Thật ra Diêm Đàm rất khó chịu, anh ấy vẫn luôn là người theo dõi nhưng lại bị người ta theo dõi một cách 'quang minh chính đại', chưa kể còn là hai người đàn ông rất cường đại, khiến cho anh ấy có cảm giác như có săn mồi đang nhìn chằm chằm vào bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể lao lên cắn xé bọn họ.
Nhưng bây giờ Diêm Đàm có hối hận cũng vô dụng, khi ấy chính anh muốn bọn họ hiểu rõ về Diêm Thanh Viên nên mới đề nghị đi theo, nhưng không ngờ hai người này lại cương quyết biến đi theo trở thành theo dõi.
Đột nhiên cô bé vẫn luôn ngủ ngon lành ở ghế sau tỉnh dậy, mới đầu được cha mẹ dỗ dành nhỏ giọng nói chuyện đến cuối cùng đột nhiên vì tâm trạng không tốt mà bật khóc, Diêm Thanh Viên đang ngủ say dường như cũng có cảm giác, cậu nhíu mày dường như sắp thức dậy vì bị làm ồn.
Lúc này hành khách ít nhiều gì đều bị tiếng trẻ con ồn ào làm phiền đến mức sắc mặt không tốt lắm, lắm, dù sao trong không gian nhỏ hẹp như vậy khẳng định sẽ không thích tiếng khóc của một đứa trẻ không ngừng ồn ào, cặp cha mẹ cũng vì tiếng khóc mà khó chịu, người đàn ông dường như cảm thấy mất mặt nên ném đứa trẻ cho người phụ nữ rồi mặc kệ.
Mặt người phụ nữ cũng trở nên nôn nóng, nhưng cho dù dỗ dành hay mắng đứa trẻ thì cô bé cũng không chịu dừng khóc.
“Có phải là do đói bụng không?”
“Cô xem có phải là đứa bé muốn đi bài tiết* không.”
*Xin lũi chứ mình hổng biết dùng từ gì, thì mọi người biết mà, trẻ con ăn ngủ rồi… Vậy đó, chắc mọi người hiểu mà ha 🥲
Những người ở gần đó tâm trạng không tốt mà bắt đầu đưa ra chủ ý vì bị đứa trẻ quấy khóc, người mẹ đã kiểm tra rồi, sau đó xin lỗi nói: “Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi.”
Diêm Đàm rũ mắt nhìn Diêm Thanh Viên, thiếu niên dường như vì tiếng khóc mà rơi vào ác mộng, vươn tay che lỗ tai Diêm Thanh Viên lại.
Ngay lúc mọi người đang cáu kỉnh đột nhiên nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên, giọng nói đó như thể đột nhiên chảy vào một dòng suối trong veo giữa thành ồn ào, trong nháy mắt thu hút sự chú ý của mọi người.
Nghiêm Hãn Hải hơi đứng dậy, quay đầu nhìn đứa nhỏ đang khóc kia, đột nhiên vươn tay véo má đứa trẻ, đứa nhỏ kia không vui liếc nhìn người trước mắt, nhưng không hiểu sao lại nhỏ tiếng khóc lại.
Nghiêm Hãn Hải lấy chiếc mũ đen xuống, khuôn mặt quá đẹp trai đến mức khiến người ta tự ti của hắn hoàn toàn hấp dẫn sự chú ý của đứa nhỏ, đứa nhỏ kia ngốc nghếch nhìn Nghiêm Hãn Hải.
“Không được khóc, đừng ồn ào.” Nghiêm Hãn Hải hơi nhíu mày, lộ ra tâm trạng không tốt vì bị tiếng khóc quấy rầy.
Đứa trẻ kia bất ngờ ngừng khóc, nhưng vẫn cố gắng mở to hai mắt nhìn Nghiêm Hãn Hải, giống như nhìn thấy một thứ gì đó vô cùng quý hiếm, nhìn không ngừng.
Nghiêm Hãn Hải về lại vị trí, trong khoảng thời gian ngắn không chỉ có đứa bé kia, ngay cả những người khác đang nói chuyện trên xe cũng nín thở.
Tất cả mọi người như có như không muốn nhìn Nghiêm Hãn Hải, kinh ngạc cảm thán vì diện mạo quá xuất sắc của đối phương.
Nghiêm Hãn Hải chỉ an tĩnh ngồi ở chỗ đó, nhưng bầu không khí trong không gian đều bởi vì hắn mà thay đổi.
Người phụ nữ bên cạnh Nghiêm Hãn Hải rõ ràng vô cùng muốn đáp lời, nhưng lại bởi vì đối phương quá tập trung nhìn vào một chỗ mà nín thở không muốn quấy rầy.
Trong lòng Diêm Đàm cũng rất khiếp sợ, từ lúc hắn ngăn ồn ào mới qua một khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi, Nghiêm Hãn Hải giống như trời sinh đã có được năng lực khiến người khác thần phục.
Đến nơi Diêm Thanh Viên xuống xe, vươn vai: “Aaa, cổ, cổ đau.”
Bởi vì thời gian dài tựa vào người Diêm Đàm, Diêm Thanh Viên cảm giác cổ mình sắp phế luôn rồi.
Diêm Đàm bất đắc dĩ dùng bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp cổ cho Diêm Thanh Viên, bấy giờ mới khiến Diêm Thanh Viên dễ chịu hơn.
“Bây giờ em ngủ nhiều như vậy, buổi tối ngồi xe lửa giường nằm em còn muốn ngủ bao lâu đây?” Diêm Đàm rất bất đắc dĩ, bọn họ vừa xuống xe liền lập tức đi đến ga xe lửa, rõ ràng có thể đi máy bay lại bởi vì xe lửa giá rẻ nên mua vé xe lửa trước.
“Xe lửa giường nằm, là loại gì ạ?” Diêm Thanh Viên đột nhiên hỏi.
Diêm Đàm chợt dừng tay, cái này…
Đúng rồi, hình như tiểu thiếu gia chưa từng đi xe lửa.
“Nếu em có chứng sợ độ cao, vì sao lúc trước em không phát hiện? Rõ ràng trước kia đi máy bay cũng không có vấn đề gì mà?” Diêm Đàm chưa từng chú ý đến chi tiết này.
“Ừm… Em cũng không nhớ rõ lắm.” Diêm Thanh Viên gãi đầu, cậu có thể nói rằng thật ra là do hai năm trước bản thân đột nhiên phát hiện hóa ra mình bị ôm nhầm, hơn nữa là chuyện tự sát sao?
Diêm Thanh Viên đang che giấu điều gì đó, Diêm Đàm biết rất rõ cậu đang giấu giếm, nhưng cho dù cậu đang giấu diếm anh ấy cũng sẽ không nói thêm gì nữa.
Ai cũng có bí mật của riêng mình, Diêm Thanh Viên không muốn nói vậy anh ấy cũng sẽ không ép buộc cậu nói.
Nhưng Nghiêm Trạch Thanh cũng chú ý tới điều đó, lợi dụng máy nghe lén Diêm Đàm trực tiếp đặt trên người mình, y đã nghe thấy tất cả cuộc trò chuyện giữa hai người.
Nghiêm Trạch Thanh vẫn nhớ rõ trước đây Diêm Thanh Viên không bao giờ mắc chứng sợ độ cao, nhưng hai năm trước đột nhiên chứng sợ độ cao hơn nữa còn không thể chữa khỏi trong thời gian dài, hai năm trước dường như là một điểm giới hạn.
“Cậu biết không?” Nghiêm Trạch Thanh hỏi người bên cạnh, “Em ba.”
Nghiêm Hãn Hải khẽ ngước mắt lên, đôi mắt đang nhìn xuống cuốn sổ không chữ rời khỏi cuốn sổ, nhìn Nghiêm Trạch Thanh.
Nghiêm Hãn Hải không trả lời.
Nhưng hắn biết.
Tất cả đều viết rõ ràng trong sách, ngón tay thon dài lật trang, bởi vì thời gian dài xóa sẹo và bảo dưỡng đôi tay nên đã mất đi vẻ xấu xí ban đầu và dần dần lộ ra dáng vẻ vốn nên có của nó, cực kỳ đẹp, cực kỳ hấp dẫn, khiến cho những người đi đường không nhìn rõ mặt Nghiêm Hãn Hải đều sẽ bị đôi tay này hấp dẫn, lúc này những vết sẹo còn chưa biến mất giống như vết khắc lưu lại trên đồ sứ hoàn mỹ, đáng tiếc nhưng lại không mất đi vẻ đẹp.
Nghiêm Hãn Hải mở cuốn sổ đến một trang, ngón tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve những dấu vết trên cuốn sổ, đây là trang viết về cái chết của Diêm Thanh Viên, cậu từ trên cao rơi xuống, chết trong một thế giới không người, một cái chết cô độc không chút luyến tiếc.
Sau khi cậu biết được mình bị ôm nhầm thì chứng bệnh đã bắt đầu đi theo thiếu niên… Nếu thật sự phù hợp với ghi chép trong cuốn sổ, vậy có lẽ hắn chính là thủ phạm khiến Diêm Thanh Viên bị chứng sợ độ cao.
“Trong cuốn sổ này rốt cuộc viết gì?” Nghiêm Trạch Thanh cũng không biết lai lịch của cuốn sổ này, nhưng tất cả mọi người đều biết cuốn sổ này là thứ quý giá nhất của Nghiêm Hãn Hải, mặc dù trên đó dường như không viết gì cả nhưng có thể nhìn ra được giấy đã cũ, trên đó vốn nên có chữ.
Nghiêm Hãn Hải rũ mắt, ngón tay lặng lẽ siết chặt, đột ngột nói: “Anh hai.”
“Hửm?” Nghiêm Trạch Thanh nhíu mày, Nghiêm Hãn Hải rất ít gọi y là anh hai, không, nên nói là rất ít khi gọi y bằng xưng hô đó, giữa hai người mặc dù bởi vì nguyện vọng của Diêm Thanh Viên mà cố gắng trở thành anh em, nhưng rốt cuộc vẫn có ngăn cách không cách nào giải quyết được.
“Anh sẽ vì nguyên nhân gì mà từ bỏ Diêm Thanh Viên?”
Sắc mặt Nghiêm Trạch Thanh đột nhiên trầm xuống: “Cậu nói cái gì?”
“Anh nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì em ấy à?”
“Đúng.” Nghiêm Trạch Thanh vô cùng chắc chắn nói.
“Thậm chí… Đánh mất chính mình?” Nghiêm Hãn Hải híp mắt, nhìn chăm chú người đàn ông bên cạnh, hắn muốn có được đáp án từ người này.
“Mất đi Viên Viên, tôi mới đánh mất chính mình.” Nghiêm Trạch Thanh nói.
“Cho dù vì em ấy mà anh mất tất cả?” Nghiêm Hãn Hải truy hỏi đến cùng.
Nghiêm Trạch Thanh cũng không muốn ở trước mặt Nghiêm Hãn Hải biểu lộ lòng trung thành gì với Diêm Thanh Viên, nhưng y vẫn nói: “Từ lúc bắt đầu, tôi không có gì ngoại trừ mối quan tâm về Viên Viên.”
Nghiêm Hãn Hải nghe xong hơi rũ mắt xuống, ngón tay tùy ý lật trang, lướt qua trên cuốn sổ không nhìn thấy chữ, trên thực tế là đang lật đến phần viết về đoạn tuyệt giữa Diêm Thanh Viên và Nghiêm Trạch Thanh trên đó.
Miêu tả rất thú vị.
Bởi vì Diêm Thanh Viên dốc hết toàn lực muốn loại trừ Nghiêm Hãn Hải, cho nên tìm mọi cách thông qua đủ loại thủ đoạn vu khống hắn, Nghiêm Trạch Thanh vì trợ giúp Diêm Thanh Viên thực hiện nguyện vọng, lợi dụng chức vụ công ty tạo ra lỗ hổng tài chính cực lớn hơn nữa còn vu khống lên đầu hắn, nhưng cuối cùng bị thư ký bên cạnh Nghiêm Trạch Thanh phản bội, thư ký cầm chứng cứ nương nhờ Nghiêm Hãn Hải, cuối cùng Nghiêm Trạch Thanh bị mất quyền lực.
Mà Nghiêm Kỳ Thúy trục xuất Nghiêm Trạch Thanh ra khỏi gia tộc, Nghiêm Trạch Thanh mất đi tất cả.
Mà hắn, Nghiêm Hãn Hải cuối cùng thuyết phục Nghiêm Kỳ Thúy làm hòa* với Nghiêm Trạch Thanh, hai người lẽ ra là kẻ thù vì sự giúp đỡ này mà nảy sinh một tầng tình cảm, khi Nghiêm Trạch Thanh quay lại lần nữa, thứ y nhìn thấy là ánh mắt chán ghét của Diêm Thanh Viên —— cậu đang coi thường người anh hai không cách nào giúp được cậu.
*抛出橄榄枝 (Ném cành ô-liu): Muốn giao hảo, tạo quan hệ thân thiết, chung sống hoà bình.
Nghiêm Hãn Hải dựa vào tay vịn, hắn thực sự không thể hiểu vì sao lại xảy ra chuyện như vậy.
Trong đó có vô số bug nghĩ như thế nào cũng không thể lý giải, trên cơ bản là trực tiếp làm trái tất cả tính cách của bọn họ, tựa như thiết lập nội dung không có não để buộc Diêm Thanh Viên trở thành một người đáng bị chán ghét.
Có lẽ Nghiêm Trạch Thanh sẽ làm ra chuyện xấu vì Diêm Thanh Viên, nhưng không thể nào để người thứ hai biết chuyện quan trọng như vậy, Nghiêm Trạch Thanh có cấp dưới rất tốt, khả năng phản bội cực kỳ thấp.
Hắn không thể ném cành ô liu cho Nghiêm Trạch Thanh, Nghiêm Trạch Thanh đối với hắn mà nói cũng chỉ là một cái bóng có thể có có thể không mà thôi.
Điều kỳ lạ nhất vẫn là thái độ của Diêm Thanh Viên đối với Nghiêm Trạch Thanh.
Ngay cả khi có quá nhiều hiểu lầm về tình cảm giữa Nghiêm Trạch Thanh và Diêm Thanh Viên, thì Diêm Thanh Viên cũng không thể nào chán ghét Nghiêm Trạch Thanh.
Cho dù như thế nào cũng không thể.
Vậy cốt truyện kỳ quái này rốt cuộc là từ đâu đến?
“Anh hai, anh sẽ vì Diêm Thanh Viên mà hãm hại tôi sao?” Nghiêm Hãn Hải hỏi.
“Chỉ cần em ấy muốn.” Ánh mắt Nghiêm Trạch Thanh nhìn Nghiêm Hãn Hải lạnh lùng, “Tôi sẽ làm.”
Ngón tay Nghiêm Hãn Hải lặng lẽ chạm vào cuốn sổ, lại một bug khác, Diêm Thanh Viên sao có thể yêu cầu Nghiêm Trạch Thanh làm như vậy chứ? Đó là thiếu niên tuyệt đối không hy vọng người thân vì cậu mà làm khó hắn.
Nhưng quyển sách này, thực sự tồn tại, chứng sợ độ cao của Diêm Thanh Viên là bằng chứng tốt nhất.
Nhưng logic kỳ lạ này đến từ đâu?
Sau khi Diêm Thanh Viên chủ động rời khỏi Nghiêm gia, mất đi tất cả chỗ dựa hiện tại, nội dung quyển sách này, vẫn đang tiếp tục sao?
Diêm Thanh Viên đối với quyển sách này tin tưởng không nghi ngờ, nếu như hắn tùy tiện tiếp cận, dưới sự ám chỉ tâm lý mãnh liệt chỉ sợ Diêm Thanh Viên sẽ xuất hiện chướng ngại tâm lý.
Hắn phải cho Diêm Thanh Viên bao nhiêu tự do, bao nhiêu trói buộc, bao nhiêu dẫn dắt, mới có thể để Diêm Thanh Viên từ trong bóng tối của quyển sách này thoát khỏi đây?
Hắn vẫn chưa tìm ra cách tốt hơn.
Thiếu niên đã từng vì hắn tận tâm tận lực, mà hắn cũng muốn cho thiếu niên tất cả.
Diêm Thanh Viên đột nhiên chớp chớp mắt, vô thức ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.
Trong lòng Diêm Đàm căng thẳng, hỏi: “Sao thế?”
“Ừm… Không có gì đâu.” Cái loại cảm giác bị theo dõi này lại xuất hiện, rất mãnh liệt, nhưng cho dù thật sự có người theo dõi, vậy cũng không đến mức đi theo đến ga xe lửa, huống chi bọn họ mua vé, đối phương cũng không thể nào biết rõ.
Diêm Đàm duỗi chân tay trên ghế, đứa nhỏ Diêm Thanh Viên này lại chạy ra ngoài, từ sau khi bắt đầu công việc cậu luôn trong các loại hoàn cảnh chạy khắp nơi, bây giờ đã quen với việc phát tiết tinh thần hả?
Diêm Thanh Viên đem tiền mặt đi mua sắm rồi, nhưng mọi thứ trong nhà ga xe lửa đều rất đắt, thấy rằng vẫn còn nhiều thời gian nên cậu rời nhà ga quyết định đi siêu thị gần đó mua sắm, cậu đi rất nhanh nên đến đó cũng sẽ còn rất nhiều thời gian.
Nghiêm Hãn Hải đi theo phía sau thiếu niên, thiếu niên giơ tay che mặt trời, làn da trắng nõn lộ ra từ ống tay áo, thiếu niên vươn eo, rõ ràng thiếu niên vẫn tràn đầy sức sống dưới cái như thiêu đốt khiến ai cũng cảm thấy mệt mỏi.
Nghiêm Hãn Hải chỉ cảm thấy tầm mắt của mình không cách nào dời khỏi người thiếu niên, chỉ cần thiếu niên ở đó, hắn có thể nhìn thấy phong cảnh đẹp nhất trên thế giới này.
Màu da khác biệt của cậu, cậu đổ mồ hôi, đôi mắt của cậu híp lại vì bị ánh mặt trời chiếu vào, ánh mắt nghi ngờ tìm kiếm xung quanh, tất cả đều hấp dẫn sự chú ý của Nghiêm Hãn Hải.
Diêm Thanh Viên đang mang rất nhiều thức ăn, nhìn thấy một người ăn xin bên cạnh nhà ga xe lửa, đặt rất nhiều thức ăn đã mua xuống, rồi ngồi xổm trước mặt người ăn xin, hỏi gã: “Ông muốn đồ ăn không?”
Người ăn xin bẩn thỉu ngẩng đầu nhìn Diêm Thanh Viên, trong mắt hiện lên sự xảo quyệt, mở miệng nói: “Xin hãy thương xót, giúp tôi với được không? Tôi không có tiền, không thể mua vé, không thể quay lại thôn…”
Diêm Thanh Viên chớp mắt.
Nghiêm Hãn Hải chỉ liếc mắt nhìn tên ăn xin kia một cái cũng biết đối phương đang nói dối, mà lúc này Diêm Thanh Viên đưa lưng về phía hắn, hắn không cách nào nhìn ra suy nghĩ của thiếu niên.
Diêm Thanh Viên đứng dậy, không nói gì cả chỉ xách theo đồ của mình chạy đi mất tiêu.
Nghiêm Hãn Hải nhìn bóng lưng Diêm Thanh Viên, nhìn thấy người đàn ông không thể ăn xin thành công lộ ra vẻ mặt khinh thường, khẽ nhíu mày, hắn gọi điện thoại cho người Nghiêm gia trong thành phố này, yêu cầu chỉnh lại bộ mặt của thành phố.
Sau khi Nghiêm Hãn Hải cúp điện thoại, Nghiêm Trạch Thanh khẽ nhíu mày, Diêm Thanh Viên trong ấn tượng của y hẳn là sẽ không cứ như vậy rời đi mới đúng.
Diêm Đàm nhìn thấy Diêm Thanh Viên trở về, hỏi: “Đi đâu vậy, sao quay về muộn vậy?”
“Em ra khỏi ga xe lửa đi siêu thị, còn mua một phần đồ ăn trưa cho anh Diêm nè.” Diêm Thanh Viên đưa cho Diêm Đàm một gói đồ ăn mang đi.
Diêm Đàm nhíu mày nhìn chỉ có một phần đồ ăn mang đi: “Vậy em thì sao?”
“Em đi làm mì ăn liền.” Diêm Thanh Viên lấy ra chén mì ăn liền còn dùng được từ trong ba lô của họ ra, trước vẻ mặt kinh ngạc của Diêm Đàm chạy về phía bàn nước sôi.
Diêm Đàm giật giật khóe miệng, cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Diêm Thanh Viên được nuôi nấng ở Nghiêm gia, đẹp đẽ đáng yêu trắng nõn tinh tế tỉ mỉ còn có chút nũng nịu, biết làm nũng rất đáng yêu, luôn lộ ra hơi thở ngọt ngào.
Mà Diêm Thanh Viên được nuôi nấng ở Diêm gia tâm tư tinh tế tỉ mỉ còn chút tiết kiệm quá mức, mặc dù càng thêm tỏa nắng năng động nhưng khắp nơi đều lộ ra bủn xỉn khiến người ta chua xót.
Là anh ấy sai, không thể chăm sóc Viên Viên tốt hơn.
Diêm Đàm che mặt, đột nhiên điện thoại nhận được tin nhắn, anh ấy cúi đầu nhìn, nhìn thấy nhị thiếu gia Nghiêm gia đang thúc giục mình.
—— Anh rất thiếu tiền sao?
—— Chuyển tiền vào tài khoản cho anh.
Sau đó tài khoản Diêm Đàm có một số tiền lớn chuyển vào, Diêm Đàm giật giật khóe miệng.
Tiền tôi có.
Nhưng Diêm Thanh Viên không chịu tiêu, tôi còn cách nào đâu.
Diêm Thanh Viên cầm chén ăn mì ăn liền, dáng vẻ kia thật sự không hề rụt rè, ăn hai ba miếng nuốt xuống bụng, dáng vẻ như vậy ngược lại khiến Nghiêm Trạch Thanh đang lén lút theo dõi từ xa tìm được chút bóng dáng năm xưa của Diêm Thanh Viên.
Đứa nhỏ này từ nhỏ đã có hình tượng ăn không tốt, ăn giống như muốn nuốt luôn cả chén đũa, nhờ có Tịch Hạc mà tốt hơn nhiều, bây giờ quả thật chính là buông tha cho mình.
Hồi đó Diêm Thanh Viên cũng là một đứa nhỏ thẹn thùng, nhưng cậu thật sự đã học được mọi thứ trong một năm.
“Hồi nãy em nhìn thấy một người ăn xin ở bên ngoài.” Diêm Thanh Viên và Diêm Đàm không có lời nào để nói nên tìm chuyện để nói.
“Em cho gã tiền rồi hả?”
“Không có.”
Diêm Đàm bất ngờ nhìn sang: “Sao vậy?”
“Chỉ cần trên đời này không có người đáng thương như Nghiêm Hãn Hải, thì không có ai đáng thương cả.” Vẻ mặt Diêm Thanh Viên như rất đương nhiên.
“Nghiêm Hãn Hải bây giờ nhìn thế nào cũng không thể coi là đáng thương rồi chứ?” Diêm Đàm vô thức vuốt ve túi, trong này đặt máy nghe.
“Có lẽ đúng là như vậy, nhưng có lẽ cậu ấy cũng không thích cuộc sống hiện tại.” Diêm Thanh Viên nhìn chén trong tay, mím môi nói, “Cho đến bây giờ cậu ấy chưa từng nói bản thân đặc biệt thích thứ gì, đến bản thân cậu ấy thích thứ gì cũng không rõ, vậy cũng có thể cuộc sống hiện tại đối với cậu ấy mà nói rất khó chịu.”
“Nếu hắn thật sự nghĩ như vậy thì đúng là không biết tốt xấu.” Diêm Đàm không hề cảm thấy Nghiêm Hãn Hải đã nắm quyền có chỗ nào đáng thương.
“Trời sắp đem sứ mệnh trọng đại giáng xuống một người nào đó, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm chí, nhọc nhằn gân cốt, thân thể tiều tụy, thiếu thốn vật chất, việc chẳng suôn sẻ*.” Diêm Thanh Viên đọc lại văn bản mà cậu đã thuộc lòng trước đó, sau đó cậu nói, “Nhưng khi trời giáng sứ mệnh, có từng hỏi người có nguyện ý nhận sứ mệnh hay không?”
*天降大任于斯人也,必先苦其心志,劳其筋骨,饿其体肤,空乏其身,行拂乱其所为: Đây là câu nói của Mạnh Tử, nguyên câu thì nó dài hơn xíu, nhưng mình chỉ xin edit tới nguyên văn của tác giả thôi nha. “Trên trời sẽ giáng trọng trách nặng nề lên những người như thế. Trước tiên, nhất định phải khiến họ đau khổ trong lòng, khiến họ thân xác mệt mỏi, khiến họ chịu đói chịu khát đến cơ thể yếu gầy, khiến họ nếm mùi khổ cực bần hàn, khiến mỗi việc họ làm đều bị rối tung.”
Diêm Đàm kinh ngạc: “Em ngay cả văn bản ngữ văn cũng đặt câu hỏi sao?”
“Trên thế giới này tất cả mọi người đều dựa theo suy nghĩ của mình mà hành động, làm chuyện mình muốn làm, không phải là đương nhiên sao?” Diêm Thanh Viên nói.
“Nếu tất cả mọi người chỉ muốn làm những gì họ muốn làm, vậy thế giới sẽ trở nên thế nào?” Diêm Đàm phản bác.
Diêm Thanh Viên cũng biết đây là một nghịch lý, nhưng…
“Ít nhất những gì muốn làm và những gì có thể làm, có quyền làm điều đó.”
Diêm Đàm nhìn thiếu niên mất mát, cũng nhận ra mình có lẽ cũng không có lập trường gì cùng cậu nói những chuyện này.
Anh ấy là một người lang thang bên ngoài quyền, không cách nào để làm gương cho Diêm Thanh Viên.
“Vì sao lại im lặng?” Diêm Thanh Viên hỏi.
“Chỉ là cảm thấy đàm luận những chuyện này cũng không có ý nghĩa gì.” Diêm Đàm thành thật nói, “Nói hồi lâu anh chỉ có thể hiểu được sự thiên vị quá mức của em dành cho Nghiêm Hãn Hải, điều này khiến anh cảm thấy rất khó chịu.”
Diêm Đàm nói chuyện vẫn rất thẳng thắn như vậy, Diêm Thanh Viên chớp chớp mắt, không nói tiếp nữa.
“Nếu Nghiêm Hãn Hải muốn tìm em, em sẽ thực hiện nguyện vọng của hắn à?” Diêm Đàm hỏi.
“Đây là tâm nguyện của em.” Diêm Thanh Viên vô thức khoanh chân lại, dường như đang suy tư vấn đề này.
Diêm Đàm ngược lại cũng không thúc giục, bản thân anh ấy cũng hoàn toàn không muốn có được đáp án, chỉ là muốn để cho người lén theo dõi bọn họ nghe thấy mà thôi.
Tay Nghiêm Hãn Hải ở xa xa lặng lẽ siết chặt, hắn cũng đang chờ Diêm Thanh Viên trả lời.
“Nếu cậu ấy thật sự muốn gặp em, có lẽ sẽ.”
“Có lẽ?” Vì sao không xác định như vậy.
“Có lẽ cậu ấy không muốn gặp em đâu.” Diêm Thanh Viên lộ ra một nụ cười rất bất đắc dĩ, “Bởi vì em đã làm chuyện quá đáng với cậu ấy.”
Không chỉ vì cậu che giấu thân phận ôm nhầm, cũng không chỉ vì cậu chiếm lấy thân phận của Nghiêm Hãn Hải sống đến mười sáu năm.
Còn có cậu ích kỷ rời đi sau khi biết tất cả, cậu bỏ qua một lần biểu hiện thích duy nhất của Nghiêm Hãn Hải.
Nghiêm Hãn Hải rất ít khi nói thích.
Mà cậu là người duy nhất khiến Nghiêm Hãn Hải nói thích.
___
8/2/2023.
22:20:55.