Mục lục
Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết - Thượng Thương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diêm Thanh Viên ngoan ngoãn ngồi vào chỗ chờ bọn họ nói chuyện, cậu đã đọc sách không biết bao nhiêu lần, mặc dù bởi vì thời gian mà quên đi rất nhiều, nhưng chỉ cần đọc lại những chữ đó, cái gì cũng có thể lập tức nhớ lại trong đầu.

“Anh không thể nhận xét về người khác, như vậy người duy nhất anh có thể nói là phụ thân, đối với phụ thân, chúng ta cũng không nghĩ rằng ông ấy là một người vô cùng quan tâm đến con cái, hoặc là nói không phải không quan tâm chỉ là không có ý định quan tâm mà thôi, tình yêu dành cho con cái của ông ấy được thể hiện trong sách cũng có thể thấy được từ sự tương phản trong thái độ đối với Nghiêm Hãn Hải trước và sau khi trở về, so với cách ông ấy đối xử với con cái, chi bằng nói là bởi vì nhìn trúng năng lực của Nghiêm Hãn Hải cho nên mới thừa nhận.” Nghiêm Trạch Thủy là người đối xử bình tĩnh nhất đối với phụ thân và mẫu thân, anh cho rằng mình là người có tiếng nói nhất.

“Có lẽ bây giờ phụ thân mẫu thân mềm mỏng hơn trước là vì những thay đổi của tuổi tác, nhưng không thể nói như vậy khi họ còn trẻ, hoặc ngay cả hiện tại.” Nghiêm Trạch Thanh cũng nói như vậy.

Những gì họ đang đề cập đến là một trong những mô tả về Nghiêm Kỳ Thúy được đề cập trong sách.

‘Mọi người đều tôn kính thành tựu của Nghiêm Kỳ Thúy, phong cách của ông, mọi người đều nhìn thấy danh hiệu rạng rỡ tươi đẹp của Nghiêm Kỳ Thúy, nhưng không ai từng chú ý tới thật ra ông cũng là một người cha, một người có thể vì con cái của mình mà làm tất cả, ngay cả chính ông cũng đã quên mất, mà bây giờ khi nhìn thấy Nghiêm Hãn Hải, cuối cùng Nghiêm Kỳ Thúy cũng không còn kìm nén yêu thương chiều chuộng trong lòng mình đối với con cái, ông thẹn với đứa trẻ này, để đứa trẻ này chịu hết khổ cực ở nơi bọn họ không nhìn thấy.’

Cả Nghiêm Trạch Thanh và Nghiêm Trạch Thủy đối với đoạn viết về Nghiêm Kỳ Thúy như vậy, bọn họ vô cùng không tán thành.

“Cho dù bây giờ phụ thân mẫu thân yêu thương Viên Viên rất nhiều, cũng đủ để chứng minh họ càng cần một đứa trẻ có thể khiến họ hạnh phúc hoặc giúp ích cho sự nghiệp, cho dù là bây giờ anh cả cũng không mấy gần gũi với phụ thân, đoạn này nói quá mức phiến diện, quả thực giống như cố ý vì nổi bật tính cách của phụ thân mà cố tình viết những câu khích động như vậy.”

Diêm Thanh Viên nghẹn lời, nhìn Nghiêm Trạch Thanh và Nghiêm Trạch Thủy, tuy biết mối quan hệ giữa hai người anh trai này tương đối xa cách với phụ thân, nhưng không ngờ lại xa đến mức này.

“Miêu tả về mẫu thân trong sách cũng rất bất thường.” Nghiêm Trạch Thủy nhíu mày chống cằm nói, “Mẫu thân trong sách là một người phụ nữ kiểm soát bất thường, không thể phủ nhận mẫu thân đúng là như vậy, sự ra đời và trải nghiệm của bà đều bồi dưỡng bà trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng chuyện vứt bỏ Viên Viên để chọn mượn sức Nghiêm Hãn Hải, căn bản không thể nào xảy ra.”

Tịch Hạc được mô tả trong quyển sách, là một người đặt lợi ích lên hàng đầu, bà nhìn thấy giá trị của Nghiêm Hãn Hải quyết định thừa nhận Nghiêm Hãn Hải là con của bà, Diêm Thanh Viên không có giá trị đã sớm bị vứt bỏ, nhưng…

“Mẫu thân rất thích Viên Viên, tùy rằng nói như vậy có chút giống suy nghĩ riêng của bản thân, nhưng dường như mẫu thân coi Viên Viên là người cuối cùng khiến bà trở nên dịu dàng hơn.” Mặc dù Nghiêm Trạch Thanh không thân thiết với Tịch Hạc, nhưng ở chung lâu như vậy, y cũng đã cố gắng để quan sát rất nhiều.

“Dù mẫu thân cường thế cả đời, nhưng vẫn trở thành vật hi sinh của liên hôn, cuối cùng bà cam tâm tình nguyện lựa chọn phụ thân, giá trị mà bà tạo ra cho gia đình này cũng là sự thể hiện của chính bản thân bà, bà cũng không quan tâm những thành tựu này là tên của ai, bà chỉ muốn cảm giác vinh dự khi bà có thể đạt được những thành tựu này mà thôi.”

Tuy Nghiêm Trạch Thủy đã từng khát vọng được cha mẹ yêu thương chiều chuộng, nhưng dần lớn lên, anh ít nhiều gì cũng hiểu được, ở Nghiêm gia, tất cả mọi người đều không được phép quyết định hành động của bản thân, anh chưa từng có được, phụ thân và mẫu thân cũng chưa từng có được.

Bọn họ đều như nhau.

Nhưng trong cuộc sống của họ, xuất hiện một ngoài ý muốn tên là Diêm Thanh Viên.

Diêm Thanh Viên nghe mà sửng sốt: “Nhưng thông qua sự hiểu biết của em về quyển sách, bây giờ ba mẹ không phải đã cải thiện rất nhiều sao?”

“Đó là vì sự thay đổi của Viên Viên đấy, chứ không phải bản thân họ.” Nghiêm Trạch Thủy nói, “Con người không thể nào không thay đổi.”

Diêm Thanh Viên cúi đầu, vậy có phải chứng minh, thật ra cậu cũng rất hữu dụng hay không?

Ánh mắt của mọi người dừng lại trên người Diêm Thanh Viên một lúc rồi lập tức dời đi, họ không muốn lời nói của mình tạo áp lực tâm lý quá lớn cho Diêm Thanh Viên.

“Sau đó chính là anh.” Nghiêm Trạch Thủy nói, “Trong sách, sau khi Nghiêm Hãn Hải được nhận về thì anh lập tức vứt bỏ Diêm Thanh Viên…”

Nếu đến đây mọi người đều im lặng, đây quả thực là chuyện đã xảy ra.

“Mặc dù đã xảy ra, nhưng lý do hoàn toàn khác với những gì trong sách ghi lại.” Nghiêm Trạch Thủy nói, “Anh không hy vọng dùng thân phận và mối quan hệ của mình để khống chế tình cảm của Viên Viên, anh sẽ tôn trọng mọi lựa chọn của em, cũng không muốn để cho dục vọng cá nhân của anh ảnh hưởng đến Viên Viên mà thôi, lý do trên hoàn toàn là suy đoán chủ quan.”

“Nhưng…” Diêm Đàm đột nhiên xen vào nói, “Nếu cậu không nói gì, vậy Diêm Thanh Viên sẽ nghĩ như vậy là đương nhiên.”

Diêm Thanh Viên trầm mặc, cậu sẽ nghĩ như vậy sao? Không, cậu đã nghĩ vậy.

“Là anh không đúng, sẽ không có lần sau nữa.” Nghiêm Trạch Thủy nói.

Nghiêm Trạch Thanh nhìn những người xung quanh, sau đó nói: “Vậy thì đến lượt anh.”

