Cô lảo đảo từng bước tiến về phía biệt thự Sở Gia. Cô chạy đi rất nhanh mà quên cả đi giày, đôi chân trần với những vết xước nhỏ đang lê từng bước trên đường. Trông cô bây giờ chẳng khác gì một người phụ nữ vô gia cư vì tóc tai luộm thuộm quần áo nhem nhuốc mặt trắng bệch nhợt nhạt đến bước đi còn cảm thấy yếu. Trên đường mọi người xa lánh cô như né tránh, khinh thường nhưng cô không hề quan tâm tới điều đó.
Chẳng mấy chốc cô đã tới Sở Gia, đúng lúc Sở Nguyệt đang có việc chuẩn bị ra ngoài, ả diện một bộ váy sang trọng đeo kính đen và đội một chiếc mũ rộng vành, xung quanh rất nhiều người hầu bao quanh. Cô lững thững tiến tới rên khẽ tên ả:
"Sở…Nguyệt"
Sở Nguyệt giật mình quay lại, đám người hầu sợ hãi lùi lại phía sau. Dường như ả nhận ra cô nhưng không ngờ lại gặp cô trong bộ dạng thảm hại này.
"Sở…à không, Lạc Hiên Di sao trông cô lại…"
Cô dùng ánh mắt sắc lạnh khiến ả rợn người. Trong lúc tất cả bọn họ không để ý cô đẩy ngã Sở Nguyệt chạy vào trong, đám người hầu đều sợ sệt không ai dám đuổi theo. Sở Nguyệt hoảng hốt đứng dậy hét lên:
"Mau, mau giữ cô ta lại"
Lúc này mấy tên vệ sĩ mới từ đâu chạy vào trong. Sở Nguyệt cảm giác có gì đó bất thường bèn chạy vào, hóa ra nơi đầu tiên cô vào lại là phòng riêng để thờ Sở Đức Phong - ba của cô. Sở Nguyệt mở cửa bước vào thấy cô đứng yên trước bàn thờ ba mình cảm thấy sợ hãi nuốt nước bọt hỏi khẽ:
"Cô… vào đây làm gì?"
Cô nhìn tấm ảnh thờ nước mắt tuôn rơi, đôi mắt đỏ lên nước mắt không ngừng rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp ấy. Cô quay lại phẫn nộ nhìn Sở Nguyệt, ả không hiểu tại sao cô lại có thái độ ấy.
"Các người phải trả giá cho những việc xấu mà các người đã làm"
Sở Nguyệt hoảng hốt vì cảm thấy dường như cô đã nhớ lại được gì đó. Ả hét lên:
"Cô ta ở trong này, cô ta ở trong này"
Đám vệ sĩ từ bên ngoài mở cửa xông vào giữ lấy hai tay của cô. Cô vùng vẫy nhưng không thoát ra được.
"Mau đuổi ả đàn bà điên này ra ngoài cho tôi"
Hai tên vệ sĩ kéo cô đi nhưng lại không thể kéo được. Cô cứ đứng như chôn chân xuống đất dồn tất cả sự phẫn nộ về phía Sở Nguyệt. Sở Nguyệt sợ hãi quát tháo:
"Hai người có nghe tôi nói gì không? Mau kéo cô ta ra khỏi đây ngay lập tức"
Lúc này cô bị kéo lê đi không thương tiếc. Vừa bị kéo cô vừa hét lên, nói ra những lời như đe dọa cảnh cáo đến Sở Nguyệt:
"Các người sẽ phải trả giá, tôi sẽ khiến các người phải chịu đựng nỗi đau tôi từng chịu… hãy nhớ đấy"
Sau khi cô bị đám vệ sĩ dẫy ngã và đuổi đi thì Sở Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm. Ả suy nghĩ lại không muốn ra ngoài nữa mà sẽ ở lại biệt thự. Sự xuất hiện của cô hôm nay đã khiến Sở Nguyệt nghi ngờ.
Ả vội vàng chạy ra ngoài lấy điện thoại gọi điện cho Dịch Thần nhưng bà lại không bắt máy, không còn cách nào khác ả đành gọi cho Lưu Khanh.
"Chú Lưu, chú tới đây ngay đi, có chuyện không hay rồi"
Lưu Khanh không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nghe giọng Sở Nguyệt hấp tấp như thế chắc đã có chuyện không hay xảy ra. Lưu Khanh lập tức chạy đi, đang ra ngoài cổng thì chạm mặt Finnic.
"Quản gia Lưu, ông đi đâu mà vội thế?"
"À… tiểu thiếu gia, tôi vừa nhận được tin người bạn của tôi gặp tai nạn hiện đang nằm viện cho nên tôi phải tới đó"
"Ồ, vậy sao, ông đi đi"
"Vâng…"
Quản gia Lưu chạy đi tưởng rằng Finnic sẽ không nghi ngờ nhưng rõ ràng Finnic biết Lưu Khanh không có người quen ở đây vì đây mới chỉ là lần thứ hai quản gia Lưu về nước.
Khoảng nửa tiếng sau, Lưu Khanh đã tới biệt thự Sở Gia. Vừa thấy ông ấy, Sở Nguyệt chạy ra hốt hoảng nói ra tất cả.
"Không xong rồi, Lạc Hiên Di đã nhớ lại tất cả, cô ta đã nhớ ra mình là Sở Hàn và vừa tới đây để đe dọa tôi"
"Bình tĩnh đi Sở Nguyệt"
"Sao tôi có thể bình tĩnh được chứ. Nếu cô ta nhớ lại thì mọi chuyện coi như chấm dứt"
Sở Nguyệt thì hấp tấp lo lắng nhưng Lưu Khanh dường như lại không hề sợ sệt. Ông ta đã có kế hoạch mới, với kẻ sống bằng âm mưu thì đối mặt với những chuyện như thế này là bình thường.
"Nếu đã nhớ lại thì không thể bắt cô ta quên lại. Nếu không quên được thì chỉ có một cách…"
"Cách gì?"
"Trừ khử cô ta"
"Cái gì? Trừ khử sao? Ông định giết Sở Hàn sao?"
"Sao không được, lần trước cô ta chưa chết đã là may mắn cho cô ta rồi… lần này thì đừng hòng"
Nói rồi Lưu Khanh đội mũ rời đi. Sở Nguyệt đã từng giết hụt một lần thì lần này sẽ không để chuyện ấy xảy ra lần nữa.
…
Tại C.O,
Trong phòng họp anh không thể nào mà tập trung được vì trong đầu anh toàn là hình bóng của cô. Nghĩ đến cô là anh lại cảm thấy căm phẫn những kẻ từng khiến cô gặp tai nạn. Anh bất giác đập mạnh tay xuống bàn khiến các cổ đông khác giật mình tưởng đã làm gì sai.
"Lâm… Tổng, có chỗ nào không vừa ý anh sao?"
"À, mọi người giải tán đi, cuộc họp kết thúc ở đây"
Anh đột nhiên cho dừng họp, đây là cuộc họp quan trọng thế nhưng anh lại cho dừng đột ngột vì một người con gái. Tất cả các giám đốc, cổ đông bàn tán xôn xao về hành động của anh, để trấn tĩnh Alex đành bước vào:
"Các vị, hôm nay Lâm Tổng thấy không được khỏe nên cuộc họp này sẽ dời buổi khác. Xin lỗi mọi người rất nhiều"
Lời trấn tĩnh của Alex đã giúp các cổ đông yên tâm hơn.
Trở về văn phòng anh tức giận đập phá đồ đạc rồi ngồi phịch xuống ghế hỏi Alex:
"Đám người đó vẫn chưa có tin tức gì của cô ấy sao?"
"Dạ… vẫn chưa thưa anh"
"Khốn kiếp. Có một người phụ nữ cũng không tìm ra, thuê bọn họ không phải làm đồ bỏ đi sao?"
"Thiếu gia xin anh bình tĩnh, Lạc tiểu thư mới chỉ mất tích được vài tiếng chắc sẽ không sao"
Anh đứng phắt dậy bước tới chỗ Alex, lấy tay kéo cà vạt của Alex.
"Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì cậu có đền được không hả?"
"Bây giờ tôi sẽ đi ngay thưa thiếu gia"
Alex chạy đi sẽ gia tăng người tìm kiếm tung tích của cô. Anh có hơi mất bình tĩnh nhưng cũng bởi vì quá lo lắng cho cô. Anh đến bên cửa sổ, bật sáng điện thoại, hình nền điện thoại của anh là ảnh của cô, anh nhìn chằm chằm vào hình của cô thở dài:
"Em nhất định không được xảy ra chuyện gì đâu đấy, nếu không… tôi sẽ… không tha cho em"…