Mục lục
Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết - Thượng Thương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghiêm Thanh Viên mơ mơ màng màng mở to đôi mắt, nhìn xung quanh một vòng.

Nơi cậu ở trông giống như một sân trại nhỏ, với sàn xi măng, một chiếc giường rất đơn sơ, ô cửa sổ nhỏ trong phòng khiến cả ngôi nhà trông tối om.

Trong nhà có một lò sưởi để sưởi ấm cho căn phòng, Nghiêm Thanh Viên kéo quần áo, vẫn là bộ quần áo cậu mặc lúc chạy trốn.

Đây là… Chuyện gì thế này? Cậu đang ở đâu?

Nghiêm Thanh Viên nghe được tiếng than cháy trong lò lửa, xuống giường, nhìn vào gương, cậu vậy mà nghĩ một lúc rằng mình đã du hành xuyên thời gian lần nữa.

Bước ra khỏi cửa, trời bên ngoài sáng sủa, hình như trời đã sáng.

Nghiêm Thanh Viên nhìn thấy có một người đang rèn luyện thân thể trong sân trại, người đó mặc rất ít quần áo vào ngày xuân chưa kịp ấm lên, trông không lạnh chút nào, thể lực của người đó có vẻ rất tốt.

Bóng dáng cao lớn, mái tóc rất ngắn, bóng dáng như vậy hiện lên trong đầu Nghiêm Thanh Viên, cậu lẩm bẩm mở miệng gọi tên của người đó: “Diêm Đàm ơi.”

Diêm Đàm quay đầu: “Tỉnh ngủ rồi?”

Vẻ mặt Nghiêm Thanh Viên rất hoang mang: “Sao anh lại ở đây? Đây là nhà anh sao?”

“Sao có thể.” Diêm Đàm vào phòng đổ nước nóng vào ấm đun nước trên bếp, cởi quần áo trước mặt Nghiêm Thanh Viên, để lộ cơ bắp vô cùng rắn chắc đẹp đẽ kia, vì rèn luyện thân thể nên toàn thân đã đổ mồ hôi nhễ nhại, anh ấy lấy khăn tắm lau sạch người.

“Vậy anh…” Nghiêm Thanh Viên nhìn động tác của đối phương, đầu óc có chút không vận động được.

“Anh thêm bạn Wechat với em, nói sẽ giúp em rời đi.” Diêm Đàm mặc quần áo, áo len đen bó sát người.

Nghiêm Thanh Viên lập tức nhớ tới ảnh đại diện màu đen kia, dần dần lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Em nhìn thấy anh tự nhiên sẽ tin anh, anh có nói sai không?” Diêm Đàm cười, đưa tay kéo quần áo ở trên giường đưa cho Nghiêm Thanh Viên, “Mặc quần áo vào, lát nữa ăn chút gì đó rồi lên đường.”

“Lên đường đi đâu ạ?” Nghiêm Thanh Viên lập tức đi theo Diêm Đàm.

“Đi rời xa phạm vi thế lực của Nghiêm gia.” Diêm Đàm kéo Nghiêm Thanh Viên đến bàn, phát hiện bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn, “Ăn nhanh đi, gia đình này bận việc đồng áng, chúng ta tự mình đi là được.”

“Đây là đâu ạ?” Nghiêm Thanh Viên rất hoang mang.

“Nông thôn, thôn quê, trước không có thôn sau không có cửa hàng, không biết vì sao em ngủ mê không tỉnh lại, anh đành phải tạm dừng lại xem xét tình hình, bây giờ xem ra…” Ánh mắt Diêm Đàm nhìn Nghiêm Thanh Viên với vẻ một lời khó nói hết, “Nghiêm gia bạc đãi em sao? Sao em ngủ như heo vậy?”

“Em…” Nghiêm Thanh Viên nghẹn lời, cũng không biết vì sao mình ngủ lâu như vậy, vậy mà ngủ thẳng đến buổi sáng hôm sau, chẳng lẽ bởi vì hôm trước không ngủ, rồi bởi vì thật sự rời khỏi phạm vi của Nghiêm gia mà đột nhiên yên lòng sao, Nghiêm Thanh Viên cắn môi, hỏi: “Sao anh tìm được em?”

“Trước giờ anh luôn rất dễ dàng tìm được em.” Diêm Đàm cũng không giải thích nhiều.

