Mục lục
Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết - Thượng Thương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Coi tiểu thiếu gia là bạn bè? Chu Hạ chưa từng nghĩ đến, cũng không suy nghĩ Nghiêm Thanh Viên có coi hắn là bạn bè không.

Tiểu thiếu gia Nghiêm gia không thích kết bạn, đây là chuyện mọi người đều biết, Chu Hạ hắn từ trước đến nay đều bị tiểu thiếu gia coi như công cụ không có việc gì liền gọi ra, hắn cơ bản làm theo là được, dù sao hắn cũng được lợi không ít.

“Ai biết được? Kết bạn cũng đâu cần nghi thức gì, hiện giờ chúng ta là quan hệ người yêu của nhau, cũng đâu trải qua tuyên thệ gì.” Chu Hạ đảo mắt.

Nhưng ánh mắt Trần Kiều Kiều hơi kỳ lạ: “Chẳng lẽ chúng ta không phải quan hệ bạn giường sao?”

Khóe miệng Chu Hạ giật giật: “Không, chúng ta là người yêu.”

“Làm bạn giường thuần khiết không tốt sao? Anh thích em à?”

“Nếu chúng ta là quan hệ người yêu, đó là hành vi tự nhiên của yêu đương bình thường, nếu chúng ta là bạn giường…” Chu Hạ đau đầu xoa huyệt thái dương, “Ba anh sẽ đánh chết anh.”

Trần Kiều Kiều tê dại cả da đầu, cô ta thấy Chu Hạ chơi rất vui, chẳng lẽ cô ta tìm được một người không dễ bỏ qua sao?

Lúc này từ cổng lớn Nghiêm gia có một chiếc xe chậm rãi chạy ra, Trần Kiều Kiều nhìn thấy chiếc xe kia thì thốt lên câu chửi thề.

“…” Chu Hạ nhìn thấy chiếc xe kia khóe miệng cũng giật giật, trước kia Nghiêm gia có xe này sao? Hắn không để ý.

Mặc dù không phải giới hạn toàn cầu gì, nhưng là xe địa hình cao cấp, giá cả chỉ nhìn con số 0 cũng đau đầu, loại xe này do quản gia lái, chẳng lẽ chỉ để chạy trong khu biệt thự thôi sao?

Lúc tiểu thiếu gia từ trên xe bước xuống, đôi mắt của Trần Kiều Kiều sáng ngời.

Hôm nay tuyết vẫn rơi, tiểu thiếu gia mặc đồ trắng như tuyết kèm theo khăn quàng cổ màu đỏ, trông như một người tuyết mới đắp xong, đôi mắt đen láy nhìn về phía bọn họ, thở ra một ngụm sương trắng, sau đó nhéo vành tai đỏ ửng hơi mát lạnh, mái tóc mềm mại ngoan ngoãn rủ xuống hơi che đi đôi mắt, trông cực kỳ ngoan ngoãn khiến người ta yêu thích không thôi.

“Sắc đẹp tăng thêm lòng dũng cảm cho người.” Trần Kiều Kiều chóp chép miệng, xuống xe, Nghiêm Thanh Viên nhìn cô ta.

“Chú Hứa.” Chu Hạ cũng xuống xe từ ghế phụ rồi gật đầu cung kính với Hứa Tam Tối, hoàn toàn khác với thái độ cà lơ phất phơ thường ngày, Trần Kiều Kiều thấy thế cũng lập tức làm theo gọi một tiếng chú Hứa.

“Tiểu thiếu gia làm phiền hai vị rồi, thời tiết lạnh, cơ thể tiểu thiếu gia yếu, xin hãy tận lực chơi ở những nơi ấm áp, tiểu thiếu gia đã uống thuốc bảo vệ dạ dày, nhưng cũng phải chú ý không được ăn những thứ không rõ nguồn gốc.” Hứa Tam Tối nghiêm túc dặn dò.

“Yên tâm, chú Hứa, tôi sẽ chăm sóc tiểu thiếu gia thật tốt.” Lúc này Chu Hạ cung kính hoàn toàn giống như một thiếu gia thế gia có hành vi cử chỉ chuẩn mực làm gương cho biết bao người, khiến Trần Kiều Kiều liên tục quan sát.

“Chu thiếu gia vẫn luôn có cử chỉ khéo léo, đại thiếu gia và nhị thiếu gia đều tán thưởng ngài rất tốt, tôi tự nhiên sẽ tin tưởng ngài.” Hứa Tam Tối mỉm cười nói.

“Chú Hứa.” Nghiêm Thanh Viên kéo Hứa Tam Tối, “Mau quay lại xe đi ạ, bên ngoài rất lạnh.”

Hôm nay Hứa Tam Tối cũng không định đi ra ngoài, trên người chỉ mặc bộ đồng phục quản gia mỏng manh, không đủ để chống lạnh trong thời tiết tuyết rơi.

Hứa Tam Tối lộ ra vài tia ý cười nuông chiều: “Làm phiền tiểu thiếu gia nhọc lòng rồi.”

Trần Kiều Kiều nhìn lão quản gia, trong nhà cô ta cũng có quản gia, nhưng phong cách và tư thế của Hứa Tam Tối rõ ràng khác với quản gia bình thường, lưng thẳng thắn ánh mắt dịu dàng, phảng phất như cây thanh tùng.

Nghiêm Thanh Viên chủ động lên xe, ngồi vào ghế sau, sau khi đóng lại cửa xe Hứa Tam Tối lúc này mới lên xe rời đi.

Trần Kiều Kiều hôm nay cũng coi như được mở rộng tầm mắt.

Rất có loại cảm giác không lỗ.

Nghiêm Thanh Viên ngồi trên ghế sau, vô cùng an phận thủ thường tự thắt dây an toàn cho mình, mái tóc mềm nhũn tùy ý che đi đôi mắt, Chu Hạ nhìn thêm vài lần.

“Có muốn tôi đưa cậu đi cắt tóc không?” Chu Hạ hỏi.

Nghiêm Thanh Viên sờ mái tóc: “Đến lúc đó nhờ người trong nhà cắt được rồi ạ.”

“Hôm nay tiểu thiếu gia không nói chuyện giống ngày hôm qua sao?” Trần Kiều Kiều trêu ghẹo nói, cô ta cảm thấy như vậy rất thú vị.

Sắc mặt Nghiêm Thanh Viên đỏ lên: “Hôm qua là ngoài ý muốn.”

Chu Hạ ngược lại ở bất cứ phương diện nào cũng có thể nói chuyện được với Nghiêm Thanh Viên, cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, dù sao tiểu thiếu gia không phải vẫn luôn rất khách khí với hắn sao?

“Tiểu thiếu gia nghỉ đông rồi sao?”

“Đúng vậy.” Nghiêm Thanh Viên gật đầu, “Anh cũng được nghỉ rồi hả?”

“Cũng gần vậy, dù sao trong khoảng thời gian này không cần đi học.” Chu Hạ dựa cửa sổ xe như vô tình lại như cố ý hỏi, “Thi cuối kỳ thế nào?”

“Ngày mai hẳn là có thể biết được kết quả, nhưng em cảm thấy em thi khá tốt, kim cương vẫn luôn cố gắng ôn tập cho em, lúc làm bài em rõ ràng cảm giác được hoàn toàn khác so với lúc thi bình thường.”

Nghiêm Thanh Viên nói rồi nở nụ cười tươi vô cùng vui vẻ, ý thức coi trọng thành tích học tập của học sinh được thể hiện, thiếu niên ngây ngô lại đáng yêu thật sự làm cho người ta không chống cự nổi.

“Nếu thi được một kết quả tốt có thể nói với chú dì muốn thưởng nha.” Chu Hạ nói.

“Khen thưởng?” Từ nhỏ đến lớn thỉnh thoảng có thể xem thành tích của mình, thành tích của Nghiêm Thanh Viên luôn kém hơn so với anh cả anh hai, vì vậy từ trước đến này Nghiêm Thanh Viên chưa từng được khen thưởng về mặt thành tích.

“Nếu có khen thưởng tiểu thiếu gia muốn gì?”

“Muốn ba mẹ nhận nuôi kim cương.”

Chu Hạ: “…”

Trần Kiều Kiều: “?”

Chu Hạ yên lặng che mặt, hắn đây là tạo cái nghiệt gì vậy?

Có trời mới biết hắn chỉ thuận miệng hỏi thôi, không muốn làm bầu không khí tẻ nhạt khiến tiểu thiếu gia sẽ bị đối đãi lạnh nhạt nên thuận miệng hỏi vài vấn đề mà thôi, làm sao hắn biết Nghiêm Thanh Viên có thể ăn nói kinh người như vậy chứ.

Hắn có thể trả một số tiền lớn để mua một đôi tai bị điếc đấy.

“Tiểu thiếu gia rất thích Cố Hãn Hải kia sao?” Trần Kiều Kiều nhớ đến ảnh chụp hộ tịch kia, chàng trai trông rất đẹp trai.

“Thích.” Nghiêm Thanh Viên rất đương nhiên nói.

Trần Kiều Kiều nở một nụ cười ám muội: “Là thích theo kiểu nào?”

“Thích chính là thích, chẳng lẽ còn phải phân loại sao?” Nghiêm Thanh Viên trả lời.

Chu Hạ đột nhiên ho khan một tiếng cắt ngang đề tài này, liếc nhìn Trần Kiều Kiều, để người biết vị này chính là tiểu thiếu gia quý giá tốt nhất vẫn là đừng có chủ ý gì, ngoan ngoãn làm tốt một lần công cụ người là được.

Nhưng Trần Kiều Kiều ít nhiều có chút không cam lòng, tiểu thiếu gia thân phận cường thế như vậy, người lại đáng yêu như vậy, nếu có thể tham gia vào vòng của các cô, ngẫm lại cảm thấy hứng thú hơn nhiều.

“Vì muốn làm bạn với tiểu thiếu gia, cho nên mới hỏi nhiều, cậu hẳn là sẽ không để ý phải không?”

Giọng điệu Trần Kiều Kiều vừa tự nhiên vừa tùy ý, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ thuận miệng nói rồi bỏ qua, nhưng Trần Kiều Kiều lại không nhận được câu trả lời của tiểu thiếu gia.

Trần Kiều Kiều ngước mắt liếc nhìn kính chiếu hậu, lại thấy tiểu thiếu gia đang nghiêm túc suy tư, cậy không trả lời, bầu không khí có chút gượng gạo.

“Rất xin lỗi, em không muốn làm bạn với chị.”

Nghiêm Thanh Viên thật lâu sau mới nói, cậu vẫn luôn cân nhắc nên dùng lời nói gì mới có thể làm cho bầu không khí không xấu hổ, nhưng cậu không có cách cự tuyệt khéo léo.

“Tiểu thiếu gia, tôi chỉ thuận miệng đùa mà thôi.” Trần Kiều Kiều lái xe, cảm thấy không được thuận theo.

“Em không biết chị có nói giỡn hay không, nhưng em sẽ không làm bạn với chị.” Trong đầu Nghiêm Thanh Viên nhớ lại những gì Cố Hãn Hải nói tối qua, cậu không thể quan tâm đến tất cả mọi người, cậu muốn ngoại trừ người nhà ra, người ngoài đều tổng tài bá đạo, “Hôm nay em đến là vì chị nói muốn em ra ngoài chơi trả lại ân tình chị giúp em sửa hộ tịch, đây là giao dịch.”

Nếu cậu kết bạn đều sẽ trở thành cái cớ để người khác lợi dụng anh cả anh hai, vậy cậu tình nguyện không kết bạn với bất cứ ai nữa.

Chờ sau khi thân phận bị bại lộ, cậu sẽ đi tha hương, khi đó có lẽ có thể tìm được một hai người bạn tốt, kỳ nghỉ có thể cùng nhau đi ăn, có lẽ còn có cơ hội cùng nhau thuê nhà.

Chu Hạ cười như không cười nhìn Trần Kiều Kiều đang lái xe, không dám trào phúng, bây giờ người này còn đang lái xe, mạng nhỏ của bọn họ nắm trong tay người ta, đừng để người phụ nữ này tức giận thành chứng điên đường.

* 路怒症: Nóng giận không thể kiểm soát trong khi lái xe.

Nhưng bất ngờ là Trần Kiều Kiều không tức giận, khóe môi khẽ cười, nói: “Vậy dựa theo cách nói của tiểu thiếu gia, hiện tại chúng ta đang vào giai đoạn giao dịch, có phải chứng minh hôm nay tôi muốn đưa tiểu thiếu gia đi đâu, tiểu thiếu gia sẽ đi theo phải không?”

Chu Hạ nghe được giọng điệu Trần Kiều Kiều tức khắc nhăn mày lại, cô ta muốn làm gì?

“… Đúng vậy.” Mặc dù Nghiêm Thanh Viên cảm thấy có chút không ổn, nhưng nếu là giao dịch cậu đã hứa hẹn, thì cậu sẽ không nuốt lời.

“Vậy thời gian một ngày hôm nay của tiểu thiếu gia sẽ thuộc về tôi.” Trần Kiều Kiều cười mỉm, quay đầu nhìn Nghiêm Thanh Viên đang híp mắt lại, Nghiêm Thanh Viên sợ đến mức theo bản năng nhìn về phía trước, lúc này mới phát hiện đang đèn đỏ.

“Ừm.”

Chu Hạ cảm thấy phản ứng của Trần Kiều Kiều có chút kỳ lạ, nhưng có hắn ở đây, cũng không thể thật sự xảy ra vấn đề gì lớn phải không?

Trần Kiều Kiều dẫn Nghiêm Thanh Viên đến trung tâm thương mại một chuyến, định chọn quần áo cho Nghiêm Thanh Viên, mà mục tiêu của Nghiêm Thanh Viên thật ra cũng là trung tâm thương mại, cậu muốn chọn quần áo cho Cố Hãn Hải.

“Những bộ quần áo này có đắt không?” Nghiêm Thanh Viên hỏi Chu Hạ.

Chu Hạ nhìn nhãn hiệu: “Nếu dựa theo tiểu chuẩn của Nghiêm gia thì khá rẻ.”

“Ừm.” Mặc dù Nghiêm Thanh Viên cảm thấy mua cho Cố Hãn Hải nhiều đồ đắt tiền đều là hắn nên có được, nhưng nếu mua quá đắt không biết Cố Hãn Hải có chấp nhận hay không, vì thế lại hỏi, “Dựa theo tiêu chuẩn chi phí của kim cương thì có đắt không?”

“Xem như rất đắt đi, trên cơ bản sẽ không nghĩ đến.” Chu Hạ đúng sự thật nói.

Nghiêm Thanh Viên mất mát buông quần áo xuống.

Chu Hạ nhìn thấy vẻ mặt mất mát của Nghiêm Trạch Thanh, nói bổ sung: “Nhưng nếu là tặng quà, hẳn là dựa theo tiêu chuẩn chi phí của tiểu thiếu gia, tin tưởng hắn sẽ không cự tuyệt.”

Nghiêm Thanh Viên lại nổi hứng thú: “Đây có phải là cửa hàng các cô gái thích xem quần áo của con trai mặc nhất không?”

“Mỗi người đều có thẩm mỹ khác nhau, không nói rõ được.”

Nghiêm Thanh Viên nghiêm túc suy nghĩ: “Anh nói đúng.”

Chu Hạ đứng bên cạnh Nghiêm Thanh Viên, sau đó nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên gọi nhân viên cửa hàng, chỉ vào tất cả quần áo phù hợp được trưng bày trên kệ nói: “Tất cả quần áo đều đóng gói, kích thước… Lớn nhỏ… Chị đợi đã…”

Nghiêm Thanh Viên đã gửi tin nhắn bảo Nghiêm Trạch Thủy hỏi chiều cao cân nặng cụ thể của Cố Hãn Hải, Nghiêm Trạch Thủy vẻ mặt đau răng lấy tư liệu của Cố Hãn Hải chụp ảnh cho Nghiêm Thanh Viên.

Vì sao đau răng? Chua đó.

“Dựa theo tiêu chuẩn này, chọn tất cả những cái phù hợp.” Nghiêm Thanh Viên đưa điện thoại cho nhân viên cửa hàng.

“Cứ như vậy trực tiếp mua sao? Không cần chọn phong cách các thứ sao?” Chu Hạ hỏi.

“Không cần.” Nghiêm Thanh Viên trả lời rất đương nhiên, “Kim cương mặc gì cũng đẹp.”

Chu Hạ nhớ đến gương mặt vô cùng đẹp trai và dáng người nổi bật của Cố Hãn Hải, cuối cùng không thể không thừa nhận Nghiêm Thanh Viên nói đều là đúng.

“Hai người đang làm gì?” Lúc này Trần Kiều Kiều cầm một bộ quần áo trở lại.

“Mua quần áo ạ.” Nghiêm Thanh Viên nói.

“Cậu mua cái nào?” Trần Kiều Kiều cũng có chút tò mò, chẳng lẽ tiểu thiếu gia nhìn cái gì cũng không hiểu nhưng đối với quần áo sự thưởng thức của riêng mình sao?

“Toàn bộ.” Đôi mắt Nghiêm Thanh Viên không hề chớp.

Sắc mặt Trần Kiều Kiều cứng đờ, giá cả của quần áo cửa hàng này rất cao, ngày thường cô ta xem trên cơ bản không mua nhiều lắm, nhưng vị tiểu thiếu gia này vừa ra tay đã làm nên chuyện lớn như vậy, thật sự khiến người ta phải thán phục.

“Quần áo trong tay chị là muốn em mua sao?” Nghiêm Thanh Viên hỏi.

Chu Hạ giật giật khóe miệng, được rồi, tiểu thiếu gia dù sao vẫn là tiểu thiếu gia, giàu như này bọn họ học theo không nổi.

“Cậu mặc vào đi.” Trần Kiều Kiều cầm quần áo đưa cho Nghiêm Thanh Viên.

Nghiêm Thanh Viên nhìn nhìn nói: “Quần áo này có hơi nhỏ, mặc quần len không có cách nào mặc chúng bên ngoài.”

“Vậy cởi quần len ra.” Trần Kiều Kiều nhìn hai chân Nghiêm Thanh Viên vài lần, nhìn rất nhỏ, bên trong vậy mà còn mặc quần len.

“Không được, sẽ bị bệnh, em không thể bị bệnh được.” Nghiêm Thanh Viên không muốn bị bệnh dù chỉ một chút.

“Những nơi hôm nay tôi dẫn cậu đi đều có máy sưởi, sẽ không để cậu bị đông lạnh ở bên ngoài.” Trần Kiều Kiều đẩy Nghiêm Thanh Viên vào phòng thử đồ, “Con trai sao có thể không mặc đẹp được?”

Quần áo của Nghiêm Thanh Viên thật ra rất đẹp, chỉ là nhìn qua cũng đủ để biết giá cả vô cùng đắt, nhưng cho dù đẹp thì cũng quá giống học sinh.

Lúc ấy Chu Hạ thấy phong cách quần áo trong tay Trần Kiều Kiều thì khóe miệng giật giật: “Trước khi đưa tiểu thiếu gia trở về phải thay quần áo trở lại.”

Bị phát hiện thì không xong.

“Không thành vấn đề.”Trần Kiều Kiều nói xong lấy mỹ phẩm trong túi ra tùy ý trang điểm, “Dù sao tôi cũng không muốn sinh ra ngăn cách với Nghiêm gia không phải sao?”

Nghiêm Thanh Viên ở phòng thử đồ, cởi ra quần áo giữ ấm của mình cũng không cảm thấy lạnh, máy sợi ấm trong trung tâm thương mại rất đầy đủ.

Nhưng khi cậu cầm quần áo Trần Kiều Kiều đưa thì hơi ngạc nhiên, đây hoàn toàn là phong cách cậu chưa từng mặc qua.

Chiếc quần dài màu đen được cắt may khéo léo gần như ôm trọn hai chân Nghiêm Thanh Viên, bày ra đôi chân thon dài ngày thường bị che đi của Nghiêm Thanh Viên, đôi bốt Martin màu nâu sẫm thậm chí nâng chiều cao của Nghiêm Thanh Viên lên, Nghiêm Thanh Viên cảm thấy không thoải mái lắm kéo kéo, cứ cảm thấy cái quần này chật quá khiến mông cậu bị xiết vô cùng chặt.

Có phải quần này hơi nhỏ không? Nhưng nếu nói nhỏ, lại có thể mặc khá vừa, phần eo rất thấp, giống như treo chỗ dưới hông*, hoàn toàn kéo không lên nổi.

*chỗ cái rãnh mông ấy:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK