Khi Nghiêm Y nhận được kết quả xét nghiệm ADN, cũng không do dự, mở ra nhìn thông tin trên đó, trong mắt đều hiểu rõ.
Mặc dù biết kết quả như vậy là không thể tránh khỏi, nhưng khi phải thật sự đối mặt, Nghiêm Y vẫn không có cách nào tượng tượng ra đứa bé kia rốt cuộc phải chịu áp lực tâm lí lớn đến mức nào.
Muốn ích kỷ, nhưng không thể hoàn toàn ích kỷ.
Muốn vô tư, rồi lại không cách nào buông bỏ được tư tâm của mình.
Quanh quẩn mãi trong đau khổ và hoang mang, vẫn không tìm được nơi trút bầu tâm sự.
Cho nên mới trong thời gian ngắn liền trưởng thành rất nhiều, trước kia rõ ràng là đứa nhỏ chú trọng vào ý nghĩ của mình hơn.
Nghiêm Y thở dài, ngồi trên ghế văn phòng, vẫn nhớ rõ lúc ấy Nghiêm Thanh Viên nửa mê nửa tỉnh toát ra sự hoang mang và bi thương.
Chuyện này, chỉ sợ là Nghiêm Thanh Viên muốn làm, nhưng lại không dám làm.
Đây là bí mật mà cậu vẫn luôn chôn giấu trong lòng, muốn được người khác biết, nhưng lại bất lực.
Nghiêm Y giỏi về biết người, dùng người, nhưng cũng không biết hiện tại nên dùng cách gì mới có thể đạt được kết cục kết thúc viên mãn.
Chuyện này thật sự quá kịch tính, mà tất cả diễn biến kịch tính cuối cùng đều có thể trở thành bi kịch.
Nhưng Nghiêm Y cũng nhớ rõ, khoảnh khắc lúc ấy thiếu niên gật đầu, là nghiêm túc.
Cha mẹ ruột của Nghiêm Thanh Viên đều đã không còn năng lực nuôi nấng Nghiêm Thanh Viên nữa, Nghiêm Thanh Viên mười sáu tuổi cũng đã có thể tự lập, hoặc là nói có lẽ nửa năm nay cậu vẫn luôn học cách tự lập này.
Mà bây giờ cậu muốn vạch trần tất cả mọi thứ, có lẽ đã đạt đến thực tế tốt nhất mà cậu nghĩ để phơi bày sự thật.
Y rất thích đứa nhỏ này, nếu trong tương lai cậu thoát khỏi hộ tịch của bác trai Nghiêm, vậy chi bằng nhận nuôi cậu đi.
Dù sao cũng không đành lòng để một đứa nhỏ đáng yêu phiêu bạt một mình ở bên ngoài.
Có lẽ Nghiêm Y có chút thiên vị với Nghiêm Thanh Viên, việc muốn làm chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì*, y chưa bao giờ keo kiệt trong việc giúp đỡ một đứa trẻ.
*举手之劳: Ý chỉ việc đơn giản, không phí lực.
Nếu Nghiêm Thanh Viên không nói nên lời, y làm người lớn, vậy đi giúp cậu một chút đi.
Cả nhà của bác Nghiêm có lẽ đã rời đi làm rồi, Nghiêm Y đặc biệt chọn lúc này để đến nhà Nghiêm Thanh Viên.
Mà người đầu tiên y muốn tìm cũng không phải Nghiêm Thanh Viên, cũng không phải người nào khác, mà là một người trẻ tuổi khác trong sóng gió tráo đổi thân phận này, thiếu niên kia tên là Cố Hãn Hải.
Y đánh giá Cố Hãn Hải rất cao, khi biết hắn vậy mà là người của Nghiêm gia thật ra cũng rất vui mừng.
Khác với gia chủ nhiệm kỳ trước đã chọn tới năm mươi tuổi mới tìm được y, y có thể sớm như vậy tìm được một người kế nhiệm đủ tư cách như vậy, thật sự là ông trời chiếu cố.
Cũng là vì tư tâm, cũng là vì đứa bé kia.
Nghiêm Y ngồi trên sô pha trong thư phòng, chuẩn bị cho thiếu niên một ly nước trái cây.
Cố Hãn Hải cúi đầu nhìn màu sắc đẹp mắt của ly nước trái cây, cũng không hỏi trước.
Nghiêm Y cũng không sốt ruột, chậm rãi mở miệng nói: “Khi nhìn thấy cậu lần đầu tiên, tôi đã rất kinh ngạc, cậu là một thiếu niên khá giỏi, có tương lai, có phát triển, sau khi xem thông tin của cậu tôi đã có ý tưởng muốn bồi dưỡng cậu.”
Cố Hãn Hải bình tĩnh nhìn Nghiêm Y, chờ đợi đối phương lời nói tiếp theo của đối phương.
Nghiêm Y không vòng vo: “Cậu là một đứa trẻ thông minh, dù có đi bao nhiêu đường vòng cậu cũng sẽ không bởi vì điều kiện tôi đưa ra mà thay đổi suy nghĩ trong lòng cậu, cho nên tôi muốn nói thẳng với cậu rằng, cậu có nguyện ý làm người thừa kế của tôi hay không?”
“Gia chủ của Nghiêm gia cần có huyết mạch của Nghiêm gia, tôi không có tư cách này.” Cố Hãn Hải từ chối nói.
Nghiêm Y nhìn vẻ mặt của đối phương, từ lúc bắt đầu y đã có suy đoán, có lẽ không chỉ Nghiêm Thanh Viên, Cố Hãn Hải cũng đã sớm đoán được khả năng này.
Nghiêm Y đẩy tập tài liệu trong tay cho Cố Hãn Hải, tập tài liệu là một trang trong suốt có tiêu đề, trên đó viết rõ ràng xét nghiệm ADN, bên trong đều có giám định quan hệ người thân, đủ để nói rõ tất cả.
Nhưng Cố Hãn Hải chỉ tùy ý liếc mắt một cái, ngay cả ý định mở ra cũng không có.
Nhìn thấy hành vi này của đối phương, Nghiêm Y cười: “Không hổ là người thừa kế tôi nhìn trúng.”
“Tôi sẽ không trở thành người thừa kế anh.”
“Chuyện cho đến bây giờ, cậu vẫn còn giả ngủ sao?” Giọng điệu Nghiêm Y nghiêm túc hiếm thấy, “Khi Nghiêm Thanh Viên đang vì chuyện này mà hao tâm tổn lực, cậu có thể cứ như vậy mà đứng ngoài sao?”
Lúc này Cố Hãn Hải không tiếp tục phủ nhận nữa, mà im lặng một lát.
“Con trai nhỏ của Nghiêm Kỳ Thúy, chỉ biết có một người.” Trong mắt Cố Hãn Hải không có bất cứ luyến tiếc nào, chỉ có hoàn toàn kiên định, “Chỉ có Nghiêm Thanh Viên, một người duy nhất.”
Nghiêm Y suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: “Cậu không có một chút tiếc hận sao?”
Cố Hãn Hải nhìn người trước mặt, vươn tay, tháo găng tay ra.
Đôi bàn tay chưa đầy quá khứ bi thương lộ ra trước mặt Nghiêm Y.
Nghiêm Y cũng không phải không chú ý đến đôi tay này, lúc ở suối nước nóng đã vô thức nhìn thấy đôi tay không nên thuộc về thiếu niên này.
“Cố Trường Hà không phải là một người cha tốt, mà Tư Tuyết Ngữ cũng không thể xem như một người mẹ tốt, gia đình có lẽ có nhiều tai họa, nhưng đã được thể hiện trên cơ thể tôi, có thể lưu lại vẻn vẹn cũng chỉ có những dấu vết này mà thôi.” Gia đình như vậy cũng không tạo thành tổn thương gì đối với tâm hồn hắn, “Nhưng nếu, không phải tôi, mà là Nghiêm Thanh Viên thì sao?”
Nghiêm Y nheo mắt lại.
Cố Hãn Hải kiên cường dẻo dai, sự kiên cường dẻo dai đến từ sự lạnh nhạt của hắn, đây là bản tính.
Nhưng Nghiêm Thanh Viên thì khác, thiếu niên kia quá nhạy cảm, đối xử với tâm trạng cũng vô cùng cẩn thận, ở gia đình như vậy, cha mẹ như vậy, sẽ có ảnh hưởng như thế nào đối với Nghiêm Thanh Viên, không một ai biết.
“Nghiêm gia, cũng không phải chịu khổ về thể xác, nhưng Nghiêm Kỳ Thúy và Tịch Hạc, chưa chắc phù hợp làm cha mẹ hơn Cố Trường Hà và Tư Tuyết Ngữ, bởi vì có sự tồn tại của em ấy, thay đổi Nghiêm Trạch Thủy, thay đổi Nghiêm Trạch Thanh, làm cho gia đình vốn không có hơi người này có tình thân, hiện tại dưới sự cố gắng của em ấy, Nghiêm gia đang dần dần trở thành một gia đình nhiều người hoàn chỉnh.”
Nghiêm Y làm gia chủ, sao có thể không biết Nghiêm gia bình thường sẽ có khuyết điểm gì, đây giống như khuyết điểm từ trong xương cốt, quan hệ họ hàng của bọn họ thường lấy lợi ích làm sợi dây liên kết, mà không phải tình cảm.
“Nghiêm gia không cần tôi, cần chính là Nghiêm Thanh Viên.” Cố Hãn Hải chậm rãi nói, “Cố gia cần tôi, mà không phải Nghiêm Thanh Viên, chúng tôi trao đổi, là chính xác.”
Nghiêm Y nhìn sự kiên định trong mắt thiếu niên, trong lòng có chút chấn động: “Chẳng lẽ cậu không có một chút khát vọng đối với cuộc sống giàu có sao?”
“Vì sao tất cả mọi người đều cho rằng rằng tôi không giàu có?”
Nghiêm Y nhíu mày, xòe tay nói: “Đây không phải rõ như ban ngày sao?”
Vẻ mặt Cố Hãn Hải có chút lạnh lùng, nhưng trên thực tế cực kỳ bình tĩnh, hắn chậm rãi nói: “Cha mẹ tôi mặc dù có chút nghèo, nhưng cuộc sống của tôi cũng không tệ, trong thời gian đi học tôi có học bổng, trường học đồng thời hỗ trợ tôi khoảng thời gian khó khăn nhất, tôi sống trong lòng tốt của người khác, nhưng Nghiêm Thanh Viên thì sao?”
Nghiêm Y hơi nheo mắt, y với tư cách là gia chủ sẽ nắm giữ tất cả thông tin cá nhân trong tay, y đương nhiên biết Nghiêm Thanh Viên sống như thế nào.
Cậu có các anh của cậu yêu thương, nhưng không có một hoàn cảnh hoàn thiện để hiểu cho cậu.
Thân phận của người Nghiêm gia khi nhận được ưu đãi của tự nhiên đã được định sẵn là tai họa, bên cạnh bọn họ luôn đi kèm với lợi ích vây quanh, muốn nói khó khăn…
Ai có thể khẳng định Nghiêm Thanh Viên không khó khăn đây?
Nghiêm Y đột nhiên tự hỏi, có phải y cũng bởi vì theo đuổi một thế giới lợi ích mà bôi đen bản chất suy nghĩ thông thường thuần khiết nhất hay không.
“Giàu có và hạnh phúc, chưa bao giờ là do người khác cho, tôi luôn dạt được, mà bây giờ tôi đang có được.” Hai con ngươi của Cố Hãn Hải nhìn thẳng vào Nghiêm Y, “Tôi rất thỏa mãn cuộc sống hiện tại, cũng tận hưởng hạnh phúc, tôi càng cảm thấy may mắn hơn so với tiếc hận, những vết thương này lưu lại trên tay tôi, là do tôi bảo vệ em ấy.”
Thiếu niên trước giờ vẫn luôn ít nói, giờ đây trực tiếp bày tỏ lập trường của mình.
Cố Hãn Hải hơi nheo mắt lại, thật ra sau khi gặp được Nghiêm Thanh Viên, tiểu thiếu gia vẫn luôn bảo vệ hắn.
“Thứ như vậy.” Cố Hãn Hải đẩy tài liệu trên bàn trở về, “Tôi hy vọng anh có thể hủy đi, đây là chuyện giữa chúng tôi, không liên quan đến anh.”
Đôi mắt Nghiêm Y từ từ mở to.
“Cho dù mọi chuyện bại lộ, hiện trạng chưa chắc sẽ thay đổi, nhưng…” Cố Hãn Hải nhìn chằm chằm đôi mắt người đàn ông, “Người sẽ vì chuyện này mà tổn thương, chỉ có Nghiêm Thanh Viên.”
Nghiêm Y trầm mặc, cũng kinh ngạc trước lòng dũng cảm của Cố Hãn Hải.
Đó là vẻ mặt không e ngại mọi chuyện bại lộ, những gì hắn đang nói, là đang uy hiếp y.
Chắc chắn nếu y nhúng tay vào chuyện này, tất nhiên là không hy vọng Nghiêm Thanh Viên tổn thương quá mức, mà Cố Hãn Hải đã sớm nhìn thấu điều này.
Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy một người như Cố Hãn Hải, không cách nào hiểu được, cũng không cách nào lý giải, nhưng đến cuối cùng y không thể không thừa nhận, đây là một thiếu niên quá cường thế không cần người khác hiểu được.
Sau đó, Nghiêm Y từ bỏ.
Nhưng mà…
“Vậy hiện tại, em ấy buồn thì không quan trọng nữa sao?”
Một câu này, Cố Hãn Hải lại trầm mặc, đây là trầm mặc bất đắc dĩ.
Nghiêm Y đối với Nghiêm gia làm sao có thể không hiểu rõ như lòng bàn tay, cho dù không cách nào hiểu được Cố Hãn Hải, nhưng dù sao Cố Hãn Hải cũng chảy huyết mạch của Nghiêm gia, làm sao có thể không phân tích được những gì không thể làm được?
Giọng điệu Nghiêm Y nhỏ nhẹ chậm rãi, như thể muốn gửi câu hỏi này vào trong trái tim Cố Hãn Hải: “Những gì con người có thể làm được cực kỳ có hạn, mà Nghiêm Thanh Viên có thể ảnh hưởng đến chúng ta, nhưng chúng ta lại không ảnh hưởng được em ấy.”
Cái 'chúng ta' này, chỉ chính là người Nghiêm gia.
Vào thời điểm đó có một hiện tượng thú vị và kỳ lạ, người trong Nghiêm gia dường như đều có ấn tượng tốt về Nghiêm Thanh Viên, giống như trời sinh là như vậy.
Nhưng không ai có thể thay đổi Nghiêm Thanh Viên.
Bởi vì đứa bé kia, không cần phải thay đổi bất cứ điều gì.
Sau khi Cố Hãn Hải rời khỏi phòng, Nghiêm Y thở dài một hơi, y đứng dậy đi tới bên kia phòng, trong đây là một phòng trà, nhưng đi vào trong lại không nhìn thấy thiếu niên anh gọi tới vẫn luôn lặng lẽ chờ đợi ở đây.
Nghiêm Y nhìn xung quanh, nhìn thấy tủ bên cạnh, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ, kế tiếp tới gần mở cửa tủ ra.
Tiểu thiếu gia lúc này đang cuộn tròn trong tủ, tư thế rất khó chịu, lấp cái đầy tủ.
Nghiêm Y ngồi xổm xuống, nhìn đôi mắt đã mất đi ánh sáng ngồi trong tủ của thiếu niên, khẽ thở dài: “Vẫn luôn không phát ra âm thanh gì, em là không muốn để người khác biết phải không?”
Nghiêm Thanh Viên rũ mắt nhìn hai đầu gối đang cuộn tròn trước mặt, lắc đầu chậm rãi nói: “Có lẽ, lúc bị bệnh đã khóc quá nhiều, bây giờ ngược lại cảm thấy hình như chuyện gì cũng có thể thản nhiên chấp nhận.”
Nghiêm Y nhìn thấy tiểu thiếu gia như vậy, trong lòng biết, đây là biểu hiện Nghiêm Thanh Viên đã hoàn toàn chấp nhận hiện thực như vậy.
Vượt qua quãng thời gian đau khổ nhất lúc bị bệnh, khéo léo giấu diếm mọi người.
Thật ra Nghiêm Thanh Viên là người đầu tiên Nghiêm Y gọi tới.
Nghiêm Y không nói không rằng* đem giấy xét nghiệm ADN đặt trước mặt cậu, lúc thật sự nhìn thấy hiện thực, trong lòng lại bình tĩnh.
*猝不及防: chỉ hành động đột ngột, bất thình lình.
Cho đến giờ cho rằng sau khi mình biết được chân tướng sẽ suy sụp, nhưng kiểu gì cũng không ngờ khi biết được chân tướng tâm trạng của cậu lại bình tĩnh như thế.
Nghiêm Y hỏi cậu, có muốn y giúp một tay hay không.
Cậu nghĩ tới mọi khả năng, cũng nghĩ tới sau khi Cố Hãn Hải biết được chân tướng sẽ tìm cậu tính sổ như thế nào cậu đều có thể thản nhiên chấp nhận hết, đây là cậu nợ Cố Hãn Hải.
Người nhà của hắn, không, thật ra cũng không phải một gia đình lạnh nhạt, họ cần biểu đạt, cần được thúc đẩy, mà cậu đã nỗ lực làm rất tốt.
Lúc này cậu đang suy nghĩ làm thế nào để trả lại ngôi nhà này cho Cố Hãn Hải.
Chỉ là cho dù như thế nào cũng không ngờ đến Cố Hãn Hải đã sớm biết được chân tướng chuyện này, hắn cái gì cũng biết, cái gì cũng nhìn thấu, nhưng vẫn… Đâm lao phải theo lao.
Khi nghe Cố Hãn Hải nói hắn rất vui vì sự sai lệch của họ là điều chính xác, Nghiêm Thanh Viên đã không còn cách nào để kìm nén tình cảm trong lòng.
Khi Cố Hãn Hải nhận ra hoàn cảnh thật sự của cậu, hơn nữa thông cảm cho cậu, Nghiêm Thanh Viên thật sự muốn cứ như vậy không màng tất cả mà ỷ lại hắn.
“Viên Viên à, em định làm thế nào đây?” Nghiêm Y hỏi.
Có lẽ y nên đưa ra một đề nghị, nhưng sau khi nghe Cố Hãn Hải nói, mới đột nhiên hiểu cái Nghiêm Thanh Viên cần không phải đề nghị của hắn, mà là suy nghĩ của chính y.
“Anh suối nước nóng, thật sự, thật sự rất cảm ơn anh, để em biết chuyện này.” Nghiêm Thanh Viên đi ra từ trong tủ, “Chuyện sau này, em đã có dự định của mình, lần này thật sự làm phiền anh quá.”
Nghiêm Y biết, thiếu niên đây là cự tuyệt sự giúp đỡ tiếp theo của y, nhưng mà…
Quả thật sau khi thật sự quen biết hai đứa trẻ này, cũng biết rõ họ không phải là người cần sự trợ giúp của người khác.
“Nếu em quyết định thoát hộ tịch của bác Nghiêm, thì tới chỗ anh đi.” Nghiêm Y nói.
Khi Nghiêm Y rời đi, Nghiêm Thanh Viên chủ động tới tiễn y, trên mặt thiếu niên nhìn không ra bất kỳ mờ mịt nào, lúc quay đầu nhìn người bên cạnh thì thấy cậu tràn đầy ý cười.
“Tâm trạng chủ tịch không tốt sao?” Tài xế nhìn vẻ mặt của Nghiêm Y, hỏi một câu.
“Ừ, hơi buồn bực.”
“Là vì sao?”
“Nhìn một đứa nhỏ rõ ràng được đối xử dịu dàng, lại ép buộc mình lớn lên, có chút đau lòng.” Nghiêm Y khẽ cười nói, giọng điệu rất dịu dàng, trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra chút ưu sầu.
“Chủ tịch vẫn thích trẻ con như vậy, nhưng chủ tịch cũng không cần lo lắng, ai rồi cũng sẽ lớn lên.”
Lời nói của tài xế, Nghiêm Y làm gia chủ làm sao không hiểu chứ?
Y và Nghiêm Thanh Viên mỗi năm chỉ ở bên nhau bảy ngày, mỗi một cái bảy ngày y đều có thể nhận được những cảm xúc vừa kinh ngạc vừa vui vẻ từ Nghiêm Thanh Viên, mà bảy ngày của năm nay, đặc biệt khắc sâu.
Dù nhìn như không có nước mắt, không có suy sụp.
Nhưng vào khoảnh khắc cửa tủ được mở ra, tất cả sự nhẫn nhịn và đau khổ mà thiếu niên vẫn chưa kịp thu lại toàn bộ đều thu vào mắt y.
Thiếu niên mười sáu tuổi, vì người bên cạnh, lặng yên đeo mặt nạ.
Cậu quá săn sóc, mà người bên cạnh, liệu có biết chăng?
“Năm sau có thể sẽ không nhìn thấy đứa trẻ đáng yêu này, động lực để làm đồ chơi đã giảm đi.” Tuy rằng Nghiêm Y cười, nhưng càng bất đắc dĩ hơn.
“Sẽ không, chủ tịch.” Tài xế khẽ cười nói, “Em ấy nhất định sẽ tốt hơn so với hiện tại.”
“Phải không?” Nghiêm Y nhắm hờ mắt.
Nghiêm Thanh Viên vẫn là một bé con hiện lên ở nơi sâu thẳm trong ký ức.
“Chỉ cần là đồ chơi đều sẽ có người thích chơi!”
“Vì sao lại nói rằng mọi người không cho anh làm đồ chơi? Đồ chơi rất thú vị á! Anh muốn làm cái gì không nên làm sao? Vì sao người khác phải quản anh thế? Anh là trẻ con ạ?”
“Người lớn không chơi đồ chơi, chẳng qua là do họ không có thời gian chơi, hơn nữa cho rằng mình là người lớn mới không chơi mấy cái này, nhưng thật ra bọn họ nhất định thích đồ chơi!”
“Nếu như anh ngại chơi, sau này anh chơi với em đi, em và anh cùng nhau chơi đồ chơi, thì sẽ không làm người khác cảm thấy kỳ lạ nữa, người lớn làm chuyện gì luôn muốn lấy cớ, em làm cớ cho anh lấy nha!”
“Sau này anh làm đồ chơi, em sẽ chơi toàn bộ, cho nên đừng sợ không ai chơi nha anh, em chơi nè!”
Bé con nói chuyện, có điều toàn là muốn chơi.
Mà trưởng thành, có lẽ chính là dần dần vứt bỏ quá trình chơi đùa.
Nhan Dịch cảm thấy mình rất ít khi đưa ra kết luận vô nghĩa như vậy, khóe môi cong lên.
“Hy vọng đứa nhỏ này, có thể gặp được may mắn.”
——
Hai ngày nay tâm trạng của Nghiêm Trạch Thanh có chút bồn chồn bất an, tâm trạng không yên ổn, mí mắt giật giật, bình thường phong cách làm việc tỉ mỉ, vậy mà mắc sai lầm, Nghiêm Kỳ Thúy phát hiện sự bất thường của y, gọi tới phê bình một trận, nhưng cuối cùng cũng không có chuyển biến tốt hơn.
Nghiêm Trạch Thanh không cách nào dùng lời để hình dung sự nôn nóng trong lòng y, cảm giác mãnh liệt giống như sắp xảy ra chuyện gì đó gần như muốn lấn át y, mà tất cả dự cảm của y, đều là vì Nghiêm Thanh Viên.
Mặc dù mỗi ngày đi làm đều kiểm tra xem Nghiêm Thanh Viên có ngủ ngon trên giường hay không, sau khi tan làm việc đầu tiên là nhìn Nghiêm Thanh Viên, thậm chí đến việc cử người đi theo Nghiêm Thanh Viên cũng tăng gấp đôi nhân lực so với bình thường, mỗi giờ báo cáo một lần, cho dù vậy cũng không có cách nào khiến y an tâm.
Nghiêm Trạch Thanh đưa tay xoa xoa giữa mày, uống một ít thuốc an thần, lâu lắm rồi mới có cảm giác như vậy, tựa như y… Đang phát bệnh.
Tình huống như vậy chỉ có sau khi Nghiêm Thanh Viên bị bắt cóc mới có, mà bây giờ lại càng ngày càng nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức nếu không nhìn thấy người sẽ rơi vào khủng hoảng vô tận.
Nghiêm Trạch Thanh cũng biết bản thân có chút không bình thường, không rõ lý do mình phát bệnh rốt cuộc là gì.
Nhưng tâm trí không yên, ban đêm không thể ngủ yên, nhiều lần đến cửa của Nghiêm Thanh Viên xem đối phương có đang ngủ say hay không.
Nghiêm Thanh Viên đương nhiên đã nhận ra sự bất thường của Nghiêm Trạch Thanh, nhưng vẫn không làm gì, bởi vì cậu… Chột dạ.
Nghiêm Thanh Viên biết chuyện này Cố Hãn Hải đã biết, Cố Hãn Hải định giấu diếm.
Nhưng Cố Hãn Hải muốn giấu diếm, không có nghĩa là cậu có thể yên tâm thoải mái, mặt dày giả vờ không có chuyện gì.
Lúc đầu hy vọng có thể thay đổi gia đình này để bản thân có thể thích ứng, nhưng hiện tại cậu phát hiện Nghiêm gia không thiếu tình cảm thực sự mà thiếu giao tiếp, chỉ cần một cơ hội mà thôi.
Cậu đã làm tốt việc tự mình tạo cơ hội nỗ lực, cậu đã không còn bất cứ lý do gì để ở lại.
Mà Nghiêm Thanh Viên cũng nhận ra mình đã chuẩn bị tốt tâm lý.
Cho nên Nghiêm Thanh Viên đã lên kế hoạch rời đi, thậm chí là chạy trốn.
Bởi vì có quy trình rời hộ tịch một lần, lần này Nghiêm Thanh Viên dưới cái nhìn chằm chằm đầy áp lực của vô số vệ sĩ ở bên cạnh lén đi làm chuyện này, toàn bộ quá trình đều tự mình làm, thói quen chạy loạn khắp nơi từ khi còn nhỏ của Nghiêm Thanh Viên đã giúp cậu che đậy hành vi kỳ lạ của mình.
Đến cuối cùng, Nghiêm Thanh Viên lén nhét sổ hộ khẩu vào trong quần áo, không cho bất cứ ai nhìn.
Nghiêm Thanh Viên bắt đầu viết nhật ký.
Dùng cây bút đặc biệt để viết vào cuốn sổ đó, viết điều mình tâm đắc, viết quá trình, viết ý nghĩ, viết chúc phúc, viết tất cả mọi thứ có thể nghĩ ra trong đầu, viết tất cả những thông tin muốn truyền đạt cho dù là tốt hay xấu vào cuốn sổ, sớm hay muộn có một ngày họ sẽ nhìn thấy.
Mặc dù không biết họ có coi trọng hay không.
Sau đó…
Nghiêm Thanh Viên viết một bức thư khác.
Là một email, đính kèm phiên bản điện tử xét nghiệm ADN mà Nghiêm Y đưa cho cậu, cũng không viết quá trình tâm lí gì, cũng chỉ là một vấn đề vô cùng đơn giản mà thôi.
Email được hẹn giờ.
Đặt vào ngày Nghiêm Thanh Viên khai giảng.
Nghiêm Thanh Viên đã nghĩ, nếu như bọn họ để ý mình, có lẽ sẽ thông qua cuốn sổ nhìn thấy tin nhắn của cậu, cậu đã gửi tất cả những suy nghĩ và cảm xúc của mình vào cuốn sổ, cậu tin rằng gia đình thấu hiểu lòng người* của cậu tất nhiên sẽ hiểu động cơ ra đi của cậu.
*善解人意 (Thiện giải nhân ý): Am hiểu lòng người, giỏi đoán ý người.
Nếu họ không quan tâm, vậy để những thứ này được niêm phong đi.
Nghiêm Thanh Viên đã từng nghĩ, có phải không cần đi hay không, cho dù Cố Hãn Hải đã trở lại, cậu cũng có thể ở lại thành phố này, có lẽ còn có thể đối đãi theo lễ nghĩa với anh cả và anh hai, thậm chí còn có thể vào công ty của anh cả anh hai làm nhân viên.
Nhưng rồi sau khi biết được suy nghĩ của Cố Hãn Hải, Nghiêm Thanh Viên thậm chí dập tắt ảo tưởng này.
Ở lại đây, sẽ cản trở Cố Hãn Hải.
Cậu không thể, cũng không nên.
Anh hai dù sao cũng là người nhạy cảm, Nghiêm Thanh Viên cũng đang nghĩ xem hành vi của mình có phải đã khiến anh hai phát hiện ra điều gì hay không.
Hơn nữa…
Trong khoảng thời gian này Cố Hãn Hải cũng cực kỳ trầm mặc.
Nghiêm Thanh Viên cảm thấy bầu không khí trong không khí rất kỳ lạ, nhưng cũng đang tự hỏi liệu có phải vì cậu trong lòng có quỷ cho nên mới nghĩ nhiều hay không.
Trạng thái của Nghiêm Trạch Thanh càng ngày càng nghiêm trọng, cả đêm không ngủ được, Nghiêm Trạch Thanh đi tới trước cửa phòng ngủ của Nghiêm Thanh Viên, ngồi bên cửa nhìn ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn ngủ, cho dù vậy y cũng không có cách nào khiến tâm trạng của mình yên ổn lại.
Nghiêm Thanh Viên nửa đêm thức dậy, giống như có phản ứng đi tới cửa, lúc nhìn thấy Nghiêm Trạch Thanh ngồi ở cửa thì buồn ngủ dần dần biến mất, trong lòng tràn đầy kinh ngạc, lúc này Nghiêm Trạch Thanh cũng hơi ngước mắt lên nhìn Nghiêm Thanh Viên, gương mặt đầy mệt mỏi nhưng không có chút buồn ngủ nào, trong mắt thiếu đi sự trầm ổn bình thường có vẻ có chút mất tinh thần.
Nghiêm Thanh Viên trở lại bên giường, nhìn thấy Cố Hãn Hải lúc này nằm phía bên kia của chiếc giường đôi lớn, mỉm cười.
Chiếc giường này rất lớn, cho dù Cố Hãn Hải tay dài chân dài cũng có thể ngủ ngon, Nghiêm Thanh Viên suy đoán nguyên nhân mình luôn thích ngủ trên giường lớn có phải là có phải là trong tiềm thức đã chuẩn bị cho ngày hôm nay hay không?
Gác lại suy nghĩ kỳ lạ trong đầu, Nghiêm Thanh Viên đắp chăn bông cho Cố Hãn Hải, cởi chăn của mình ra rồi đi đến cửa, đóng cửa cẩn thận.
Cố Hãn Hải nhíu mày, cũng không mở mắt ra, sau một lúc ngắn ngủi mới bình phục.
Nghiêm Thanh Viên thích nhất thảm len mềm mại, cậu thích nằm trên đất, cho dù bây giờ cũng không ngoại lệ, người nhà yêu thương cậu không chỉ trải thảm trong phòng mà còn trải ở cửa.
Ngồi trên đất, không lạnh chút nào.
Nghiêm Thanh Viên trải chăn ra, dưới cái nhìn của Nghiêm Trạch Thanh bao bọc hai người lại.
___
26/1/2023.
19:28:37.