“Em chưa súc miệng rửa mặt.” Lúc này Nghiêm Thanh Viên mới nhớ tới mình ra ngoài vậy mà không mang theo đồ vệ sinh cá nhân hàng ngày.

“Lúc này đang chạy trốn, tiểu thiếu gia, em nhẫn nại một chút.” Diêm Đàm bưng một ly nước nóng cho Nghiêm Thanh Viên, bỏ thêm chút muối lấy từ bếp bên cạnh, “Tạm chấp nhận súc miệng nha.”

Nghiêm Thanh Viên ngoan ngoãn nhận lấy ly nước, súc miệng rồi phun vào thùng nước bỏ bên cạnh, Diêm Đàm nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên dường như không định làm ầm ĩ lên, chỉ cảm thấy Nghiêm Thanh Viên ngoan ngoãn hơn so với lúc anh rời đi.

“Anh ăn chưa?” Nghiêm Thanh Viên hỏi.

“Cùng ăn.” Diêm Đàm nói.

Nghiêm Thanh Viên bưng cháo loãng lên, mùi vị rất ngon, bánh bao tự làm từ trang trại cũng rất ngon, mặc dù đồ ăn kèm chỉ là dưa muối nhưng bản thân hương vị thơm ngon của dồ ăn đã khiến cậu cảm thấy khá hơn, cảm giác ngon miệng ngoài ý muốn ăn nhiều hơn.

Nghiêm Thanh Viên từ nhà vệ sinh của trang trại trở lại, nhìn thấy Diêm Đàm nhét bánh bao vào túi nhựa, chớp đôi mắt hỏi: “Cái này còn có thể mang đi được không?”

“Dùng tiền mua, vì sao không thể mang đi?” Diêm Đàm lại dùng túi nhựa thứ hai đựng không ít dưa muối, “Đi đường sẽ rất lâu, thứ này sẽ giúp em no.”

Nghiêm Thanh Viên gật đầu, lại bẻ một miếng bánh bao bỏ vào miệng, dáng vẻ kia một chút cũng không có khí chất của tiểu thiếu gia quý tộc trước kia.

“Chúng ta sẽ đi đâu?”

“Ngoài phạm vi thế lực của Nghiêm gia.” Diêm Đàm nói.

“Còn có nơi như này ạ?” Nghiêm Thanh Viên trợn tròn mắt.

“Bọn họ cũng đâu phải hoàng đế đâu.” Diêm Đàm dở khóc dở cười, rốt cuộc Nghiêm gia này ở trong lòng Nghiêm Thanh Viên bị ma hóa đến mức nào?

Nghiêm Thanh Viên chớp mắt, nhìn Diêm Đàm.

Diêm Đàm vẫn là gương mặt bình thường đến không thể bình thường hơn, sau khi mặc quần áo để ngăn cơ bắp cực kỳ có cảm giác xâm lược kia thì thật sự không có gì đặc biệt.

Nhưng bây giờ, sau khi Nghiêm Thanh Viên thoát khỏi Nghiêm gia, sự tồn tại của Diêm Đàm lại khiến Nghiêm Thanh Viên an tâm nhất.

“Sao anh lại giúp em?” Cậu biết Diêm Đàm là bởi vì được thuê nên mới trở thành vệ sĩ của cậu, “Em không có tiền cho anh.”

Tim Diêm Đàm đập lỡ một nhịp, thiếu niên trước mắt ngẩng đầu nhìn anh ấy, trong ánh mắt lộ ra một chút yếu ớt và hoang mang.

Diêm Đàm thở dài trong lòng, đừng như vậy, thật đúng là yêu nghiệt mà.

“Đừng hỏi nữa, em hỏi anh lại hối hận.”

Nghiêm Thanh Viên lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, dưới sự hoài nghi của Diêm Đàm lộ ra một nụ cười có chút ngốc nghếch.

Diêm Đàm chỉ cảm thấy trái tim đập loạn nhịp, sau đó biệt nữu* quay đầu che mặt, anh ấy thật sự không biết làm như vậy có đúng hay không.

*Nghĩ một đằng nói một nẻo, che giấu suy nghĩ thật của bản thân.

Tiểu thiếu gia từng cao cao tại thượng thân phận chênh lệch giờ đây lại hoàn toàn trở thành một thiếu niên có thể mặc cho người ta nắm bắt, thân phận thay đổi đã cho anh một bước đột phá với những tình cảm giấu kín trong lòng.

Diêm Đàm biết anh ấy đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống cô độc của Nghiêm Thanh Viên, là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, với thân phận như vậy Nghiêm Thanh Viên tất nhiên sẽ sinh ra hảo cảm với anh ấy.

Mà anh ấy… Thật sự nhắm vào điểm này.

Nghiêm Thanh Viên không biết nguyên nhân Diêm Đàm xuất hiện, cũng không biết anh ấy xuất hiện như thế nào, nhưng cậu không muốn hỏi nhiều, thật ra Nghiêm Thanh Viên sợ cuộc sống một mình và lang thang khắp nơi.

Lúc rời đi Diêm Đàm thậm chí còn không khóa cửa, Nghiêm Thanh Viên rất kinh ngạc mở to hai mắt: “Vì sao không khóa cửa?”

“Ở nơi như này, ngay cả thứ giá trị để trộm cũng không có, không cần phải khóa cửa.”

Nghiêm Thanh Viên trông mong nhìn cánh cửa khép hờ, cánh cửa kia giống như sắp sập xuống, quả thật là khóa hay không khóa cũng không sao.

Thì ra… Còn có thể không khóa cửa sao?

Nghiêm Thanh Viên chú ý tới chiếc xe Diêm Đàm lái thật ra là chiếc xe hôm qua cậu vừa mới ngồi, sửng sốt trong chốc lát, đột nhiên nhận ra: “Lẽ nào, người ngồi ở ghế phụ ngày hôm qua là anh sao?”

Cái người từ đầu tới cuối không nhìn kỹ mặt, an tĩnh ngồi ghế phụ không nói một tiếng, là Diêm Đàm hả?

“Cách nghĩ của của em không tệ, cũng có mưu lược, nhưng nếu thật sự dựa vào em, muốn ra khỏi thành phố thì rất khó.” Diêm Đàm khởi động xe, trên con đường gồ ghề xe cộ xóc nảy, Nghiêm Thanh Viên cũng đi theo lắc trái lắc phải.

“Anh vẫn luôn giúp em sao?” Nghiêm Thanh Viên nhớ tới tài xế có kỹ năng lái xe siêu tốt và trông có chút kỳ lạ.

Diêm Đàm không nói gì, chỉ tùy ý lấy thuốc lá ra, ngậm trong miệng đột nhiên nhớ tới thiếu niên còn ngồi ghế phụ, chần chừ nửa ngày cuối cùng cũng không châm lửa.

Ven đường còn có người chặn xe đi nhờ, khi bọn họ dừng lại Diêm Đàm luôn yêu cầu Nghiêm Thanh Viên đeo khẩu trang.

Chẳng qua đều là khách qua đường, hy vọng có thể cho họ đi nhờ, Diêm Đàm còn rất quen đường quen nẻo thảo luận với hành khách giá cả đưa người đến thị trấn gần đây.

Diêm Đàm và Nghiêm Thanh Viên đã đi trên đường trong nhiều ngày liên tiếp, vào ban đêm sẽ tìm nhà trọ ở các thị trấn gần đó không cần giấy tờ tùy thân, từ thị trấn đến nông thôn, đây là lần đầu tiên Nghiêm Thanh Viên biết Diêm Đàm thật sự giống như một người vạn năng gì cũng biết.

Biết nên nói chuyện thế nào, biết nên làm thế nào để hòa nhập với đám đông, biết làm thế nào để không bị chú ý, nói tiếng địa phương từ các nơi khác nhau để nói chuyện với người khác, thậm chí theo một số xe lớn lẻn qua các trạm thu phí.

Anh ấy quả thực… Không gì không làm được.

Nghiêm Thanh Viên chưa bao giờ hiểu rõ Diêm Đàm, nhưng giờ phút này Nghiêm Thanh Viên mới biết được Diêm Đàm rất hay thay đổi, sự bình thường của anh ấy đều bởi vậy mà trở thành đặc điểm, nếu như có thể, anh ấy có thể dung nhập vào bất kỳ một chỗ nào, không có bất kỳ cảm giác không hợp nào.

Lộ trình này vô cùng rộng lớn, Nghiêm Thanh Viên nhìn thấy phong cảnh bên đường mà trước giờ cậu chưa từng chú ý.

Đến điểm dừng chân, cả hai vào một nhà hàng, Diêm Đàm cúi đầu hỏi: “Tiểu thiếu gia, em ăn gì?”

Nghiêm Thanh Viên lắc đầu: “Em không phải tiểu thiếu gia.”

Diêm Đàm sửng sốt, mím môi biết rằng quả thật là như vậy, nhưng trong khoảng thời gian ngắn anh ấy không biết nên gọi là gì mới tốt.

“Có thể gọi em là Viên Viên.” Nghiêm Thanh Viên nói.

Diêm Đàm nghe thấy cái tên quen thuộc thường được người khác gọi này, tâm trạng có chút phức tạp: “Viên Viên, em muốn ăn gì?”

Nghiêm Thanh Viên dựa vào quầy, hỏi: “Có mì gói không?”

“Em còn chưa ăn ngán?” Diêm Đàm kinh ngạc nói.

Những ngày này, thứ họ ăn trên xe phổ biến nhất là mì gói, điều đáng kinh ngạc nhất là Nghiêm Thanh Viên còn yêu cầu mua tất cả mì ăn liền, trực tiếp dùng mì để ăn liền, nói cùng một trọng lượng sẽ rẻ hơn.

“Bây giờ phải tiết kiệm tiền một chút, đổ xăng và phí đi đường rất đắt.”

“Thỉnh thoảng một lần cũng không sao.” Diêm Đàm nói.

“Em… Em thật sự không đem nhiều tiền như vậy.” Nghiêm Thanh Viên lặng lẽ nắm chặt áo.

Diêm Đàm giật mình: “Tiền gì?”

Ánh mắt của Nghiêm Thanh Viên rõ ràng rất sợ hãi*: “Anh giúp em, nhất định phải trả thù lao.”

*无措 (Vô thố): Vô phương ứng đối. Miêu tả cực kì sợ hãi.

Diêm Đàm là người lấy tiền làm việc, mặc dù đến bây giờ vẫn chưa từng đề cập đến vấn đề tiền bạc, nhưng khi đến thành phố cậu sắp định cư, cậu nhất định sẽ trả cho Diêm Đàm một khoản tiền lớn, dù sao đây cũng là người mà Nghiêm Trạch Thanh thuê với giá cao, có trời mới biết mấy ngày nay ở trên đường Nghiêm Thanh Viên rốt cuộc nơm nớp lo sợ đến mức nào.

Diêm Đàm: “… Em luôn nghĩ rằng anh sẽ đòi tiền của em hả?”

Nghiêm Thanh Viên chớp đôi mắt, gật đầu.

Diêm Đàm đột nhiên cảm thấy đầu rất đau, anh ấy vô thức rút điếu thuốc ra muốn châm lửa, nhưng rồi không làm vậy nữa.

Lại nghe thấy tiểu thiếu niên dùng ánh mắt trông mong nói: “Không sao đâu, anh hút thuốc đi, em không phải là một ông chủ không văn minh*.”

*开明 (Khai minh): Khai sáng; văn minh; tiến bộ; thông suốt; mang màu sắc dân chủ; giải thoát khỏi sự ngu dốt, mê tín; trao thêm kiến thức hoặc thông tin cho ai.

Diêm Đàm ngậm điếu thuốc trong miệng nói: “Em đừng nói chuyện, đầu anh đau.”

Diêm Đàm nhìn menu, ngẫu nhiên gọi một tô mì và một dĩa cơm sườn, hai người ngồi trong nhà hàng, Diêm Đàm mới cảm thấy khá hơn.

Nhìn thiếu niên ngồi nghiêm chỉnh trước mặt chậm rãi hỏi: “Em mang theo bao nhiêu tiền?”

“Rất ít.” Nghiêm Thanh Viên chột dạ nói, quả thật không nhiều lắm, nhưng cũng miễn cưỡng đảm bảo cho cậu vừa đủ ba tháng tiền sinh hoạt, chỉ là không ngờ vậy mà lại bị Diêm Đàm mang đi, dọc đường đi nhìn các loại tiêu xài của Diêm Đàm tràn đầy lo lắng.

“Em có biết anh đắt thế nào không?” Diêm Đàm cảm thấy ý tưởng thuê mình của Nghiêm Thanh Viên quả thực là một ý nghĩ kỳ lạ.

Hai má Nghiêm Thanh Viên lập tức đỏ bừng, đương nhiên cậu biết thuê Diêm Đàm sẽ cần bao nhiêu con số không, nhưng… Nhưng cậu chỉ mới bình tĩnh lại gần đây, lúc này không biết nên từ chối thế nào.

“Em… Em sẽ đi làm trả lại anh.” Nghiêm Thanh Viên lắp bắp nói.

Diêm Đàm nhướng mày: “Đi làm một tháng em có thể kiếm được bao nhiêu?”

Nghiêm Thanh Viên xấu hổ cúi đầu: “Em… Em có thể đi giao đồ ăn, làm nhà phân phối… Mỗi tháng nếu làm việc chăm chỉ hơn có thể nhận được hơn 6000 tệ.”

Cuối cùng Diêm Đàm cũng không nhịn được châm một điếu thuốc lá, 6000, thiếu niên này vậy mà thật sự làm bài tập về nhà*.

*Nguyên văn là 功课, mà cứ thấy nó kỳ kỳ hổng hợp sao ớ (T_T)

“Vậy em nghĩ tiền lương của em trong bao lâu mới có thể trả hết tiền thuê anh?” Diêm Đàm hỏi.

“Mấy… Mấy năm… Mười mấy năm…” Giọng Nghiêm Thanh Viên càng ngày càng nhỏ, gần như muốn chôn vùi mình.

Diêm Đàm thở ra một ngụm khói, khuôn mặt bị khói bao quanh, nhìn thiếu niên trước mặt, thật sự cả người vô lực.

Đây rốt cuộc là không biết tự lượng sức mình tới mức nào mới có thể cho rằng tiền đi làm thuê có thể thuê được anh ấy?

Cho dù không cần mũi đao lúc nào cũng dính máu để tránh mưa bom bão đạn, nhưng cũng phải chuẩn bị tốt mọi thứ để cướp người trong tay Nghiêm gia, cái giá mà anh ấy phải trả từ đầu đến cuối cực kỳ đắt đỏ, chỉ sợ là con số thiếu niên rỗng túi này bây giờ nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Diêm Đàm cũng cảm thấy anh ấy có lẽ điên rồi.

Thứ tình cảm này, thật sự có thể khiến cho người ta làm rất nhiều chuyện khó hiểu.

Đồ ăn đã dọn lên, Diêm Đàm đẩy dĩa cơm sườn còn thơm mùi thức ăn đến trước mặt Nghiêm Thanh Viên: “Ăn.”

Dường như Nghiêm Thanh Viên có chút ngượng ngùng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, có chút do dự.

Nhưng Diêm Đàm đã lấy đũa dùng một lần bắt đầu ăn từng ngụm lớn, thành thật mà nói… Diêm Đàm ăn cũng rất phóng khoáng.

Nghiêm Thanh Viên nhìn đồ ăn trước mặt, nuốt nước miếng.

Thôi kệ đi…

Nợ nhiều cũng chai mặt*.

*债多不压身 Nợ nhiều rồi nợ thêm nữa cũng chẳng sao, tiếng xấu sẵn rồi, xấu thêm chút nữa cũng không sao.

Diêm Đàm ăn mấy ngụm đã xong tô mì, đối với người từ trước đến nay sẽ không lãng phí thời gian ăn uống, anh ấy tất nhiên sẽ không ăn quá chậm, sau khi ăn xong anh ấy ngẩng đầu liền nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên đang nhai kỹ nuốt chậm.

Cho đến giờ Nghiêm Thanh Viên dường như luôn không hài lòng với cách ăn của cậu, có vẻ như là do người nhà, nhưng theo anh ấy thấy Nghiêm Thanh Viên khi ăn rất đáng yêu.

Đồ ăn trong miệng vẫn chưa nuốt hết đã ăn miếng tiếp theo, giống như hamster hận không thể chứa tất cả thức ăn, hơn nữa… Ăn cũng rất nhiều.

Trong khoảng thời gian này e rằng thiếu niên ăn không đủ no, nếu như không phải những cái bánh bao kia lót bụng cho thiếu niên này, không chừng đã có thể trực tiếp hát chiếc bụng đói*.

*Thật ra nguyên văn là 山歌: Sơn ca (ca hát dân gian, lưu hành ở khu vực miền núi phía nam, Trung Quốc) nhưng mà mình không hiểu hát sơn ca thì có liên quan gì tới đói nên mình sửa lại chiếc bụng đói thành bài tiếng việt mình á, nếu mọi người ko chịu thì mình đổi lại cho giống nguyên văn nha, không thì góp ý cho mình hay hơn sửa cũng đc:3

Nhìn thiếu niên trước mặt ăn rất vui vẻ, Diêm Đàm hừ nhẹ một tiếng cười từ trong miệng, một tiếng cười này không có bất cứ ai nghe được.

Nghiêm Thanh Viên vẫn luôn ăn mì gói và bánh bao, bây giờ có thể được ăn cơm đối với cậu mà nói thật sự rất ngon, ăn sạch dĩa không còn một hạt cơm.

“Đi mua ít đồ ăn dự trữ, chuyến đi tiếp theo chắc còn dài lắm.” Diêm Đàm đứng dậy thanh toán rồi rời đi, Nghiêm Thanh Viên đi theo phía sau Diêm Đàm, nhìn bờ vai rộng lớn của Diêm Đàm, ngoan ngoãn đi theo.

Diêm Đàm quay đầu lại có thể nhìn thấy thiếu niên đi theo phía sau anh ấy, trong đôi mắt tròn tròn đều là bóng dáng của anh ấy, vào khoảnh khắc ấy Diêm Đàm nghe thấy tiếng trái tim mình đập loạn nhịp.

Có loại suy nghĩ kỳ lạ đang lan tràn, thiếu niên không nơi nương tựa, chỉ có thể ỷ lại anh ấy…

Diêm Đàm lập tức quay đầu lại không nhìn nữa, ngừng suy nghĩ những ý nghĩ hỗn loạn đó.

“Nếu mua đồ ăn dự trữ, những thứ này không tốt, lương khô* là tốt nhất, còn có thể có hương vị khác nhau.” Nghiêm Thanh Viên nhìn Diêm Đàm chọn mua rất nhiều thứ dùng để làm đồ ăn vặt, nói.

*压缩饼干: Lương khô hay bánh lương khô là một loại thức ăn tổng hợp được làm sẵn và ép khô thành bánh với thành phần chủ yếu là chất bột và đường, có mùi vị thơm ngon, thích hợp cho mọi đối tượng sử dụng. Đây là loại thực phẩm khá an toàn và có thể dự trữ lâu dài để ăn dần, dễ bảo quản và sử dụng đơn giản, nhanh chóng.

Diêm Đàm nhướng mày: “Anh biết.”

Nghiêm Thanh Viên sửng sốt, đúng rồi, Diêm Đàm làm sao có thể không biết, cái này còn cần cậu nhắc nhở sao? Những thứ anh ấy mua hẳn là vì đỡ thèm.

Nghiêm Thanh Viên ngoan ngoãn đứng một bên, không ngăn cản nữa.

Diêm Đàm cứ cảm thấy không dễ chịu, hỏi: “Nếu em không muốn ăn, thì anh để lại.”

Nghiêm Thanh Viên lắc đầu: “Em không ăn, anh ăn đi ạ.”

Diêm Đàm sững người, xác định trong mắt Nghiêm Thanh Viên không hề có sự giả dối nào, thản nhiên trong trẻo.

Haiz.

Anh ấy thật sự không biết thiếu niên này trong đầu suốt ngày rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

Hai người trở lại xe, lại bắt đầu lên đường, Diêm Đàm tùy ý đưa một thanh socola cho Nghiêm Thanh Viên: “Ăn đi em.”

Nghiêm Thanh Viên rất bối rối nhìn thanh socola.

Diêm Đàm cảm thấy rất bất đắc dĩ, tiểu thiếu gia này còn rất thích để tâm vào chuyện vụn vặt.

“Anh mời em đó.”

Nghiêm Thanh Viên tham lam ngước nhìn Diêm Đàm, Diêm Đàm nhìn khung cảnh đồng bằng mênh mông vô bờ, Diêm Đàm cũng không biết vì sao mình căng thẳng không dám nhìn Nghiêm Thanh Viên.

Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng giấy gói bị xé ra từ bên cạnh, Diêm Đàm mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Anh ấy vậy mà không biết một khi mất đi thân phận vệ sĩ, anh ấy nên làm thế nào để cùng tiểu thiếu gia trao đổi bình thường.

Ma xui quỷ khiến hỏi: “Hối hận không?”

Nghiêm Thanh Viên ngồi ở ghế phụ dường như vẫn chưa kịp phản ứng, sau đó lại chậm rãi lắc đầu.

“Em không đau lòng sao?” Cho dù nói thế nào, đó cũng từng là gia đình thân yêu nhất của cậu.

Nhưng từ sau khi Nghiêm Thanh Viên ở cùng anh ấy, chưa từng lộ ra vẻ thất vọng.

Nghiêm Thanh Viên là một thiếu niên giàu tình cảm, tinh tế lại mềm mại, làm sao có thể thờ ơ với việc chia lìa.

Nghiêm Thanh Viên hơi rũ mắt, lắc đầu.

“Nếu em muốn khóc…” Anh ấy có thể cho cậu một chút thời gian để ở một mình.

Nhưng Diêm Đàm còn chưa nói hết, Nghiêm Thanh Viên lại mở miệng nói: “Cảm ơn anh, em thật sự không cần, em đã khóc rồi.”

Diêm Đàm bất ngờ: “Khi nào?”

Nghiêm Thanh Viên có chút ngượng ngùng cười: “Khi mọi người còn ở bên cạnh em.”

Nghiêm Thanh Viên cảm thấy mình thật sự rất may mắn, có thể ở trong khoảng thời gian khó chịu nhất có người nhà ở cạnh, lần đó trong lúc bị bệnh cậu chiếm được rất nhiều tình yêu thương.

“Bây giờ em không muốn khóc nữa, vì em cho rằng đó là chuyện tốt nên em mới làm, nếu khóc nữa, thì không còn là chuyện tốt.”

Diêm Đàm cảm thấy gió từ cửa sổ thổi vào má mình, anh ấy vẫn còn nhớ lời cảnh báo của Cố Hãn Hải với anh ấy trước khi anh ấy rời đi, rằng tình cảm của hắn dành cho Nghiêm Thanh Viên rất nghiêm túc.

Mà e rằng Nghiêm Thanh Viên không ý thức được sự nghiêm túc của Cố Hãn Hải, rốt cuộc khắc sâu đến mức nào.

Trong lúc nhất thời Diêm Đàm cũng không biết là nên thở dài, hay là nên may mắn.

“Không thể gọi là Nghiêm Thanh Viên nữa.” Diêm Đàm đổi chủ đề.

“Vâng ạ, cái tên Thanh Viên này… Thật ra khá tốt.” Là Nghiêm Kỳ Thúy đặt cho cậu, cậu không muốn đổi, “Chỉ đổi họ thôi được không anh.”

“Em muốn họ gì?”

“Họ Cố thế nào ạ?” Nghiêm Thanh Viên hỏi.

“Cố Trường Hà?” Diêm Đàm theo bản năng nhíu mày.

Nghiêm Thanh Viên sửng sốt, cậu chỉ muốn kế thừa họ của Cố Hãn Hải, chỉ là… E rằng không ổn lắm.

“Không, đổi cái khác.” Nghiêm Thanh Viên lắc đầu, không muốn mang họ của Cố Trường Hà.

“Cùng họ với anh đi.” Diêm Đàm nói, “Giọng điệu giống nhau*, cũng sẽ không nghe nhầm.”

*Họ Nghiêm của em Nghiêm đọc là Yán (), họ Diêm củ Diêm Đàm đọc là Yán (), hai họ cách đọc giống nhau.

Dường như Nghiêm Thanh Viên có hơi kinh ngạc, sau đó cẩn thận ngẫm nghĩ, gật đầu: “Anh nói rất đúng, em có thể họ Diêm, Diêm Thanh Viên.”

Sau khi nghe được bộ dáng vui vẻ của Nghiêm Thanh Viên, Diêm Đàm lại hối hận, anh ấy để thiếu niên cùng họ với mình là ý gì đây.

Mặc dù đã kiệt sức vì chạy khắp nơi nhưng tiểu thiếu gia được nuông chiều chưa từng phàn nàn.

Nghiêm Thanh Viên trơ mắt nhìn xe xung quanh họ giảm dần theo thời gian, cho đến một ngày Diêm Đàm lái xe vào một thị trấn, đối với Nghiêm Thanh Viên không nhạy cảm với phương hướng mà nói bây giờ cậu hoàn toàn không biết mình đang ở đâu, chỉ là có chút căng thẳng nắm dây an toàn, theo bản năng muốn đeo khẩu trang.

“Không cần đeo nữa.” Diêm Đàm nói, “Sau này nơi đây chính là nơi có thể sinh hoạt.”

Sau này Nghiêm Thanh Viên mới biết ở đây chính là một thị trấn ở vùng biên giới, dân số ít nhưng cơ sở vật chất phát triển tốt và đầy đủ, nhưng sản nghiệp của Nghiêm gia không liên quan đến nơi này.

Diêm Đàm đã điều tra, rất an toàn.

Diêm Đàm thuê một căn nhà với cậu, ba phòng ngủ, một phòng khách, một nhà bếp và một nhà tắm chỉ với giá 800 tệ*, tiền thuê nhà này làm cho Nghiêm Thanh Viên rất sốc, bản thân muốn thuê một căn nhà nhỏ hơn, nhưng đây lại là một căn nhà nhỏ được cho thuê đặc biệt như một thành phố lớn.

*800 tệ = 2.782.845,27 Đồng.

Diêm Đàm muốn có một phòng ngủ, Nghiêm Thanh Viên cũng có một phòng.

Nghiêm Thanh Viên vẫn còn hơi ngây ngốc, ngây ngốc nhìn căn nhà sạch sẽ nhưng không gian có chút xíu cũ kỹ,

“Nhìn cái gì?” Diêm Đàm giật cổ áo vốn muốn trực tiếp cởi quần áo ra, lại hơi xấu hổ vì thiếu niên đứng ở đây.

“Em không ngờ mình có thể sống ở một nơi tốt như vậy.” Nghiêm Thanh Viên nói.

“Lúc trước em nghĩ gì?” Diêm Đàm có hơi tò mò.

“… Tìm một nơi ấm áp, nếu đủ khả năng có thể sống trong nhà trọ dành cho thanh niên, nếu tiền thuê nhà quá đắt thì đi đường hầm qua đường* với những người vô gia cư.”

*地下通道 Có ai hiểu này là gì hông.

Khóe miệng Diêm Đàm giật giật, thiếu niên này là nghiêm túc đó hả?

Nhưng ánh mắt của Nghiêm Thanh Viên trong mắt Diêm Đàm vô cùng chân thành.

Sau đó thiếu niên cười nói: “Cảm ơn anh.”

Diêm Đàm:…

Cậu nghiêm túc.

Diêm Đàm không dám tưởng tượng, nếu như anh ấy không đến đón Nghiêm Thanh Viên, đứa nhỏ ngốc này có thể khiến mình đáng thương đến mức nào.

“”Ngày mai em đi ra ngoài tìm việc, tìm được việc em sẽ cho anh một phần hoa hồng!”

“Em dùng thẻ căn cước của em đi tìm việc làm?”

“?” Không được sao?

“Em đi tìm, sự cố gắng của anh đều uổng phí hết.” Diêm Đàm vò đầu bứt tóc, thở dài thật dài, “Haiz.”

Diêm Đàm làm lại cho cậu một thẻ căn cước.

Sau khi Nghiêm Thanh Viên cầm thẻ căn cước vẫn ngẩn người.

Ảnh chụp vẫn là mặt cậu, thân phận thì đăng ký lại hết, tất cả đều là mới, nhưng xử lý thẻ căn cước lẽ nào không phải là một chuyện rất khó sao?

“Diêm Đàm ơi, có phải anh, không gì không làm được không?”

“Không phải.” Nếu anh ấy không gì không làm được, thì đã đối đầu trực diện với Nghiêm gia rồi.

Nghiêm Thanh Viên nhìn tấm thẻ căn cước mới đến tay này.

Tên trên đó hơi khác so với tên của chính mình trước đây.

“Là như vậy à.” Nghiêm Thanh Viên cười, giơ thẻ căn cước lên, “Sau này tôi sẽ tên là Diêm Thanh Viên.”

Diêm Thanh Viên, tên mới của cậu.

Giống như có sự thay đổi, lại dường như không có.

Nhưng nhìn cái tên này, Nghiêm Thanh Viên phát hiện mình sắp bước vào cuộc sống mới.

Tất cả mọi thứ sẽ bắt đầu lại.

___

1/2/2023.

16:00:43.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK