Chứng sợ độ cao của Nghiêm Thanh Viên cần điều trị, cho nên đã liên hệ bác sĩ tâm lí giỏi nhất, mà điều duy nhất Nghiêm Thanh Viên cần làm là chờ bác sĩ tâm lí hẹn trước thời gian đi điều trị.
Nhưng mà chuyện đầu tiên Nghiêm Thanh Viên làm khi về đến nhà đó là tắm rửa thật sạch sẽ, làm khô tóc, làm bản thân sạch sẽ thoải mai thơm tho, sau đó tìm quần áo mới mặc vào, làm bản thân trông thật mới mẻ thoải mái.
Vốn muốn đi gặp Nghiêm Kỳ Thúy, Nghiêm Thanh Viên tự mặc quần áo sửa sang cho mình, nhưng sau khi đến bệnh viện một lần, hình tượng gì cũng mất hết luôn.
Sau khi xong Nghiêm Thanh Viên đi tìm Nghiêm Trạch Thanh.
Nghiêm Trạch Thanh vốn dĩ đang tra tư liệu, ngẩng đầu đã nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên giống như đang chờ xuất phát, nhíu mày, chống bàn, đứng dậy.
“Không được.”
“Hả?” Vẻ mặt Nghiêm Thanh Viên kinh ngạc.
“Thời điểm này em không được ra ngoài.”
“Em không ra ngoài, em chỉ là muốn cho anh hai xem bộ này em mặc trông có được hay không thôi.” Nghiêm Thanh Viên đã hiểu, Nghiêm Trạch Thanh chắc là cho rằng cậu mặc quần áo xong rồi là muốn ra ngoài, lập tức giải thích nói.
“Khó coi hả anh?” Nhìn thấy Nghiêm Trạch Thanh nhíu mày, ánh mắt Nghiêm Thanh Viên có chút thấp thỏm.
Nghiêm Trạch Thanh nhìn ánh mắt mong chờ của Nghiêm Thanh Viên mà căng cả da đầu, gật đầu: “Khá tốt.”
Trong khoảng thời gian này Nghiêm Trạch Thanh ở cùng với Nghiêm Thanh Viên càng nhiều, cũng càng ngày càng học được cách khen người.
“Trông có thoải mái không anh?” Nghiêm Thanh Viên ở trước mặt đối phương xoay vòng để anh hai nhà mình có thể nhìn rõ ràng hơn.
“Có.”
“Em đang nghĩ có nên mang mũ theo không, bởi vì em đi xem blogger thời trang giới thiệu bộ quần áo này nhưng nó cũng có phối hợp thêm mũ nữa, kết hợp mũ trông sẽ sinh động hơn, tóc em mềm mềm trông không giống đang tập thể dục, nhưng ở nhà đội mũ lại có vẻ kỳ lạ quá…”
Nghiêm Trạch Thanh nhìn Nghiêm Thanh Viên nói dông dài về việc mặc quần áo của mình, hỏi: “Bây giờ em phối quần áo mặc để làm gì?”
Quần áo khi còn nhỏ của Nghiêm Trạch Thanh đều là do y tự tay chuẩn bị, nhưng vì tính cách nên Nghiêm Thanh Viên khi còn nhỏ mặc trông hơi giống một người lớn, Nghiêm Trạch Thủy thì lại không có quan niệm thẩm mĩ đối với việc mặc quần áo, vì vậy khi còn nhỏ phong cách quần áo của Nghiêm Thanh Viên trên cơ bản đều là lặp đi lặp lại từ trang trọng đến kỳ lạ.
Cho đến khi Nghiêm Thanh Viên lên sơ trung mới bắt đầu có nhận thức về vẻ bề ngoài, cậu bắt đầu tìm kiếm quần áo trên mạng về ăn mặc, sau đó bắt đầu mua quần áo trên mạng cho mình, nhìn trúng cái gì là mua cái đó.
Cũng nhờ gương mặt dễ thương của Nghiêm Thanh Viên nên dù phối quần áo thế nào cũng sẽ không lạc điệu.
“Em phải gọi video với ba.” Nghiêm Thanh Viên nói, “Vì hôm ấy không đi gặp ba được nên xem như lỡ hẹn, em muốn đi xin lỗi sau đó giải thích tình hình, mặc dù không thể trực tiếp gặp ba nhưng ở trên video thì vẫn có thể.”
Nghiêm Trạch Thanh nhíu mày nói: “Phụ thân luôn không thích việc riêng gọi video, nếu như không có việc thì tốt nhất đừng quấy rầy phụ thân.”
Nghiêm Thanh Viên nhìn Nghiêm Trạch Thanh, cũng biết anh hai đang khuyên bảo mình, quả thật Nghiêm Kỳ Thúy hầu như không nói chuyện cá nhân, nhưng nếu không dám làm thử, làm sao biết không được.
Nghiêm Thanh Viên vô cùng tin tưởng những điều được viết trong sách đều là sự thật, mặc dù đến khi kết thúc truyện, cũng không ai có thể thật sự thay đổi Nghiêm Kỳ Thúy, đây chẳng qua cũng chỉ là… Nhân vật phụ không quan trọng.
Nhưng đối với Nghiêm Thanh Viên mà nói, Nghiêm Kỳ Thúy vẫn luôn dưỡng dục chính mình, làm trong lòng cậu ngưỡng mộ ba vô cùng.
“Không sao, sáng sớm em đã xác nhận với ba rồi, ba cũng trả lời em là có thể, ba và em còn hẹn thời gian nữa, ba đã cho em nửa tiếng video.”
Thật ra Nghiêm Trạch Thanh rất bất ngờ, mặc dù giống như làm việc hẹn thời gian để gặp, tính tình máy móc, nhưng dù sao vẫn là việc riêng, Nghiêm Kỳ Thúy vậy mà cho Nghiêm Thanh Viên một cơ hội như vậy.
“Em hẹn như thế nào?” Trong ý thức của Nghiêm Thanh Viên không nên xảy ra chuyện như vậy, Nghiêm Kỳ Thúy đối với người nhà lạnh nhạt đã làm y hình thành thói quen, một người phụ thân cao cao tại thượng* chỉ nhìn phát triển và lợi ích như vậy, Nghiêm Thanh Viên cạy ra vỏ ngoài như thế nào vậy.
* ăn trên ngồi trước; chỉ tay năm ngón; ngồi tít trên cao; xa rời quần chúng.
Nghiêm Thanh Viên nhìn Nghiêm Trạch Thanh, bỗng nhiên nhận ra gì đó. Lập tức lấy điện thoại của mình ra: “Hay là anh hai nhìn xem?”
Nếu như là Nghiêm Thanh Viên trước đây cho dù như thế nào cũng không nghĩ làm như vậy, hơn nữa có rất nhiều biến số khó dự đoán, Nghiêm Thanh Viên cảm giác mỗi một bước cậu làm đều là mỗi một canh bạc*.
* cuộc đánh bạc; thường dùng để chỉ cuộc đánh đổi một mất một còn, có tính chất mạo hiểm.
Nghiêm Trạch Thanh hơi híp mắt, cúi đầu thấy được những tin nhắn không ngừng của Nghiêm Thanh Viên gửi cho Nghiêm Kỳ Thúy.
Nghiêm Thanh Viên: Ba ơi, ba có rảnh không ạ, con đi bệnh viện nên không có cách nào đến chỗ của ba, con muốn nói vài lời với ba, có được không ạ?
Nghiêm Thanh Viên: Ba ơi chúng ta gọi video được không? Con muốn gặp mặt nói lời xin lỗi ba.
Nghiêm Thanh Viên: Ba nếu có thời gian rảnh thì dù thế nào cũng trả lời một chút cho con với nha ba.
Nghiêm Thanh Viên: Ba ơi con biết công việc của ba vất vả như vậy nên con sẽ ngoan mà, nhưng lúc ba không bận có thể hẹn cho con một chút thời gian không ạ?
Có thể nhìn ra trên dòng thời gian trên cơ bản là nửa giờ sẽ gửi một tin nhắn, vô cùng chuẩn xác, mỗi một tin đều không nói nhiều, nhưng nhìn thoáng qua sẽ cảm thấy vô cùng ồn ào.
Nhưng bất ngờ là Nghiêm Kỳ Thúy mặc dù vẫn luôn không trả lời, nhưng trước sau đều không nói ra bất cứ lời khiển trách nào hoặc dứt khoát trực tiếp xóa bỏ, sự khoan dung của Nghiêm Kỳ Thúy dành cho Nghiêm Thanh Viên cao hơn nhiều so với tưởng tượng của y.
Lúc cuối cùng Nghiêm Kỳ Thúy rốt cuộc đã trả lời, viết rất đơn giản, không có bất cứ vấn đề gì, tổng thời gian điểm danh và thời lượng*.
* 一共就点名了时间和时长
Vì vấn đề chênh lệch thời gian nên hiện tại ngày đêm đảo lộn, buổi tối bên Nghiêm Thanh Viên là buổi sáng bên Nghiêm Kỳ Thúy, nói cách khác, suốt một buổi tối Nghiêm Thanh Viên đều gửi tin nhắn cho Nghiêm Kỳ Thúy.
“Nguyên một buổi tối nửa giờ gửi một lần?” Trong lòng Nghiêm Trạch Thanh rất khiếp sợ.
“Đúng rồi, em đặt đồng hồ báo thức, sau khi ba đồng ý em ngủ cả ngày luôn, bây giờ tinh thần rất tỉnh táo, nhất định để ba thấy dáng vẻ em tràn đầy năng lượng.” Nghiêm Thanh Viên nói rồi ngẩng đầu nhìn Nghiêm Trạch Thanh.
Nghiêm Trạch Thanh cũng đang nhìn Nghiêm Thanh Viên, đáy mắt y tràn ngập vẻ không thể tin được, hầu kết khẽ nhúc nhích, muốn nói gì đó nhưng tất cả đều cứng họng, ánh mắt y cực kỳ phức tạp.
Nghiêm Thanh Viên không hỏi bất kỳ câu nào, mà mỉm cười tiến lên ôm ôm anh hai nhà mình, theo thói quen làm nũng: “Thật ra ba không kiên cường mạnh mẽ đến vậy, rốt cuộc ba cũng chỉ là người bình thường thôi anh.”
Nghiêm Trạch Thanh cúi đầu nhìn xoáy tóc của Nghiêm Thanh Viên, thiếu niên mười sáu tuổi không cao, so với y thấp hơn rất nhiều, nhưng khoảnh khắc được thiếu niên ôm lấy kia, Nghiêm Trạch Thanh thật sự có một loại cảm giác mất khống chế bị thiếu niên lôi kéo đến một nơi bản thân không muốn đặt chân vào.
“Nếu bị phụ thân mắng, đến lúc đó không cần đến chỗ anh khóc.” Nghiêm Trạch Thanh nói không rõ ý nghĩa, tay y nhẹ nhàng vỗ tóc thiếu niên, nhưng thật ra lặng lẽ dùng sức, làm Nghiêm Thanh Viên không cách nào ngẩng đầu nhìn vẻ mặt y.
“Không cần.” Nghiêm Thanh Viên ngọ nguậy cọ cọ, “Nếu em bị ba mắng, em sẽ khóc cả đêm trong phòng anh hai.”
Đôi mắt Nghiêm Trạch Thanh chậm rãi mở to, cảm giác bất an được che giấu dần tan đi, chỉ để lại một bụng buồn cười: “Sao em lại chơi xấu thế?
“Em còn không được không vui sao?”
Nghiêm Thanh Viên chơi xấu giống hệt như lúc trước, lúc ấy chơi xấu sẽ chỉ làm y đau đầu, nhưng bây giờ lại làm Nghiêm Trạch Thanh cảm thấy thiếu niên vô cùng đáng yêu.
Muốn thở dài, lại không có biện pháp, không thể không dung túng, lại có chút cảm giác cam tâm tình nguyện, hơn nữa… Cũng không có cảm giác khó chịu như lúc trước.
“Em tự chơi một mình đi.” Nghiêm Trạch Thanh không muốn đối mặt với bản thân khác người chút nào, dứt khoát nắm lấy cổ áo thiếu niên trực tiếp xách tới cửa.
Nghiêm Thanh Viên hoang mang bị anh hai nhà mình xách đi, còn muốn quay đầu nói gì đó thì bị anh hai nhà mình trực tiếp đóng cửa lại: “…”
Hình như cậu không có chọc anh hai tức giận mà? Không lẽ anh hai không thích bị làm nũng sao? Nhưng lúc trước dùng vài lần cảm giác rất thuận tay mà?
Thời gian hẹn với Nghiêm Kỳ Thúy chưa đến, Nghiêm Thanh Viên lại chuyển đi đến phòng Nghiêm Trạch Thủy.
Nghiêm Trạch Thủy vừa mới tắm rửa xong, vừa ra đã thấy Nghiêm Thanh Viên ăn mặc chỉnh tề đứng trong phòng nghiêng đầu nhìn về phía anh cười, dáng người cường tráng bị khăn tắm che đi một phần, bày ra dáng vẻ lười biếng, đối lập mạnh mẽ với Nghiêm Thanh Viên đang chờ xuất phát.
Nghiêm Trạch Thủy nhướng mày một cái: “Ăn mặc đẹp như vậy, mai định đi hẹn hò hả?”
“Đẹp không anh?” Mắt Nghiêm Thanh Viên sáng rực lên.
“Đẹp nè.” Nghiêm Trạch Thủy như đương nhiên gật đầu.
“So với bình thường thì sao?”
“Viên Viên của chúng ta lúc nào cũng đẹp.” Nghiêm Trạch Thủy nhìn Nghiêm Thanh Viên ăn mặc siêu đáng yêu thì tay lại cảm thấy ngứa ngáy đi lên muốn nâng cậu lên cao, lại trực tiếp bị Nghiêm Thanh Viên né tránh, một nhảy bằng ba bước né xa.
“Không được không được, nâng em lên thì quần áo em sẽ bị lộn xộn mất!”
Đây chính là lần đầu tiên Nghiêm Thanh Viên gọi video với Nghiêm Kỳ Thúy, khỏi cần nói cũng biết trong lòng căng thẳng và mong chờ thế nào, cho nên mọi mặt đều suy nghĩ rất nhiều, sau khi Nghiêm Trạch Thủy nghe vậy thì vuốt ve cằm: “Anh cảm thấy Viên Viên cho dù mặc như thế nào đều rất đẹp á.”
“Ngàn vạn lần không được suy nghĩ như vậy!” Nghiêm Thanh Viên lời lẽ chính đáng bắt đầu chỉ dẫn Nghiêm Trạch Thủy, vỗ vỗ sô pha trong phòng Nghiêm Trạch Thủy, “Mặc quần áo rất quan trọng luôn á, vẻ ngoài của mỗi người thật ra không phải đã hình thành thì không thay đổi đâu, anh cả anh mặc trang phục trang trọng đều rất đẹp, nhưng mà nếu mặc quần áo bình thường thì anh tạo cho người ta cảm giác tương phản manh*, như vậy sẽ làm cho phụ nữ cảm thấy hông dễ tiếp cận á, đương nhiên không bao gồm những quần áo em và anh cùng mặc nha.”
*反差萌: Sự tương phản giữa bề ngoài và nội tâm của một người.
Nghiêm Trạch Thủy chớp mắt: “Vì sao lại nhắc đến phụ nữ?”
Nghiêm Thanh Viên: “A?”
Nghiêm Trạch Thủy và Nghiêm Thanh Viên đối mặt nhau, trong khoảng thời gian ngắn không khí có chút xấu hổ.
Nghiêm Trạch Thủy: “Tiểu Viên Viên yêu đương rồi à?”
“Anh cả lớn tuổi như vậy còn chưa có kinh nghiệm yêu đương, sau này em tham khảo như thế nào đây?”
“Không lẽ Viên Viên không có tâm lí thích con gái sao?”
“Em năm nay mới mười sáu tuổi, không được yêu sớm, anh cả anh kết hôn muộn rồi.”
“Anh chỉ mới bước vào ranh giới* của hôn nhân thôi.”
* 边缘:
– sát biên giới, rìa, vùng ven, giáp, viền.
– giáp ranh, giáp giới, liên ngành, ở mép, ở bờ, ở lề.
“Anh kết hôn muộn.”
Nghiêm Trạch Thủy và Nghiêm Thanh Viên đối diện với nhau, tràn ngập xấu hổ kỳ cục.
Nghiêm Trạch Thủy so với tuổi những người kết hôn xung quanh, Nghiêm Trạch Thủy đã muộn rồi, chưa kể là người đàn ông lớn tuổi độc thân đến bây giờ vẫn là một người không có kinh nghiệm yêu đương đến bóng dáng đối tượng còn không thấy.
“Chúng ta đổi đề tài đi.” Nghiêm Trạch Thủy nào có nghĩ mình vậy mà sẽ cảm nhận áp lực bị thúc giục kết hôn đến từ em trai nhỏ.
Nghiêm Trạch Thủy chớp mắt, đột nhiên phát hiện một vấn đề, mặc dù anh cả quá tuổi lập gia đình mà còn chưa yêu đương, nhưng trong sách cậu đến chết vẫn là xử nam kinh nghiệm bằng không, nếu nói thê thảm không chừng cậu còn thê thảm hơn một chút đây nè.
“Ừm… Đổi chủ đề đi.”
Hai anh em nhìn nhau, xấu hổ cười.
Nghiêm Thanh Viên trở lại phòng mình, ngồi vào vị trí, và dùng điện thoại điều chỉnh góc nhìn tốt nhất, thậm chí còn lên mạng tham khảo học hỏi cách bài trí livestream, bảo đảm tất cả trông vô cùng hoàn hảo sau đó mới gật đầu ngồi co lại trên ghế chờ đến thời gian hẹn.
Vừa nghịch điện thoại thì lại nghĩ đến Cố Hãn Hải, kể từ khi Cố Hãn Hải có điện thoại mới thì có một loạt app trò chuyện như Wechat và QQ, tất cả đều là Nghiêm Thanh Viên dạy từng chút một.
Nhưng cho đến tận bây giờ Cố Hãn Hải không có bất cứ động thái nào, tất cả tin nhắn đều dựa trên liên lạc giữa cậu và Cố Hãn Hải lần trước, bây giờ có phải Cố Hãn Hải cho rằng cậu đã ở nước ngoài không.
Nghiêm Thanh Viên cầm điện thoại, ngơ ngẩn nhìn avatar bánh bao đáng yêu Cố Hãn Hải cậu tự mình cài đặt.
Lúc này chắc là Cố Hãn Hải đang ngủ.
Hắn có thể sẽ bỗng dưng nghĩ đến cậu không?
Tính cách Cố Hãn Hải lúc tiếp xúc có thể cảm nhận được lạnh lùng, ở trong sách kết truyện tất cả hành vi của cậu rốt cuộc có lẽ là vì tức giận, cẩn thận nghĩ lại thật ra cậu cũng có chút lợi hại nhỉ? Có thể làm Cố Hãn Hải tức đến mức chủ động xuống tay với cậu thành nông nỗi này.
“Mình đúng là làm được rồi.”
Nhưng mà bây giờ sau khi suy nghĩ đến những việc này, ngay từ đầu lúc Nghiêm Thanh Viên có được nội dung trong sách không có xoắn xuýt đến vậy, giống như mây mù trước mắt được tản ra hơn, cảm giác dần dần an tâm khi cuối cùng cũng có thể nhìn thấy mọi vật làm cậu không còn lo sợ không yên, không còn sợ hãi và hoang mang nữa.
“Nếu là cậu thì cậu sẽ tạo ra gia đình như thế nào.” Nghiêm Thanh Viên cuộn tròn hai chân lên, nghiêng đầu nhìn khung tin nhắn của Cố Hãn Hải.
Cố Hãn Hải trước sau đều người của Nghiêm gia, giống với tất cả đặc điểm người của Nghiêm gia, lạnh nhạt, không bày tỏ, đến cuối cùng trong sách Nghiêm Thanh Viên vẫn có thể cảm nhận được trong gia đình này đều tràn ngập cảm giác không thân thiết với nhau.
Nghiêm Thanh Viên nghĩ tới lúc cậu có mối liên hệ độc nhất với Nghiêm Kỳ Thúy, vẻ mặt của anh hai Nghiêm Trạch Thanh, trong lòng có chút bất an.
——
Lúc Nghiêm Kỳ Thúy đang làm việc thì nhận được tin nhắn máy bay của Nghiêm Thanh Viên trở về địa điểm xuất phát, vì biết thói quen làm việc của Nghiêm Kỳ Thúy, vì vậy không có nối điện thoại, mà là gửi tin nhắn vô cùng đơn giản và bình thường đến điện thoại của Nghiêm Kỳ Thúy.
Lúc ấy Nghiêm Kỳ Thúy chỉ tùy ý nhìn một cái sau đó tắt điện thoại tiếp tục công việc, vẻ mặt không hề thay đổi.
Sau đó trong ngày nhận được hàng loạt tin nhắn đến chính con trai nhỏ của mình, vì tính chất công việc Nghiêm Kỳ Thúy sẽ không bỏ lỡ bất kỳ thông tin riêng tư nào, tự nhiên sẽ theo thói quen click mở Nghiêm Thanh Viên gửi tin nhắn gì.
Ba mươi phút một cái, bám riết không tha, hơn nữa ở trong nước bây giờ vẫn là đêm khuya, Nghiêm Kỳ Thúy loáng thoáng có cảm giác nôn nóng, có vẻ trùng hợp với tâm trạng của Nghiêm Thanh Viên đang ở trong nước lo lắng và chờ mong ông trả lời cậu.
Để ngăn cản cảm giác kỳ lạ ảnh hưởng đến trạng thái làm việc của mình, Nghiêm Kỳ Thúy trả lời Nghiêm Thanh Viên, quả nhiên Nghiêm Thanh Viên không gửi tin nhắn nào nữa, có lẽ là thật sự đi ngủ rồi.
Nghĩ như vậy Nghiêm Kỳ Thúy làm tiếp công việc của mình cũng không bị quấy rầy nữa.
Hôm sau thức dậy nhìn vào lịch hẹn cả ngày hôm nay, mà vào thời gian buổi sáng, ông vậy mà thật sự ghi lại lịch hẹn với Nghiêm Thanh Viên trong quyển sổ.
Nghiêm Kỳ Thúy hơi xoa mày của mình, nửa dựa vào sô pha, cẩn thận tự hỏi bản thân vì sao đồng ý thỉnh cầu của con trai nhỏ nhà mình, điều này không giống như cách ông thường đối xử với những người con trai khác của mình.
Nhưng việc đã đáp ứng, Nghiêm Kỳ Thúy cũng sẽ không nuốt lời, lúc ông vừa gọi video đã nhanh chóng được người bên kia chấp nhận lời mời, sau đó Nghiêm Thanh Viên mở to đôi mắt tròn tròn nhìn chằm chằm vào màn hình, sau khi thấy ông thì nở một nụ cười vô cùng tươi mà Nghiêm Kỳ Thúy chưa từng thấy trước nay, không hề che giấu kinh ngạc và vui mừng cùng với sự mong chờ đã được thỏa mãn đến vui vẻ, ánh mắt như vậy làm tất cả hoang mang của Nghiêm Kỳ Thúy đều bị đặt ra sau đầu*.
* 置之脑后: quăng ra sau đầu, không nghĩ về nó nữa.
“Ba ơi!”
Trong ba người con của của ông, chỉ có Nghiêm Thanh Viên gọi ông là ba, mà đối với phụ thân của Nghiêm Kỳ Thúy, ông cũng chưa từng dùng xưng hô ba.
Giống như một loại thừa kế nào đó, bọn họ cũng tập mãi thành quen, chỉ có Nghiêm Thanh Viên là ngoại lệ duy nhất.
“Ba ơi, con vào bệnh viện, lúc trên máy bay bị ngất, cho nên con không thể đến chỗ ba.”
“Chứng sợ độ cao?” Nghiêm Kỳ Thúy nhớ lại tin nhắn mà ông từng lướt thấy, đối với việc Nghiêm Thanh Viên có muốn tới nơi này hay không thì ông cũng không mong chờ gì, vì vậy mới không để trong lòng, bây giờ mới nhớ lại.
“Vâng ạ, trước kia chưa từng có chuyện như vậy, hôm nay cũng là lần đầu tiên con biết con có chứng sợ độ cao.” Nghiêm Thanh Viên không thèm để ý chút nào nói liên tục, hơi xoa xoa mái tóc của mình một chút, sau đó chỉnh sửa lại một chút, giống như đắc ý kiêu ngạo* sau lại hoảng loạn vì suýt chút nữa làm rối loạn kiểu tóc của mình.
* 得意忘形 (Đắc ý vênh váo): (Vẻ mặt) tỏ ra kiêu ngạo, quá tự đắc về mình, trông hợm hĩnh, trâng tráo.
“Chữa khỏi.” Nghiêm Kỳ Thúy lạnh lùng, giọng điệu ra lệnh.
“Vâng, ba.” Nhưng Nghiêm Thanh Viên ngày thường rất có thể sẽ tức giận vì giọng điệu ra lệnh của Nghiêm Kỳ Thúy, hôm nay lại vô cùng nghe lời, “Con cũng định điều trị, gần đây đã hẹn trước bác sĩ tâm lí rồi, đây cũng không phải bệnh nặng lắm, có thể thông qua huấn luyện để khắc phục, con không biết cần bao lâu nữa, nhưng ba yên tâm, con nhất định sẽ chữa khỏi!”
Nghiêm Kỳ Thúy hơi nheo đôi mắt lại, lời này của Nghiêm Thanh Viên chặt chẽ lưu loát, làm ý muốn của bản thân ông bị hạn chế hoàn toàn mất chính xác, trong trí nhớ của ông Nghiêm Thanh Viên không phải là một người mưu mô, trực tiếp bỏ qua đề tài hơn nữa câu chuyện có nhịp điệu hẳn là do ảo giác của ông.
* 滴水不漏 (Tích thủy bất lậu): Cẩn thận, chặt chẽ, trôi chảy, trót lọt.
Đột nhiên Nghiêm Thanh Viên nói: “Ba ơi, hôm nay con mặc đồ của một blogger trên mạng vô cùng nổi tiếng đề cử phối đồ á, con có làm thêm một chút tâm tư nho nhỏ, ba có thể tìm được chi tiết nhỏ ở đâu không?”
Trên màn hình nơi không thể nhìn tới, Nghiêm Thanh Viên căng thẳng nắm lấy ống tay áo của mình, vì không để Nghiêm Kỳ Thúy nhìn thấy dứt khoát đứng dậy xoay một vòng.
Nghiêm Kỳ Thúy nhíu mày, giọng điệu và hành vi rất giống giữa ba mẹ và con cái nói chuyện với nhau làm ông cảm thấy không quen, nhưng nếu là nói chuyện giống ba con với nhau thì không có cái gì không ổn, vì thế Nghiêm Kỳ Thúy nói: “Khuy?”
Ánh mặt Nghiêm Thanh Viên hiện lên kinh ngạc, cậu không nghĩ đến, Nghiêm Kỳ Thúy thật sự có thể nhìn ra.
“Đúng vậy là khuy, đây là lúc trước con đặc biệt đặt làm, có một bộ, cái khuy này là hình ảnh hoạt hình của ba á, con đặc biệt tìm người vẽ sau đó làm khuy.”
Nghiêm Kỳ Thúy theo bản năng nhíu mày muốn nói không làm việc đàng hoàng, nhưng lại nghe Nghiêm Thanh Viên tiếp tục nói.
“Con không chỉ làm về ba, còn làm nguyên bộ về cả nhà nữa, đây là lúc trước con nhìn thấy một chiếc móc khóa phim hoạt hình rất thú vị rất giống anh hai nên bỗng dưng có linh cảm.” Nghiêm Thanh Viên tìm tất cả khuy đã làm xong, và một bức tranh hoàn chỉnh, tất cả những con người nhỏ nhỏ đầu dựa vào nhau trông rất vui vẻ.
Tuổi tác của Nghiêm Kỳ Thúy không thưởng thức nổi những món đồ chơi này, nhưng làm một thương nhân phải có sự nhạy bén trong việc tiếp xúc với mọi thứ nên Nghiêm Kỳ Thúy cũng chú ý tới khao khát muốn được gần gũi với gia đình của Nghiêm Thanh Viên được truyền tải trong bức tranh này.
Nhưng mà…
Nghiêm Kỳ Thúy nheo đôi mắt, chú ý giữa nhóm những con người nhỏ nhỏ, nhân vật nhỏ đáng yêu đại diện cho Nghiêm Thanh Viên tư thế chuẩn bị nhào qua chơi cùng với mọi người, trông thì giống muốn gia nhập, nhưng trước sau vẫn không có bất cứ tiếp xúc nào với những hình tượng đại diện khác.
Nghiêm Kỳ Thúy không rõ dụng ý điều này, nhưng cũng không dò hỏi.
“Ba ơi có phải ba cảm thấy nhàm chán không?” Nghiêm Thanh Viên cười, mặc dù Nghiêm Kỳ Thúy trước sau đều không có biểu cảm, nhưng Nghiêm Thanh Viên biết đây đã là đột phá siêu siêu siêu lớn.
Nếu là bình thường, Nghiêm Kỳ Thúy chắc chắn sẽ trực tiếp kết thúc video, nhưng ông không có, chỉ là nhìn, không giải thích bất cứ điều gì.
Hơn nữa ông cũng không răn dạy hay chán ghét cách ăn mặc này của cậu, cho nên có lẽ, Nghiêm Kỳ Thúy thật sự không khắc nghiệt như bọn họ tưởng tượng.
“Ừm, còn việc gì không?” Nghiêm Kỳ Thúy cũng không muốn tiếp câu chuyện nhàm chán này.
“Mẹ ở đâu ạ?”
“Không ở cùng nhau.”
“Mẹ lại đi công tác một mình.” Nghiêm Thanh Viên thấy Nghiêm Kỳ Thúy không nói lời nào, đã biết một đôi vợ chồng không có tình cảm này không can thiệp vào cuộc sống của đối phương, “Mẹ quả thật rất lợi hại.”
Nghiêm Thanh Viên kêu chậc một tiếng, có chút xấu hổ.
“Ba ơi, việc con muốn đến chỗ ba, mẹ có biết không ạ?”
“Ba không thông báo cho cô ấy.” Nghiêm Kỳ Thúy và Tịch Hạc tiếp xúc cũng cực kỳ hữu hạn, ngoại trừ ở bên ngoài làm việc hai bên cũng không có giao tiếp nào khác.
“Vậy ạ.” Nghiêm Thanh Viên nhắc tới Tịch Hạc thì có chút ngượng ngùng.
Mặc dù cả sau khi Nghiêm Thanh Viên biết được nội dung trong sách, cũng chưa từng liên lạc với Tịch Hạc, một lần cũng không có.
Không phải không muốn, mà là không biết liên lạc như thế nào.
Lý do rất đơn giản.
Cho dù là bây giờ hay là trong sách, thật ra Tịch Hạc đều chán ghét cậu.
Tịch Hạc là một người phụ nữ mạnh mẽ với mong muốn gây dựng sự nghiệp rất mạnh, thái độ đối với con cái thật ra giống Nghiêm Kỳ Thúy, thật ra ở mỗi mặt lựa chọn đều không sai, bà sẽ đối xử tốt với Nghiêm Thanh Viên, cũng sẽ ân cần như một người mẹ bình thường, nhưng Nghiêm vốn không cảm nhận được mẹ yêu thích cậu.
Cậu và Tịch Hạc giống như có một tầng ngăn cách, cậu không hiểu nổi.
Nhưng mà sau khi đọc được trong sách thì cậu thật sự biết rồi, thì ra Tịch Hạc chưa từng thích cậu.
“Còn việc gì không?” Thật ra hôm nay Nghiêm Kỳ Thúy phá lệ kiên nhẫn, giọng điệu bình tĩnh đủ để chứng minh ông đối với Nghiêm Thanh Viên ồn ào cũng không phiền lòng, thậm chí còn có thể tốt tính hỏi nhiều vài câu.
“Có, ba ơi, có ạ, con lần này là có việc chính.” Nghiêm Thanh Viên căng thẳng nuốt nước miếng, “Ba ơi, con học cao trung muốn trọ ở trường, hoặc là ở một mình.”
“Có thể.” Nghiêm Kỳ Thúy đáp.
Nghiêm Thanh Viên sửng sốt, Nghiêm Kỳ Thúy căn bản không suy xét bất cứ điều gì đã đồng ý, ngược lại một đống lý do thoái thác trong bụng đều bị nghẹn lại.
“Còn không?”
“Hết rồi ạ…”
Nghiêm Kỳ Thúy kết thúc video, lại rót cho mình một ly nước, một hơi uống hết.
Ông hơi nghiêng đầu, trong đầu lại nhớ về thiếu niên lúc vừa mới call video, nhìn ông bằng ánh mắt vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Nghiêm Kỳ Thúy nhếch đuôi mắt, không rõ ý gì khẽ cười một tiếng.
___
21/11/2022.
16:55:20.