Khi Nghiêm Kỳ Thúy và Tịch Hạc về đến nhà, trong không khí truyền đến mùi thức ăn thoang thoảng, ngẩng đầu liền nhìn thấy đầu bếp đang làm đồ ăn nguội.
Tịch Hạc nói với đầu bếp: “Thời tiết lạnh như vậy ăn đồ lạnh, dạ dày của Nghiêm Thanh Viên sẽ chịu kích thích, dạ dày của thằng bé luôn không tốt lắm.”
Đầu bếp nghe thấy lời Tịch Hạc nói liền lộ ra một chút ý cười, nói: “Đây đều là nhị thiếu gia yêu cầu chuẩn bị, phu nhân an tâm, mặc dù đều là đồ ăn nguội nhưng sẽ không kích thích dạ dày nhiều hơn kem đâu, hơn nữa còn đặc biệt chuẩn bị canh ấm.”
“Dù sao chúng ta cũng ở nhà ăn cơm, cần gì phải ăn đồ nguội?” Nói xong Tịch Hạc tiện tay cầm tay cầm một miếng sushi trên bàn bỏ vào miệng, không có hình tượng gì, cũng không khen đồ ăn có ngon hay không.
“Là muốn mang ra ngoài.” Lúc này Nghiêm Trạch Thanh bước từ trên lầu xuống, đã thay quần áo, nhưng đây rõ ràng là trang phục dành để đi ra ngoài, “Viên Viên bảo con đến một nơi chờ em ấy, con cũng không biết cụ thể em ấy muốn đi nơi nào, nhưng em ấy nói muốn mang theo đồ ăn.”
Tịch Hạc chớp mắt, nhìn thoáng qua Nghiêm Kỳ Thúy: “Chúng ta có thể đi?”
“Có thể.” Nghiêm Trạch Thanh cười nói.
“Con không gọi điện thoại hỏi thử sao?” Tịch Hạc nhướng mày, “Lúc này thằng bé hẳn là ở cùng Cố Hãn Hải, bọn họ hẹn hò còn đi theo xem náo nhiệt làm gì.”
Nghiêm Trạch Thanh nở một nụ cười mỉm: “Mẫu thân, Viên Viên không phải là một đứa trẻ so đo rõ ràng như vậy đâu.”
Tịch Hạc theo bản năng nhíu mày, Nghiêm Trạch Thanh nói những lời này hiển nhiên là đang nói mình cũng không hiểu biết Nghiêm Thanh Viên như y, khá khiêu khích.
“Đi đâu vậy?” Lúc này Nghiêm Trạch Thủy vừa mới vào cửa, nhìn thấy cách ăn mặc của Nghiêm Trạch Thanh thì biết y muốn ra ngoài.
“Vừa hay, đầu bếp, làm phiền chuẩn bị nhiều một chút rồi cùng đi đi.”
Từ đầu đến cuối Nghiêm Kỳ Thúy không nói gì, nhưng ông lại ngồi trên sô pha, tây trang trên người cũng không thay, nhưng dáng vẻ như vậy rõ ràng là muốn đi cùng.
Nghiêm Trạch Thủy cười toe toét: “Vậy cùng nhau đi đi.”
Một chiếc xe bốn người, vừa đủ, nhưng không có Nghiêm Thanh Viên làm người trung gian, toàn bộ bầu không khí có chút áp lực, cuối cùng Nghiêm Trạch Thủy ngồi ở ghế phụ đã lên tiếng trước.
“Bữa tiệc tối nay xuất hiện rất nhiều gương mặt xa lạ, con không thể xác định là do không thu thập đầy đủ tin tức hay là có người cố ý lẻn vào trong bữa tiệc, chuyện này khi về cần phải kiểm tra lại.”
“Ừ.” Nghiêm Kỳ Thúy híp mắt nói, “Nhiều giám đốc của các công ty mới khai trương đã đưa cho cha danh thiếp của họ, cha sẽ đưa danh thiếp của những người đáng quan tâm, con đi điều tra chi tiết.”
Sau một hồi hai người thảo luận công việc xong, lại rơi vào im lặng thì Tịch Hạc mới lên tiếng: “Gần đây trong giới phu nhân xuất hiện một số chuyện rất thú vị.”
Ngay cả khi Nghiêm Kỳ Thúy ngồi trên xe cũng có thể thấy ông cực kỳ khéo léo, lúc này ông hơi nghiêng đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh, Tịch Hạc đưa tay che nửa môi, chậm rãi nói tiếp.
“Bọn họ đều bàn về hôn sự của gia chủ, hiện giờ gia chủ hơn ba mươi, nhưng đến bây giờ lại không có bất kỳ mập mờ với người phụ nữ nào, rất nhiều người đều chuẩn bị động thủ, nhưng gia chủ chưa từng đáp lại, nhưng gần đây lại truyền ra chuyện gia chủ thích đàn ông.”
Nghiêm Trạch Thủy quay đầu nhìn thoáng qua Tịch Hạc: “Bất kể gia chủ có đời sau hay không cũng không quan trọng, cũng đâu liên quan gì đến gia chủ kế tiếp?”
Gia chủ Nghiêm gia cũng không phải cha truyền con nối, điều duy nhất có thể mưu đồ lúc này khi còn nắm quyền là có thể đạt được những lợi ích gì.
“Đúng vậy, nhưng người có lòng cũng rất nhiều, có điều không biết vì sao lại có tin đồn Nghiêm Y thích con trai như Nghiêm Thanh Viên.” Giọng nói của Tịch Hạc đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng lan tràn, cả bầu không khí tràn ngập sự lạnh lùng kỳ lạ.
Nghiêm Kỳ Thúy chậm rãi hỏi: “Là ai truyền ra?”
“Con cũng từng nghe nói.” Lúc này Nghiêm Trạch Thủy cũng xen vào nói, “Nhưng mọi người rõ ràng chỉ là nói đùa mà thôi, thật ra Viên Viên rất được hoan nghênh trong giới trưởng bối, cũng không có ai thật sự cho rằng đây là sự thật.”
“Nhưng điều này cũng không có nghĩa là Nghiêm Thanh Viên sẽ vui khi nghe thấy, mặc kệ Viên Viên có phải là đồng tính luyến ái hay không, ít nhất huyết thống giữa bọn họ vốn đã không thể, là ai tung tin đồn thái quá như vậy?” Cảm xúc của Nghiêm Trạch Thanh rõ ràng không tốt lắm, nghe thấy Nghiêm Thanh Viên vậy mà bị tung tin đồn như vậy, y không có cách nào giữ bình tĩnh.
“Nghiêm chỉnh mà nói, Viên Viên và gia chủ hẳn là có mối quan hệ anh em họ xa, loại chuyện này sẽ không có ai sắp xếp cho gia chủ, huống chi cũng sẽ không có người kiên quyết muốn đối nghịch với chúng ta, người làm loại chuyện này không có đầu óc, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ tự chuốc lấy diệt vong.” Nghiêm Trạch Thủy cũng không quan tâm lắm đối với chuyện này.
“Đi điều tra xem ngọn nguồn ở đâu.” Nghiêm Kỳ Thúy lạnh giọng nói, của của ông bị người ta sắp xếp lời đồn ghê tởm làm sao có thể bỏ qua như vậy?
“Vâng, phụ thân.” Nghiêm Trạch Thủy nói xong nhìn nhìn về phía ngoài cửa sổ lái phụ, khóe miệng hơi nhếch lên, quả nhiên trên đời này không ai có thể cưỡng lại được sự quyến rũ của Viên Viên, nhìn Nghiêm Trạch Thanh đột nhiên nói, “Đây rốt cuộc là muốn đi nơi nào?”
“Không biết.” Nghiêm Trạch Thanh nhìn định vị chia sẻ của Nghiêm Thanh Viên, “Khu vực này cũng không được sử dụng làm hội trường.”
Chia sẻ đột ngột bị tắt, Nghiêm Trạch Thanh nhíu mày, giảm tốc độ xe lại, Nghiêm Thanh Viên đột nhiên gọi điện thoại.
“Anh hai ơi, anh đến chưa ạ?” Giọng nói trong trẻo của Nghiêm Thanh Viên truyền đến từ đầu dây bên kia.
“Vì sao tắt chia sẻ?” Nghiêm Trạch Thanh hỏi.
“Anh tới một mình sao?”
“Không phải, anh cả của em, còn có phụ thân mẫu thân.”
“Ba mẹ cũng tới ạ?” Giọng nói Nghiêm Thanh Viên lộ ra vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, “Anh hai ơi anh tuyệt vời quá, thế mà có thể đưa ba mẹ đến đây!”
Vẻ vui vẻ của Nghiêm Thanh Viên tràn ngập trong lời nói, bởi vì điện thoại kết nối bluetooth trong xe, giọng nói của cậu rõ ràng truyền đạt cho mỗi người, ánh mắt Nghiêm Kỳ Thúy hiếm thấy dịu đi, Tịch Hạc thì trợn tròn mắt nhìn điện thoại.
“Vậy anh hai có nhìn thấy gần anh có ngã rẽ, một cái đi lên, một cái quẹo không?”
Xe của Nghiêm Trạch Thanh vừa tới ngã ba đường, hơi đạp phanh: “Đi đường nào?”
“Đi lên trên ạ.”
Nghiêm Trạch Thanh đi theo đường Nghiêm Thanh Viên đã chỉ, Nghiêm Thanh Viên vẫn luôn hướng dẫn.
“Em nhớ ở phía trước hẳn là có một cây đại thụ, đặc biệt lớn, đủ ba người vây quanh luôn, mọi người sau khi nhìn thấy cái cây kia thì dừng lại.”
“Đến rồi.” Nghiêm Trạch Thanh đáp lại.
“Được rồi, vậy thì xuống xe ở chỗ này đi, mọi người luôn.”
Nghiêm Trạch Thanh thu điện thoại, vừa xuống xe, Nghiêm Trạch Thủy lớn tiếng nói với Nghiêm Thanh Viên đầu dây bên kia: “Viên Viên, có muốn lấy đồ ăn xuống không?”
“Muốn ạ.”
Nghiêm Trạch Thủy lấy đồ từ cốp xe sau xuống, đi về phía ba người đứng cách đó không xa.
Nhìn cách đây không xa thì thấy một sân thượng* rộng lớn, sân thượng được xây dựng ở trên cao, có cầu thang đi xuống, thời tiết buổi tối hôm nay rất tốt, có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao sáng.
*平台 nó có nghĩa là sân phơi, sân thượng, sân trời nhưng mà ghép từ này vào đoạn thì cứ thấy nó không hợp sao sao á, hông biết có đúng không nữa, hỏn lọn_ing ಥ‿ಥ
Sân thượng rất rộng, làm cho người ta có cảm giác rộng lớn mênh mông vô tận, khó có thể nhìn thấy cái sân rộng lớn như vậy giữa những tòa nhà cao tầng trong thành phố sắt thép, giống như vươn tay là có thể chạm vào bầu trời đầy sao, cảnh sắc đẹp đẽ không khỏi khiến người ta kinh ngạc tán thán.
Hôm nay trời ít gió, xung quanh lại trồng cây cối, sẽ không quá lạnh, nhưng gió lạnh thổi qua mang theo một chút mát mẻ.
“Sao ở đây rất đẹp.” Tịch Hạc nửa nắm cánh tay Nghiêm Kỳ Thúy, nhìn lên bầu trời đầy sao, “Viên Viên muốn chúng ta xem cái này sao?”
“Đến rồi sao?” Nghiêm Thanh Viên hỏi qua điện thoại.
“Em đang ở đâu?” Nghiêm Trạch Thanh không tìm thấy bóng dáng Nghiêm Thanh Viên nên có chút cáu kỉnh.
“Anh hai ơi, nhìn lên bầu trời đi.”
Khoảnh khắc Nghiêm Thanh Viên vừa nói xong, đột nhiên một đợt pháo hoa nhanh chóng bay lên trời, kèm theo âm thanh chói tai sống động đặc trưng, trong nháy mắt nổ tung màu sắc đẹp đẽ đầu tiên trên bầu trời.
Khung cảnh này đột ngột phản chiếu trong mắt Nghiêm Trạch Thanh, pháo hoa tuyệt đẹp kinh diễm trên bầu trời.
Đợt pháo hoa đầu tiên xuất hiện, đợt thứ hai, đợt thứ ba liên tiếp bay lên bầu trời, ở chỗ này, đài quan sát tốt nhất, cả nhà Nghiêm Kỳ Thúy nhìn thấy vẻ đẹp chưa từng tận mắt chứng kiến ở gần như vậy.
Đêm giao thừa hôm đó, là đêm mưa.
Nhưng không ai chú ý tới đêm hôm đó, pháo hoa hàng năm đã không nở rộ.
Thiếu niên từng từ bỏ xem pháo hoa nhìn bầu trời đẫm mưa, vẫn không quên đêm pháo hoa rực rỡ vốn nên xuất hiện.
Rõ ràng đã bay lên bầu trời, nhưng trên đài quan sát này, bọn họ lại chiếm vị trí tốt nhất để xem.
Pháo hoa kéo dài thật lâu, mà đi kèm không chỉ có người nhà Nghiêm Thanh Viên, còn có một số người qua đường, bọn họ dừng xe lại, vào buổi tối cũng không quá bận rộn nên đã đến đài quan sát này để xem cảnh đẹp nơi bắn pháo hoa.
Tịch Hạc không thay quần áo, vẫn mặc lễ phục như trước, nhưng bên ngoài thì khoác áo khoác ấm áp, tuy rằng có thể giữ ấm nhưng hơi bất tiện.
Nghiêm Kỳ Thúy vươn tay giúp Tịch Hạc kéo cổ áo lại, sau đó nửa ôm Tịch Hạc vào lòng ngực.
Nghiêm Trạch Thủy như có như không quan sát dáng vẻ phụ thân mẫu thân, mặc dù không có tình yêu, hai người này vẫn như hiểu nhau sâu sắc.
Nhưng… Dường như trước kia không phải như vậy, tuy rằng hai người này giúp đỡ lẫn nhau, nhưng cũng không dịu dàng như vậy, cuộc là bởi vì cái gì mà thay đổi?
Bởi vì hoàn cảnh? Hay là vì người?
Nghiêm Thanh Viên cong khóe miệng, sau đó há to miệng hét to giữa tiếng pháo hoa ồn ào.
Khác với sự mới lạ đáng sợ nhưng thú vị trong nhà ma, tiếng pháo hoa rộn ràng dưới bầu trời đêm đen kịt dường như càng giải tỏa được niềm vui trong nội tâm.
Vô số pháo hoa được phản chiếu trong con ngươi của Nghiêm Trạch Thanh, giữa sự ồn ào, bình thản đến không ngờ.
Y không thích bóng đêm.
Đêm sẽ nhắc nhở y nhớ về quá khứ mà y không muốn nhớ lại.
Nhưng giờ đây, y đang chiêm ngưỡng vẻ đẹp của màn đêm.
Lúc này điện thoại lại sáng lên, lúc này Nghiêm Trạch Thủy vẫn chú ý điện thoại, cúi đầu nhìn thấy tin nhắn do Nghiêm Thanh Viên gửi, cho dù lúc này có gọi điện thoại cũng không thể nghe thấy đầu dây bên kia đang nói cái gì.
Nghiêm Thanh Viên: Anh hai, mọi người có nhìn thấy bậc thềm bên sân thượng không? Mọi người đi xuống đi, em ở dưới.
Khi Nghiêm Trạch Thanh dẫn mọi người đi xuống, nhìn thấy trong tay thiếu niên cầm rất nhiều pháo hoa nhỏ, thiếu niên quay đầu lại hét lên: “Siêu nhiều, siêu siêu nhiều luôn, pháo hoa siêuuuuuuuu nhiều!”
Nói xong đứng trên sân thượng đầy mùi thuốc súng, cười trông rất ngốc.
“Pháo hoa à, khi còn rất nhỏ mới chơi.” Tịch Hạc tiến lên, tiện tay lấy ra cây pháo hoa, dùng bậc lửa đốt lên, pháo hoa trong tay đốt sáng rực rỡ.
Tịch Hạc làm liên tục ba lần, đột ngột cười.
“Chơi vui không?” Đôi mắt Nghiêm Thanh Viên sáng lấp lánh nhìn Tịch Hạc.
“Cũng được, chỉ là chợt phát hiện mình lớn như vậy còn chơi mấy thứ này, đúng là càng sống lâu càng muốn trở về tuổi thơ.” Tịch Hạc trêu chọc nói.
“Lớn tuổi như vậy?” Nghiêm Thanh Viên hoang mang chớp mắt, “Bắn pháo hoa có liên quan gì đến tuổi tác sao?”
Tịch Hạc đột nhiên nghẹn lời.
“Những pháo hoa này là định đốt trong bữa tiệc tối hôm qua, nhưng hôm qua trời mưa nên tất cả pháo hoa đều được cất đi, bởi vì sau tết không được bắn.” Nghiêm Thanh Viên ngồi xổm trên mặt đất nói với người nhà của cậu, “Thấy chú kia không? Ba chú kia chính là quản lý bắn pháo hoa, vốn cho rằng những quả pháo này sẽ bị tồn đọng không thể bắn được, vì vậy con đã mang chúng đi.”
Nghiêm Trạch Thủy dở khóc dở cười: “Em đã xin ý kiến của gia chủ chưa?”
“Phải xin chỉ thị sao?” Nghiêm Thanh Viên rất bối rối, “Ăn tết không phải nên bắn pháo hoa sao? Bây giờ vẫn là ăn tết mà?”
“Không sao.” Nghiêm Kỳ Thúy ở bên cạnh chậm rãi mở miệng, “Nếu muốn trách tội, chúng ta mua lại những thứ này là được.”
“Con chỉ cảm thấy đây là một cơ hội, trước kia ba mẹ đều dự tiệc không rảnh, nhưng hôm nay thì được rồi.” Nghiêm Thanh Viên cầm một cây pháo hoa trong tay, “Thật may mắn, con vốn muốn cho Cố Hãn Hải xem, nhưng nếu có thể, con càng muốn mọi người cùng xem, xem pháo hoa trên đài thật sự đặc biệt đẹp.”
Không chỉ Cố Hãn Hải.
Nghiêm Thanh Viên muốn làm cho mọi người vui vẻ, còn có ba mẹ của cậu, anh cả anh hai của cậu.
Cho dù không có quan hệ huyết thống, nhưng cũng đã nuôi nấng cậu, cho cậu kỷ niệm hạnh phúc về người nhà.
Những thứ tốt nhất, không chỉ cho Cố Hãn Hải, cậu hy vọng tất cả mọi người đều có.
Mọi người đều nhìn Nghiêm Thanh Viên, Nghiêm Thanh Viên bị nhìn có chút khó hiểu, cứ cảm thấy tình huống có chút kỳ lạ, lặng lẽ muốn lui về phía sau vài bước, nắm ống tay áo của Cố Hãn Hải.
“Con… Con không nên gọi mọi người đến sao?” Lẽ nào trời lạnh như vậy bắn pháo hoa không tốt cho lắm sao?
Nghiêm Thanh Viên lặng lẽ cuộn tròn những ngón tay đỏ ửng vì nhiệt độ quá lạnh mà đông cứng lại, nhưng sau đó được nắm trong lòng bàn tay của Cố Hãn Hải, bàn tay được bao bọc dần ấm lên.
Cuối cùng Nghiêm Kỳ Thúy là người lên tiếng trước, ông chậm rãi đi về phía một đống hộp bên cạnh Nghiêm Thanh Viên: “Nên chơi như thế nào?”
Nghiêm Kỳ Thúy ông, trước giờ, chưa từng tự mình đốt pháo hoa!
Một lần cũng không có.
Bình thường Nghiêm Kỳ Thúy không thích để lộ sự thiếu hiểu biết của mình ở một khía cạnh nào đó trước mặt người khác, nhưng hiện tại ông lại cảm thấy không cần thiết phải như vậy.
“Con, con tới chỉ ba, nha ba!”
Nghiêm Thanh Viên không chút nghĩ ngợi liền tránh thoát tay Cố Hãn Hải, chạy nhảy hoạt bát chạy đi.
Nghiêm Trạch Thanh ôm cánh tay cười lạnh: “Cậu chỉ là tiện thể mà thôi.”
“Vậy cũng không có gì không thể.” Cố Hãn Hải lãnh đạm trả lời, ánh mắt nhìn Nghiêm Thanh Viên rõ ràng là bất đắc dĩ.
Cũng không biết có phải bởi vì Nghiêm gia mang đến mánh lới hay không, từ lúc bắt đầu chỉ có một nhà đốt pháo hoa trên đài, mà người trước đó lên đài cũng không biết tại sao lại đi xuống.
Có lẽ là nhìn thấy một nhiều pháo hoa cũng có chút hứng thú đi, người cùng nhau bắn pháo hoa thế mà cũng rất nhiều.
Nghiêm Thanh Viên nhìn cảnh tượng này, chớp mắt, có chút mất mát: “Thì ra tất cả mọi người đều có thói quen bắn pháo hoa ở đây, em còn tưởng rằng em là người đầu tiên, lúc trước chỉ xem trên sân thượng, không phát hiện còn có con đường nhỏ có thể xuống.”
Nghiêm Trạch Thủy không nhịn được mà bật cười, cho dù là Nghiêm Thanh Viên mở đầu, hay là vốn dĩ chính là như thế, phỏng chừng người để ý cũng chỉ có một mình Nghiêm Thanh Viên.
Trẻ con dù sao vẫn là trẻ con.
Luôn có mong muốn cạnh tranh ở những nơi kỳ lạ.
Nghiêm Trạch Thủy lén tìm được ba nhân viên đốt pháo hoa trước đó, nói gì đó, sau khi trở về Nghiêm Trạch Thanh liếc mắt nhìn anh một cái: “Anh đi làm gì?”
“Anh hỏi bọn họ chút chuyện.”
“Ồ?” Nghiêm Trạch Thanh khép hờ mắt.
Nghiêm Trạch Thủy thản nhiên cười: “Bọn họ nói năm nay là năm náo nhiệt nhất ở đây.”
Có thực sự là tất cả những người thực sự thích dành tất cả thời gian vui vẻ của họ trong các bữa tiệc? Không ai thực sự khao khát nhìn lên bầu trời dưới pháo hoa?
Nếu chỉ mang lại vẻ đẹp cho một người, vậy gia chủ vì sao phải chấp nhất tổ chức đốt pháo hoa mỗi đêm giao thừa như vậy?
Suy bụng ta ra bụng người, anh cũng không cho rằng sự ham chơi của mình lớn hơn gia chủ.
Vì vậy hiện tại anh cho rằng, thật ra mọi người đều rất thích bắn pháo hoa, chỉ là không thể không từ bỏ mà thôi.
Nhưng giờ đây, anh rất vui vẻ, anh cũng cho rằng mọi người ở đây đều rất vui vẻ.
Đêm đó bọn họ chơi đến mệt mỏi, vừa xem pháo hoa vừa ăn tối, trận pháo hoa này trước khi bọn họ rời đi vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống.
Khi bọn họ trở về Nghiêm Trạch Thủy, Cố Hãn Hải và Nghiêm Thanh Viên ngồi trên cùng một chiếc xe, Nghiêm Thanh Viên nửa nằm trên đùi Cố Hãn Hải, thật sự rất mệt mỏi.
Nghiêm Thanh Viên chậm rãi nói: “Có rất nhiều rất nhiều loại pháo hoa có thể cầm trên tay chơi á, hình như đều dùng không hết.”
Cố Hãn Hải nhẹ giọng đáp: “Ừ.”
“Vậy cậu nói xem, có phải mỗi năm anh suối nước nóng đều sẽ chuẩn bị nhiều như vậy, nhưng toàn bộ đều không được sử dụng không?”
Trái tim Nghiêm Trạch Thủy dường như bị gõ nhẹ một chút, sau đó nở một nụ cười bất đắc dĩ.
Nghiêm Thanh Viên ngủ rồi, chơi đùa một ngày không chỉ có Nghiêm Thanh Viên, đến Cố Hãn Hải cũng hiếm thấy cảm thấy mệt.
Thật ra hôm nay rất vui vẻ, nhưng cũng rất mệt.
Nhưng tối nay tất cả mọi người nhất định sẽ có một giấc mộng đẹp.
Lúc Nghiêm Thanh Viên mở mắt ra, mơ mơ màng màng, cử động cơ thể, nghiêng đầu nhìn thấy mình đang ở trong một căn phòng mà cậu không quen thuộc nhưng lại biết là nơi nào.
Giường dưới thân mềm như bông, thật ra rất thoải mái, nhưng không biết vì sao cả người đều không có sức lực.
Là bởi vì ban ngày chơi hăng quá rồi sao?
Đã lâu không chơi hăng như vậy, quả nhiên khi ăn tết chính là thời gian vui vẻ nhất.
Nhưng không biết vì sao Nghiêm Thanh Viên cảm thấy rất ấm ức, rất khó chịu, ngực nghẹn không thoải mái.
Đôi mắt chua xót đau đớn, cảm xúc buồn bã quanh quẩn trong lòng.
Đây lẽ nào chính là cái gọi là nỗi buồn sau niềm vui ư?
Nghiêm Thanh Viên càng nghĩ càng ấm ức, nỗi buồn ập đến, cũng không biết làm sao đột nhiên cảm thấy khó chịu không thể chịu nổi, nước mắt không chịu khống chế được bắt đầu rơi xuống, từ lặng lẽ khóc thành khóc đến khó thở, hoàn toàn không thể ngừng lại.
Không muốn khóc, nhưng lại không nhịn được.
Nghiêm Thanh Viên cũng không biết vì sao lại không nhịn được.
Cơ thể rất khó chịu, không kiềm chế được cứ muốn khóc, vừa khóc thì không dừng được.
Muốn khóc lớn, Nghiêm Thanh Viên lại phát hiện cổ họng đau rát, giọng nói khàn khàn đến mức gần như không phát ra được âm thanh.
Ngực đau không chịu nổi, hoàn toàn không có cách nào khống chế được, muốn cuộn tròn người lại, nhưng cơ thể lại không chịu nổi sức lực.
Phảng phất như bị vực sâu cắn nuốt, tuyệt vọng vô tận.
___
23/1/2023.
21:41:26.