• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch Thần tròn xoe mắt nhìn về phía cảnh sát, các cổ đông xung quanh đều lấy làm ngạc nhiên, có một người lên tiếng hỏi:

"Chủ tịch Dịch, chuyện này là sao?"

Dịch Thần biết chắc chắn chuyện này là do cô làm. Bà ta liếc nhìn cô nhưng chỉ nhận lại nụ cười khinh bỉ. Sở Nguyệt ngồi một bên run sợ không dám nói lời nào.

"Mong bà hãy theo chúng tôi về đồn để tiến hành điều tra"

"Các người…dựa vào đâu mà đòi bắt tôi chứ? Bằng chứng đâu?"

"Bà yên tâm, phải có bằng chứng thì chúng tôi mới có lệnh bắt giữ bà. Nếu bà không hợp tác thì chúng tôi đành phải dùng biện pháp mạnh vậy"

Một viên cảnh sát cầm chiếc còng tay tới bên Dịch Thần và nhanh chóng còng tay bà ta lại. Cả văn phòng đều hỗn loạn vì họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Dịch Thần không thể phản kháng cũng không thể nhận tội.

"Không ngờ bà ta lại liên quan tới vụ tai nạn của cố chủ tịch"

"Đúng là chuyện động trời mà"

Dịch Thần bị áp giải tới đồn cảnh sát, như vậy vẫn còn chưa đủ phải để những người đã hãm hại ba cô chịu một cái giá đắt hơn thế nữa. Sở Nguyệt thở phào nhẹ nhõm vì cảnh sát không tìm mình nhưng thực chất đây là ý của cô, Sở Nguyệt vẫn chưa thể vào tù nhanh như thế được.

Cô theo cảnh sát ra ngoài, cửa chính của Sở Thị đã bị nhà báo và phóng viên bu kín. Người đông nghẹt, đều cố chen vào để hỏi Dịch Thần một vài câu. Chuyện này cũng là do cô sắp xếp, phơi bày tội ác của bà ta chính là ý của cô. Nhiều người xung quanh còn có kẻ ném đá, ném trứng vào Dịch Thần... Bọn họ đều là những người cô thuê cả. Ha…quả là thích đáng!



Tại Moonlight House,

Dì Cố đang dọn phòng của cô thì phát hiện một lọ thuốc đã hết có ở trong thùng rác. Dì đang định mang đi vứt thì gặp Lưu Khanh:

"Đợi chút" - Lưu Khanh giữ dì Cố lại.

"Có chuyện gì sao quản gia Lưu?"

Lưu Khanh nhìn lọ thuốc trên tay dì Cố bèn hỏi:

"Lọ thuốc này của ai vậy?"

"À…tôi thấy nó ở trong phòng của Sở tiểu thư"

Lưu Khanh tỏ ra nghi ngờ vì dạo này theo quan sát ông ta thấy cô rất lạ, chẳng lẽ đang mắc bệnh gì sao?

"Thôi được rồi, bà đi làm việc của mình tiếp đi"

Sau khi dì Cố đem rác ra ngoài vứt thì Lưu Khanh cũng rời Moonlight House để ra ngoài. Ông ta tới quán thuốc mà cô hay lui tới để hỏi tình hình.

"Quý khách muốn tìm gì ạ?" - chủ quán hỏi Lưu Khanh.



"À…cô có thể cho tôi biết, quán thuốc gần đây có cô gái này tới không?"

Lưu Khanh vừa hỏi vừa đưa hình của cô ra cho chủ quán xem.

"Vâng, đúng là cô ấy có tới"

"Vậy…cô có thể cho tôi biết cô ấy mua thuốc gì không?"

"Chờ tôi một chút, hình như hóa đơn của cô ấy vẫn ở đây"

Chủ quán thuốc lục tìm một lúc thì thấy hóa đơn của cô, chủ quán nhìn vào hóa đơn đọc tên thuốc mà cô đã mua:

"Khách hàng Sở... Hàn, cô ấy mua một lọ Birth control pills"

"Birth…gì cơ?"

"À, đó là thuốc tránh thai thưa ông"

"Cái gì?"

Lưu Khanh vô cùng ngạc nhiên khi biết cô uống thuốc tránh thai. Ông ta giật lấy tờ hóa đơn rồi chạy đi, vừa chạy vừa cười dường như Lưu Khanh cảm thấy rất vui vì đã nắm được thóp của cô.

"Thật là một tin nóng hổi"…

Khi Dịch Thần bị bắt tới đồn cảnh sát điều tra thì tại Sở Thị cô quyết định cho tất cả mọi người biết thân phận thực sự của mình. Cô muốn trở thành người dẫn dắt Sở Thị, là người đứng đầu Sở Thị để thực hiện nốt di nguyện của ba mình.

"Nói vậy thì cô Saran đây…chính là Sở Hàn đại tiểu thư con gái của cố chủ tịch Sở Đức Phong sao?"

"Vâng, chính là tôi"

Các cổ đông gặp hết bất ngờ này tới bất ngờ khác đúng là không ngờ có một ngày gặp lại được Sở đại tiểu thư của Sở Gia.

Sau khi cuộc họp kết thúc, thân phận của cô cũng đã được sáng tỏ, Sở Nguyệt bỗng dưng từ đâu chạy ra chặn đường cô.

"Sở Hàn, cô làm thế là có ý gì?"

"Ý cô là sao?"

"Chuyện cảnh sát tới bắt mẹ tôi đi, bây giờ cô lại tiết lộ thân phận rốt cuộc…cô đang âm mưu toan tính cái gì hả?"

"Sở Nguyệt, cô nên biết thân biết phận. Còn bản thân cô nữa vẫn chưa đến lúc tôi tống cô vào tù thì nên biết điều một chút đi"

"Cô…"

Cô đe dọa Sở Nguyệt khiến ả không dám nói thêm. Ả cũng lo sợ người tiếp theo bị bắt sẽ là mình nên đã vội vàng lục điện thoại cầu cứu Lưu Khanh.

"Alo, chú Lưu, chú mau chóng tìm cách để mẹ tôi được thả đi chứ…"



Đúng là sắp chết tới nơi mà vẫn không biết hối cải.

Cô ra ngoài định lái xe đi về thì nhận được cuộc gọi từ Lưu Khanh, cô không nghĩ là giữa cô và ông ta lại có chuyện để nói với nhau…

Cô đến quán cà phê gần đó tìm gặp Lưu Khanh theo lời của ông ta.

"Quản gia Lưu có chuyện gì sao?"

"Tôi sẽ vào chuyện chính luôn… Tôi muốn cô…thả Dịch Thần"

Cô suýt nữa thì bị sặc nước.

"Cái…cái gì? Quản gia Lưu…ông có thể nói lại không?"

"Tôi bảo là cô hãy thả Dịch Thần ra và thu lại toàn bộ chứng cứ"

Cô hoàn toàn bị hành động khác thường của Lưu Khanh khiến bản thân hoảng hốt. Cô thắc mắc:

"Quản gia Lưu, ông nói thế là có ý gì? Ông và bà ta…có quan hệ gì sao?"

Lưu Khanh không nói gì nhưng nói đến quan hệ cô lại chợt nhớ ra ngày xưa trước khi quen ba cô Dịch Thần đã từng yêu một người đàn ông khác.

"Đừng nói là…ông…chính là kẻ 16 năm trước… tới Sở Gia tìm ba tôi vì ghen nhé"

"…"

"Ha, thật không thể tin được. Vậy mà bây giờ ông vẫn còn nhớ tới bà ta, còn muốn gặp tôi để xin tội cho bà ta sao? Nực cười"

"Nếu cô chịu thả tôi sẽ làm bất cứ chuyện gì cô muốn"

Cô tức giận đứng dậy đập mạnh tay xuống bàn:

"Ông nghĩ tôi có thể thả bà ta dễ dàng với cái điều kiện vớ vẩn đó sao? Dù sao thì bây giờ ông cũng đã là quản gia của Lâm Gia nên…chuyện hôm nay tôi sẽ không truy cứu, tốt nhất ông đừng có nói thêm lời nào"

Cô định rời đi thì Lưu Khanh lấy trong túi ra tờ giấy hóa đơn thuốc của cô vừa nãy đặt lên bàn:

"Cô có chắc là sẽ cứ vậy rời đi mà không thương lượng gì không?"


Cô quay lại nhìn tờ giấy, thật không thể tin được ông ta đã điều tra ra được bí mật này của cô.


"Ông…"


Lưu Khanh mỉm cười nói với giọng điệu khiêu khích:


"Sẽ như thế nào nếu Lâm Hạo Thiên biết cô không yêu anh ta và tất cả chỉ là lợi dụng đây?"…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK