“Viên Viên ngủ với anh đi.” Đột nhiên Nghiêm Trạch Thanh ở bên cạnh nói, “Lâu như vậy không về em không muốn ở lại với anh hai nhiều thêm một chút sao?”
“Đi ngủ còn sớm mà!” Nghiêm Thanh Viên cười với Nghiêm Trạch Thanh, “Nói trước như vậy đi, dù sao Cố Hãn Hải chắc chắn là muốn ngủ trong phòng ngủ!”
Hứa Tam Tối ở bên cạnh không nói gì, thật ra lúc Nghiêm Thanh Viên nói sẽ dẫn người về ông đã sớm bảo người dọn dẹp phòng khách cho tốt, có thể vào ở bất cứ lúc nào.
Nghiêm Trạch Thanh rõ ràng không quá vừa lòng, Nghiêm Thanh Viên có phải quá mức thân mật với Cố Hãn Hải rồi không.
Cố Hãn Hải vẫn luôn im lặng, vô cùng thản nhiên tiếp nhận ánh mắt của Nghiêm Trạch Thanh.
“Tôi không thích cậu, nhưng tôi cũng không ghét cậu.” Cùng lúc này Nghiêm Trạch Thanh và Cố Hãn Hải ngồi cùng một vị trí nhìn Nghiêm Thanh Viên đang đi nói chuyện với mọi người, y loáng thoáng có loại cảm giác lạ lắm, cảm giác như đang nói chuyện với Nghiêm Trạch Thủy, phảng phất như bọn họ mới là anh em thật sự, không thân thiết với nhau lắm.
“Ừm.” Cố Hãn Hải đáp lời đơn giản, vẻ mặt bình thản không rõ ý gì.
“Cố Hãn Hải.” Nghiêm Trạch Thanh dường như cố ý, lại tựa như vô tình, chậm rãi nói, “Vì sao Viên Viên muốn trang trí cậu thành món quà? Cậu là quà của ai?”
Thật ra Nghiêm Trạch Thanh rất ghen, đứa nhóc mình thật cẩn thận chăm sóc mỗi ngày cũng không biết vì sao lại mê mẩn Cố Hãn Hải, người này nhìn qua đã biết rất nguy hiểm, lúc trước những gì Diêm Đàm báo cáo cũng đủ để chứng minh người này vẫn còn là thiếu niên nhưng trên thực tế tiềm tàng bản tính lạnh lùng cứng rắn.
Cố Hãn Hải không thèm để ý vấn đề của y, Nghiêm Trạch Thanh ngược lại mở miệng tiếp tục hỏi: “Cậu làm quà rốt cuộc muốn lấy được gì từ trên người Nghiêm Thanh Viên?”
“Thứ tôi muốn.” Lần này Cố Hãn Hải không im lặng nữa, “Chờ em ấy chủ động từ bỏ mấy người là có thể vào tay tôi.”
“Cậu nói cái gì?” Nghiêm Trạch Thanh nhíu mày, sự bí hiểm* này y không cách nào hiểu thấu đáo.
*Ví với vấn đề khó có thể đoán ra được.
Nhưng bọn họ không tiếp tục đi sâu vào đề tài này nữa, Diêm Đàm đến rồi, Diêm Đàm mang theo một món quà và một quả táo đã đóng gói xong, toàn bộ đều được Nghiêm Thanh Viên nhận lấy.
Ở xa xa bọn họ có thể nhìn thấy Diêm Đàm lúc nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên bất giác cong khóe miệng, anh ấy tựa như rất thích nhìn Nghiêm Thanh Viên, trên gương mặt vô cùng bình thường rõ ràng lại vì lúc này mà mang theo vài phần ý cười, sắc mặt hiện lên một chút dịu dàng.
Nghiêm túc nhìn chăm chú như vậy, hai người bọn họ đối với sự dịu dàng này trong lòng đều biết rõ ràng.
“Viên Viên luôn được mọi người thích, cho dù là anh cũng sẽ không ngoại lệ.” Đáy mắt Nghiêm Trạch Thanh lóe lên sự u ám tối tăm, “Nhưng tất cả mọi người cũng chỉ dừng lại ở đó.”
