• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau,

Vì tối qua cô uống hơi nhiều nên sáng nay khi tỉnh dậy cảm thấy đầu óc cứ quay cuồng, cả người cứ muộn rụng rời. Cô ôm đầu ngồi dậy thì giật mình khi nhìn thấy quần áo nằm ngổn ngang trên đất. Cô vén chăn lên nhìn thử thì thở phào nhẹ nhõm vì quần áo vẫn còn ở trên người.

Anh mở cửa phòng bày gương mặt lạnh tanh bê một bát canh giải rượu vào trong. Nét mặt của anh khiến cô sợ sệt khẽ kéo chăn lên che mặt. Anh lạnh lùng đặt bát canh xuống giường rồi đứng dậy đi luôn, trước khi đi anh còn nói:

"Dậy rồi thì uống canh giải rượu đi. Nếu nay không đi làm được thì ở nhà"

"Em…Hạo Thiên"

Anh quay lại nhìn cô:

"Sao?"

"À…Không!"

Anh quay người lại khẽ mỉm cười rồi ra khỏi phòng. Cô sợ rằng hôm qua khi say đã làm chuyện gì đó có lỗi với anh nên khiến anh trở nên như vậy. Cô cố gắng nhớ lại chuyện tối qua nhưng trong đầu trống trơn không có bất cứ ý thức nào.

[…]

8 giờ sáng, tại Sở Thị,

Sau khi gặp và trò chuyện với chủ tịch Châu của tập đoàn HS cô đã thành công lấy được một bản hợp đồng hợp tác của Sở Thị và HS.

Cuộc họp tại phòng họp Sở Thị sáng nay mục đích chính là để tuyên dương cho sự cống hiến của cô. Có được hợp đồng với HS là điều không hề dễ dàng vì trước giờ HS và C.O là hai công ty có sức ảnh hưởng lớn nhất tại thị trường kinh doanh. Sở Nguyệt từ khi vào Sở Thị chưa làm được gì có lợi cho công ty nên nhận rất nhiều chỉ trích.

"Nếu Sở Thị được HS đồng ý hợp tác thì chẳng phải may mắn cho chúng ta sao? Lần này công của cô Saran là lớn nhất" - Giám đốc Lục vui vẻ tuyên dương.

Một vài người cùng gật đầu lên tiếng:

"Phải đấy phải đấy"

Dịch Thần và Sở Nguyệt thì câm như hến không phản kháng cũng không đồng tình với bọn họ. Chỉ vì một phút ghen tị mà Sở Nguyệt lại phát ngôn bừa bãi:

"Chủ tịch Châu nổi tiếng phong lưu ông ấy còn là người khó tính nữa…Vậy xin hỏi, Saran cô lấy được hợp đồng bằng cách nào mà hay vậy?"

Nghe câu này của Sở Nguyệt một vài người lại quay ra bàn tán. Ý của cô ta là đang muốn nói cô đã dùng thân mình để lấy được bản hợp đồng không hề dễ dàng này. Cô đập mạnh tay xuống bàn khiến cả phòng họp đều chuyển hướng nhìn về phía cô.

"Sở Nguyệt, nếu như cô có thể lấy được hợp đồng à không…lấy được niềm tin của đối tác thì chẳng phải rất có ích cho công ty sao? Tại sao tôi lấy được hợp đồng là do thực lực còn hơn những kẻ chỉ biết ngồi không mà liên tục xỉa xói"

"Cô…Cô nói cái gì hả?"

Sở Nguyệt nổi cáu nhảy dựng lên cãi tay đôi với cô. Cô chỉ cười trừ và nói vài câu:

"Bản thân cô không có thực lực thì vẫn nên cẩn thận với ghế ngồi của mình vẫn hơn. Nếu còn lơ là e rằng cái chỗ ngồi của cô sẽ không vững đâu"…



Sau cuộc họp Sở Nguyệt bực bội vào văn phòng chủ tịch than thở:

"Con hết chịu nổi rồi. Mẹ…sao không thể đuổi Sở Hàn ra khỏi Sở Thị chứ?"

"Nếu muốn đuổi thì con phải đánh bại cô ta"

"Con…con…"

"Sao hả? Không thể đánh bại cô ta sao?"

"Đúng là tức chết mà"

Sở Nguyệt tức giận trở về phòng. Dịch Thần đang dần lo sợ vì sự nhạy bén của cô, bà ta lo mọi bí mật đang giấu sẽ sớm bị phát hiện.

"Chắc chắn cô ta vẫn chưa để ý đến vụ tai nạn 2 năm trước chứ?"…

Tối hôm ấy, tại Moonlight House,

Anh đang ngồi làm việc trong phòng riêng. Mỗi tối cô thường pha cho anh một cốc nước ép, tối nay cũng như thường lệ. Cô gõ cửa phòng thì chợt nghe thấy anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó, khi thấy cô thì anh bèn cúp máy.

"Anh đang nói chuyện với ai sao?"

"Không có gì…chỉ là phía cảnh sát gọi tới"

Cô ngơ ngác:

"Cảnh sát? Xảy ra chuyện gì sao?"

"Không. Là vụ tai nạn của ba anh, họ nói vụ tai nạn là do đi quá tốc độ…cho nên không tìm nguyên nhân nữa"

"Chẳng lẽ anh nghi ngờ có người làm chuyện này?"

"Ừ. Vụ tai nạn này dù gì thì vẫn phải tìm hiểu, anh không thể để cho qua được"

Lúc vào phòng cô đã không đóng cửa cho nên Lưu Khanh đã đứng bên ngoài và nghe rõ được tất cả. Sau khi nghe lén, ông ta ra một góc không có người gọi điện thoại cho ai đó.

"Vụ tai nạn của Lâm lão gia đã giải quyết sạch sẽ chưa?"

"Ông chủ yên tâm tất cả đã xong xuôi, không còn dấu vết nào" - đầu dây bên kia đáp lại.

"Tốt lắm! Đừng để Lâm Hạo Thiên phát hiện"

Vì anh có nhiều việc nên cô cũng không muốn làm phiền anh. Sau khi anh uống xong cốc nước ép cô đem ra ngoài vừa rửa cốc vừa suy nghĩ về vụ tai nạn. Vụ tai nạn của ba anh khiến cô nhớ đến vụ tai nạn của ba cô 2 năm về trước.

Trong đầu cô toàn là hình bóng của ba - người vì cứu cô mà đã mất trong vụ tai nạn. Nhớ lại khoảng thời gian lúc đó thật kinh hoàng, đó cũng là lần cuối cùng cô được nhìn thấy ba mình. Nhớ đến hồi đó là cô lại không kìm được cảm xúc mà rơi nước mắt.

Khóc thì khóc, buồn thì buồn nhưng kẻ đã gây ra vụ tai nạn thì vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Cô lấy lại tinh thần, gọi điện cho Đoàn Phong.



"Alo, chủ nhân cô có chuyện gì không?"

"Tìm hiểu cho tôi về người chịu trách nhiệm vụ tai nạn 2 năm trước nạn nhân là Sở Đức Phong…"

"Chủ nhân, cô cần tìm người này là để…"

"Bảo cậu làm gì thì cứ làm đi đừng hỏi nhiều như vậy"

"Vâng"

Cô cúp máy, chỉ mong sẽ còn chút gì đó để điều tra lại vụ tai nạn. Ba cô chết như thế là quá bất công!

Đang thẫn thờ nhìn qua cửa sổ, đột nhiên có cánh tay ôm chầm lấy cô từ đằng sau khiến cô giật mình.

"Em đang nghĩ gì vậy?"

Cô lấy tay lau nước mắt đáp lại:

"Không có gì"

Anh để ý thấy mắt cô đỏ lên bèn xoay người cô lại tra hỏi:

"Em khóc sao? Là kẻ nào… kẻ nào bắt nạt em?"

"Không phải như anh nghĩ đâu, em không khóc là do bụi bay vào mắt"

"Ở Moonlight House thì lấy đâu ra bụi bay vào mắt. Nói thật đi, Sở Hàn"

Cô lúng túng không biết làm gì để khiến anh tin mình.

"Em không sao, thật đấy"

Anh cũng ngừng tra hỏi ôm chặt lấy cô.

"Sở Hàn, có thật là em không giấu anh chuyện gì không?"

"Sao anh lại hỏi như vậy?"


"Trả lời anh đi"


"Em…không"


Anh mỉm cười, rất mong điều cô nói là sự thật. Anh cảm thấy cô có rất nhiều tâm sự nhưng cô lại không nói đến khi hỏi thì cô lại trốn tránh. Anh vốn nghĩ cô còn chuyện đang giấu giếm mình nhưng nếu cô đã không muốn nói thì thôi vậy, anh sẽ không tra hỏi cũng sẽ không tìm hiểu. Chỉ cần điều đó không ảnh hưởng đến quan hệ hai người thì anh sẽ tôn trọng quyết định của cô.


"Được, anh tin em…"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK