Nghiêm Thanh Viên được tiếp đón thịnh soạn, hai món chay hai món mặn một món canh, màu sắc và hương vị đều đầy đủ, bày biện ở trên bàn rất thịnh soạn.
Món ăn thoạt nhìn trông rất ngon, Nghiêm Thanh Viên không đói lắm, nhưng nhìn đồ ăn đẹp và ngon bỗng dưng động tâm.
"Cùng nhau ăn không?" Nghiêm Thanh Viên nhìn Cố Hãn Hải vẫn còn ăn mặc đồng phục nhân viên phục vụ, "Cậu còn đang làm việc không?"
"Không sao, bây giờ không có khách, nghỉ ngơi đi." Quản đốc quá quen thuộc, trực tiếp lôi Cố Hãn Hải ngồi xuống dưới.
"Tuổi tác cháu trông không lớn lắm, năm nay bao nhiêu tuổi?" Quản đốc vén tay áo bới cho Nghiêm Thanh Viên một chén cơm, "Ăn thịt đi, ăn nhiều thịt vào, rau ở chỗ này được chọn là tươi nhất đấy, thử xem nào."
Nghiêm Thanh Viên đối với chuyện ăn uống trước giờ không bao giờ khách sáo, cậu vẫn còn nhớ rõ khi còn nhỏ mẹ của Nghiêm Thanh Viên nhìn tướng ăn của cậu, một ngày nào đó bỗng nhiên nói: "Đứa nhỏ này sao lại ăn ngấu nghiến như vậy, di truyền từ ai đây? Thật khó xem."
Nghiêm Thanh Viên lúc ấy còn nhỏ, tuy rằng mẹ khi đó chỉ là trêu chọc, nhưng trẻ nhỏ nhạy cảm lại để ở trong lòng, không có việc gì làm thì ngồi nhìn chằm chằm anh cả anh hai, học tư thế ăn cơm của anh cả anh hai.
Nhưng mặc dù tư thế bây giờ ngồi không khó coi, lương cơm ăn vẫn không thay đổi, nhưng chàng trai đang ở tuổi trưởng thành cho dù ăn nhiều hay ít cũng đều được, sẽ không khiến nhiều người chú ý.
Nghiêm Thanh Viên thử hết món này đến món khác, không thể không nói nhà hàng này hương vị thật sự không tệ, cũng rất độc đáo, khó trách kinh doanh tốt đến như vậy.
Sau bữa cơm có thể nhìn thấy nhà hàng có khách đến đông, Cố Hãn Hải bôn ba bận rộn trong đám đông nhưng lại rất có tổ chức.
"Ăn ngon phải không, không phải chú nói, con đường này, nhà hàng này của bọn chú có hương vị tuyệt đối là số một số hai." Quản đốc cười gắp đồ ăn cho Nghiêm Thanh Viên, Nghiêm Thanh Viên nhìn thức ăn được gắp vào chén của mình, biểu cảm có chút vi diệu.
Ở Nghiêm gia, không có thói quen gắp đồ ăn cho người khác.
Cố Hãn Hải vẫn luôn trầm mặc không nói vì quản đốc vẫn luôn lải nhải nhưng hắn vẫn luôn nhìn chăm chú vào Nghiêm Thanh Viên, cũng phải hiện cậu sắc mặt khó xử.
Cố Hãn Hải đoán gia đình của Nghiêm Thanh Viên không chừng không có thói quen phục vụ đồ ăn cho người khác, hoặc là bản thân Nghiêm Thanh Viên không thích, cầm đũa trên bàn muốn giúp Nghiêm Thanh Viên một chút.
Nhưng đầu đũa của Nghiêm Thanh Viên gắp miếng đồ ăn mà quản đốc đưa cho cậu rồi cho vào miệng, động tác không có bất cứ biểu cảm chán ghét nào, không phải miễn cưỡng, mà là thật sự cứ như vậy tiếp nhận.
Trong lòng Cố Hãn Hải hiện lên một sự kinh ngạc.
Rõ ràng ngay từ đầu không thích ứng được thậm chí là có chút không muốn, nhưng chỉ dừng lại trong giây lát cậu đã có thể hóa giải khả năng sẽ nảy sinh sự xấu hổ một cách tự nhiên, hơn nữa không có chút oán giận.
Là vì gia giáo tốt, hay là vì tính cách vốn là như thế?
Cố Hãn Hải mặt không đổi sắc quan sát Nghiêm Thanh Viên, thiếu niên đáng yêu từng giây từng phút luôn mang theo ý cười, đôi mắt tròn tròn luôn lộ ra sắc màu sáng ngời, mỗi một miếng đồ ăn đều có thể làm ánh mắt thiếu niên hiện lên sự vui sướng và hưởng thụ, chỉ khiến mọi người muốn cho cậu đút cho cậu nhiều hơn, như thể ngay cả thức ăn được cậu ăn vào cũng cảm thấy hạnh phúc.
Ngón tay Cố Hãn Hải khẽ nhúc nhích, vô thức chọn món ăn trên dĩa, hắn cũng hy vọng có thể tự nhiên giống quản đốc đút đồ ăn cho Nghiêm Thanh Viên, xem dáng vẻ cậu được ăn món ngon mà hắn đã chọn cho cậu.
Nhưng mà cuối cùng Cố Hãn Hải cũng không động tay, lý trí và suy nghĩ của hắn đã ngăn cản hắn thỏa mãn dục vọng của mình, nên dừng bước tại đây, không thể đến gần nhiều hơn nữa.
"Ăn ngon không?" Quản đốc hỏi.
"Ăn ngon ạ." Nghiêm Thanh Viên mạnh mẽ gật đầu.
Nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên cổ động như vậy, cả người quản đốc cũng ha ha cười theo, Cố Hãn Hải ngày thường không nói chuyện nhiều, cũng không dễ làm người ta thích, nếu vẫn là khí chất như trước rất có thể sẽ làm mất lòng người, quản đốc rất thấu hiểu nên lại đây, cũng là vì muốn làm dịu đi bầu không khí.
Vốn dĩ nghĩ rằng sẽ tự độc thoại một mình, nhưng thật sự không nghĩ tới tiểu thiếu gia người tốt tính tình cũng tốt, rất ủng hộ hắn, không có một chút tính khí của một tiểu thiếu gia thường có.
Cũng khó trách Cố Hãn Hải luôn luôn lạnh nhạt lại đối với tiểu thiếu gia này dùng từ ngữ như vậy, nhưng còn không phải giống Bánh Đường Nhỏ sao?
"Nghiêm Thanh Viên à, cháu đi học ở trường nào thế?" Quản đốc hỏi.
"Cháu tốt nghiệp sơ tam (1) trung học (2) Nhân Giáo."
(1) lớp 9.
(2) trường cấp 2.
*Nguyên văn là 仁教中学初三毕业生, hổng biết ghi đúng hông:<
"A, đó là chuẩn cao nhất đó, trung học Nhân Giáo, chú nhớ trường đó có rất nhiều giáo viên, trang bị phần cứng tốt nhất thành phố đứng đầu cả nước, trường trung học tỉ lệ nhập học 100% và học phí rất cao?" Quản đốc tuy rằng nói rất nhiều điều kiện, nhưng trên thực tế chỉ cần một cụm từ để tóm gọn nó-trường học quý tộc.
Cái từ này rất nhiều gia trưởng bình thường dùng để trêu chọc, ngày nay không có tầng lớp quý tộc, học phí Nhân Giáo thật sự là cao đến quá đáng, học phí kiểu đó đáng lí ra phải được kiểm soát chặt chẽ, có thể đứng sừng sững không ngã tự nhiên có lí do của nó, lí do là gì bọn họ cũng từng bàn tán sau lưng.
"Vâng." Nghiêm Thanh Viên nói, "Điều kiện có lẽ rất tốt đi, cháu cũng nghe nói như vậy, nhưng trên thực tế cháu cũng đi học tan học bình thường thôi ạ, không có cảm giác gì đặc biệt."
Nghiêm Thanh Viên người nói không có ý gì, nhưng lại bởi vì câu nói đơn giản này trực tiếp tạo ra tầng tầng lớp lớp ngăn cách với hai người bên cạnh.
Đều mười sáu tuổi giống nhau, Cố Hãn Hải học trường học bình thường nhất, cũng chỉ học trong chín năm giáo dục bắt buộc, bây giờ hắn đi làm công ở đây cũng là vì kiếm tiền học để lên cao trung*.
*Trường cấp 3.
"Vậy nếu cháu muốn đi cao trung, thì trực tiếp lên cao trung Nhân Giáo à?" Quản đốc nói.
Bàn tay Nghiêm Thanh Viên đột nhiên đông cứng, vốn dĩ cậu định lên thẳng cao trung Nhân Giáo, ở chỗ đó điều kiện tự nhiên rất tốt, nhưng vừa mới muốn trả lời, cậu đột nhiên chú ý tới một vấn đề.
Ở trong sách nói cậu 18 tuổi thân phận bị phát hiện, nói cách khác lúc đó cậu sắp thi đại học, vẫn nhớ trong sách cậu gì chuyện này mà ảnh hưởng tâm trạng, rớt đại học rồi phải học các trường học hạng ba, lúc đó Nghiêm gia cũng đang trong tình trạng hỗn loạn nên đã không bỏ nhiều tiền để cậu được vào đại học tốt, lúc sau quả thật rất vất vả.
Cũng vì vất vả, bản thân từ cửu thiên phượng hoàng biến thành gà rơi xuống đất*, chênh lệch thật lớn dẫn đến cảm xúc trong lòng suy sụp, cũng bởi vì điều này mà tinh thần xuất hiện vấn đề, sau này càng ngày càng tranh đoạt chú ý sủng ái với Cố Hãn Hải mà rơi vào con đường một đi không trở lại.
*Từ cuộc sống giàu sang sung sướng ai cũng nịnh nọt bỗng chốc biến thành gà nhỏ bé không xứng đáng để người ta nịnh nọt.
Nếu nói là bởi vì chênh lệch, vậy có lẽ bây giờ cậu có thể từ từ thích nghi dần chênh lệch, trước tiên cần chuẩn bị sẵn sàng.
Nên chênh lệch đến mức nào mới tốt đây…
Nghiêm Thanh Viên đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Cố Hãn Hải: "Cố Hãn Hải muốn đi cao trung nào nè?"
Sắc mặt quản đốc cứng lại, vị tiểu thiếu gia này thật sự không phải trào phúng Cố Hãn Hải đúng không?
Nhưng Cố Hãn Hải lại không nghĩ gì cả, cũng không giấu giếm trường học của mình: "Nam Thập Tam Cao."
"Oa." Nghiêm Thanh Viên chớp chớp mắt, cho một miếng thịt kho tàu vào miệng, trong miệng đều là hương vị của miếng thịt kho tàu mềm mịn, suy nghĩ một chút, vậy cậu cũng đi Nam Thập Tam Cao.
Dù sao trường trong tương lai Cố Hãn Hải học cũng là trường hắn muốn vào, không bằng bây giờ lo học trước, thi đại học cho tốt, đi học một trường có học phí ít tốn kém, có lẽ có thể vừa đi học vừa đi làm.
Cố Hãn Hải từ đầu tới cuối không nói thêm lời nào, chỉ yên lặng lắng nghe.
Thiếu niên cách biệt hắn một trời một vực, hắn luôn thể hiện điều này qua mọi lời nói và cử chỉ của mình.
Lúc này Cố Hãn Hải dường như thấy được thú bông vừa hoàn hảo vừa đẹp được trưng bày trong tủ kính, đôi mắt xinh đẹp lạnh băng màu nâu yên lặng nhìn chăm chú dòng người chen chúc bên ngoài cửa sổ, làm những người qua đường chiêm ngưỡng lại không thể khinh nhờn.
Cố Hãn Hải đặt bát đũa rỗng xuống bàn, cảm giác bất lực tưởng chừng như trong tầm tay nhưng thật ra lại vô cùng xa vời làm hắn cảm thấy bực bội.
Nghiêm Thanh Viên nhớ Cố Hãn Hải vẫn còn bận, tất cả nhân viên trong nhà hàng hầu như không ăn trưa, có thể bây giờ rất đói, nhưng sao chỉ ăn có chút xíu thế?
Nghiêm Thanh Viên cắn đũa, hỏi: "Anh ăn no rồi à?"
"No rồi."
"Đủ không?" Nghiêm Thanh Viên trợn tròn đôi mắt.
"Ừm."
"Đừng để ý, cháu ấy vẫn luôn chỉ ăn có bao nhiêu." Quản đốc thấy vẻ mặt mờ mịt của Nghiêm Thanh Viên thì lên tiếng giải thích.
"Nhưng cậu ấy cao hơn cháu." Nghiêm Thanh Viên giọng hơi buồn nói.
"Đúng vậy, có thể nhìn ra." Quản đốc nói như thể đương nhiên, "Nhưng thể chất của hắn thì khác, hắn thuộc dạng phát triển sớm."
"Cậu ấy cũng…" Nghiêm Thanh Viên vốn dĩ muốn nói cơ thể Cố Hãn Hải so với cậu cường tráng hơn, nhưng lời đến bên miệng lại không nói ra được.
Cố Hãn Hải thân cao, khung xương cũng không nhỏ, tổng thể làm người ta liên tưởng đến chữ 'mạnh', nhưng Nghiêm Thanh Viên có thể nhìn ra được thân thể hắn so với người thường gầy hơn.
Nghiêm Thanh Viên đột nhiên nghẹn ngào.
"Lượng cơm của mình ăn gấp ba lần cậu ấy…" Nghiêm Thanh Viên tự mình lẩm bẩm nói.
"Vừa đủ là được rồi." Cố Hãn Hải tùy ý nói.
Tuy ăn không nhiều lắm, nhưng cũng đủ cũng cấp tất cả năng lượng cần thiết mỗi ngày, ăn quá nhiều thức ăn sẽ lãng phí.
Nghiêm Thanh Viên ban đầu không thể hiểu được, nhưng sau đó trong đầu hiện lên rất nhiều tình huống tương tự.
Ở trong sách, miêu tả gia đình của Cố Hãn Hải rất qua loa, không đủ để cho thấy sự khó khăn của Cố Hãn Hải trong cuộc sống.
Nhưng ở trong sách, Cố Hãn Hải luôn có biện pháp để 'tiết kiệm' 'ngăn chặn lãng phí', hắn cũng không có món ăn nào đặc biệt thích, 'không kén ăn'…
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là bởi vì hoàn cảnh không cho phép hắn lãng phí dần dần tạo nên tích cách này.
Trong sách phóng đại sự hoàn hảo của Cố Hãn Hải, đẹp đẽ, lấp lánh giống như kim cương, giống như ánh mặt trời ấm áp, nhưng lại không thể nào miêu tả hết sự khó khăn của Cố Hãn Hải từ ngày này qua ngày khác, từ năm này sang năm khác.
Chàng trai ở tuổi này sao có thể chỉ ăn một chút như vậy? Anh cả anh hai cũng ăn cơm nhiều hơn so với hắn, đều là anh em ruột, có ăn ít thì cũng không thể ít hơn hai người họ bao nhiêu, đằng này lại ít như thế.
Họ được thưởng thức những đồ ăn ngon, và cảm nhận hạnh phúc mà đồ ăn mang lại.
Nhưng đối với Cố Hãn Hải mà nói, thức ăn là vốn sống và… Năng lượng cần thiết để sống.
Nghiêm Thanh Viên nhớ lại cái lần nhìn thấy Cố Hãn Hải bắt tên trộm sau đó lấy lại ví tiền, bên trong ví tiền… Một tờ tiền lớn cũng không có.
Bỗng nhiên Nghiêm Thanh Viên hiểu được vì sao quản đốc lại nói muốn tự mình mời lần cơm này, cũng hiểu muốn mời cậu bữa cơm này đối với Cố Hãn Hải khó như nào.
Hốc mắt Nghiêm Thanh Viên bỗng nhiễm hồng, liều mạng lùa đồ ăn vào miệng, vốn dĩ ăn một chén cơm trong bụng đã no, phát tín hiệu không muốn ăn nữa, nhưng cậu không thể lãng phí.
"Ăn gấp như vậy làm gì?" Quản đốc vừa nói vừa rót cho cậu một ly nước, "Đừng có ăn nghẹn đó?"
Nghiêm Thanh Viên nhìn ly nước, lắc đầu, thay nước bằng canh rồi tự mình uống, bữa cơm này, cậu một chút cũng không muốn dư!
Quản đốc ánh mắt hoang mang nhìn Nghiêm Thanh Viên bỗng nhiên đối với đồ ăn 'quyết chí tự cường', thật sự không hiểu vừa rồi còn ăn thong thả ung dung nhưng bây giờ vì sao lại bắt đầu ăn ngấu nghiến như vậy.
"Được rồi." Cố Hãn Hải đột nhiên bắt gặp một tia miễn cưỡng trong mắt Nghiêm Thanh Viên, đột ngột ngăn đũa của Nghiêm Thanh Viên, "Ăn no rồi thì đừng ăn nữa."
"Không thể lãng phí!" Nghiêm Thanh Viên nói.
Thực ra bụng Nghiêm Thanh Viên đã căng đến khó chịu, nhưng vẫn cố gắng hết sức để ăn gần hết thức ăn.
"Lãng phí?" Cố Hãn Hải trong nháy mắt hoang mang, bỗng nhiên nhớ tới lời nói lúc trước của mình, "Không cần phải cưỡng ép chính mình."
"Lãng phí chính là không tốt." Nghiêm Thanh Viên hiếm thấy kiên trì.
Cố Hãn Hải không cách nào hình dung tâm trạng lúc này của mình.
Hắn cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ là thuận miệng nói, nhưng thiếu niên lại hiểu rõ ý nghĩa lời nói cù hắn.
Thiếu niên quá mức nhạy cảm, cũng quá thông minh.
Người bình thường không thích lời mình nói lại được người khác dễ dàng hiểu rõ hàm ý bên trong như thế, nhưng Cố Hãn Hải lại không cách nào ép bản thân bài xích thiếu niên.
Rõ ràng là xâm nhập lãnh địa của mình, nhưng Cố Hãn Hải lúc này lại cảm thấy thiếu niên đã bí mật trồng một bông hoa trong lãnh địa của hắn, là tiểu đáng yêu mà hắn thích nhất.
"Tôi cũng ăn thêm một chút." Cố Hãn Hải bưng chén đũa lên, nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên hắn không thể khống chế bản thân muốn ăn nữa, "Quả thật, lãng phí không tốt."
Thiếu niên cười thật tươi với hắn, ở trong nụ cười này, Cố Hãn Hải cảm giác được mình được cậu quý trọng.
Nghiêm Thanh Viên vô thức cầm điện thoại nhìn thoáng qua thời gian, vừa vặn thấy được Diêm Đàm gửi cho cậu một tin nhắn: Nhị thiếu gia còn ba phút nữa sẽ tới đây.
"Anh hai?!" Nghiêm Thanh Viên sợ đến mức quên mất cái bụng căng tròn của mình, nhảy dựng lên, anh hai… Anh hai muốn đến, anh hai có thể nhìn thấy Cố Hãn Hải không…
Nhất thời Nghiêm Thanh Viên hoảng loạn vô cùng, lấy khăn giấy nuốt quả táo rồi lau nhanh miệng sau đó lao ra ngoài.
"Sao thế?" Cố Hãn Hải nhìn Nghiêm Thanh Viên bỗng dưng trở nên vội vã, hỏi.
"Đừng qua đây!"
Ngay lập tức, bầu không khí bỗng trở nên cứng đờ.
Cố Hãn Hải đột nhiên bị người ta hung dữ biểu tình bình tĩnh, sắc mặt nhìn không ra vui giận.
Nghiêm Thanh Viên chú ý tới bản thân vừa nói gì ánh mắt bắt đầu hoảng loạn, cậu không phải cố ý, chỉ là, chỉ là vô thức liền…
"Không phải, tôi… Ngày mai, ngày mai tôi…" Nghiêm Thanh Viên muốn giải thích, nhưng thời gian sắp không kịp rồi.
Nghiêm Thanh Viên xoay người chạy ra bên ngoài, ngày mai cậu sẽ trở về giải thích, nhưng bây giờ anh hai y…
Lúc Nghiêm Thanh Viên đang nghĩ ngợi lung tung đụng trúng người phụ nữ đẩy cửa vào, người phụ nữ ngã đụng trúng cánh cửa phía sau, rên lên một tiếng.
Nghiêm Thanh Viên liền xin lỗi, lời xin lỗi của cậu tuy chân thành nhưng vì nôn nóng và nhanh chóng nên đã mất đi sự chân thành, đặc biệt là Nghiêm Thanh Viên nói xong liền chạy.
"Bọn trẻ bây giờ cứ bị làm sao ấy?" Người phụ nữ chớp đôi mắt nhìn dáng vẻ giống như chạy trốn của Nghiêm Thanh Viên, hơi nhíu mày, rất bất mãn.
Khi quản đốc nhìn thấy người phụ nữ bản năng bị nghẹn một chút, giống như có chút trốn tránh xoay người, vẻ mặt vi diệu, rất không muốn nói chuyện với phụ nữ, duỗi tay đẩy Cố Hãn Hải từ lúc bắt đầu đã rất trầm mặc, bản thân thì dọn bàn rồi rời đi.
Người phụ nữ kia mang đôi giày đế bằng đi tới trước mặt Cố Hãn Hải, lộ ra một nụ cười tươi ngọt ngào lại cực kì dịu ngoan: "Tiểu Hải, mẹ tiện đường đến xem con, vui không?"
Lúc này ánh mắt của Cố Hãn Hải đang nhìn bên ngoài cửa sổ, từ trên xe bước xuống một người đàn ông tây trang phẳng phiu, Nghiêm Thanh Viên tiến lên liền bổ nhào vào trong lòng ngực người đàn ông kia, ngẩng đầu, trên mặt đều là màu sắc sáng ngời và ỷ lại, có chút thấp thỏm lo lắng, nhưng trên thực tế lại cất giấu tia sáng nho nhỏ, thiếu niên cũng vì vậy mà trở nên cực kì sinh động đáng yêu.
"Đứa nhỏ kia, đó chắc là anh của nó, haiz, đúng là không giống người có tiền, đụng vào người khác cũng không thèm nói xin lỗi đàng hoàng, đấu đá lung tung không có miếng lịch sự nào." Người phụ nữ mỉm cười, trên khuôn mặt có lớp trang điểm nhẹ, ánh mắt nhìn về phía Cố Hãn Hải rất dịu dàng, "Tiểu Hải của chúng ta không nên cùng đứa nhỏ như vậy kết bạn, sẽ dạy hư Tiểu Hải của chúng ta."
Cố Hãn Hải vẫn luôn nhìn thân ảnh Nghiêm Thanh Viên ngoài cửa sổ, cũng… Nhìn người đàn ông tuy rằng sắc mặt nghiêm túc, nhìn như răn dạy Nghiêm Thanh Viên, nhưng trên thực tế trong mắt lại ẩn chứa sự nuông chiều cùng thân mật.
Tuy rằng không có được câu trả lời, nhưng người phụ nữ dường như đã quen với việc nói chuyện một mình, tiếp tục nói: "Những đứa trẻ nhà có tiền đều không hiểu giáo dục, đâu giống Tiểu Hải chúng ta, đúng là chỗ nào cũng tốt, mẹ có Tiểu Hải, thật là một việc hạnh phúc nhất trên đời, cho dù có cho nhiều tiền cũng không đổi Tiểu Hải của mẹ."
Tất cả lực chú ý của Cố Hãn Hải đều tập trung trên người Nghiêm Thanh Viên, Nghiêm Thanh Viên vui vẻ tươi cười dần dần sắc mặt giảm xuống, thiếu niên đáng yêu phát sáng màu hồng khỏe mạnh sắc mặt dần dần trắng bệch, sau đó mất tự nhiên ôm bụng cong lưng.
Người đàn ông đang cùng thiếu niên nói chuyện hiển nhiên với cậu bỗng hoảng loạn, dường như lớn tiếng hỏi han, sau đó trực tiếp đem Nghiêm Thanh Viên bế ngang lên đưa vào ghế sau xe, nôn nóng đi về phía bên kia lên xe.
Cố Hãn Hải đang suy nghĩ hỗn loạn dường như phát hiện gì đó lại bỗng dưng vì lo lắng mà cắt ngang, đáy lòng chợt căng thẳng, thân thể phản xạ nhanh hơn suy nghĩ muốn lao ra ngoài, lại bị người phụ nữ kéo lại tay và quần áo.
"Tiểu Hải, phải nghe mẹ nói chuyện, mẹ vẫn còn đang trong giờ làm việc đó, là lén đến xem con đó, mẹ thật sự là không muốn rời Tiểu Hải của chúng ta chút nào." Đôi môi đỏ rõ ràng vừa nãy mới bôi của người phụ nữ hơi cong lên, mang theo vài phần ý cười, "Tiểu Hải chẳng lẽ không vui khi mẹ tới xem con sao?"
_____
10/11/2022.
14:34:30.
____
Bên Trung cấp 1 từ lớp 1 đến lớp 6, cấp 2 bắt đầu từ lớp 7.
Cấp 2 là sơ trung: sơ nhất (lớp 7), sơ nhị (lớp 8), sơ tam (lớp 9).
Cấp 3 là cao trung: cao nhất (lớp 10), cao nhị (lớp 11), cao tam (lớp 12).
____
Editor có lời muốn nói: sáng ra tự nhiên view tăng lên quá trời, mọi người thức khuya thế ∑d(°∀°d)