Diêm Đàm hiển nhiên muốn thân thiết với Nghiêm Thanh Viên nhiều hơn một chút, nhưng anh ấy lại không tiến thêm một bước nào nữa, nhìn Nghiêm Thanh Viên nhận quả táo, đem món quà kia đặt trong đống quà, Nghiêm Trạch Thanh đứng dậy đi về phía Diêm Đàm lúc này đã bị Nghiêm Thanh Viên kéo đến trên bàn chuẩn bị ăn chút gì đó, để Diêm Đàm một mình ngồi vào đó.
“Nhị thiếu gia.” Diêm Đàm theo bản năng muốn đứng lên nói chuyện với Nghiêm Trạch Thanh, nhưng lại bị Nghiêm Trạch Thanh ấn bả vai xuống.
“Hôm nay là ngày tụ hội, không phân biệt cấp trên dưới, không cần quá câu nệ.”
“Cảm ơn nhị thiếu gia.”
“Diêm Đàm. Bắt đầu từ ngày mai, anh bị đuổi việc.” Nghiêm Trạch Thanh cố tình đè thấp giọng, liền nhìn thấy sắc mặt Diêm Đàm trong lúc bất giác vậy mà bắt đầu trắng bệch, “Anh làm rất tốt, nhiều năm vất vả cho anh như vậy, cũng đã đến lúc nghỉ phép, bởi vì đây là sự sa thải vô điều kiện của tôi nên tôi sẽ dựa theo hợp đồng lao động bồi thường khoản tương ứng cho anh, hoặc nếu anh có nơi nào muốn đi có thể nói cho tôi, tôi có đề cử anh qua đó.”
Diêm Đàm nhớ đến ước định một năm rưỡi đến hai năm sau mà Nghiêm Thanh Viên nhắc tới khi thương lượng với anh ấy, ngay sau đó lắc đầu: “Tôi cần một khoảng thời gian để nâng cao năng lực của mình, có lẽ sẽ dùng một đến hai năm để tiếp thu kiến thức mới.”
“Ừm, về mặt này anh có thể tự mình suy xét, sau đó chính là…” Nghiêm Trạch Thanh hơi cong lưng, nói với Diêm Đàm từ một góc độ mà người ngoài không thể phỏng đoán bất cứ điều gì, “Cũng nên thu hồi tâm tư lại, động tâm tư một người vệ sĩ như anh không nên động.”
Ánh mắt Diêm Đàm chợt lóe, không phản bác, cũng không có hối hận, không biết là bị nói trúng rồi, hay là vẫn còn đường để phản bác.
Anh ấy đi quá giới hạn rồi.
Nhưng vẫn chưa quá giới hạn đến mức không thể cứu vãn.
Sự thân thiện của Nghiêm Thanh Viên sẽ làm người ta quên mất tuân thủ giới hạn, luôn bất giác muốn gần cậu, cuối cùng bị cuốn vào trong phong cảnh quen thuộc không cách nào chạy thoát, chờ đến lúc phát hiện đã sớm mất khống chế rơi vào trong địa thế của thiên nhiên, giống như con mồi rơi vào bẫy rập của thợ săn.
Truyện đề cử: Thẩm Tiên Sinh Biết Cách Chiều Vợ
Diêm Đàm thở dài.
Như này…
Cáo già*.
* giảo hoạt, tinh ma, ví với người rất xảo trá.
Anh ấy chẳng qua là, có một manh mối mà anh ấy có chút xíu chưa xác định được.
Ánh mắt Diêm Đàm vô thức nhìn theo Nghiêm Thanh Viên, nhưng đời thời cũng cảm nhận được ánh mắt truy tìm từ người khác, bất giác nhìn qua.
Diêm Đàm cắn một miếng đồ ăn, lấp đầy bụng, không muốn đối diện với Cố Hãn Hải.
“Tiểu thiếu gia nói không cần tôi, có công lao của cậu sao?” Diêm Đàm cảm thấy có lẽ là do tâm trạng của bản thân không được tốt, nên mới đi tìm người ta gây phiền phức.
“Không liên quan đến tôi.” Cố Hãn Hải trả lời rất đơn giản, quả thật hắn không có bất cứ liên quan gì với những việc này.
“Cho nên coi như sau này tôi không còn rào cản về thân phận nữa nên có thể gần gũi với tiểu thiếu gia cũng không sao à?”
Quả nhiên Diêm Đàm nhìn thấy Cố Hãn Hải không vui nhíu mày, khóe miệng hơi nhếch lên, anh ấy biết mà.
“Cố Hãn Hải.” Diêm Đàm nuốt một miếng pizza cuối cùng, nhưng lại không biết thứ mình ăn trong miệng rốt cuộc có mùi vị gì, chỉ biết trong lòng mình hiện tại tràn đầy chua xót, “Cậu là đồng tính luyến ái phải không?”
Cố Hãn Hải không trả lời.
“Năm nay cậu chỉ mới mười sáu tuổi, tuổi này còn chưa phải là tuổi quyết định tương lai, cho nên cậu còn cần phải suy xét nhiều hơn, hơn nữa…” Diêm Đàm biết bản thân lúc này đã nổi lên tính xấu xa hiếm khi xuất hiện, “Tiểu thiếu gia không phải đồng tính luyến ái.”
Dù sao Diêm Đàm có chút không cam lòng.
Bản thân cứ như vậy trực tiếp bị loại khỏi cuộc sống của tiểu thiếu gia.
Anh ấy thật sự có hảo cảm không cách nào nói rõ đối với tiểu thiếu gia, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đây, không chỉ riêng điểm mấu chốt tiểu thiếu gia muốn từ bỏ anh ấy, mà anh ấy còn nhận được ẩn ý công kích từ cố chủ*.
*Chủ thuê.
Một khi hợp đồng dừng hẳn, anh ấy không cần phải tất cung kính với Nghiêm gia nữa, đến lúc đó không phải Nghiêm gia nói cái gì thì tính cái đó, nhưng đồng thời Diêm Đàm cũng rất thông minh, biết giới hạn của mình và Nghiêm gia không cách nào vượt qua, cho nên đối với Cố Hãn Hải rõ ràng thân phận và năng lực đều kém hơn nhưng lại cố tình chiếm được đối xử khác biệt của tiểu thiếu gia, anh ấy bỗng có cảm giác chán ghét.
“Anh bài xích tôi.” Cố Hãn Hải nói thẳng, “Anh ghen tị tôi.”
“Bản tính của con người từ trước đến nay đều là xấu xa.” Diêm Đàm nói.
“Vậy em ấy thì sao?” Cố Hãn Hải nheo mắt, nhìn về phía Nghiêm Thanh Viên, “Tôi muốn… Nhìn lòng ghen tị của em ấy.”
Diêm Đàm khẽ nhíu mày: “Cậu định đối xử với tiểu thiếu gia thế nào?”
Cố Hãn Hải quay đầu lại, hơi híp đôi mắt: “Anh có muốn giúp tôi không?”
“Tôi làm việc thu phí, trước giờ rất mắc, cậu bây giờ còn thiếu nợ Nghiêm gia, lấy cái gì mời tôi?” Diêm Đàm sao có thể nghe không ra ý nghĩa trong những lời nói này của Cố Hãn Hải, hắn muốn lợi dụng sự hiểu biết của mình, để thăm dò thế giới nội tâm của Nghiêm Thanh Viên.
Giống như lúc trước hắn lợi dụng sự sợ hãi của mỗi con người, để làm Cố Trường Hà không dám tiếp cận Nghiêm Thanh Viên nữa.
“Tôi không cần anh làm gì, mà là muốn cho anh thấy một điều.” Cố Hãn Hải hơi liếc mắt, “Muốn cho anh biết, em ấy sẽ không ghen tị vì anh.”
Một câu này còn gì không hiểu nữa?
Trong lòng Diêm Đàm kinh ngạc, Cố Hãn Hải đây là không chút che giấu dục vọng chiếm hữu đối với tiểu thiếu gia sao? Lúc hắn nói chuyện với Nghiêm Trạch Thanh cũng không kiêng nể như vậy sao?
Cố Hãn Hải làm như vậy, trên cơ bản là dùng cách của mình để bài trừ tình địch, hắn nói với anh ấy những lời này, cũng không phải muốn lợi dụng thủ đoạn của anh ấy, mà là muốn cho anh ấy rõ ràng lập trường của anh ấy không đánh mà bại, không có cảnh tàn sát khốc liệt để loại trừ chướng ngại vật thì anh ấy cũng không thể đứng dậy nổi.
“Có đôi khi mánh khóe quá nhiều, ngược lại sẽ gợi lên dục vọng khiêu chiến của người khác.”
Cố Hãn Hải nhếch khóe miệng, rũ mắt mỉm cười: “Sẽ không, Anh là một người thông minh thức thời.”
“…”
Tâm trạng Diêm Đàm rất không tốt, hôm nay anh ấy đặc biệt chuẩn bị quà, gói táo, lúc Nghiêm Thanh Viên nhận được quả táo rất vui vẻ, nhưng quà lại trực tiếp đặt chung với những món quà lát nữa sẽ được trao đổi, Diêm Đàm thật sự là tức mà không có chỗ trút.
Sau đó chính là bị sa thải, rồi còn bị Cố Hãn Hải khiêu khích.
Nhưng quả thật giống như những gì Cố Hãn Hải nói, anh ấy là một người thức thời.
Nếu không sẽ không ở trong tinh phong huyết vũ* vô số lần còn lưu lại một sinh mệnh coi như khỏe mạnh.
* 腥风血雨: Đẫm máu tanh nồng, mưa máu gió tanh.
Nếu như biết phía trước là đường chết, anh ấy kiên quyết sẽ không đi liều mạng, anh ấy đã là một người trưởng thành rồi, người trưởng thành sẽ không làm chuyện cố chấp*.
*Nguyên văn là 撞破南墙不回头 (Không đụng tường nam không quay đầu): Chỉ người cố chấp, không nghe lời người khác; giống như không thấy quan tài không đổ lệ.
Diêm Đàm vươn tay xoa xoa giữa mày của mình, lúc nói chuyện với Cố Hãn Hải, luôn sẽ làm anh ấy cảm giác như đang nói chuyện với Nghiêm Trạch Thanh, y vốn là một người thích tính kế lập trường quỷ dị, Cố Hãn Hải sao tuổi này lại càng thêm lão luyện* vậy?
* 老成: Từng trải, dày dặn king nghiệm, lão thành.
Gen Nghiêm gia kỳ cục, gen Cố gia, sao cũng kỳ lạ kỳ cục như thế.
“Được rồi.” Uống xong một ly nước giải khát, nhìn tiểu thiếu gia đang lén lút định đi xem trong hộp lúc nãy anh ấy tặng đựng quà gì, Diêm Đàm cảm thấy bản thân thật là… So đo chi li với một đứa nhỏ như vậy thật sự là quá khó coi.
Cố Hãn Hải đi về phía Nghiêm Trạch Thủy vẫn luôn cố gắng thu hút sự chú ý của Nghiêm Thanh Viên, Nghiêm Trạch Thủy nhìn thấy hắn thì hơi thu lại nụ cười tươi và đứng thẳng cơ thể, rời Nghiêm Thanh Viên bên cạnh một chút.
Lúc Nghiêm Thanh Viên và Nghiêm Trạch Thủy chơi đùa với nhau luôn vui vẻ, nhưng chỉ cần một người trong đó rời đi, sự náo nhiệt này sẽ lập tức giảm bớt.
Lúc Nghiêm Trạch Thủy rời khỏi cậu, cậu cũng đã nhận ra rồi.
Hoặc là nói cho dù chơi đùa với bất cứ ai, Nghiêm Thanh Viên chưa từng dời bỏ sự chú ý của mình đối với Cố Hãn Hải.
Giống như trong trường học, Nghiêm Thanh Viên là cố ý xa cách Cố Hãn Hải, hắn luôn có năng lực thần kỳ có thể dễ dàng hấp dẫn người bên cạnh, không có cậu ở bên cạnh, ngược lại sẽ càng dễ dàng phát huy năng lực này.
Cố Hãn Hải trước sau ngồi một bên, rất an tĩnh, dù vậy, vẫn có người đến nói chuyện với hắn.
Đầu tiên là anh hai.
Sau đó là Diêm Đàm.
Khi Cố Hãn Hải đi tới, người vẫn luôn làm bạn bên cạnh cậu, anh cả chơi đùa với cậu, cũng sẽ không một tiếng động rời khỏi cậu.
Nghiêm Thanh Viên một mình an tĩnh ngồi dưới gốc cây thông noel, dưới cây có đủ các món quà, những món quà này đều là quà chuẩn bị cho mọi người vui vẻ.
Lễ giáng sinh là một ngày vui vẻ.
Nghiêm Thanh Viên không tổ chức lễ giáng sinh, Nghiêm gia không coi trọng cái này, anh cả anh hai cũng không có khái niệm tổ chức lễ giáng sinh, tất cả khái niệm về lễ giáng sinh của Nghiêm Thanh Viên đều đến từ các bạn cùng lớp trong lớp học, tuyên truyền quảng cáo trên đường phố, đủ loại các hoạt động kinh doanh, TV nên mới biết.
Đó là một ngày hạnh phúc có thể đoàn tụ, có thể hẹn hò.
Hôm nay cậu sắm vai một ông già noel, mà cậu đã mang lại cho Nghiêm gia một món quà giáng sinh không ai biết.
Việc kết giao bạn bè của Cố Hãn Hải không cần phải quản, chính hắn có thể hấp dẫn mọi kiểu bạn bè.
Kết giao bạn bè Nghiêm Thanh Viên không cần phải xen vào, chính cậu sẽ an tĩnh tuyệt đối không quấy rầy.
Lúc này Nghiêm Thanh Viên an tĩnh ngồi dưới gốc cây thông noel, nhìn lên cây thông noel thật lớn trang trí vô cùng xinh đẹp, nhưng không ai biết liệu những đồ trang trí rực rỡ và lấp lánh đó có để lại vẻ đẹp và hạnh phúc trong mắt thiếu gia lúc này hay không.
“Em ấy thật sự thích cậu.” Nghiêm Trạch Thủy chậm rãi nói, “Đứa nhỏ này đối với những thứ mình thích chưa bao giờ keo kiệt, nhưng dục vọng đối với thứ mình thích thì phải có được lại không lớn.”
Cố Hãn Hải và Nghiêm Trạch Thủy nói chuyện, cũng không giống như Nghiêm Thanh Viên Nghiêm Thanh Viên suy nghĩ Nghiêm Trạch Thủy nhìn Cố Hãn Hải với đôi mắt khác xưa, mà là vẫn luôn xoay quanh trên người Nghiêm Thanh Viên.
“Anh là muốn nói, em ấy không muốn tôi, phải không?” Cố Hãn Hải nói không rõ ràng.
“Tôi chỉ đơn thuần tò mò mà thôi, cậu là người đầu tiên cho đến bây giờ làm Viên Viên thể hiện dục vọng của mình mãnh liệt như vậy, nhưng nửa năm rồi, cậu lại không thể cho em ấy cái gì, nói thật, hiện tại cậu làm cho tôi rất thất vọng.”
Không giống Nghiêm Trạch Thanh, Nghiêm Trạch Thủy thích mọi dáng vẻ của Nghiêm Thanh Viên.
Nghiêm Trạch Thủy rất ỷ lại người em trai này, cũng từ trên người em trai nhỏ nhất của mình, khát khao tìm được vui vẻ mà anh không cách nào có được.
“Làm anh cả của Nghiêm Thanh Viên, anh đối với em ấy gửi gắm vượt quá kỳ vọng của những người bình thường, anh cho em ấy là bù đắp cho em ấy, cũng là có ý định bù đắp cho chính mình.”
Nghiêm Trạch Thủy khẽ nhíu mày: “Tôi không ghét người có tài năng, nhưng tôi ghét người tự cho là mình đúng.”
Cố Hãn Hải khẽ nhếch khóe miệng: “Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.”
Nghiêm Trạch Thủy và Cố Hãn Hải thoạt nhìn trò chuyện thật vui vẻ với nhau, nhưng trên thực tế cũng không có quá nhiều hảo cảm với nhau.”
Không giống với Nghiêm Trạch Thanh trước giờ luôn lý trí, Nghiêm Trạch Thủy càng thiên về cảm tính hơn, mà trực giác của anh khi nhìn thấy người trước mắt này, lại có một loại cảm giác kỳ lạ.
Không phải chán ghét, mà là thoải mái.
Rõ ràng không có hảo cảm gì với Cố Hãn Hải, nhưng cố tình Nghiêm Trạch Thủy lại cảm nhận được sự thoải mái.
Giống như là biết mục tiêu và tính cách của người này tuyệt đối sẽ không tổn thương lợi ích của bản thân, hoặc là nói nếu hắn thật sự muốn làm gì đó hắn tất nhiên phải bình tĩnh và không thể phản kháng.
Đó là cảm giác bị đe dọa và bất lực cùng tồn tại.
“Viên Viên thích cậu, cho nên tôi cũng rất muốn thích cậu, vừa nãy tôi nói như vậy, chỉ là hy vọng cậu có thể đối xử với Viên Viên tốt hơn.” Nghiêm Trạch Thủy thở dài một hơi, không hiểu sao mất đi ý chí đấu tranh.
“Bây giờ tôi không thể cho em ấy bất cứ cái gì.” Cố Hãn Hải trả lời câu nói ngay từ đầu của Nghiêm Trạch Thủy, “Bây giờ em ấy không muốn gì cả.”
Giống như là con rùa cố chấp, không chấp nhận sự xâm nhập của bất kỳ vật thể lạ nào.
Mà chính cậu cũng không nhận thức được điều này.
Không có mong muốn có được điều gì đó, thì không cách nào có được niềm vui khi nhận được nó, món quà dành tặng cho những người hiểu được giá trị của nó.
“Cậu có ý nghĩ gì không?” Nghiêm Trạch Thủy hỏi.
“Em ấy cho rằng em ấy có thể từ bỏ, phải cho em ấy hiểu, em ấy không thể.”
Nghiêm Trạch Thủy nghe giọng của Cố Hãn Hải, giọng nói của hắn bình tĩnh, lạnh lùng, và hắn nói ra một chuyện không thể coi là lạc quan về Nghiêm Thanh Viên.
Nghiêm Trạch Thủy đột nhiên nghĩ, có lẽ Cố Hãn Hải thật sự toàn tâm toàn ý đem Nghiêm Thanh Viên để ở trong lòng, cho nên mới nghiêm túc đi thăm dò, tự hỏi như thế.
Nhưng chẳng lẽ hắn không phát giác ý nghĩ của hắn gần như là đang mạnh mẽ cưỡng ép Nghiêm Thanh Viên sao?
Nghiêm Trạch Thủy vậy có cảm giác quen thuộc quỷ dị, có lẽ Cố Hãn Hải mới thật sự cùng một loại người với bọn họ.
Bọn họ đều thiếu hụt cái gì đó.
Hơn nữa ôm bộ phận thiếu hụt, vô cùng đáng thương chờ đợi người khác đến an ủi.
Mà bọn họ, cùng lựa chọn Nghiêm Thanh Viên.
Nghiêm Thanh Viên luôn bất giác quay đầu lại nhìn Cố Hãn Hải và anh cả nhà mình.
Bọn họ giống như đang nói việc gì đó rất nghiêm túc.
Có phải nói việc gì đó không tốt cho nên vẻ mặt cứng đờ không?
Hình như không phải, hiện tại trông có vẻ êm dịu hơn rồi.
Vẻ mặt bây giờ của anh cả giống như mỗi lần cậu làm sai chuyện, dáng vẻ vừa bất đắc dĩ vừa giúp cậu đội nồi*.
*Chịu lỗi thay cho người khác.
Anh cả cười rồi.
Anh cả đối với Cố Hãn Hải… Cười thật dịu dàng?
Nghiêm Thanh Viên nhìn mà cả người đều choáng váng, từ nhìn lén thành quang minh chính đại nhìn.
Đột nhiên cảm thấy thật ra lúc anh cả đứng cùng nhau với Cố Hãn Hải bầu không khí không hiểu sao thật phù hợp.
Quả nhiên là bởi vì anh em ruột thịt sao?
Dù sao luôn giống nhau.
Vóc dáng anh cả cao như vậy, Cố Hãn Hải ở bên cạnh vậy mà không thua kém một chút nào.
Nghiêm Thanh Viên nghĩ đến chiều cao của chính mình khi được anh cả ôm.
Nếu sau này anh cả không có cậu, có phải sẽ không còn ai thỏa mãn sở thích ôm của anh cả không.
Đôi mắt to tròn xoe nhìn thẳng vào Nghiêm Trạch Thủy, con ngươi phản chiếu hai người thân mật.
Diêm Đàm ở một bên cắn một miếng điểm tâm ngọt nhỏ, lúc Nghiêm Thanh Viên vẫn nhìn chăm chú vào Cố Hãn Hải, ánh mắt của anh ấy vẫn luôn đặt trên người Nghiêm Thanh Viên.
Đôi mắt trên gương mặt trắng nõn đáng yêu kia, trong sáng như pha lê, phản chiếu mọi thứ, không phải tiểu thiếu gia, mà là một thiếu niên bình thường, Nghiêm Thanh Viên lúc này…
“Cái đó có tính là ghen tị không?”
Nghiêm Thanh Viên rốt cuộc thích người nhà của mình đến mức nào, ai có mắt đều có thể nhìn ra được, nhưng khi sự chú ý trên người mình bị chuyển đến người khác, thiếu niên này cũng có thể thản nhiên như vậy sao?
“Là nguyên nhân tính cách, hay vì cái gì khác?” Anh ấy quả thật từ trong ánh mắt Nghiêm Thanh Viên, thấy được cảm xúc ngưỡng mộ, mất mát, cảm xúc hờ hững, khi tất cả những cảm xúc tiêu cực này được ngưng tụ lại với nhau, làm thiếu niên một nụ cười nhàn nhạt, bất đắc dĩ.
Được cây thông noel làm nổi bật, khóe miệng tươi cười của thiếu niên bị anh ấy bắt được, giây phút ấy trái tim của Diêm Đàm dường như bị nụ cười tươi như vậy làm rung động.
Giờ phút này Diêm Đàm bất giác đứng lên, bất giác quỳ gối sau lưng Nghiêm Thanh Viên.
Thiếu niên nghe được âm thanh của anh ấy, quay đầu lại, cùng lúc đó Nghiêm Trạch Thủy vẫn luôn nói chuyện với Cố Hãn Hải cũng đồng thời nhìn về phía cậu.
“Sao vậy anh?” Thiếu niên vẫn còn non nớt, ý cười chưa giảm, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp khiến anh ấy bất giác nhìn đến ngây ngốc kia lóe lên một tia nước mắt mà chính cậu cũng không biết.
“Khi nào ăn bánh kem vậy?” Diêm Đàm không hiểu, rõ ràng bản thân rất giỏi cách nói chuyện với người khác, rất giỏi dẫn dắt cảm xúc của người khác, nhưng vì sao ở trước mặt thiếu niên anh ấy cũng chỉ có thể nói ra mấy câu vô nghĩa như vậy, giống như không thể thay đổi điều gì.
“Sau khi trao đổi quà xong ạ.” Nghiêm Thanh Viên xoay người lại, khẽ lắc cái hộp trong tay, “Em đã mơ ước đồ vật bên trong này từ lâu rồi.”
Trong nháy mắt, một tầng hơi nước mỏng manh kia đã biết mất không thấy, Diêm Đàm có thể nhìn thấy lúc Cố Hãn Hải lúc nhìn về phía anh ấy thần sắc lạnh như băng, nhưng Diêm Đàm không thể nhẫn tâm nhìn Nghiêm Thanh Viên sa vào trong bi thương mà chính cậu cũng không biết được.
“Nếu em có thể nhận được món quà của anh thì tốt rồi.” Diêm Đàm nói.
“Nếu em có thể nhận được món quà của anh cả hoặc anh hai thì tốt rồi.” Nghiêm Thanh Viên nói.
“Vì sao?” Diêm Đàm lắng nghe giọng nói của thiếu niên không thay đổi bất kỳ âm thanh nào, trái tim đập khẩn trương chậm rãi đập bình thường trở lại.
“Quà của anh cả anh hai chắc chắn là vật có giá trị cao á, trong đống đồ vật này là có giá trị cao nhất nhì, mọi người chắc chắn đều rất mong chờ.” Nghiêm Thanh Viên rất rõ ràng nếu là anh cả anh hai nhà mình ra tay chắc chắn sẽ không quá kém.
“Tiểu thiếu gia không muốn quà của mình bị lấy đi sao?” Diêm Đàm hỏi.
Nghiêm Thanh Viên ngượng ngùng gãi đầu, nở một nụ cười tươi có chút xấu hổ: “Bởi vì, em không biết có phần trao đổi quà á, em cũng rất ít khi trải qua lễ giáng sinh với mọi người, cho nên không kịp chuẩn bị quà, không phải vật có giá trị cao, cũng không có nhiều tâm ý, chỉ có chút xíu tâm ý.”
Diêm Đàm há miệng thở dốc, trên gương mặt bình thường hiếm thấy lộ ra sự sủng nịch không thuộc về phong cách của anh ấy: “Nhưng anh rất muốn quà của em.”
“Phải không?” Nghiêm Thanh Viên chớp chớp mắt.
Diêm Đàm mím môi: “Tôi bị sa thải, chỉ sợ sau này không thể lấy thân phận vệ sĩ của tiểu thiếu gia để xuất hiện bên cạnh tiểu thiếu gia nữa, mặc dù là quan hệ thuê, nhưng cũng hy vọng có thể có được chút vật kỷ niệm.”
“Ơ, phải đi rồi ạ.” Nghiêm Thanh Viên sau khi nghe Diêm Đàm nói rõ ràng sửng sốt, Diêm Đàm trước sau vẫn không dời ánh mắt của mình, lần đầu tiên làm Nghiêm Thanh Viên có chút ngượng ngùng, cậu gãi má của mình, sau đó đứng dậy, chạy chậm về phía phòng của mình.
Diêm Đàm ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng của Nghiêm Thanh Viên.
Cho đến khi Nghiêm Thanh Viên cầm thứ gì đó về đến bên cạnh anh ấy, cho anh ấy một cái hộp, và một quả táo đã đóng gói xong.
“Quả táo này thật ra em đã sớm chuẩn bị cho anh, chỉ là đã muộn thế này, cứ cảm thấy không có ý nghĩa gì, bây giờ cũng chỉ là cầu bình an.” Hai tay trắng nõn của tiểu thiếu gia cầm quả táo đói gói bằng giấy màu tím đưa cho anh ấy, Diêm Đàm rất tự nhiên nhận lấy.
Sau đó một cái hộp đẩy đến trước mặt anh ấy.
Đó là một cái hộp rất lộng lẫy hiếm thấy, bên trong nhất định là chứa những thứ có giá trị xa xỉ, hộp được tiểu thiếu gia mở ra, đồ vật bên trong cũng hiện ra.
Bên trong là một con dao găm nhẹ nhàng mềm mỏng, con dao găm thiết kế tinh xảo thuận tiện mang theo, hơn nữa trên mặt còn có hoa văn tinh xảo, nhưng Diêm Đàm nhìn một cái đã nhìn ra hoa văn kia là gì.
Nghiêm gia phát triển đến nay, cũng từng có một thời huy hoàng, bọn họ có gia huy đặc biệt, chỉ là ở xã hội hiện đại đã không còn thịnh hành gia huy, cho nên trên cơ bản đã bị phế bỏ.
“Thứ này tôi không thể nhận.” Trong lòng Diêm Đàm cả kinh, lập tức đẩy hộp về.
Ngón trỏ của Nghiêm Thanh Viên để lên miệng, ra hiệu nhỏ giọng, đẩy lại cái hộp một lần nữa.
Đây không phải thứ có thể đưa cho Diêm Đàm.
“Đây là đồ tiểu thiếu gia của Nghiêm gia đưa cho anh, làm minh chứng chúng ta đã từng trợ giúp lẫn nhau.” Nghiêm Thanh Viên nghịch ngợm chớp mắt mỉm cười, “Nhưng không cần nói cho bất cứ ai.”
—— Con dao nhỏ kia siêu đẹp luôn, anh cả ơi, em có thể có một con dao như vậy không ạ?
—— Anh cả đặt làm một cái cho em, có được không?
___
13/12/2022.
22:12:50.
___
25/12 Giáng sinh vui vẻ nè:333