Mục lục
Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết - Thượng Thương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghiêm Kỳ Thúy an tĩnh nhìn Nghiêm Thanh Viên, khi ông đang suy nghĩ nên trả lời vấn đề của cậu như thế nào, thật ra cả người Nghiêm Thanh Viên cũng vô cùng thấp thỏm bất an.

Cậu cũng không thói quen nói chuyện với ba như vậy, hơn nữa cho đến bây giờ cách nói chuyện của cậu chẳng qua là bởi vì sau một thời gian dài gọi điện thoại, cảm thấy chừng mực như vậy không thành vấn đề, mới cho mình dũng khí, thăm dò tùy hứng lại thân mật ở chung.

Nghiêm Thanh Viên cũng chăm chú nhìn chằm chằm Nghiêm Kỳ Thúy, một khi Nghiêm Kỳ Thúy có vẻ mặt không vui, cậu sẽ lập tức xin lỗi.

Nhưng bây giờ vấn đề là cậu căn bản không nhìn ra bây giờ rốt cuộc ba có vẻ mặt gì!

Cho đến giờ cậu cũng không thân với ba lắm, cũng không quan sát cẩn thận vẻ mặt của ba, nhưng người ta nói người đàn ông thật sự cường đại có khí thế thường ít cười, nhìn không ra vui giận, có lẽ ba cũng là người như vậy?

Nhưng sự đấu tranh của Nghiêm Thanh Viên trong mắt Nghiêm Kỳ Thúy lại được diễn giải thành một ý nghĩa khác.

Ví dụ như, buồn bã, thấp thỏm, kỳ vọng được đáp lại, nếu bây giờ ông không nói chút lời dễ nghe thì đứa nhỏ này nhất định sẽ rất thất vọng.

Tuổi tác càng lớn, càng bắt đầu thêm coi trọng gia đình.

Hơn năm mươi rồi, con trai lớn và con trai thứ hai đã không thân, bây giờ lại có thể từ trên người con trai nhỏ tìm lại cảm giác thuộc về một người cha bình thường.

Nhưng người cha bình thường thường sẽ cần phải làm gì đây.

Nghiêm Kỳ Thúy cũng là một tấm chiếu mới.

Nhìn Nghiêm Thanh Viên một hồi lâu, định thử vỗ bờ vai Nghiêm Thanh Viên, nói ra lời thấm thía: “Đàn ông nên học được cách nhẫn nại.”

Nghiêm Thanh Viên: “…”

Sắc mặt Nghiêm Kỳ Thúy không hề thay đổi, nhưng mà, trong không khí tràn ngập cảm giác yên tĩnh như chết.

“Ba à, ba muốn nhẫn nại sao?” Trong khoảng thời gian ngắn Nghiêm Thanh Viên không biết nên nói gì cũng dứt khoát hỏi lại.

Nghiêm Kỳ Thúy suy tư một lát: “Con muốn làm như thế nào?”

Nghiêm Thanh Viên chớp mắt, cái gì gọi là con muốn làm thế nào, chẳng lẽ vừa nãy không phải đang nói về chuyện nhẫn nại sao?

“Nếu là Tư Tuyết Ngữ, tinh thần của cô ta không bình thường, người không bình thường không thể dùng thủ đoạn của người bình thường để trả thù.” Nghiêm Kỳ Thúy lạnh lùng nói, lại tựa như đang thương lượng với Nghiêm Thanh Viên, “Nhưng nếu là Cố Trường Hà, trước mắt hắn đã vào tù, nhưng muốn động chút tay chân vẫn dễ dàng.”

Nghiêm Thanh Viên nhất thời trợn tròn mắt: “Hả? Ba?”

Nghiêm Kỳ Thúy nhăn mày lại: “Sao con ngay cả như vậy cũng không hài lòng sao? Vậy con muốn làm thế nào?”

Nghiêm Thanh Viên một hồi lâu mới load kịp hàm nghĩa của mấy câu này, bởi vì cậu khiến Nghiêm Kỳ Thúy lo lắng, cho nên Nghiêm Kỳ Thúy giúp cậu trả thù sao?

Có lẽ đây là sự cưng chiều yêu thương của Nghiêm Kỳ Thúy mà người bình thường không thể hiểu được? Là vì Nghiêm Kỳ Thúy chưa từng có kinh nghiệm cưng chiều yêu thương bất kỳ đứa con nào, cho nên mới dứt khoát dùng theo phương pháp giải quyết công việc ư.

Vậy ba giao chính sự cho anh cả anh hai, có phải trong đó còn theo tư tâm và cưng chiều yêu thương không?

Vậy từ trước đến nay, thật ra ba đều cưng chiều yêu thương con của ông, nhưng bọn họ lại không hiểu điều này?

“Cảm ơn ba, nhưng con không cần, những người này con không muốn để vào mắt.” Cuối cùng Nghiêm Thanh Viên cũng nở một nụ cười tươi.

“Phải không?” Nghiêm Kỳ Thúy thuận miệng đáp.

Nghiêm Thanh Viên đột nhiên cười hì hì: “Con biết ba yêu thương con, cũng rất yêu thương anh cả và anh hai.”

Nghiêm Kỳ Thúy trầm mặc, bất ngờ là không phản bác những lời này.

Ngay từ đầu Nghiêm Thanh Viên chỉ thuận miệng nói, nhưng thái độ của Nghiêm Kỳ Thúy khiến cậu kinh ngạc, tính cách của Nghiêm Kỳ Thúy sẽ không tranh công, nếu ông không cự tuyệt vậy…

Thật như vậy sao? Nếu thật là như vậy, yêu của ba cũng quá thẹn thùng nhỉ, thật sự khó hiểu quá.

“Hì hì.” Nghiêm Thanh Viên ngây ngô cười với Nghiêm Kỳ Thúy.

Nghiêm Kỳ Thúy bị nhìn chằm chằm đến có chút mất tự nhiên nhíu mày hỏi: “Lại làm sao nữa?”

“Con yêu ba lắm.” Thật ra Nghiêm Thanh Viên muốn nói ba yêu con, đáng tiếc, nếu thật sự nói như vậy, sợ Nghiêm Kỳ Thúy thẹn quá thành giận, chỉ có thể nói ngược với lòng như vậy thôi.

Không biết ba có thể hiểu ý nghĩa của những lời này không.

Mà lần này Nghiêm Kỳ Thúy vẫn không phản bác.

Nghiêm Thanh Viên bị hơn mười phút ở chung ngắn ngủi này, trực tiếp phá vỡ cái nhìn trước kia đối với ba.

Tình yêu của ba không rõ ràng, phải thế nào mới có thể làm cho anh cả anh hai hiểu ba đây?

“Đúng rồi, mẹ đâu rồi ạ? Sao mẹ không tới thăm con?”

“Công việc vẫn còn chút việc cần xử lý.”

“Rất bận sao?”

“Ừ.”

Nghiêm Thanh Viên đột nhiên nghĩ đến sắp ăn tết rồi, cuối năm mỗi công ty đều rất bận rộn, sự nghiệp của Nghiêm gia lớn, chắc chắn có rất nhiều việc phải làm.

Bản thân mỗi ngày đều nói không được làm cho bọn họ nhọc lòng, nhưng chuyện tới bây giờ vẫn làm cho bọn nhọc lòng mất rồi.

“Con xin lỗi ba, để mọi người nhọc lòng rồi.”

Nghiêm Thanh Viên nói xong, Nghiêm Kỳ Thúy nhíu mày, không nhận xét gì về chuyện này, chỉ là ông nhăn mày đủ để biểu hiện ra ông không vui.

Lúc này Cố Hãn Hải an tĩnh ngồi một bên, phảng phất như không tồn tại người này, Nghiêm Thanh Viên lơ đãng ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, lại phát hiện sự an tĩnh này có chút bất thường.

Rốt cuộc, làm sao thế?

Cái người lúc nào cũng thành thạo, khí phách hăng hái trong sách sao giờ lại mất hồn mất vía thế kia?

Đột nhiên Nghiêm Thanh Viên nhận ra một vấn đề, ba và Cố Hãn Hải gặp nhau!!?

Nghiêm Thanh Viên thật sự không kịp nhận ra, cậu cảm thấy đầu óc mình chắc chắn là bị đập ra chút vấn đề gì đó, ngay cả chuyện rõ ràng như vậy cũng không phát giác.

Nhưng nếu Nghiêm Kỳ Thúy và Cố Hãn Hải đều đã gặp mặt rồi, vì sao trông hai người cũng không thân thiết lắm, nếu cậu nhớ không lầm thì trong sách ngày đầu tiên Nghiêm Kỳ Thúy gặp mặt liền cảm thấy Cố Hãn Hải vô cùng quen thuộc mới đúng.

Nghiêm Thanh Viên cẩn thận nhìn Nghiêm Kỳ Thúy, ông và Cố Hãn Hải không có bất cứ giao lưu gì, ngay cả một cái nhìn nhau cũng không có.

Mặc dù nói rằng bác sĩ gọi Nghiêm Kỳ Thúy, nhưng sau khi cậu xác nhận mình không có việc gì, cũng không lập tức rời khỏi phòng bệnh.

Lúc này Nghiêm Kỳ Thúy ngồi bên cạnh Nghiêm Thanh Viên, hoặc là nói ngồi trên giường đi kèm, không ngờ lại rất an tĩnh.

Dáng vẻ trông như không quan tâm đến bất cứ điều gì, nhưng trên thực tế, thái độ của Nghiêm Kỳ Thúy đối với thời gian gần như hận không thể chia một phút thành hai phút để sử dụng được lâu hơn, ngồi an tĩnh như vậy không làm gì cả hoàn toàn không phù hợp với tính cách của Nghiêm Kỳ Thúy.

Lúc này không phải ba nên giao lưu một chút với Cố Hãn Hải sao? Ít nhất có thể có chút việc làm, mà không phải ngồi… Ngây ngốc?

Nhưng đồng thời Nghiêm Thanh Viên cũng phát hiện Cố Hãn Hải dường như cũng không tò mò gì về Nghiêm Kỳ Thúy, một đôi cha con ruột thịt này, hoàn toàn không thân thiết như trong sách miêu tả.

Nghiêm Thanh Viên có chút ngây ngốc, không lẽ sách lừa cậu hả?

“Ba ơi, ba cảm thấy Cố Hãn Hải thế nào ạ?”

“Cái gì?” Nghiêm Kỳ Thúy hỏi.

“Lẽ nào ba không cảm thấy Cố Hãn Hải vô cùng quen thuộc sao?”

Lần này, không chỉ Nghiêm Kỳ Thúy, thậm chí đến Cố Hãn Hải cũng không nhịn được nhìn cậu nhiều hơn một cái.

Hiển nhiên không hiểu lắm, vì sao Nghiêm Thanh Viên lại nói như vậy?

Nghiêm Thanh Viên tức khắc cảm thấy xấu hổ, tình huống bây giờ, lẽ nào thật ra là do Cố Hãn Hải đơn phương không quan tâm Nghiêm Kỳ Thúy?

“Ba ơi, yết hầu của Cố Hãn Hải cậu ấy bị thương, tạm thời không thể nói chuyện đàng hoàng được.” Nghiêm Thanh Viên lập tức giúp Cố Hãn Hải giải thích.

“Ba biết.”

“Hả? Ba biết? Ba biết sao?” Nghiêm Thanh Viên hoang mang chớp đôi mắt.

“Ừm, ăn không được thứ gì, khó ăn.” Cuối cùng Nghiêm Kỳ Thúy cũng chịu liếc nhìn Cố Hãn Hải, “Cũng không biết là nóng, cho nên mới nhét vào miệng.”

Nghiêm Thanh Viên dừng lại, dường như đã tưởng tượng ra hình ảnh kia, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không biết nên trả lời thế nào.

Nhưng nếu cậu không nói lời nào, bầu không khí liền rơi vào tĩnh mịch.

“Ba ơi, lúc trước con có nói với ba về Cố Hãn Hải đúng không? Ba còn nhớ không ạ?”

“Ừ.”

Sau đó đâu? Không có sau đó hả? Lẽ nào ba không có hứng thú với Cố Hãn Hải ư?

“Cố Hãn Hải học siêu giỏi luôn, các bạn trong lớp rất thích cậu ấy, mặc dù gia cảnh cậu ấy không tốt, nhưng các bạn trong lớp đều thừa nhận năng lực của cậu ấy, hơn nữa thầy cô cũng rất khẳng định năng lực học tập của cậu ấy.”

“Ừm.”

Nghiêm Thanh Viên có thể nói là dốc hết toàn lực để khen Cố Hãn Hải lên trời, nhưng dù vậy, Nghiêm Kỳ Thúy cũng không hề biểu hiện tò mò gì với Cố Hãn Hải.

Không hiểu sao điều này làm cho Nghiêm Thanh Viên có chút nôn nóng.

“Có chuyện gì sao?”

Giọng điệu nhạt nhẽo, Nghiêm Kỳ Thúy giống như cũng chỉ nghe Nghiêm Thanh Viên nói chuyện, tất cả câu trả lời đều chỉ là vì cho có lệ.

“Ba, lẽ nào ba không muốn nói chuyện với con sao?”

Sự thẳng thắn của Nghiêm Thanh Viên khiến Nghiêm Kỳ Thúy gặp thế khó.

Nghiêm Kỳ Thúy không biết nên đáp lại đứa nhỏ như thế nào, bản thân ông cũng không giỏi giao tiếp với con mình.

So với Nghiêm Thanh Viên, thật ra Nghiêm Trạch Thủy và Nghiêm Trạch Thanh dễ đối phó hơn một chút.

Bọn họ thường nói chuyện về một chủ đề, là công việc, như vậy bọn họ có thể nói với nhau mọi thứ.

Nhưng chủ đề của Nghiêm Thanh Viên thật ra có chút xíu nhàm chán, không có bất kỳ nội dung thực tế nào, không có trọng điểm, suy nghĩ không phóng khoáng*, nghĩ ra nhiều điều.

*天马行空 (Thiên mã hành không): Chỉ sự phóng khoáng không bị hạn chế trong khuôn mẫu, phóng túng.

Nghiêm Kỳ Thúy chỉ dùng chữ ừ đơn giản đáp lại cậu, mặc dù đáp lại vô cùng đơn giản, nhưng thực ra mỗi một câu của Nghiêm Thanh Viên, ông đều nghe.

NghiêmKỳ Thúy biết mình không phải là một người cha hoàn hảo, ông cũng từng học cách giáo dục nuôi dạy con cái, trong sách nói bọn họ phải nghiêm túc lắng nghe lời nói của đứa nhỏ, cho nên ông nghe, nhưng nghe và nghe như thế nào, có sự khác biệt rất lớn.

Điều Nghiêm Thanh Viên cần là câu trả lời của ông, Nghiêm Kỳ Thúy suy nghĩ cẩn thận lại, cuối cùng quyết định đưa ra đánh giá.

“Cố Hãn Hải là một hậu bối rất đáng mong chờ, năng lực và tính cách của hắn đều đáng có được sự khẳng định của mọi người, sự ưu tú của hắn là điều mọi người đều rõ như ban ngày, chỉ là thiếu niên thì vẫn là thiếu niên, chưa trải qua nhiều thử thách của cuộc sống, tầm nhìn cực kỳ có hạn, nhưng lấy năng lực của hắn chỉ cần trải qua một lần sai phạm, hắn sẽ không bao giờ đi vào vết xe đổ lần nữa.”

Nghiêm Thanh Viên nghe mà chóng mặt, đây… Đây là gì với gì vậy, không lẽ ba đang nghiêm túc giải thích với cậu về cái nhìn của ông đối với Cố Hãn Hải sao?

Tuy rằng cái này thoạt nhìn là một đánh giá khá tốt, nhưng vì sao cứ luôn cảm thấy có một chút biệt nữu vậy?

Nghiêm Kỳ Thúy thấy Nghiêm Thanh Viên im lặng, tiếp tục nói.

“Trước mắt vấn đề lớn nhất của Cố Hãn Hải, có lẽ là quá tự đại, mặc dù cho đến bây giờ hắn chưa từng trải qua thất bại gì, nhưng mỗi một thất bại đều đào cùng một cái bẫy mọi lúc mọi nơi, khi đang thành công thì đào từng đoạn một, đến khi hắn phát hiện dưới chân có cạm bẫy thì đã quá muộn.”

“Không phải đâu ba, con chỉ là muốn hỏi ba có thích Cố Hãn Hải hay không.”

Nghiêm Kỳ Thúy nhíu mày, Nghiêm Thanh Viên cũng đột nhiên nhận ra rằng có lẽ câu nói này không nên nói trước mặt Cố Hãn Hải, theo bản năng nhìn Cố Hãn Hải, nhưng phản ứng của Cố Hãn Hải đã ngăn lại lời xin lỗi Nghiêm Thanh Viên định nói ra.

Cậu không cho rằng Cố Hãn Hải tự đại, nếu Cố Hãn Hải tự đại, vậy trên đời này sẽ không còn người khiêm tốn nữa.

Hắn chính là người có thể hoàn toàn kiểm soát gia chủ Nghiêm gia cường đại đó nha.

Bởi vì giọng nói bị thương, Nghiêm Thanh Viên vẫn không nhìn thấy Cố Hãn Hải mở miệng, chỉ là khi Nghiêm Kỳ Diêu nói những lời này, Cố Hãn Hải vậy mà thật sự nghiêm túc suy tư, thậm chí là gật đầu.

Trong ánh mắt Cố Hãn Hải có chút suy nghĩ sâu xa, dường như thật sự đang suy nghĩ xem mình có khuyết điểm về phương diện này hay không, hắn nhất định sẽ nghiêm túc thay đổi, lúc này Nghiêm Thanh Viên cảm thấy người ngồi trước mặt anh không phải là ba và con trai, mà là trưởng bối và vãn bối đang thương lượng, hoặc là đang thảo luận.

Chẳng lẽ lúc ở trong sách, thật ra tất cả sự tán thưởng của Nghiêm Kỳ Thúy đối với Cố Hãn Hải đều là vì năng lực của chính Cố Hãn Hải sao? Đó không phải là vì cưng chiều yêu thương của một người cha dành cho con cái của mình sao?

Vậy nếu là như vậy, vì sao tác giả lại viết mập mờ như vậy?

Nghiêm Thanh Viên đột nhiên nghĩ tới một vấn đề chưa từng nghĩ đến, liệu những điều được đề cập đến trong sách, thật ra khác với thực tế hay không, ví dụ như những gì một người nhìn thấy và cho rằng là như vậy, nhưng nếu một người khác cũng nhìn thấy điều tương tự như vậy thì mọi chuyện lại được kết luận theo hướng khác.

Đây hẳn là thầy bói xem voi*? Thật ra tác giả cũng chỉ là người trong cuộc?

*盲人摸象: Chuyện người mù sờ voi dùng để ẩn dụ chỉ một sự việc chỉ nhìn thấy một phần, không thể nhìn thấy hết toàn bộ.

“Ba, ba có cảm thấy Cố Hãn Hải vô cùng thân thiện, có muốn cậu ấy trở thành con trai của ba không?” Nghiêm Thanh Viên không chiếm được bất kỳ đáp án nào dứt khoát trực tiếp hỏi chính người đó, hy vọng có thể có được câu trả lời cậu muốn từ chính chủ.

“Ba đã có ba đứa con rồi, mặc dù ba và Tịch Hạc cũng không yêu nhau, nhưng sau khi có hôn nhân thương nghiệp, ba và mẹ là bạn tốt nghiêm túc hợp tác, cho nên ba sẽ không phản bội Tịch Hạc, đồng thời Tịch Hạc cũng vậy.”

Nghiêm Kỳ Thúy nói làm Nghiêm Thanh Viên có chút sững sờ: “Ý con không phải là bảo ba mẹ sinh thêm một đứa, chỉ là hỏi ba có muốn nhận Cố Hãn Hải làm con không thôi ạ!”

“Vì sao phải hỏi như vậy, chẳng lẽ ba còn phải nhận tất cả những người ưu tú làm con sao?” Lời nói của Nghiêm Kỳ Thúy nhất thời khiến Nghiêm Thanh Viên nghẹn lại.

“Ba không quan tâm con trai mình có xuất sắc hay không sao?”

“Mỗi người đều có giới hạn, thừa nhận mình không làm được cũng không phải chuyện xấu.”

Nghiêm Thanh Viên im lặng, đúng vậy, cậu thật sự không làm được chuyện không quan tâm rồi rời bỏ gia đình của mình, cho nên mới rối rắm như vậy.

“Ba ơi, thật ra con cảm thấy nhà của chúng ta thật sự vô cùng tốt, mặc kệ là ba hay mẹ, hay là anh cả hay là anh hai, chỉ cần nhìn thấy mọi người con sẽ có động lực tiếp tục cố gắng.

Có lẽ sau này có thể sẽ xảy ra việc gì đó ngoài ý muốn, nhưng con tin rằng chỉ cần là gia đình của chúng ta, bất kỳ ngoài ý muốn nào cũng có thể vượt qua.”

Nghiêm Thanh Viên cậu cũng không phải tuyến chính của toàn bộ quyển sách, mà chỉ là một vai phụ mà thôi.

Vai phụ của cậu đến lúc đó sẽ kết thúc, trên đời này chắc chắn sẽ có càng ngày càng nhiều chuyện xảy ra, mà đến lúc đó cậu cũng không còn thời gian để tham gia nữa rồi.

Ánh mắt Nghiêm Kỳ Thúy không nhịn được trở nên mềm mại, cho dù thế nào, bây giờ ông cũng hy vọng gia đình có thể hòa thuận, mà sự tín nhiệm của Nghiêm Thanh Viên đối với gia đình, sự yêu quý đối với người nhà, đây đều là lý do khiến ông an tâm.

Nghiêm Kỳ Thúy đột nhiên nghĩ, có lẽ ông đối với đứa con trai này không chỉ là xuất phát từ thích, cũng là xuất phát từ sự chờ mong đối với con cái, đứa nhỏ này mang theo nguyện vọng của ông đối với con cái.

—— Đây là đứa nhỏ duy nhất có thể thỏa mãn ông, khiến ông cảm thấy mình có một chỗ dựa, có thể được xoa dịu cảm xúc.

“Con nghỉ ngơi cho tốt, chuyện khác không cần con cân nhắc, bây giờ con chỉ là một học sinh, chỉ cần học tập là đủ rồi.”

“Từ nhỏ đến lớn con học vẫn không tốt lắm, không bằng anh cả và anh hai, con không cố gắng như anh cả, lại không có thiên phú như anh hai, thật ra vẫn có chút xíu tự ti.”

Những lời này Nghiêm Thanh Viên chưa từng nói với người khác, nhưng lúc này đối mặt với ba của mình, cậu cảm thấy Nghiêm Kỳ Thúy làm một người ba hẳn là sẽ muốn nghe phiền não của con cái.

Vì thế cậu nói, hơn nữa cẩn thận quan sát Nghiêm Kỳ Thúy, ông có mất hứng hay không, có phải không nghe cậu nói không?

“Những đứa trẻ của Nghiêm gia nên tự hào từ khi sinh ra, cho dù thiên phú của con thế nào, thậm chí cho dù con học hành không tốt, suy cho cùng, đây cũng chỉ là cái nhìn của người khác mà thôi.”

Khi Nghiêm Kỳ Thúy nói ra những lời này, cũng phát hiện bản thân không nên nói những lời này, đây không phù hợp với tính cách của ông.

Mặc dù Nghiêm gia nhà lớn sự nghiệp lớn, nhưng dù sao cũng có nhiều nhánh.

Mà chi nhánh trước sau đều không thể so với gia chủ, gia chủ đương nhiệm tuổi còn trẻ cũng đã vượt qua vô số người, nếu thật sự luận về thiên phú, luận về học tập, luận về thành tích, vậy chẳng phải bọn họ đều sẽ rơi vào tự ti hết sao?

Nhìn lên thấy mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại thấy chẳng ai bằng mình, bây giờ điều bọn họ có thể làm chính là không ngừng tiến bộ, chứ không phải tạo cho mình một mục tiêu không thể nào làm nổi.

Nghiêm Kỳ Thúy đã sống hơn nửa đời người, biết đây cũng không phải là chuyện đáng suy ngẫm, đây là trời sinh, cho nên tương tự, ông cũng không hy vọng con cái của ông hoang mang trải qua nửa đời người.

“Nhưng ba mẹ không phải lúc nào cũng rất chú trọng thành tích học tập sao? Hơn nữa thành tích của anh cả anh hai không phải ba mẹ vẫn luôn giám sát sao ạ?” Nghiêm Thanh Viên thật sự không ngờ tới, thì ra ba nghĩ như vậy? Cậu vẫn luôn cho rằng ba muốn bọn họ lấy được thành tích tốt hơn!

“Thành tích như thế nào cũng không quan trọng, nhưng ba mẹ có thể nhìn thấy nỗ lực, tất cả phần thưởng của ba mẹ dành cho anh cả anh hai của con đều xuất phát từ nỗ lực của bọn họ. Viên Viên à, chỉ cần con nỗ lực, con cũng sẽ nhận được lời khen ngợi từ ba.”

Hóa ra là như vậy, cho nên lý do cậu vẫn luôn cảm thấy không thân với ba mẹ là bởi vì cậu vẫn luôn sống qua ngày sống sao? Thật ra ngay từ đầu bản thân giống như bây giờ cố gắng để làm một cái gì đó, có lẽ sẽ có một cái nhìn khác về gia đình này.

Ánh mắt Nghiêm Kỳ Thúy âm trầm, tựa như đối với lời nói chuyện của cha con như vậy có chút không thích ứng được.

Nói chuyện trong công việc cần phải khuyến khích cấp dưới, nhưng không ngờ rằng khuyến khích cấp dưới và khuyến khích con trai có một sự khác biệt lớn như vậy.

Nghiêm Thanh Viên biết có lẽ mình mãi mãi không có cách nào đạt tới tiêu chuẩn nỗ lực của ba được, nhưng không sao, Nghiêm Thanh Viên ngốc nghếch lộ ra một nụ cười tươi.

“Ba ơi ba cứ yên tâm, con trai của người, con trai thứ ba của người chắc chắn sẽ đạt được kết quả ngoài mong đợi của người.”

Hai người trong phòng sau khi nghe được những lời này, đồng thời nhíu mày, dung mạo và bộ dạng đều có chỗ tương tự, người ngoài nhìn sẽ nghĩ là cha con, chẳng lẽ người xung quanh đều không nghi ngờ sao?

Chờ đã, nghi ngờ?

Cậu chảy máu.

Bây giờ đang nằm viện.

Có thể tiến hành kiểm tra sức khỏe.

Có thể bị tiến hành kiểm tra xét nghiệm ADN?

Trong đầu Nghiêm Thanh Viên nhanh chóng lướt qua mấy từ này, chẳng lẽ… Có thể hay không?!

___

3/1/2023.

14:42:40.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK