩn xác.

Còn như Mùng Một và Mười Lăm, là sau khi Trần Bình An sử dụng bùa bảo tháp trấn yêu, trước khi xuất kiếm với kẻ địch, sẽ dùng để ngăn cản quân tử Vương Kỳ trên đỉnh núi cứu viện.

Quân tử Vương Kỳ đứng trên đỉnh núi, trong lòng cảm khái. Quả thật là ý niệm vừa sinh, phân ra thần ma. Hi vọng lần này vây giết thuận lợi, sau khi lấy được khẩu quyết tiên nhân hướng tới đại đạo kia, lão sẽ không để ý tới ân oán thế tục nữa, dốc lòng tu hành. Cuối cùng có một ngày sẽ trở thành phó sơn chủ thư viện, đến lúc đó lại bù đắp một chút khí vận sông núi cho vương triều Đại Tuyền là được.

---------

Một vị đạo sĩ trẻ tuổi đội mũ hoa sen, không ngự gió đi xa, lại nhiều lần rút đất thành tấc, rất nhanh rời khỏi biên cảnh vương triều Đại Tuyền, đi tới Bắc Tấn. Hắn tiếp tục đi về phía nam, lựa chọn rừng núi sông hồ yên tĩnh xa xôi, im hơi lặng tiếng, cuối cùng dừng lại ở một ngọn núi, thân hình biến mất.

Dưới lòng đất lại có một thế giới khác, dường như là một con đường cổ bị chôn vùi. Con đường cổ uốn lượn này có rất nhiều ngã rẽ, nhưng lúc hắn lựa chọn phương hướng lại không hề do dự.

Trên đường đi cảnh tượng dưới lòng đất âm trầm hoặc tráng lệ, đều không thể khiến đạo sĩ trẻ tuổi dừng lại chút nào. Cuối cùng hắn đi tới trước một “sơn môn” cực kỳ đổ nát, tấm biển xiêu vẹo đã vỡ non nửa, chỉ còn lại ba chữ “Cung Độc Biệt”. Khi hắn bước vào trong đó, một luồng kiếm khí nhỏ bé chợt hiện lên rồi đột nhiên biến mất.

Khắp nơi là vách nát tường xiêu, đạo sĩ trẻ tuổi chậm rãi bước đi.

Trấn Phi Ưng, phủ Bích Du, trấn Hồ Nhi.

Ngoại trừ nhà trọ của Cửu Nương, hai địa phương khác đều không phải là nơi quá quan trọng. Nói chuẩn xác là trấn Phi Ưng đã từng cực kỳ quan trọng, nhưng hôm nay đã là chuyện cũ như mây khói, khiến hắn không muốn nhớ tới.

Hắn không muốn cắm liễu trên đường du lịch Đồng Diệp châu, còn như cuối cùng có thành bóng mát hay không, vị đạo sĩ trẻ tuổi này vốn không để ý.

Trong mưu đồ Đồng Diệp châu mà hắn chủ trì, hai đại yêu ở Phù Kê tông và núi Thái Bình mới là mấu chốt. Nhưng hắn lại phát hiện, có một kẻ không biết lai lịch, lại nhiều lần xuất hiện trên “đại đạo” mà hắn đi qua.

Một lần là trùng hợp, hai lần vẫn là trùng hợp, vậy ba lần thì sao?

Phải cẩn thận, không thể sơ suất khiến cho chân thân ở quê hương dùng một dãy núi làm gối đầu, hồn phách bị tổn hại quá nghiêm trọng, mấy trăm năm không thể tỉnh lại. Đến lúc đó chẳng phải sẽ bỏ lỡ đại nghiệp tranh bá mở rộng lãnh thổ vạn năm chưa từng có? Còn làm sao mưu cầu một địa bàn màu mỡ không thể tưởng tượng cho con cháu gia tộc?

Trong lòng hắn không ngừng nhắc nhở mình như vậy.

Phía cuối cung điện bỏ hoang là một kiến trúc cũ kỹ, giống như một đài khóa rồng viễn cổ. Có một con vượn trắng quần áo rách rưới, cả người đầy vết máu đang ngồi xếp bằng, khí tức hung ác trên người không thể che giấu. Nhưng những luồng kiếm khí tà ác ngưng tụ như thực chất kia, mỗi khi muốn bay ra khỏi bệ đá to lớn, sẽ bị từng tia sét trắng đột ngột xuất hiện đánh cho không còn bóng dáng.

Chính là vượn trắng đeo kiếm núi Thái Bình chạy trốn đến đây, chỉ là hôm nay đã không còn “đeo kiếm” nữa.

Con vượn già khàn giọng hỏi:
- Sao lại tới đây tìm ta? Không sợ hai chúng ta đều chết ở đây à?

Đạo sĩ trẻ tuổi đi tới ven rìa đài khóa rồng, cũng không bước lên bậc thang, mỉm cười nói:
- Yên tâm, ở quê nhà có một lão già, đã sớm khẳng định ngươi là một kẻ có phúc vận, không chết được.

Con vượn già hỏi:
- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

Nó liếc nhìn đối phương mặc đạo bào đội mũ hoa sen, thật sự càng nhìn càng phải kiềm chế cảm xúc.

Năm xưa gã này không biết làm thế nào thay hình đổi dạng, dùng thân xác của một thiếu niên đã mất đi ký ức, được một tu sĩ Kim Đan núi Thái Bình nhìn trúng dẫn lên núi. Sau đó hắn lại giấu trời qua biển, xâm nhập vào tổ sư đường, còn lấy được một miếng ngọc bài đích truyền. Trước nữ đạo sĩ Hoàng Đình, hắn là thiên tài tu đạo của núi Thái Bình được kỳ vọng nhất, có khả năng bước vào cảnh giới Ngọc Phác, phá vỡ cục diện nho vẫn còn xanh.

Tốc độ hắn bước vào Kim Đan và thuận thế phá vỡ vách chắn Nguyên Anh, ngay cả tổ sư đường núi Thái Bình cũng cảm thấy kinh ngạc. Bọn họ không tiếc tìm cho hắn một món trọng khí che giấu thiên cơ, đề phòng Đồng Diệp tông và Ngọc Khuê tông nảy sinh ác ý.

Sau khi còn trẻ đã thành công bước vào Nguyên Anh, trên đường tu hành hắn vẫn luôn dốc sức trảm yêu trừ ma, danh tiếng rất tốt. Có một ngày không biết là cảm thấy thời cơ đã chín muồi, hay là đột nhiên mở mang đầu óc, hắn đã tìm đến vượn trắng trong giếng giam, lộ ra thân phận kinh người. Sau đó hắn ra lệnh cho vượn trắng đeo kiếm vốn là cung phụng trấn sơn, cố ý thả một đại yêu ở tầng dưới cùng giếng giam.

Sau trận chiến cả hai đều thiệt, nguyên thần tổn thương. Một địa tiên chưa tới trăm tuổi, lại rơi vào tình cảnh gần đất xa trời, sinh cơ sa sút, cực kỳ mục nát, còn ảm đạm hơn lão Nguyên Anh ngàn tuổi.

Sau đó Nguyên Anh trẻ tuổi dùng lý do “trời không tuyệt đường người”, xuống núi du lịch, cuối cùng chém giết thảm thiết với một tu sĩ Kim Đan Phù Kê tông. Tu sĩ Kim Đan kia bất chấp mất đi cơ hội chuyển thế, gọi tới một phân thân ma đầu viễn cổ. Cuối cùng Nguyên Anh trẻ tuổi hài cốt không còn.

Miếng ngọc bài tổ sư đường núi Thái Bình đã mất, trọng khí che giấu thiên cơ cũng bị hủy.

Vị đạo sĩ trẻ tuổi có thiên phú nhất núi Thái Bình năm xưa, ngồi trên bậc thang, quay lưng về phía vượn trắng, mỉm cười nói:
- Chung Khôi và Hoàng Đình nhất định phải chết. Đặc biệt là Chung Khôi, nếu hắn không chết, không chỉ đơn giản là Nho gia tương lai có thêm một đại tế tự học cung. Đại chiến qua đi, sinh linh đồ thán, tất nhiên sẽ đến phiên ma quỷ âm vật hoành hành thiên hạ. Ở quê hương chúng ta có một lão già, vừa lúc rất giỏi chuyện này. Nếu Nho gia có Chung Khôi, đến lúc đó trong trận doanh chúng ta, có thể sẽ chết thêm mấy người như ngươi.

Hắn giơ lên cánh tay cao, vươn ra ba ngón tay, nhấn giọng nói:
- Ít nhất là vậy.

Sau đó hắn vươn ra hai ngón tay còn lại, mỉm cười nói:
- Thật ra là chừng này, vừa rồi chỉ sợ hù dọa ngươi thôi.

Vượn trắng xì mũi coi thường, dĩ nhiên không tin. Năm người giống như mình, đó là năm kiếm tu cảnh giới thứ mười hai. Chung Khôi đã bị mình dùng ba chiêu lấy mạng, có bản lĩnh này sao?

Hai tay đạo sĩ trẻ tuổi nhẹ nhàng phủi đầu gối, nói:
- Hôm nay ngươi ẩn nấp làm chuột, dù sao cũng có một chút hi vọng. Còn tên ở Phù Kê tông, khiến cho mưu đồ của ta thất bại, đáng kiếp bị người ta truy sát đến biển. Vận mệnh của hắn kém hơn ngươi quá nhiều, cho dù vào biển cũng khó thoát khỏi cái chết. Bây giờ chỉ xem hai kẻ chậm rãi đuổi theo, ai có thể nhặt được món hời này mà thôi.

- Có điều tu vi cảnh giới thứ mười hai, một kích trước khi chết, không chừng có thể kéo một người chôn theo. Sau khi về đến quê nhà, ta sẽ không tính toán với con cháu của hắn quá nhiều.

Vượn trắng nhíu mày nói:
- Vị thánh nhân Nho gia trấn giữ màn trời Đồng Diệp châu còn không thể tìm được ta. Muốn tìm ra ngươi chẳng phải càng khó khăn hơn, vì sao ngươi phải vội vã rời đi?

Người kia là một trong bảy mươi hai tượng thần thánh nhân Văn miếu, có nhiệm vụ giám sát xu thế ở Đồng Diệp châu. Trong mắt của y, hình ảnh của luyện khí sĩ năm cảnh giới trung, tông sư võ đạo và đế vương tướng soái nhân gian, chỉ giống như những đốm lửa chi chít ở nhân gian.

Ngay cả trận chiến ở núi Thái Bình, thánh nhân cũng chỉ có thể nhìn thấy hai chùm sáng hơi lớn nổ ra. Sau đó mới vận dụng thần thông, ánh mắt nhìn xuống núi Thái Bình.

Thần tiên quan sát núi sông không dễ dàng, giữa nước và nước, châu và châu, cũng có những vách chắn tự nhiên vô hình.

Trên đỉnh núi Tuệ, lão tú tài yêu thích đệ tử cuối cùng của mình như vậy, cũng chỉ có thể bấm quyết suy diễn mà thôi.

Nếu có vật luyện hóa để đối phương mang theo bên cạnh thì khác, muốn tìm được người này sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nhưng nếu đối phương có vật che giấu thiên cơ thì lại khó như lên trời.

Hai tay đạo sĩ trẻ tuổi ôm sau đầu, ngả người về phía sau, dựa lưng vào bậc thềm, nói:
- Vì không muốn núi Thái Bình tìm được chiếc mũ hoa sen tổ sư đường trên đầu, ta đã chủ động làm hỏng cấp bậc của nó. Lẽ ra có thể chống đỡ thêm năm sáu chục năm, nhưng bây giờ thánh nhân Nho gia vốn hoạt động trên trời năm này qua năm khác, lại đi xuống nhân gian trước thời hạn, vậy thì không dễ nói.

- Vị thánh nhân phụ tế Văn miếu kia tất nhiên sẽ tìm được ta. Trước khi hắn tìm được, ta nhất định phải làm thêm vài chuyện. Mưu đồ đã thất bại, sai lệch không ít so với dự tính ban đầu, dù sao cũng phải khiến bọn chúng mắc nghẹn một chút. Chẳng hạn như giết Trần Bình An, lại giết Hoàng Đình, không vội, phải xem tình hình đã.

Vượn trắng im lặng, những âm mưu này thật sự không phải sở trường của nó.

Đạo sĩ trẻ tuổi mỉm cười nói:
- Chỉ khi bị tìm ra, ta mới có thể giữ lại một chút phần thắng. Đương nhiên không thể để bọn chúng tìm được quá dễ dàng, nếu không Nho gia sẽ hoài nghi. Nhất định phải khiến cho vị nho thánh kia tìm được vất vả một chút, mới không có sơ hở, để bọn chúng từ từ mò mẫm.

- Người trẻ tuổi tên là Trần Bình An kia, hoặc là Hoàng Đình sau khi chết, có lẽ sẽ thành đầu mối. Nếu không ta ủ rũ chạy về quê nhà, nhất định sẽ phải nếm mùi đau khổ. Không chừng sẽ bị trục xuất vào trong dãy núi, tự sinh tự diệt, sau đó làm lao dịch cho gã mù kia, thua không còn chút gì. Nghĩ đến chuyện này ta cũng cảm thấy sầu não.

Vừa nghĩ tới lời đồn cổ xưa ở thế giới Man Hoang, vượn trắng cũng cảm thấy sợ hãi.

Đạo sĩ trẻ tuổi tấm tắc nói:
- Quả thật có phần hoài niệm mùi vị quê nhà. Ở chỗ này quá bó tay bó chân, vừa phải đề phòng thánh nhân Nho gia tuần tra trên đầu, còn phải kiêng dè quán chủ Quan đạo quán thần thần bí bí kia, rất vất vả.

- Nếu không có gã quán chủ kia, bố cục của ta ở Đồng Diệp châu sẽ dễ dàng hơn nhiều, không cần phải cố gắng né tránh hắn. Hoàng Đình xem như may mắn, nhờ có vết xe đổ của ta, mới bị vị tổ sư gia tính tình nóng nảy kia ném vào trong đạo quán. Nếu như có thể, thật muốn gặp tên mũi trâu thối tha kia một lần...

Lời nói của hắn chợt im bặt.

Bên phía ngôi miếu đổ nát, Bùi Tiền đột nhiên ôm mắt, lăn lộn dưới đất, giữa kẽ ngón tay giống như có ánh sáng mặt trời mặt trăng bắn ra.

Sau chốc lát, gần đài khóa rồng ở cung Độc Biệt dưới lòng đất, đột nhiên xuất hiện một lão đạo nhân cao lớn, cười nhạt nói:
- Hả?

---------

Trên biển phía tây Đồng Diệp châu, một đại yêu hiện ra chân thân ngàn trượng, gây nên sóng lớn ngập trời, điên cuồng chạy thục mạng. Phía sau có mấy bóng người ngự gió đuổi theo.

Trên biển có một kiếm tu tâm tình bực bội, đã không muốn làm người hộ đạo cho ai, nhưng sâu trong nội tâm lại cảm thấy lo lắng cho cục diện hỗn loạn ở Đồng Diệp châu, sẽ gây họa đến người trẻ tuổi mà Tiểu Tề gởi gắm hi vọng.

Thật sự không muốn hiện thân ở nhân gian, cho nên ngự kiếm trên biển cho khuây khỏa, tả hữu bồi hồi (lưỡng lự không đi).

Vừa lúc kiếm tu tên là Tả Hữu.

Nhìn thấy đại yêu bị thương đã biết điều chạy trốn sang hướng khác.

Nhưng tâm tình của y thật sự tồi tệ, bèn dùng một kiếm chém chết nó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
30 Tháng chín, 2023 04:07
Cái khẩu quyết Đạo gia kia thú vị phết. Về cơ bản ý của nó là đóng chặt thất khiếu ý thức, thu tâm vào bên trong, nhịn ăn uống cho đến khi thân thể hao gầy, chuẩn bị đi chầu diêm vương (thần hồn bị xích sắt của quỷ vật trói đến Phong Đô) rồi mới bắt đầu thọ nhận đồ ăn trở lại, rồi tu hơi thở sao cho nhẹ như lông hồng, cơ thể khinh an là tu thành.
Number
28 Tháng chín, 2023 19:09
Cảm ơn dịch giả. Các đạo hữu mua một ít phiếu ném đề cử ủng hộ dịch giả đi.
fishscreen
25 Tháng chín, 2023 15:51
1400 là do cắt nhỏ một chương ra nhiều phần để đăng, chắc nhiều hơn bản dịch này vài chục chương, mà hình như phải trả phí để đọc thì phải.
Hieu Le
25 Tháng chín, 2023 11:52
ủa, bộ này là dịch lại lần nữa phải không các đạo hữu. thấy có 1 bộ hơn 1400 chương rồi mà
Hieu Le
25 Tháng chín, 2023 10:40
Sao ra chậm vậy…đọc phê quá nhưng cứ phải chờ đợi…có cách nào xem đc nhanh hơn ko vậy??
fishscreen
23 Tháng chín, 2023 20:01
Tiếng Việt có thể dịch nôm na là "tâm ý bất định", "tâm lý thất thường", "sớm nắng chiêu mưa"... hầu hết các chương đều dịch như thế. Còn lần đầu dịch theo nghĩa đen là để người đọc biết rõ câu gốc của nó có nghĩa là gì thôi.
Snail
23 Tháng chín, 2023 01:56
Đang thắc mắc là tại sao bạn dịch truyện không để câu gốc là tâm viên ý mã, dịch ra thành tâm khỉ ý ngựa thì thấy nó ngang ngang sao ấy, tiếng Việt mình ko có câu này thì có thể để Han-Việt cũng đc
Rangnarok
19 Tháng chín, 2023 01:24
đọc phê quá, mới hết 2 chương mà đã ko nhịn dc muốn đọc tiếp.
Rangnarok
19 Tháng chín, 2023 00:13
vào ủng hộ Kiếm Lai bản dịch. truyện này xứng đáng được dịch hay
Nguyễn Mạnh
11 Tháng chín, 2023 01:24
mong là k drop, đọc dịch hấp dẫn vcc
truongcp9009
09 Tháng chín, 2023 11:51
Đùa,cứ thế này làm sao cai đây
Hieu Le
02 Tháng chín, 2023 06:20
kiếm lai chỉ có thể đọc truyện dịch, convert đọc ko thể vô đc
truongcp9009
29 Tháng tám, 2023 23:11
vái đoạn xin được lá hòe của tba chương bao nhiêu nhỉ mấy bác.Tự dưng muốn đọc lại
caokungkap
25 Tháng tám, 2023 19:41
Cố lên nhóm dịch. đợi ngày đến kinh thành thanh long quốc
diggory123
14 Tháng tám, 2023 16:07
K biết có dịch nữa k nhỉ
Nguyễn Mạnh
08 Tháng tám, 2023 10:20
Truyện rất hay
truongcp9009
04 Tháng tám, 2023 00:54
hay
truongcp9009
31 Tháng bảy, 2023 20:14
lại nhai hết chương rồi
Hieu Le
31 Tháng bảy, 2023 07:30
Ra nhanh nhanh nào bác ơi.hóng quá.đọc cover thì k gặm nổi.chờ mỗi bác
truongcp9009
20 Tháng bảy, 2023 19:54
.............waaaaaaaa
Hieu Le
12 Tháng bảy, 2023 17:55
Cảm ơn dịch giả rất nhiều
truongcp9009
30 Tháng sáu, 2023 19:50
Đang vô đánh nhau.Bác dịch tâm lý quá
None3
29 Tháng sáu, 2023 23:21
Cám ơn dích giả rất nhiều. Văn phong bản dịch rất mượt mà
Nguyen Thien Ly
19 Tháng sáu, 2023 08:13
Sao chương thiếu và lộn xộn vậy ta?
truongcp9009
17 Tháng sáu, 2023 18:36
vẫn hóng đều đều.Mỗi chap đều hay
BÌNH LUẬN FACEBOOK