Mọi người phân tích ý nghĩa của nhân vật của họ trong cốt truyện, hy vọng có thể tìm thấy một bước đột phá trong quyển sách này, để phá vỡ giá trị và ý nghĩa của quyển sách này đối với Diêm Thanh Viên.

“Ở trong sách anh vì Viên Viên mà làm chuyện hãm hại Nghiêm Hãn Hải rồi bị phát hiện, bị tước đoạt thân phận nhị thiếu gia Nghiêm gia.” Nghiêm Trạch Thanh híp mắt, giọng điệu rõ ràng vô cùng không vui, “Quả thực chuyện này có thể xảy ra, bất kể là do anh sủng ái Viên Viên, hay là phụ thân và mẫu thân quan tâm đến lợi ích, khả năng xảy ra chuyện này là rất cao.”

“Em cũng vậy, vạch trần các anh khiến anh không thể uy hiếp đến em.” Nghiêm Hãn Hải cũng như vậy, mặc dù hắn không để ý tất cả, nhưng không có nghĩa là sẽ để người khác xâu xé hắn.

“Nhưng nếu anh vì mất đi tất cả mà nản lòng thoái chí với Viên Viên sau đó từ bỏ Viên Viên? Đùa nhau đấy à?” Nghiêm Trạch Thanh rất hiếm thấy lộ vẻ châm chọc lạnh lùng mở miệng, “Anh chưa bao giờ quan tâm đến tất cả những gì Nghiêm gia đưa cho anh, nguyện vọng ban đầu của anh là mang theo Viên Viên rời đi, người viết cái này căn bản là chỉ biết một mà không biết hai ở chỗ này mạnh mẽ phá đi tình cảm của anh và Viên Viên.”

Diêm Thanh Viên choáng váng: “Hả? Thứ hai là gì?”

Lúc này mấy người hai mặt nhìn nhau, quyết định không giấu diếm nữa, Nghiêm Trạch Thanh lên tiếng trước: “Viên Viên, có lẽ em không nhớ rõ, nhưng đã từng có một vụ bắt cóc…”

Diêm Thanh Viên hoàn toàn không biết chuyện này, không có bất kỳ ấn tượng gì, nhưng cậu mơ hồ nhớ

Nghiêm Trạch Thanh bắt đầu thay đổi thái độ với cậu từ khi nào, nhưng ký ức quá mơ hồ của cậu nên không suy nghĩ gì nhiều, bây giờ mới hiểu được, cảm giác kỳ lạ kia cũng không phải ảo giác của mình.

“Em không nhớ, không nhớ được chút nào.” Cậu từng bị bắt cóc sao?

“Không cần cố gắng nhớ làm gì, đó là ký ức mà em cảm thấy đáng sợ, quên thì quên đi.” Nghiêm Trạch Thanh đưa tay vỗ vỗ đỉnh đầu Diêm Thanh Viên, ý bảo Diêm Thanh Viên không cần phải trầm tư suy nghĩ.

Diêm Thanh Viên choáng váng.

Sau khi Nghiêm Hãn Hải nhận thấy tâm trạng của Diêm Thanh Viên đã bình tĩnh lại một chút, hắn nói: “Trong sách có rất nhiều miêu tả về Cố Trường Hà và Tư Tuyết Ngữ, việc Cố Trường Hà uy hiếp Diêm Thanh Viên đòi tiền Diêm Thanh Viên như thế nào, việc Tư Tuyết Ngữ chèn ép Diêm Thanh Viên trong lời nói và hành động, nhưng hiện tại tất cả đều không xảy ra, khởi đầu của mọi thứ là…”

“Bởi vì em tiếp xúc với anh?” Diêm Thanh Viên ngẩng đầu, nhìn Nghiêm Hãn Hải trầm giọng ngồi bên cạnh cậu, “Tất cả thay đổi đều bắt đầu từ sau khi tiếp xúc anh?”

Tính cách của Nghiêm Hãn Hải, sự bảo vệ của cậu, tất cả những điều kinh khủng trong sách, sự rối rắm của cậu, sự đau khổ của cậu, tất cả đều bởi vì gặp được Nghiêm Hãn Hải.

Ánh mắt Nghiêm Hãn Hải nhìn Diêm Thanh Viên bất giác dịu dàng: “Quyển sách này miêu tả một thế giới mà mọi người đều bị tổn thương, tất cả sự yên bình chẳng qua cũng chỉ là vẻ bề ngoài, nhưng chúng ta đang ở hiện thực, hạnh phúc… Là thật.”

Nghiêm Hãn Hải dường như không thích treo hai chữ hạnh phúc này bên miệng, cảm giác có chút vi diệu, nhưng không ghét.

“Ở trong sách em tìm mọi cách chèn ép anh, theo anh thấy đây là chuyện bình thường, là một tiểu thiếu gia được nuông chiều, cho dù quan hệ với người nhà không tốt cũng sẽ từ chối bị một người xa lạ đột nhiên xuất hiện thay thế, hơn nữa tuy rằng cả quyển sách đều có vẻ đáng ghét, nhưng từ đầu đến cuối những chuyện em làm với anh chẳng qua cũng chỉ là thủ đoạn nhỏ không đáng kể, huống chi còn chưa làm, nhưng cho dù có làm mấy trò này thì cũng sẽ không khiến anh coi trọng.”

Nghiêm Hãn Hải cảm thấy thủ đoạn của Diêm Thanh Viên được miêu tả trong sách đều trẻ con, giống như chơi ở trường mẫu giáo thường đùa giỡn nhau, hơn nữa bình thường ngoài miệng thì hung dữ nhưng thực ra những chuyện làm ra đều không đủ gãi ngứa, hoàn toàn chính là tiếng sấm to hạt mưa nhỏ không có bất kỳ lý do gì cần chú ý và coi trọng.

“Nhưng ở trong sách anh đã tích cực đáp lại với em.” Ngón tay Nghiêm Hãn Hải nhẹ nhàng gõ nhẹ cuốn sổ, nhíu mày nói.

“Không chỉ đáp lại, còn đáp lại rất nhanh, quả thực trông giống như đang đợi Viên Viên ra tay để đánh bại uy phong của cậu.” Diêm Đàm ở một bên nói ra cảm nhận chân thật của mình.

“Phải, ở trong sách mức độ coi trọng của tôi đối với bất cứ thứ gì cũng không cao như mức độ em coi trọng Viên Viên, thay vì nói là nhân vật phản diện thì chi bằng nói…” Nghiêm Hãn Hải khẽ nhíu mày.

“Cậu muốn giành được sự chú ý của Viên Viên?” Nghiêm Trạch Thủy đột nhiên nói, “Cho nên lần nào em cũng để em ấy tùy ý hãm hại em, sau đó lại áp chế lại, nhưng thật ra là đang hấp dẫn Viên Viên? Em là học sinh tiểu học à?”

Hai má của Nghiêm Hãn Hải hiếm thấy đỏ lên: “Có lẽ đối với tình cảm em là một người mới ngu ngốc.”

Hơn nữa không chỉ như vậy, mỗi một lời của hắn sau khi phản đòn Diêm Thanh Viên đều giống như đang nói: Không cần như vậy, em không cần phải như thế, cho dù em làm rồi, tôi cũng sẽ không để ý, cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Diêm Thanh Viên choáng váng cả người.

Vì sao sau khi mọi người phân tích, kết luận lại hoàn toàn khác với quyển sách cậu đọc?

Bọn họ thật sự đọc cùng một quyển sách hả?

“Vậy có thể rút ra kết luận gì?” Diêm Đàm hỏi, trong lòng rất kỳ lạ, lẽ nào anh ấy ngay cả tư cách xuất hiện trong sách cũng ko có?

“Quyển sách này chưa đầy ấn tượng và ác ý mãnh liệt đối với chính Viên Viên.” Nghiêm Trạch Thanh nói, nhất là khi nhìn thấy chương về cái chết của Diêm Thanh Viên, trái tim anh cũng vì vậy mà thắt lại.

“Hơn nữa cực kỳ phiến diện, như thể nhìn thế giới từ góc nhìn của ai đó, trông giống như một quyển sách tích cực hướng về phía trước lấy Nghiêm Hãn Hải làm nhân vật chính, nhưng mỗi người đều sống trong sự đấu tranh và đau khổ, tất cả tình cảm được miêu tả hư cấu lại lạnh lùng, giống như là… Chủ quan.” Nghiêm Trạch Thủy cũng bày tỏ ý kiến của mình.

Diêm Thanh Viên nghe mọi người nói, cậu cúi đầu, cậu biết mình không đủ thông minh, không cách nào cùng anh em Nghiêm gia cẩn thận tìm hiểu những chỗ không ổn trong quyển sách này, giờ đây sau khi mọi người giải thích suy nghĩ của mình, cậu có một suy nghĩ kỳ lạ.

“Có phải là từ góc nhìn của em hay không.” Diêm Thanh Viên nhỏ giọng nói, “Quyển sách này, giống như tất cả đều là thứ em có thể suy nghĩ ra, thế giới mà em nhìn thấy, Nghiêm gia mà em nhìn thấy, cha mẹ mà em nhìn thấy, cùng với, suy nghĩ của em về Nghiêm Hãn Hải.”

Giống như… Những thứ này không phải là tình tiết trong sách, mà là tất cả những gì cậu đã trải qua trong quá khứ.

Vì thất vọng với thế giới này, vì tuyệt vọng với tất cả mọi người, viết nên sự trả thù.

Nếu mấy người đều nghĩ rằng Nghiêm Hãn Hải là tốt nhất, vậy tôi sẽ viết Nghiêm Hãn Hải thành tốt nhất.

Nếu mấy người nghĩ rằng tôi vô lý, vậy thì tôi sẽ vô lý hơn nữa.

Nếu mấy người cảm thấy tôi không quan trọng, vậy tôi sẽ để tôi bị mọi người cô lập.

Đó là sự oán giận và không cam lòng đối với thế giới này, và sự phản nghịch đối với cuộc sống, tạo thành một quyển sách bị kịch hoàn toàn phi logic, tất cả đều do ý tưởng của riêng mình thêu dệt nên.

Quyển sách này, là cậu viết.

Diêm Thanh Viên cho rằng mình đang nằm mơ, sau đó sau khi tỉnh táo ghi lại tất cả mọi thứ trong mơ.

Nhưng phải chăng chính cậu đã viết nên tiếng nói tuyệt vọng sau cái chết tràn đầy uất ức và giận dữ?

Bởi vì biết tương lai của mình, biết sự thay đổi của mình, biết mình mãi mãi không thể chiếm được một vị trí nào trong trái tim mọi người, vậy chi bằng… Đọc kỹ quyển sách này, tìm ra vị trí của mình, sớm rời khỏi con đường chắc chắn sẽ đi đến diệt vong này.

Sau khi nghe Diêm Thanh Viên suy nghĩ, không ai phản bác, hoặc là nói theo bọn họ khả năng này rất lớn.

“Chắc hẳn có rất nhiều sự cường điệu và bóp méo trong quyển sách này.” Nghiêm Trạch Thanh nói, “Cho dù phù hợp với sự việc, nhưng không phù hợp với tính cách và logic, giống như đang cố tình thuyết phục em từ bỏ.”

Giống như Diêm Thanh Viên đang cảnh cáo mình, không nên ôm ảo tưởng dư thừa, nếu không kết cục của mày sẽ càng thảm hại hơn.

Cảm xúc tự ti và cái chết đã ảnh hưởng hoàn toàn đến Diêm Thanh Viên.

Diêm Thanh Viên đột nhiên nghĩ, có lẽ mình cũng không phải sống trong tiểu thuyết, mà là, trọng sinh?

Cậu có ký ức về cái chết, nhưng không cách nào chịu đựng được sự tuyệt vọng đó.

Giống như sau khi gặp phải vụ bắt cóc khi còn nhỏ, vì bảo vệ mình mà mất đi một đoạn ký ức đáng sợ kia, cơ chế tự bảo vệ của cậu khiến cậu quên mất đoạn ký ức trọng sinh kia, chỉ lưu lại những dòng chữ lạnh băng này, để cảnh tỉnh cậu?

Nếu là như vậy, tất cả đã được giải đáp.

“Em… Thật kém cỏi.” Không nhìn thấu được người khác, nhìn không rõ hiện thực, tự thương hại mình, còn viết ra thứ như vậy.

“Không có ai là toàn trí toàn năng, tìm cái lợi và tránh cái hại là bản năng của con người, nỗi đau khổ của cái chết nằm ngoài sức tưởng tượng của con người, mà sợ hãi cái chết, có phải có thể thay đổi một người hay không, ai cũng chưa từng chết, không ai biết được.” Nghiêm Trạch Thanh nghĩ đến lúc trước khi Diêm Thanh Viên nằm trên giường bệnh kề cạnh cái chết, co thành một cục nho nhỏ nằm trên giường bệnh không hề chớp mắt, sau đó lại đổi thành hiện tại Viên Viên, Nghiêm Trạch Thanh thậm chí không thở nổi.

Diễn biến của sự việc so với tưởng tượng của bọn họ còn phóng đại hơn nhiều, sau khi bình tĩnh suy nghĩ, bọn họ đi đến kết luận, Diêm Thanh Viên thật sự đã chết một lần.

Diêm Thanh Viên không nhớ, nhưng quyển sách này chính là chứng cứ.

Quyển sách dự đoán tương lai là bằng chứng tốt nhất.

Có quá nhiều điều không thể giải thích trên thế giới này, mà đây có lẽ chỉ là một chuyện nhỏ bé không đáng kể.

“Dưới sự cảnh báo của quyển sách, em không trốn tránh, mà là chủ động tìm anh, Diêm Thanh Viên à, em kiên cường hơn nhiều so với em tưởng tượng đấy.” Nghiêm Hãn Hải đau lòng, nếu Diêm Thanh Viên trọng sinh, vậy bọn họ đều là hung thủ đẩy cậu vào cái chết ở kiếp trước.

Bất kể là cố ý hay vô tình, bọn họ đã tước đoạt không gian sống của cậu, tước đoạt niềm hy vọng của cậu, nghênh đón cái chết, đây là hiện thực.

Mà đầu sỏ gây tội, là mình.

Hắn… Ép chết Diêm Thanh Viên.

Đến giờ Nghiêm Hãn Hải vẫn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Diêm Thanh Viên đã động tâm, hắn cho rằng mình ở trong sách cũng giống như vậy.

Nhưng sự ngu ngốc của hắn đã gây ra một tai họa lớn.

Diêm Thanh Viên hít sâu một hơi, thở ra thật dài, đột nhiên cảm thấy cả người thoải mái.

Tuy rằng nhận được đáp án không tưởng tượng nổi, nhưng tất cả những gì cậu nghĩ đều là giả, có lẽ cậu không phải là người hết thuốc chữa như vậy, đây không phải là một chuyện tốt lớn sao?

Diêm Thanh Viên: Đột nhiên cả người thoải mái ghê.

Những người khác: Đột nhiên thấy áp lực.

Diêm Đàm cười lạnh nhìn người bên cạnh, nếu lần này giả thuyết bọn họ thảo luận là chính xác, như vậy có thể anh ấy không phải không tồn tại ở thế giới trong sách, mà là tồn tại nhưng bị Diêm Thanh Viên xem nhẹ.

Bởi vì từ đầu đến cuối anh ấy chưa từng phản bội Diêm Thanh Viên, mà trong thế giới kiếp trước của Diêm Thanh Viên anh ấy đại biểu cho ngụ ý tốt.

Nếu thật sự là như vậy, vậy vì sao anh ấy lại để mặc Diêm Thanh Viên chết?

Diêm Đàm vốn đang có chút vui sướng khi người gặp họa nhưng giờ cũng cùng rơi vào trầm tư.

Cảm giác này thật sự là quá mức quỷ dị khiến người ta khó có thể dự đoán.

“Bây giờ em hẳn là tách rời thế giới trong sách rồi, huống chi trong sách lại không chân thật, huống chi ở trong sách em tự lựa chọn cái chết, nhưng bây giờ em không muốn chết chút nào.” Đôi mắt Diêm Thanh Viên sáng lên khi nói, “Điều đó có nghĩa là em hoàn toàn không cần phải lo lắng điều gì nữa phải không!”

“Đúng vậy.” Nghiêm Hãn Hải nói.

“Thật tốt quá.” Diêm Thanh Viên đột nhiên cảm thấy tảng đá lớn nhất trong lòng được trút xuống, ngay cả hô hấp cũng nhẹ nhàng hơn trước kia rất nhiều, Diêm Thanh Viên nở nụ cười tươi rói, “Bây giờ tâm trạng của em siêu tốt luôn, em đến nhà bếp làm chút đồ ăn cho hôm nay nha, hôm nay chúng ta phải chúc mừng một bữa! Aaa! Siêu tốt luôn!”

Trước giờ Diêm Thanh Viên chưa từng cảm thấy mình thoải mái như vậy, nhưng bây giờ cả người đều thoải mái giống như muốn bay lên.

Diêm Thanh viên viên nhảy nhót, hưng phấn, càng nghĩ càng cảm thấy điều này là đúng, cũng không chú ý đến sắc mặt của những người xung quanh đều rất trầm, rất hiếm thấy không kiêng dè suy nghĩ của người xung quanh, mà tự vui vẻ một mình.

“Mọi người có muốn ăn gì không nè? Bây giờ em cảm thấy mình đi làm đồ ăn thì sẽ ngon hơn gấp trăm lần so với bình thường!” Diêm Thanh Viên suy nghĩ về nguyên liệu nấu ăn trong nhà bếp, sau đó xắn tay áo lên, “Làm tất cả những gì có thể làm đi, các anh có thể gọi bạn bè đến nha, hôm nay, em, Diêm Thanh Viên, muốn biểu diễn tài năng!”

Diêm Thanh Viên vọt vào nhà bếp, rõ ràng đã nhảy nhót đến cực hạn.

Nhưng mà sau khi Diêm Thanh Viên rời đi, vài người lại rơi vào sự im lặng chết chóc.

Nghiêm Trạch Thủy thở dài một hơi, lấy tay che mặt, đây là một tin tốt đối với Diêm Thanh Viên, nhưng đối với họ…

Họ gần như trực tiếp đối mặt với sự thật rằng họ là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết của Diêm Thanh Viên.

“Còn ba ngày nữa.” Diêm Đàm đột nhiên nói, “Trong khoảng thời gian này tôi sẽ ở cạnh Viên Viên hai mươi bốn giờ.”

“Không chỉ trong ba ngày, mà còn ít nhất một tuần sau đó tốt nhất cũng là như vậy, dù sao em ấy không có ký ức chân thật, có thể sẽ có sai lệch lớn.”

Tuy rằng mọi người ở đây đều biết rõ Diêm Thanh Viên không thể nào tự nguyện chết một lần nữa, nhưng họ phải đề phòng những gì đã xảy ra trong sách tái diễn.

Diêm Thanh Viên đang ở trong bếp, vui vẻ ngâm nga, mở ví điện tử của mình ra, cười khúc khích.

___

4/3/2023.

20:28:36.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK