Mục lục
Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết - Thượng Thương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu ấy không phải con của mẹ, cậu ấy không phải! Con mới phải! Con mới là con ruột của mẹ!” Nghiêm Thanh Viên nghe thấy âm thanh cuồng loạn của mình, “Con mới là con ruột do chính mẹ đẻ ra!”

Nghiêm Thanh Viên gào rống, rất nhiều lần, mà Tư Tuyết Ngữ lại dần dần buông lỏng, buông lỏng tay.

Vẻ mặt cô khiếp sợ nhìn Nghiêm Thanh Viên, giống như đang nhìn quái vật đẳng cấp thế giới.

Nghiêm Thanh Viên nhân lúc đối phương buông lỏng sức lực nhanh chóng chạy thoát, lúc này mới cảm giác trên cổ có mấy chỗ nóng rát đau đớn, tai đau nhất, đau đến mức Nghiêm Thanh Viên thậm chí cho rằng tai của mình bị đối phương cắn rớt rồi.

Nghiêm Thanh Viên vươn tay thử chạm nhẹ vào tai, nóng rát, trên tay rất ướt át, cúi đầu nhìn vậy mà thấy tay dính đầy máu, máu theo tai chảy ướt đẫm cổ áo, Nghiêm Thanh Viên cũng choáng váng.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ, nên băng bó phải không? Nhưng tai thì băng bó thế nào? Làm thế nào để cầm máu ở tai đây? Nghiêm Thanh Viên chỉ cảm thấy đại não trống rỗng, chỉ biết mình bị thương, lại không biết phải làm gì.

Nghiêm Thanh Viên thật sự sợ hãi tai mình bị cắn rớt, duỗi tay muốn tìm điện thoại của mình, nhưng Tư Tuyết Ngữ đã giữ tay cậu lại.

“Dì, mặc kệ chuyện gì, để con băng bó trước rồi nói được không?” Lúc này Nghiêm Thanh Viên cũng hơi luống cuống, từ nhỏ đến lớn được vệ sĩ bảo vệ tầng tầng lớp lớp, trầy da cũng rất ít nhưng lúc này Nghiêm Thanh Viên lại cảm nhận được từ tai truyền đến đau đớn nóng rát, sợ mình không còn tai nữa, trong lúc hoảng loạn Nghiêm Thanh Viên sinh ra sợ hãi đối với Tư Tuyết Ngữ.

“Tôi đưa cậu đi bệnh viện.” Nhưng bất ngờ là Tư Tuyết Ngữ vậy mà nói ra những lời này, Nghiêm Thanh Viên cũng không dư thừa tâm tư để tự hỏi Tư Tuyết Ngữ rốt cuộc đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy bây giờ cậu cần nhanh chóng đến gặp bác sĩ, lung tung gật đầu đồng ý.

Ánh mắt của Tư Tuyết Ngữ hết sức phức tạp nhìn Nghiêm Thanh Viên, cô nói: “Cậu ra ngoài trước đi, tôi đi lấy một chút đồ.”

Vừa nghe thấy có thể ra ngoài, Nghiêm Thanh Viên có chút gấp không chờ nổi, nơi bình thường ở cùng Cố Hãn Hải lúc này lại hoàn toàn lạnh như băng, Nghiêm Thanh Viên chỉ cảm thấy hô hấp của mình không thuận, cậu muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Tư Tuyết Ngữ cho cậu cảm giác rất kỳ lạ, đối phương không dò hỏi bất kỳ điều gì khi nghe được những lời kỳ lạ rằng cậu mới là con của cô, rõ ràng vừa nãy còn hung dữ đến mức muốn cậu chết như vậy nhưng giờ lại nói muốn đưa cậu đi bệnh viện.

Tuyết Ngữ lặp đi lặp lại nhiều lần làm cho Nghiêm Thanh Viên cảm thấy kỳ lạ lắm, gấp không chờ nổi muốn rời khỏi nơi này.

Nhưng khi Nghiêm Thanh Viên vừa mới xoay người muốn ra ngoài, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng động lạ, giống như có âm thanh gì đó xẹt qua không khí.

Cảm giác nguy hiểm theo bản năng khiến cậu vô thức tiến lên một bước, sau đó một lực rất lớn thô bạo đập vào gáy cậu, Nghiêm Thanh Viên đau đớn trước mắt tối đen trực tiếp quỳ gối trên mặt đất.

Lúc Nghiêm Thanh Viên còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên lại thêm một lần đánh bất ngờ nữa, Nghiêm Thanh Viên đã không còn sức để tránh né, chỉ có thể tùy ý để đầu mình bị đánh mạnh, đau đớn không thể nào chịu nổi khiến cậu rơi vào không gian tối đen.

——

Thật vất vả Nghiêm Thanh Viên mới có thể mở mắt ra, nhưng mà trước mắt lại rất tối.

Nhưng trong bóng tối lại xuất hiện một quyển sách, quyển sách kia an tĩnh nằm trên mặt đất, Nghiêm Thanh Viên đi qua, mở quyển sách ra, ở trên đó có nội dung quen thuộc.

Trong sách vai chính tên là Cố Hãn Hải, là một người đàn ông vô cùng đặc biệt, vô cùng giỏi, hắn có thể làm được rất nhiều rất nhiều việc những người khác không làm được, quả thực chính là hình mẫu người tình trong mộng điển hình của mọi người.

“Đây không phải là những cuốn sách trước đây đã đọc sao?” Nghiêm Thanh Viên nhỏ giọng oán giận nói, quyển sách này cậu đã đọc nhiều đến sắp nôn rồi, trên cơ bản đã thuộc lòng luôn, vì sao bây giờ lại để cậu đọc quyển sách này nữa, thật khó chịu, khi nào mới có thể đổi một quyển sách mới để đọc đây?

Nghiêm Thanh Viên nhàm chán ngồi trên đất, dứt khoát gấp trang sách thành các hình dạng khác nhau để chơi.

Nhưng khi Nghiêm Thanh Viên chơi với quyển sách, đột nhiên có thứ gì đó từ trong trang sách rơi ra, Nghiêm Thanh Viên nhặt lên, phát hiện là một thẻ đánh dấu trang.

Trên thẻ đánh dấu trang này là phông chữ tròn tròn*, phản ứng đầu tiên của cậu là thẻ đánh dấu trang này là cậu viết.

*Tác giả ghi là 圆圆 nên cũng không chắc ý là tròn tròn hay nói phông chữ Viên Viên của riêng em Nghiêm nữa, nhưng mà Viên Viên cũng có nghĩa là tròn tròn, tròn vo, tròn trịa

Cậu làm thẻ đánh dấu trang từ khi nào vậy?

Nghiêm Thanh Viên đọc chữ trên đó: “Mình không muốn chết.”

Ai mà không muốn chết chứ, làm sao cậu có thể viết thứ kỳ lạ khó hiểu như vậy được.

Nghiêm Thanh Viên thật sự quá nhàm chán, lại mở sách ra định đọc lại một lần nữa, nhưng lần này không hiểu sao có cảm giác kỳ lạ lắm.

“Cố Hãn Hải hẳn là một người rất quyền thế, đẹp trai vô song dạng vậy.” Nghiêm Thanh Viên cố hết sức đem hình tượng đối phương bổ sung vào trong sách, nhưng cho dù nghĩ như thế nào cuối cùng cũng chỉ hiện ra bóng dáng của một người ở trước mắt.

Cao lớn, đẹp trai, quả thật rất phù hợp với đặc điểm của nam chính trong sách, nhưng cứ cảm thấy hình như hơi nhỏ bé.

Vì sao cứ luôn cảm thấy như vậy? Chẳng lẽ là một nam minh tinh từng thấy trước đây?

Nghiêm Thanh Viên lật sách, bỗng nhiên phát hiện mình rõ ràng đã đọc xong toàn bộ quyển sách này, nhưng trên thực tế trong đó còn có khá nhiều chi tiết mình cũng không có nhớ kỹ.

Lại một lần nữa đọc xong quyển sách này, Nghiêm Thanh Viên đột nhiên sinh ra nghi ngờ.

Ở trong sách có một nhân vật tên là Nghiêm Thanh Viên, là thiếu gia giả thay thế thân phận của Cố Hãn Hải, sau khi cậu bại lộ thân phận thiếu gia giả thì không muốn rời gia đình này, sau đó không ngừng tìm Cố Hãn Hải gây phiền phức, nhưng Cố Hãn Hải rõ ràng làm cái gì cũng có thể kiên quyết nhanh chóng tuyệt đối không dây dưa lằng nhằng, vì sao cố tình thương xót thủ hạ lưu tình* với một nhân vật không có quyền lực, tung tăng khắp nơi như một tên ngốc từ đầu đến cuối này.

*Giơ cao đánh khẽ.

Chẳng lẽ bởi vì tài viết của tác giả không đủ nên mới xảy ra tình huống như này sao?

Nhưng rõ ràng khi viết đến những người khác Cố Hãn Hải vẫn là người luôn làm theo ý mình muốn mà.

Nghiêm Thanh Viên lật qua lật lại xem đi xem lại nhiều lần, lần đầu tiên cảm thấy câu chuyện này có chỗ không thích hợp.

Cuối cùng Nghiêm Thanh Viên tự sát, nhưng nguyên nhân tự sát hoàn toàn không liên quan gì đến Cố Hãn Hải, lý do cậu tự sát là vì bị Nghiêm gia vứt bỏ, bị Cố Trường Hà lợi dụng, bị Tư Tuyết Ngữ ghét bỏ, hơn nữa ở trong sách có một chi tiết, Nghiêm Thanh Viên trước khi chết đi tìm Tư Tuyết Ngữ.

Tuy rằng không viết chi tiết, nhưng rõ ràng hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó.

Nghiêm Thanh Viên cẩn thận nghĩ, chẳng lẽ thật ra cái chết của nhân vật Nghiêm Thanh Viên trong cuốn sách này người bị ảnh hưởng trực tiếp nhất là Tư Tuyết Ngữ sao?

Bởi vì áp lực của bản thân vốn đã rất lớn, lại đi tìm Tư Tuyết Ngữ, lúc này Nghiêm Thanh Viên đã hoàn toàn không nơi nương tựa* rồi, Cố Trường Hà đã sớm chạy không thấy bóng dáng đâu, lúc này người duy nhất có được coi là người thân của cậu chỉ có Tư Tuyết Ngữ mà thôi, cho nên mới đi tìm Tư Tuyết Ngữ tìm cách giải quyết.

*孤立无援: tứ cố vô thân, một thân một mình.

Nghiêm Thanh Viên mím môi.

Cho nên rốt cuộc Nghiêm Thanh Viên đã nói gì với Tư Tuyết Ngữ trong sách đây? Cuốn sách đến cuối cùng vẫn không viết nhưng lại nhìn thấy chuyện Tư Tuyết Ngữ cuồng loạn muốn Cố Hãn Hải hơn nữa còn đối nghịch với Nghiêm gia.

Nhưng cuối cùng quả nhiên không tốn nhiều công sức đã bị đuổi đi, Cố Hãn Hải trước sau vẫn là Cố Hãn Hải mà.

Nghiêm Thanh Viên thở dài thật dài, nằm lên sách.

Cậu đọc đến chán rồi, không muốn đọc nữa, chẳng lẽ cậu nhất định phải đọc quyển sách này đến thuộc nằm lòng mới chịu sao?

Khi nào mới có thể ra khỏi thế giới đen như mực này đây!

Nhưng mà, đi ra ngoài rồi thì làm gì đây?

Bỗng nhiên Nghiêm Thanh Viên có một ý nghĩ kỳ lạ, cậu có thể đi ra ngoài sao? Hình như cậu nhớ ra rồi, không phải cậu đã chết rồi sao?

Đúng rồi?

Nghiêm Thanh Viên đột nhiên nhận ra rằng, cậu đã chết rồi, sau khi cậu chết mới đến không gian tối tăm này, lúc chết còn rất đau đớn, đến bây giờ vẫn còn cảm thấy đau.

Nhưng mà, cậu chết như thế nào?

Nghiêm Thanh Viên cúi đầu nhìn quyển sách trên đất, đột nhiên một ý nghĩ kỳ lạ nảy ra trong đầu.

Cậu nhảy lầu.

Từ chỗ cao rơi xuống, trong đầu của Nghiêm Thanh Viên thoáng hiện lên cơn gió lạnh lẽo và cảm giác nhanh chóng tiếp đất, ngay lập tức khiến Nghiêm Thanh Viên không thở nổi.

Quyển sách này, đây không phải sách.

Nghiêm Thanh Viên đột nhiên nhớ ra mình là ai.

Cậu là Nghiêm Thanh Viên mà.

Quyển sách này cậu đã từng trải qua, cuộc sống của cậu, quá khứ của cậu.

Nghiêm Thanh Viên ngồi trước quyển sách, hóa ra là như vậy, cậu đã chết rồi.

Uầy, cho dù ở bên ngoài một mảnh tối đen này, có phải cũng không có ai chờ cậu hay không? Ngay từ đầu còn muốn nghĩ cách đi ra ngoài, nhưng chuyện đến bây giờ, Nghiêm Thanh Viên lại không biết vì sao cậu lại muốn ra ngoài.

Hơn nữa…

Không được, không thể đi ra ngoài, nếu đi ra ngoài, cậu sẽ không còn gì nữa.

Nhưng chỗ này thật sự tịch mịch quá.

Một mặt, Nghiêm Thanh Viên tâm trạng phức tập muốn rời khỏi không gian quá mức cô độc này, mặt khác, cảm thấy sợ hãi nếu đi ra ngoài thì không còn gì nữa, lặp đi lặp lại, vẫn luôn làm bạn bên cạnh cậu chỉ có quyển sách đã lật đi lật lại biết bao lần.

“Haiz.” Nghiêm Thanh Viên nằm kế bên sách.

Người so sánh với người, tức chết người*, Cố Hãn Hải có thể người gặp người thích, nhưng Nghiêm Thanh Viên cậu thật sự quá thảm, cha mẹ ruột không thương cha mẹ nuôi lại không cần, dù sao… Người mình thương lại không cần mình thật sự là một việc rất đau khổ.

*人比人,气死人: Thật ra câu đầy đủ của nó là “人比人, 比死人; 货比货, 货得扔” – “nhân bỉ nhân, bỉ tử nhân; hóa bỉ hóa, hóa đắc nhưng”. Trên baidu giải thích thế này: Con người không nên so đo với nhau, mỗi người đều có ưu điểm của mình, ông già so với người đã chết thì so gì? Tương tự vậy, hàng hóa cũng có những ưu, khuyết điểm riêng, không có gì là thập toàn thập mĩ, đồ đã mất rồi thì còn so gì nữa? Nó khuyên con người nên biết tự thỏa mãn.

Nói như vậy, cậu của bây giờ, chẳng phải cũng…

Cho dù đã chết rồi, chỉ sợ cũng không có ai thương tiếc vì cậu.

Nghiêm Thanh Viên nghĩ tới đây, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, đột nhiên như lật mình ngồi dậy như một con cá chép.

Ở trong thế giới tối đen như mực không ai tồn tại này, làm sao cậu có thể được người khác cần chứ, Nghiêm Thanh Viên cúi đầu, phát hiện sự thật khủng bố này.

Bởi vì không ai cần cậu nên mới lựa chọn biến mất khỏi thế gian này, nhưng ở nơi tối đen như mực này, cậu vẫn không được bất cứ ai cần.

Vậy cậu tiếp tục ở lại nơi này, chẳng phải không có lý do gì cho cái chết của cậu sao?

Phải đi ra ngoài mới được, cho dù đi ra ngoài sẽ bị hỏa táng, nhưng ít nhất nơi hỏa táng cần cậu.

Cho dù bị chôn xuống đất, có lẽ còn có thể kết giao bạn bè với những người cần cậu ở nghĩa trang phải không?

Cậu đã ngây người ở đây bao lâu rồi? Cảm giác giống như đã ở đây rất lâu rồi.

Đi ra ngoài, mau đi ra, thừa dịp thi thể vẫn chưa thối rữa chạy nhanh ra ngoài đi mà!

Có lẽ do ý thức muốn được ra ngoài mãnh liệt của Nghiêm Thanh Viên, cuối cùng cũng có cảm giác thuộc về loài người đã rất lâu rồi mới được trải nghiệm truyền đến.

Cơ thể thật nặng nề, giống như bị đè nặng lên, nặng nề lại khó chịu.

Rất khó chịu, muốn cử động một cái nhưng lại rất khó.

Nghiêm Thanh Viên có thể nghe thấy âm thanh ồn ào xung quanh, nhưng lại không chính xác, không cách nào phân biệt được rốt cuộc là âm thanh gì, có phải có người đang nói chuyện không, hay là, cái gì khác.

Thật là khó chịu, thật là khó chịu, ai tới giúp cậu với.

Hu hu hức hức cậu sai rồi, cậu không nên nói cái gì vì người khác dâng hiến, cậu không làm được, cậu muốn trở về, bây giờ thực sự rất khó chịu hu hức hu hu.

“Đừng ngủ.” Đột nhiên một âm thanh khàn khàn hấp dẫn đột ngột vang lên từ trong thế giới ồn ào, phảng phất như ánh bình minh phá tan bóng tối khiến người ta phải chú ý tới ánh sáng ẩn hiện kia, “Cầu xin em.”

Làm sao thế?

Nghiêm Thanh Viên cảm thấy lúc nghe được âm thanh của người kia, thật giống như đau khổ trên người mình thật ra cũng không đau khổ như người này.

Hắn bị làm sao vậy?

Hắn rất khó chịu sao?

Đáng tiếc quá bây giờ cậu không động đậy gì được, nếu không nhất định sẽ cho người này một cái ôm thật lớn, sau đó trấn an đối phương một cách đàng hoàng.

Dù sao giọng nói của người đàn ông này dễ nghe như vậy, đồng thời cũng… Rất đáng thương.

Nghiêm Thanh Viên thở dài, nỗ lực động đậy một cái, vậy mà cậu thật sự cảm giác được tay mình đang động đậy.

Là ảo giác sao?

Nhưng vào lúc này, tay cậu được nắm lấy một cách nhẹ nhàng, rõ ràng cậu không nhìn thấy gì cả, nhưng bàn tay nắm lấy tay cậu lại giống như truyền đến vô tận tuyệt vọng và khát vọng, khiến cho cậu không nhịn được muốn cử động nhiều hơn, cho người này chống đỡ một chút.

Nếu cậu thật sự tỉnh dậy, có phải giống xác chết vùng dậy không? Nếu xác chết vùng dậy, thì người đối diện sẽ không bị dọa chết chứ?

Rối rắm quá.

Làm sao đây?!

Cậu không cử động nổi rồi, cậu muốn mở to mắt lắm, nhưng như thế nào cũng không mở ra được.

Nghiêm Thanh Viên nghe được người bên cạnh đang nói chuyện, toàn bộ đều là âm thanh quen thuộc, Nghiêm Thanh Viên cuối cùng cũng nhớ lại thân phận của mình, trong đầu tất cả đều là nội dung trong quyển sách đó, cậu vẫn luôn xoay quanh cuộc sống của Cố Hãn Hải, bởi vì ghen ghét, bởi vì có được bất cứ điều gì khác, nhưng đây phảng phất như đại biểu cho việc cậu không cách nào rời khỏi Cố Hãn Hải vậy.

Mà bây giờ cậu vậy mà ở bên cạnh hắn, nói chuyện với hắn.

Cố Hãn Hải cũng không phải là người thích nói chuyện, nhưng lúc này Cố Hãn Hải dường như đã trở thành một người nói nhiều và nói rất nhiều rất nhiều với cậu.

Nghiêm Thanh Viên thông qua thỉnh thoảng đối thoại với bác sĩ của anh cả anh hai nên biết có lẽ cậu đang hôn mê.

Quá nhàm chán, thật sự quá nhàm chán, cho dù Cố Hãn Hải vẫn luôn nói chuyện với cậu nhưng cậu vẫn cảm thấy nhàm chán quá đi mất!

Hơn nữa thân thể lại khó chịu, còn không thể nói chuyện, không được, cậu phải tỉnh lại mới được, nằm nhưng có ý thức như vậy thật sự khó chịu!

Dùng hết toàn lực, Nghiêm Thanh Viên khống chế đôi mắt của mình, cuối cùng, trước mắt cậu có cảnh tượng gì đã bị cậu nhìn thấy.

Trần nhà trắng như tuyết, đèn bình thường, cậu cũng không có cảm giác tự mình mở mắt ra, nhưng hiện tại, cậu lại cảm nhận chân thật rằng mình quả thật nhìn thấy xung quanh.

Bởi vì một cử động nho nhỏ này, tất cả ý thức và sức lực đều trở về, không những thế, còn kèm theo cảm giác đau đớn nữa.

Cùng lúc đó Nghiêm Thanh Viên rõ ràng cảm nhận được đại não của mình choáng váng không chịu nổi, siêu khó chịu, cậu muốn che đầu lại, nhưng lại không có tí sức nào.

“Nghiêm Thanh Viên.” Đột nhiên âm thanh nôn nóng vang lên từ bên cạnh, trước mắt Nghiêm Thanh Viên phản chiếu gương mặt đẹp trai của Cố Hãn Hải.

Đừng dán sát gần như vậy, cậu không biết mặt mình khiến cả người và thần đều phẫn nộ hả? Cậu không biết có thể bị đánh chí mạng ở cự ly gần hả? Cố Hãn Hải, sao cậu gầy thế?

Cố Hãn Hải gọi bác sĩ, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Nghiêm Thanh Viên, sợ cậu lại nhắm mắt lại.

Nghiêm Thanh Viên mở miệng, muốn nói mình khó chịu, muốn nói mình khó chịu đến không chịu nổi, siêu ủy khuất, nhưng chỉ phát ra âm thanh khàn khàn.

Cố Hãn Hải lập tức tới gần Nghiêm Thanh Viên, muốn nghe rõ giọng nói của Nghiêm Thanh Viên, lại chỉ nghe thấy thiếu niên chậm rãi dùng thanh âm khàn khàn nói: “Tránh xa một chút, cậu xấu lắm.”

Cố Hãn Hải sẽ không xấu, cả đời này cũng sẽ không xấu, già thì vẫn là một lão già đẹp lão, chỉ là bây giờ hắn không có dáng vẻ hăng hái mà cậu biết nữa.

Ngay cả khi lúc nghèo nhất, Cố Hãn Hải vẫn sạch sẽ khéo léo như trước, luôn khiến người ta nhìn vào đã cảm thấy đẹp trai và có tinh thần, quần áo của hắn vẫn luôn sạch sẽ, thậm chí có thể ngửi được hương thơm nhàn nhạt, đây là dáng vẻ mà Nghiêm Thanh Viên thích nhất.

Nghiêm Thanh Viên dùng thời gian nửa năm để dưỡng Cố Hãn Hải quá mức gầy yếu dưỡng thành cường tráng, nhưng lúc này không chỉ trông tiều tụy mà còn gầy nữa, một cổ buồn bực* từ ngực dâng lên, úi, Cố Hãn Hải xấu quá, khó coi, không cần hắn nữa.

*郁气 (Úc khí): Khó chịu trong lòng, ức chế, kìm nèn, buồn bực, phiền muộn.

Trong mắt Cố Hãn Hải hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó bỗng cười, cười có chút bất đắc dĩ, cuối cùng hắn duỗi tay nắm lấy cánh tay của Nghiêm Thanh Viên: “Chờ bác sĩ đến xem rồi tôi sẽ về thu dọn một chút.”

Nghiêm Thanh Viên chuyển ánh mắt sang nơi khác, cậu không thèm nhìn Cố Hãn Hải xấu như vậy đâu!

Nhưng Cố Hãn Hải nhìn thấy tiểu thiếu gia còn có thể giận dỗi, tâm trạng vẫn luôn căng thẳng cuối cùng cũng nhạt dần, hắn rũ mắt nắm tay Nghiêm Thanh Viên, rồi hơi cúi đầu, tựa lên ngón tay Nghiêm Thanh Viên, chậm rãi thở ra một hơi.

Nghiêm Thanh Viên đã tỉnh, bác sĩ nhìn sơ, rồi làm chút kiểm tra, cuối cùng Nghiêm Thanh Viên cũng được an tĩnh.

Nằm trên giường, cậu quay đầu nhìn anh cả của mình.

Đây là… Anh cả của cậu à.

Nghiêm Trạch Thủy cười nói: “Viên Viên muốn gì nè? Anh trai đi lấy cho em.”

Lúc này Nghiêm Thanh Viên đã có thể nói chuyện bình thường, cậu mở miệng hỏi: “Em nằm bao lâu rồi ạ?”

“Một năm.” Nghiêm Trạch Thủy không chút suy nghĩ liền nói, sau đó nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên nhận được câu trả lời như vậy khiếp sợ mở to hai mắt, phụt một tiếng bật cười.

“Anh cả!” Nghiêm Thanh Viên vừa nhìn thấy biểu cảm của Nghiêm Trạch Thủy thì đã biết đối phương đang đùa giỡn với cậu.

“Viên Viên ngủ đủ lâu, ước chừng ba ngày.” Nghiêm Trạch Thủy nói xong, nhưng trên thực tế trong giọng nói đều là may mắn, “Bây giờ còn có thể giận dỗi với anh cả thật sự tốt quá rồi.”

Nghiêm Thanh Viên sửng sốt, sau đó bỗng khó chịu, có thể đối với anh cả mà nói, cậu bị thương nhất định là chuyện rất đau khổ, dù sao anh cả vẫn rất thương cậu.

“Anh cả ơi.” Nghiêm Thanh Viên hỏi, “Sao em lại hôn mê thế anh?”

Nghiêm Thanh Viên đã lấy được tất cả thông tin trong ba ngày qua từ Nghiêm Trạch Thủy, cậu đã bị Tư Tuyết Ngữ đánh bất tỉnh.

Lúc ấy Tư Tuyết Ngữ kéo cậu ra ngoài, nửa đỡ nửa ôm, tựa như muốn đưa cậu chạy đi đâu đó, sau đó vệ sĩ lập tức tiến lên ngăn Tư Tuyết Ngữ lại, phát hiện trạng thái của Nghiêm Thanh Viên không đúng, lập tức đưa cậu đến bệnh viện, kiểm tra thì phần đầu bị đánh nghiêm trọng nhất, bác sĩ nói hậu quả nghiêm trọng nhất là rất có thể cậu sẽ cứ như vậy mà trở thành người thực vật, cũng may cậu tỉnh lại rất nhanh.

Trong suốt ba ngày, đối với mọi người mà nói đều là dày vò.

Nghiêm Thanh Viên nghe xong thì im lặng thật lâu, cậu không lý giải nổi ý nghĩa hành động của Tư Tuyết Ngữ, suy đoán có phải mình và Tư Tuyết Ngữ nói chuyện cậu mới là con của Tư Tuyết Ngữ hay không.

Bây giờ Nghiêm Thanh Viên mới nhận ra bất thường, nếu như người bình thường đột nhiên nghe nói chuyện này, phản ứng đầu tiên không phải nên là vớ vẩn và nghi ngờ sao? Nếu nghi ngờ chắc chắn sẽ yêu cầu làm xét nghiệm ADN mới đúng, nhưng… Phản ứng lúc đó của Tư Tuyết Ngữ rất bất thường.

“Anh cả, dì ấy có nói điều gì kỳ lạ không?” Nghiêm Thanh Viên suy đoán, anh cả anh hai có phải đã biết chân tướng hay không.

“Cô ta vẫn luôn nói chúng ta nên trả Cố Hãn Hải cho cô ta, nói rằng đó là con trai của cô ta, không ai được cướp đi.” Nghiêm Trạch Thủy cau mày theo bản năng khi nhắc đến Tư Tuyết Ngữ.

Chưa nói? Nghiêm Thanh Viên rất kinh ngạc, cô che giấu?

___

1/1/2023.

23:33:05.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK