“Xin lỗi, chúng tôi phải đi rồi.” Cố Hãn Hải rũ mắt nhìn thoáng qua đống đồ ăn hỗn loạn trên bàn, “Trước khi đi có cần hỗ trợ gì không?”
Thật ra câu này của Cố Hãn Hải nói rất tùy hứng, nhưng lại thể hiện không có bất cứ đường nào thương lượng, bọn họ muốn đi, mọi người nhất định sẽ giữ lại, nhưng nếu hắn đưa ra thêm một đề nghị khác, việc muốn đi sẽ trở thành điều chắc chắn.
“Không cần, để ở đây ngày mai sẽ có dì đến quét dọn.” Cả người Chu Hạ xụi lơ trên sô pha đơn, lười biếng nói.
“Đã phải đi rồi sao? Chơi thêm lát nữa đi, hiện tại rõ ràng còn sớm mà.” Những người khác rất luyến tiếc Cố Hãn Hải.
“Đối với mọi người mà nói bây giờ còn sớm, nhưng tôi và tiểu thiếu gia giờ vẫn chưa thành niên, vẫn có giờ giới nghiêm.” Cố Hãn Hải trả lời nói có sách mách có chứng, cũng đột ngột đánh thức hai vị ở đây trước mặt bọn họ bây giờ không phải vẫn là học sinh cấp ba sao?
Chu Hạ không nói một câu, trong cuộc gọi Nghiêm Trạch Thủy đã nói rõ ràng cho hắn biết hôm nay Nghiêm Thanh Viên có thể ở lại bên ngoài, nhưng Cố Hãn Hải hiển nhiên là muốn mang người về.
“Nghiêm Thanh Viên à, cậu đi thay quần áo cái đi, như này mà muốn ra ngoài có thể sẽ rất lạnh đó.” Chu Hạ đột nhiên nhớ tới lớp quần áo mỏng của Nghiêm Thanh Viên.
“Vâng ạ.” Nghiêm Thanh Viên nói, ánh mắt nhìn về phía quần áo mình mang theo.
Cố Hãn Hải nhìn Nghiêm Thanh Viên đi vào phòng khách, thay vì đi theo, hắn nghiêm túc đối phó với những người trước mắt, chỉ cần Nghiêm Thanh Viên không lộ vẻ mất kiên nhẫn với những người này, vậy hắn sẽ không lạnh mặt với những người này.
Nghiêm Thanh Viên đóng cửa lại sau đó đột nhiên thở ra một hơi nhẹ nhõm, cả người thả lỏng lên sô pha trong phòng, ngửa đầu nhìn đèn chùm tinh xảo, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần mỏi mệt.
Cậu cũng không thích kết bạn với mọi người, đã lâu không tiếp xúc với người khác nhiều như vậy, thật ra hôm nay đối với cậu mà nói rất dày vò.
Thật mệt mỏi.
Khi tất cả mọi người đều vây quanh mình, bảo cậu đưa ra ý kiến khiến cậu rất bối rối, Nghiêm Thanh Viên thừa nhận mình không giỏi giao lưu với người khác, cho nên mới khổ sở như thế.
Nghiêm Thanh Viên bất đắc dĩ thở phào nhẹ nhõm, từ sau khi Cố Hãn Hải tới cậu đã thả lỏng rất nhiều, Cố Hãn Hải rất dễ dàng trở thành tiêu điểm của mọi người, điều này đã tạo cho Nghiêm Thanh Viên không giỏi hấp dẫn ánh mắt người khác có một nơi để ẩn nấp.
Ánh mắt mọi người đều đuổi theo Cố Hãn Hải, đợi đến khi quen rồi, ngược lại cảm thấy chuyện này rất bình thường.
Trần Kiều Kiều không giữ bọn họ, hẳn là cô ta thỏa mãn rồi nhỉ?
Như vậy sẽ không nợ ân tình nữa.
Nghiêm Thanh Viên vươn tay kéo nhẹ quần áo màu đen trên người, thiếu niên xinh đẹp trong gương hoàn toàn khác với thường ngày, thoạt nhìn có một loại cảm giác hoàn toàn xa lạ.
Nghiêm Thanh Viên nhìn bờ vai của mình và cái bụng chỉ cần di chuyển nhiều một chút sẽ lộ ra, làm một chàng trai đây là lần đầu tiên cậu mặc những bộ quần áo có thiết kế độc đáo như vậy.
Cũng may giờ là mùa đông, nếu là mùa hè cậu mặc thành như vậy phỏng chừng muốn ra ngoài là rất khó khăn.
Nhưng tất cả mọi người không cảm thấy kỳ lạ, vậy có lẽ người thật sự cảm thấy kỳ cục cũng chỉ có một mình cậu.
Cho dù cố gắng muốn hòa nhập vào bầu không khí, cậu cùng lắm cũng chỉ là một mảnh ghép không đủ tiêu chuẩn trong trò chơi ghép hình mà thôi.
Nghiêm Thanh Viên đứng dậy chuẩn bị cởi quần áo ra, nhưng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Buông tay xuống, đi lên mở một khe cửa nhỏ: “Em còn đang thay quần áo, xin hỏi có việc ạ?”
Đứng ở cửa chính là Lư Khôi, người đàn ông vẫn luôn rất thân thiện với cậu.
“Đây là muốn trở về sao?” Lư Khôi nhẹ giọng hỏi.
“Vâng ạ.”
“Sau này tôi có thể hẹn lại không?” Lư Khôi thật vất vả bắt được thời cơ hai người tách ra, thật sự không cam lòng cuối cùng vẫn đi theo.
“Có thể sẽ không, em cũng không thích nơi này lắm.”
Nghiêm Thanh Viên đang ăn ngay nói thật mà.
“Vậy nếu tôi lấy danh nghĩa cá nhân mời em thì sao? Chỉ hai người chúng ta.”
Nghiêm Thanh Viên ngây ngẩn cả người, không hiểu Lư Khôi đây là có ý gì, nhưng mà…
“Em cũng không định kết bạn, hôm nay em tới đây chỉ là vì nợ ân tình, ngoại trừ cái này ra không có ý nghĩa gì đặc biệt.”
Lư Khôi đặt tay lên cửa, khẽ đẩy cửa ra, mặc dù Nghiêm Thanh Viên không dùng nhiều sức, nhưng rốt cuộc vẫn bị ngăn cản, nhưng cho dù Nghiêm Thanh Viên dùng hết sức lực, chỉ cần Lư Khôi nguyện ý thì Nghiêm Thanh Viên không thể thắng nổi về sức lực, cánh cửa cuối cùng đã bị đẩy ra, cùng lúc đó Lư Khôi tiến lên một bước.
“Tôi cũng không muốn cứ như vậy đoạn cắt đứt liên lạc với em, ngại quá nhưng cá nhân tôi rất thích em, cho nên hy vọng ít nhất có thể cho tôi một cơ hội.” Lư Khôi chắn cửa, đôi bông tai sáng chói giờ không còn sáng nữa, như thể sự sáng chói của chúng đã bị che khuất dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng.
“Em không muốn kết bạn.” Nghiêm Thanh Viên loáng thoáng nhận ra chút khác thường của Lư Khôi, cũng không muốn dây dưa quá nhiều gì với người này.
“Tôi cũng hoàn toàn không muốn kết bạn với em.” Lư Khôi nói, con người của gã hơi xám, nhưng Nghiêm Thanh Viên nhìn kỹ lại phát hiện đó hẳn là kính áp tròng màu, người đàn ông này rất chú trọng vẻ ngoài của mình, “Cho dù Cố Hãn Hải có đẹp trai đến đâu, nhưng những nơi chênh lệch vẫn là có sự khác biệt, Cố Hãn Hải vẫn chưa đủ tư cách làm một người đàn ông.”
“Cố Hãn Hải là người đàn ông tuyệt vời nhất trên đời này.” Nghiêm Thanh Viên căn bản không hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Lư Khôi, rất đương nhiên biện giải cho Cố Hãn Hải.
Nhưng tâm trạng bực bội của Lư Khôi khi bị so sánh với Cố Hãn Hải lần nữa bị thái độ của Nghiêm Thanh Viên làm dịu đi, nếu cậu nghe không hiểu đã đủ để cho thấy Nghiêm Thanh Viên thực sự trong sạch đến mức nào.
Nghiêm Thanh Viên cảm thấy ánh mắt Lư Khôi nhìn cậu khiến cậu rất không thoải mái, nhớp nháp, ái muội, cậu cảm nhận được một cảm giác khó chịu khi bị ham muốn mãnh liệt, cũng không muốn tiếp tục dây dưa nữa.
“Em muốn thay quần áo, anh đi ra ngoài được không?” Ngay cả bản thân Nghiêm Thanh Viên cũng không phát hiện bởi vì cảm giác khó chịu nên tính tình tiểu thiếu gia mà cậu vẫn luôn lén giấu đi giờ đây đã không nhịn được trở nên bộc phát, vươn tay muốn đẩy người ra, “Anh đứng ở chỗ này rất cản trở người khác.”
Khi một con mèo sữa nhỏ thể hiện khuôn mặt hung dữ với bạn, người thường đều sẽ cảm thấy dễ thương, Lư Khôi cũng như thế, chỉ cảm thấy so với Cố Hãn Hải khiến vạn người chú ý, một Nghiêm Thanh Viên như vậy mới là đối tượng thích hợp nhất để yêu đương.
Lư Khôi nắm lấy cổ tay của Nghiêm Thanh Viên, không quá mạnh, nhưng cũng không cho Nghiêm Thanh Viên dễ dàng tránh thoát, như giam cầm, nhưng lại như ám chỉ gì đó.
“Trên đời này ngoại trừ bạn bè vẫn còn một khả năng nữa, Nghiêm Thanh Viên à, tôi có làm người yêu của em không?” Lư Khôi không hề quanh co lòng vòng, có hội để gặp mặt tiểu thiếu gia rất có thể chỉ có lần này, đương nhiên gã không muốn lãng phí, như vậy chi bằng đi thẳng vào vấn đề, dù sao tiểu thiếu gia cái gì cũng có được hắn là sẽ tò mò về mọi thứ, như vậy cũng có thể tò mò về đồng tính luyến ái.
Gã cam tâm tình nguyện làm chìa khóa để tiểu thiếu gia mở ra cánh cửa thế giới mới.
“Cái gì?” Nghiêm Thanh Viên đều choáng váng cả người, gì cơ? Người yêu?
“Làm người yêu, không làm bạn bè.” Lư Khôi nhếch khóe miệng lộ ra nụ cười tươi, “Như vậy có thể chứ?”
Nghiêm Thanh Viên chau mày, ai làm người yêu với ai? Cậu và Lư Khôi sao? Đồng tính luyến ái?
Tiểu thiếu gia cho đến giờ chưa từng yêu đương vẫn luôn thông suốt quan niệm không nên yêu sớm, đừng nói là bạn trai, ngay cả một cô gái tỏ tình cũng chưa từng gặp được một người, vẫn luôn lẻ loi một mình, đây vừa bắt đầu đối tượng yêu đương đã trở thành nam, điều này làm sao có thể chấp nhận được.
“Em không phải đồng tính luyến ái.” Nghiêm Thanh Viên cũng không phải hoàn toàn không biết nhóm người này, hoặc là nói lúc ở trong sách, Nghiêm Thanh Viên đã từng nhìn thấy không ít tình tiết mập mờ giữa Cố Hãn Hải và rất nhiều người đàn ông xuất sắc, nhưng đến cuối cùng Cố Hãn Hải cũng không chọn bất kỳ người nào để sống chung cả đời, cho nên Nghiêm Thanh Viên vẫn luôn cho rằng Cố Hãn Hải hẳn là một người vô tính*.
* 无性恋 (Vô tính luyến): Người vô tính, không bị hấp dẫn hay ít quan tâm đến hoạt động tình dục.
“Tiểu thiếu gia, có lẽ chính em không tự phát giác, nhưng nếu thật sự phải nói, mối quan hệ của em và Cố Hãn Hải, em không cảm thấy có chút quá mức sao?”
Mối quan hệ của cậu và Cố Hãn Hải? Cậu và Cố Hãn Hải có quan hệ gì? Bọn họ là bạn bè, trong tương lai là kẻ thù, là đảo lộn sai vị trí, trừ cái này ra còn có gì sao, không lẽ gã đã biết thân phận thật sự của Cố Hãn Hải.
Nghiêm Thanh Viên rõ ràng cảm giác được trái tim chợt nhảy lên, nhưng lại lập tức phủ định khả năng này, lần đầu tiên gặp mặt mà thôi, Lư Khôi cũng đâu có siêu năng lực.
“Anh đang nói gì vậy?” Nhưng bởi vì khẩn trương nên Nghiêm Thanh Viên biểu hiện hơi có chút giương nanh múa vuốt.
Nghiêm Thanh Viên đột nhiên cảnh giác khiến trong mắt Lư Khôi hiện lên vẻ kinh ngạc, vẻ mặt này, lẽ nào vị tiểu thiếu gia này cũng không phải không có bất cứ cảm giác gì sao? Thật ra cậu có ý nghĩ với Cố Hãn Hải?
“Tiểu thiếu gia, nếu chỉ là bạn bè bình thường thì không thể thân mật giống em và Cố Hãn Hải như vậy, thân mật giữa hai người có chút vượt quá mức.” Lư Khôi thăm dò nói, “Lẽ nào tiểu thiếu gia em thật ra đang yêu thầm Cố Hãn Hải sao?”
Vốn dĩ tưởng rằng thân phận bại lộ.
Nhưng vì sao nói cậu yêu thầm Cố Hãn Hải?
“Anh đang nói cái gì kỳ lạ vậy!” Trên mặt Nghiêm Thanh Viên tràn đầy hoang mang.
“Tôi và Chu Hạ Trần Kiều Kiều bọn họ là bạn tốt, giữa chúng tôi đều cho rằng đối phương là bạn tốt, nhưng chúng tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ đi sâu vào chi tiết như vậy, điểm này em đừng phủ nhận.” Lư Khôi thấy sự kinh ngạc của Nghiêm Thanh Viên cũng có chút không chắc chắn, “Em rất ỷ lại Cố Hãn Hải, từ khi Cố Hãn Hải tới đây tư thế của em rất thả lỏng, tôi không tin đây chỉ đơn giản là bạn bè như vậy, em nói không kết giao bạn bè, vậy vì sao Cố Hãn Hải là ngoại lệ?”
Trong đầu Nghiêm Thanh Viên đều là 'vớ va vớ vẩn' và 'anh mắc bệnh hiểm nghèo đó hả', nhưng nếu thật sự muốn nói thân mật, cậu thật sự rất thân mật với Cố Hãn Hải sao?
“Tiểu thiếu gia, có lẽ em rất coi trọng Cố Hãn Hải, nhưng dù sao tình bạn hay là tình yêu tốt nhất vẫn nên phân biệt rõ ràng, nếu không đến lúc đó đau khổ chính là bản thân em.” Lư Khôi tay vỗ lên ngực, giống như đang tự đề cử mình, “Nếu thật sự muốn nhìn xem rốt cuộc là loại tình cảm gì, có đối tượng tham khảo thì càng tốt, nếu là tiểu thiếu gia thì, tôi nguyện ý làm đối tượng tham khảo này.”
Không chỉ là thân phận của Nghiêm Thanh Viên.
Nghiêm Thanh Viên cũng vừa hay hợp khẩu vị của gã.
Chưa nói đến có yêu đương hay không, ít nhất gã cũng muốn có được chút gì đó từ trên người Nghiêm Thanh Viên, nhưng lời này đương nhiên không thể nói rõ.
Cả người Nghiêm Thanh Viên đều choáng váng.
Đây là tỏ tình sao?
Nhưng lại không giống lắm.
Nhưng đây không phải tỏ tình sao?
Nhưng đối phương rõ ràng muốn kết bạn với cậu.
Nghiêm Thanh Viên hoàn toàn chưa từng gặp qua kiểu phô trương thế này đều choáng váng cả người, ngây ngốc đứng ở tại chỗ không biết trả lời như thế nào.
“Nếu hiện tại em không thể đưa ra quyết định, vậy chi bằng lưu lại phương thức liên lạc với tôi đi.” Lúc này Lư Khôi cuối cùng cũng buông lỏng tay Nghiêm Thanh Viên ra, mỉm cười hài lòng, gã biết hầu hết mọi người đều không cách nào chống cự điều này.
“Cảm ơn anh quan tâm, nhưng không cần thiết.” Ngay khi hai người giằng co không dứt, đột nhiên một âm thanh vang lên xen vào không gian chỉ thuộc về hai người.
Lưng Lư Khôi tức khắc cứng đờ, Cố Hãn Hải?
Hắn đến đây từ khi nào, vì sao một chút âm thanh cũng không có? Những người khác chẳng lẽ không quấn lấy hắn sao?
Khi Nghiêm Thanh Viên nhìn thấy Cố Hãn Hải từ cửa đi vào, rõ ràng hoảng loạn: “Không phải, Cố Hãn Hải, không phải, cậu đừng nghe anh ấy nói bậy, tôi cũng không biết anh ấy đang nói cái gì nữa, tôi không có cái ý kia, thật sự không có.”
Nhưng mà Cố Hãn Hải không nói gì cả, vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, lướt qua thân thể cứng đờ của Lư Khôi, vươn tay nắm lấy chỗ Lư Khôi vừa nắm trên cánh tay Nghiêm Thanh Viên, một tay khác vừa chạm vừa xoa bờ vai của Nghiêm Thanh Viên, hành động như vậy khiến Nghiêm Thanh Viên bị ép đối mặt với hắn.
“Cố Hãn Hải, tôi thật sự không có…?” Nghiêm Thanh Viên cảm thấy có phải mình chọc đối phương tức giận hay không, còn muốn tiếp tục biện giải, nhưng…
Nhưng mà lời nói của Nghiêm Thanh Viên không thể nói tiếp.
Bởi vì Cố Hãn Hải, hôn cậu.
Nói hôn có lẽ cũng không thỏa đáng, nói hôn chạm bờ môi càng thích hợp hơn.
Không có tiếp xúc sâu hơn, không có tình yêu triền miên, chỉ là một cái chạm môi vô cùng thuần túy, chạm vào như chuồn chuồn lướt nước, rất nhanh, lướt qua trong giây lát, nhưng Nghiêm Thanh Viên lại khiếp sợ thật lớn, hoàn toàn như người câm, không thể nói nên lời.
Cố Hãn Hải rũ mắt nhìn thiếu niên đã dại ra, đáy mắt đột nhiên hiện lên dịu dàng, lúc Nghiêm Thanh Viên còn chưa kịp phản ứng, ngón tay nhéo nhéo cánh môi Nghiêm Thanh Viên, như là đang đùa bỡn.
Bầu không khí yên tĩnh một cách quỷ dị.
Lư Khôi cũng sợ ngây người.
“Nếu muốn làm thực nghiệm, không cần phải tìm bất cứ kẻ nào, cho dù là thế thân hay là người để tham khảo, thậm chí là chính chủ, tôi đều có thể làm được.”
Giọng điệu của Cố Hãn Hải vẫn dịu dàng như vậy, không khác gì so với bình thường, nhưng cố tình là giọng nói vô cùng đơn giản hôm nay lại giống như một dòng suối êm đềm dịu dàng chảy xuôi không hiểu sao khiến Nghiêm Thanh Viên mê đắm trong âm thanh âm thanh dịu dàng nhẹ nhàng này.
“Cậu…” Lư Khôi quả thực khiếp sợ, chẳng lẽ đây căn bản không phải trúc mã trúc mã gì đó, mà là song hướng yêu thầm sao?
“Cảm ơn anh quan tâm.” Cố Hãn Hải nửa ôm lấy Nghiêm Thanh Viên khiếp sợ đến dại ra rồi nói, “Xin hỏi anh có thể rời khỏi đây không? Nếu cần thiết, lát nữa chúng tôi sẽ nhường phòng cho anh.”
Lư Khôi chỉ cảm thấy mình không cách nào lý giải nổi tình huống hiện tại, có phải nên tức giận không? Hay là thể hiện vẻ mặt gì đó? Nhưng chỉ cần đối diện với đôi mắt của Cố Hãn Hải, gã phát hiện âm thanh của gã toàn bộ đều bị tước đoạt.
Ở một góc độ Nghiêm Thanh Viên đang dại ra không nhìn thấy được, ánh mắt Cố Hãn Hải đã không còn dịu dàng dễ gần, hiếm thấy lộ ra vẻ hung bạo chưa từng thấy trên đời, trong mắt hắn tựa như đã phác họa ra thảm kịch có thể xảy ra nếu như Lư Khôi phản kháng.
Bản năng thân thể cảnh cáo gã không nên hành động thiếu suy nghĩ, cảm giác run rẩy trực tiếp từ lưng dâng lên da đầu, toàn thân nổi da gà, lúc này Lư Khôi vậy mà không thể phát ra âm thanh.
“Vì sao cậu lại đứng ở chỗ này khi người ta đang thay quần áo chứ?” Âm thanh của Chu Hạ đột ngột truyền đến từ cửa, hắn đi vào nói với Lư Khôi, “Trẻ con người ta thay quần áo không lẽ cậu còn muốn ở bên cạnh nhìn à?”
Chu Hạ dứt khoát kéo quần áo của Lư Khôi túm người ra ngoài, Lư Khôi rất hiếm thấy nghe lời đi theo không chút phản kháng.
Cửa bị đóng lại, Chu Hạ đưa người đến phòng khác, lúc này Lư Khôi cũng nhớ đến thái độ sợ sệt hèn nhát của mình, cảm thấy thật mất mặt, cả khuôn mặt cứ ủ rũ không nói lời nào.
Nhưng lúc này Chu Hạ cũng sợ, có trời mới biết hắn từ đầu tới cuối đêu chú ý tới, lúc Lư Khôi không đứng đắn đi đùa giỡn người ta nói những lời này cũng không có gì lạ, nhưng hắn thật sự không ngờ vậy mà có thể trực tiếp nhìn thấy một màn đáng sợ như vậy.
Chu Hạ nửa kinh hãi nửa khẩn trương, đầu ngón tay đều đang run rẩy, điên cuồng suy nghĩ tình huống thế này nên làm sao bây giờ? Hắn có phải nên báo cáo đại thiếu gia nhị thiếu gia Nghiêm gia không? Nhưng có thể là hắn đã đoán sai hay không, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hắn lại không tận mắt nhìn thấy, chi bằng dứt khoát làm bộ cái gì cũng không biết.
Nhìn dáng vẻ của Lư Khôi kia chỉ sợ là trải qua đả kích rất lớn hiện tại một câu cũng không nói nên lời.
Lư Khôi thật sự nói không nên lời, hoặc là nói tay chân lạnh lẽo.
Gã tự nhận mình rất dễ dàng tiếp cận người khác, gã có thể biết rất rõ ràng nội tâm của một người thay đổi, nhưng tất cả tự tin của gã đều là cặn bã ở trước mặt Cố Hãn Hải.
Gã tưởng mình có thể thừa dịp Cố Hãn Hải không chú ý chủ động tiếp xúc với Nghiêm Thanh Viên, nhưng bây giờ nghĩ lại Cố Hãn Hải có thể khống chế tất cả mọi thứ sao có thể sẽ bị người khác gài bẫy được chứ?.
Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y
Hắn cố ý.
Cố Hãn Hải cố ý thả gã đi tìm Nghiêm Thanh Viên.
Nhưng vì cái gì?
Chẳng lẽ mình trở thành quân cờ để Cố Hãn Hải sử dụng, trong lúc bất tri bất giác đi hoàn thành mục tiêu nào đó mà Cố Hãn Hải muốn đạt được sao?
Càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, lúc này tay chân của Lư Khôi lạnh lẽo.
Lúc này Nghiêm Thanh Viên đang đứng trong phòng, nhìn nhau với Cố Hãn Hải, một lúc lâu không có âm thanh.
Nhưng vẻ mặt của Cố Hãn Hải lại không có bất cứ khác biệt gì so với trước, dường như chuyện vừa xảy ra ban nãy chỉ là do Nghiêm Thanh Viên ảo tưởng mà thôi.
Cố Hãn Hải nhìn quần áo của Nghiêm Thanh Viên hơi cong khóe môi: “Tôi vừa vào cửa đã thấy quần áo mới của em, em có thể mặc phong cách này, nhìn rất đẹp.”
Cố Hãn Hải dùng ngón tay nhẹ nhàng mà chọc chọc cái bụng hơi lộ ra một chút của Nghiêm Thanh Viên: “Chỉ là không thích hợp ở độ tuổi này, dạ dày của em không tốt, phải chú ý giữ ấm bụng.”
Tiểu thiếu gia mặc đồ đen thật ra rất đáng yêu, đặc biệt là bờ vai mượt mà lộ ra, rõ ràng nhìn qua không có thịt, nhưng sờ vào xúc cảm lại mềm như bông ngoài ý muốn rất tốt.
Dáng người của Nghiêm Thanh Viên vốn rất đáng yêu, cũng không phải gầy yếu đến mức không có hình dạng, hoặc là nói… Trong mắt Cố Hãn Hải tất cả vẻ đẹp đều lấy Nghiêm Thanh Viên làm chuẩn, cho dù có khuyết điểm nho nhỏ nhưng đối với Cố Hãn Hải mà nói đều là những nơi hấp dẫn mê hoặc lòng người.
Cố Hãn Hải nhìn Nghiêm Thanh Viên lúc này còn đang ngây ngẩn cả người, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, đột nhiên vươn tay nắm lấy quần áo của Nghiêm Thanh Viên rồi kéo mạnh, sau đó thả ra, khiến quần áo tiểu thiếu gia hơi loạn, động tác nghịch ngợm hiếm có như vậy khiến Nghiêm Thanh Viên đang dại ra nháy mắt hồi phục tinh thần.
“Cố, Cố, Cố Hãn Hải, Cố…” Nghiêm Thanh Viên lắp bắp.
“Hửm?” Cố Hãn Hải hiếm thấy nghiêng đầu, thể hiện vẻ mặt vô tội.
“Vừa nãy cậu, vừa nãy cậu…”
“Tôi hôn em sao?” Vẻ mặt Cố Hãn Hải rất bình thản, phảng phất vừa gặp phải chuyện bình thường, “Em chán ghét không?”
“Không phải, không phải việc ghét hay không ghét.” Nghiêm Thanh Viên rất khẩn trương.
Cố Hãn Hải biết Nghiêm Thanh Viên rất khẩn trương, từ đôi má đã đỏ bừng kia cũng đã đủ để nhìn ra sự bối rối của cậu lúc này, chán ghét không? Cố Hãn Hải tự nhận rằng mình đã nắm rõ toàn bộ cảm xúc của tiểu thiếu gia, đương nhiên không nhìn thấy cảm xúc chán ghét từ trên mặt tiểu thiếu gia, đã có được đáp án, đương nhiên hắn sẽ không cố ý hỏi xem có chán ghét những lời như vậy hay không nữa.
Hỏi nhiều, ngược lại sẽ gây phản cảm.
Nghiêm Thanh Viên dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt lúc này vô cùng phức tạp, cậu nhìn Cố Hãn Hải chậm rãi nói: “Tôi nên nhận định thế nào mới tốt về việc cậu vừa mới hôn tôi đây?”
Cố Hãn Hải thoạt nhìn có vẻ không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào: “Dựa theo cách em thích để tự hỏi là được.”
“Cách tôi thích?”
“Em muốn suy xét thế nào, thì cứ suy xét thế đấy, đây là quyền lợi của em.” Cố Hãn Hải quay người đi, “Mau thay quần áo đi.”
Nghiêm Thanh Viên chỉ cảm thấy mơ mơ màng màng, cứ cảm thấy chuyện này là một sự việc rất nghiêm trọng, nhưng thái độ của Cố Hãn Hải lại thật sự quá bình thản, khiến cậu cảm thấy đối phương chỉ vì giúp cậu thoát khỏi sự dây dưa của Lư Khôi nên mới làm như vậy.
Hơn nữa cái hôn kia…
Lướt qua trong giây lát.
Nhanh đến mức thậm chí cậu chưa cảm nhận được gì, chỉ là trong giây phút ấy dường như cậu ngửi thấy mùi hương gì đó nhẹ nhàng dễ ngửi.
Thật sự không có ý gì nhỉ?
Nếu thật sự có ý gì, Cố Hãn Hải hẳn là sẽ nói thẳng cho cậu biết, chứ không phải để cậu suy đoán như vậy.
Nghiêm Thanh Viên cởi quần áo, đi tìm quần áo củ mình để thay.
Cậu không phát giác lúc này Cố Hãn Hải quay người sang chỗ khác là có ý nghĩa gì.
Mỗi ngày bọn họ ở với nhau, ngủ với nhau, chung một cái giường, thậm chí quan hệ tốt đến mức có thể tắm cùng nhau, có nơi nào của Nghiêm Thanh Viên chưa bị Cố Hãn Hải nhìn qua đâu?
Nhưng ngày thường rõ ràng đều rất bình thường, hôm nay lại hoàn toàn không giống.
Cố Hãn Hải xoay người.
Mặc dù Cố Hãn Hải xoay người, không có nghĩa là hắn không tiếp tục chú ý Nghiêm Thanh Viên.
Ở trong căn phòng này, có quá nhiều nơi có thể phản chiếu.
Cố Hãn Hải quay lưng lại chỉ để Nghiêm Thanh Viên có thể thoải mái hơn.
Nước da của tiểu thiếu gia rất trắng, được màu đen tôn lên vô cùng nổi bật.
Cố Hãn Hải không cách nào phủ nhận bản thân cũng là một động vật thị giác*, hắn cũng muốn nhìn tiểu thiếu gia càng nhiều hơn.
* 视觉动物 (Thị giác động vật): Miêu tả người chỉ quan tâm vẻ ngoài của người khác.
Nhìn Nghiêm Thanh Viên qua ảnh phản chiếu thay về chính quần áo của cậu lần nữa, Cố Hãn Hải thậm chí đã suy xét khả năng sau này để cho tiểu thiếu gia ăn mặc như vậy, hắn không tự chủ được nghĩ đến búp bê trong tủ kính, chiếc váy trắng đáng yêu rất được mọi người yêu thích, nhưng đồng thời búp bê theo phong cách Gothic* cũng rất đáng yêu.
*Gothic là một phong trào nghệ thuật (nghệ thuật Gothic – Gothic Style) đầy tính nghệ thuật hơi hướng cổ điển sang trọng. Nó dạng như nì nì (Ảnh lấy trên mạng).
Tiểu thiếu gia như thế nào đều đáng yêu, hắn đều muốn tận mắt chứng kiến.
Cố Hãn Hải nhìn Nghiêm Thanh Viên thay xong quần áo, lại không nôn nóng quay đầu lại, lúc này tiểu thiếu gia đang nhìn hắn, vươn tay vuốt ve cánh môi của mình.
Chắc chắn rất phức tạp nhỉ, có lẽ Cố Hãn Hải có thể tưởng tượng được đối với tiểu thiếu gia đơn thuần mà nói, nụ hôn bất thình lình này rốt cuộc có ý nghĩa phức tạp đến mức nào.
Mặc dù nói để cậu tùy ý suy nghĩ, nhưng chỉ sợ tiểu thiếu gia nhất định sẽ để ý.
Nhưng đối với Cố Hãn Hải mà nói, đây ngược lại mới là thật sự đạt được mục đích.
Hắn muốn, chính là tiểu thiếu gia để ý.
Hắn cần tiểu thiếu gia tự chủ tự hỏi, chỉ cần hắn ở bên cạnh thêm vào một chút ám thị (1), tiểu thiếu gia sẽ tự mình công lược (2).
(1) ám thị (một loại ảnh hưởng tâm lí, điều khiển hương hành động của người khác, suy nghĩ theo ý mình bằng các thuật tâm lý).
(2) 攻略: tiến công chiếm đóng.
Hắn muốn có được tất cả mọi thứ của tiểu thiếu gia.
Nhưng tiểu thiếu gia lại không phải là người hắn có thể dễ dàng có được.
Hắn muốn thật cẩn thận dệt một tấm lưới mịn dày đặc, để tiểu thiếu gia đi kéo tơ lột kén, hao phí thật lớn tất cả, cuối cùng ăn trái cây hắn đã sớm chuẩn bị sẵn cho tiểu thiếu gia.
“Cố Hãn Hải ơi.” Cố Hãn Hải không quay đầu lại, chỉ chờ tiểu thiếu gia nói chuyện.
Nhưng mà hắn, được một điều kiểu gì cũng không ngờ đến.
Cố Hãn Hải nhíu lông mày.
___
31/12/2022.
15:51:15.