Tại biệt thự Lâm gia…
Một năm qua anh vẫn lạnh nhạt với Sở Nguyệt mặc dù cô ta đã cố gắng nhường nào. Lâm lão gia phải ra nước ngoài để chữa bệnh nên cũng không quan tâm đến mối hôn sự của anh.
"Thiếu gia, tôi đã thấy rồi!" \- Alex hớt hải chạy vào.
"Thấy cái gì?"
Alex bỗng nhìn Sở Nguyệt đang đứng cạnh anh, cứ ờ ờ không chịu nói. Biết ý, anh bảo Sở Nguyệt ra ngoài để Alex tiếp tục:
"Hôm nay tôi đã tìm thấy Sở Hàn tiểu thư…"
Anh bất ngờ.
"Cái gì? Thế cô ta đâu?"
"Vì sốc quá nên…nên tôi lỡ để cô ấy đi mất "
"Hừ, có mỗi chuyện như vậy cũng không làm lên hồn. Nhưng không sao, nếu cô ta đã xuất hiện thì không thoát khỏi tôi đâu…"
Sáng hôm sau, anh bắt gặp cô đi ra từ quán cà phê. Vì muốn tự kiểm chứng xem cô có phải là Sở Hàn không anh đã tới trước mặt cô. Anh bất ngờ khi nhìn thấy khuôn mặt ấy, chính xác là Sở Hàn rồi… không kiềm chế được anh buột miệng gọi 2 tiếng :
"Sở Hàn!"
Cô ngớ người vì anh đang ngáng đường mình cùng đám vệ sĩ đồ đen đằng sau, càng khó hiểu hơn khi anh lại gọi cô như vậy. Cô ngó ngoáy xem thử xung quanh có ai khác ngoài mình không nhưng lại nhận ra chỉ có mình cô đang đứng đó.
"Anh… anh đang hỏi tôi sao?" \- Cô tự chỉ tay vào mình.
Anh ngạc nhiên khi ngay chính tên của cô cô còn không nhớ. Anh lại tưởng cô đang giả vờ không quen anh…
"Đừng có giả bộ không nhớ gì, cô không thoát khỏi tay tôi đâu…"
Nghe anh nói vậy trong đầu cô lại nảy ra ý nghĩ hành động của anh giống y hệt nam chính trong bộ tiểu thuyết của cô. Cô cứ tưởng anh là diễn viên hoặc có thể là kẻ có vấn đề về thần kinh thực sự. Cô mỉm cười vỗ vai anh :
"Diễn đạt lắm, nếu anh mà thử vai nam chính tôi chắc chắn sẽ nhận anh…"
Anh thấy cô hình như đã không nhớ gì thật và có thể đây không phải Sở Hàn mà anh đang tìm. Anh không nghĩ là linh cảm của mình sai nên tức giận :
"Cô mới là kẻ đang diễn đấy, dù có giả vờ đạt tới đâu thì tôi vẫn nhận ra thủ đoạn của cô, mau theo tôi về "
Anh đột nhiên nắm lấy tay cô kéo cô đi, cô vùng vẫy rồi tát anh một cái " đốp ", vệ sĩ đứng đằng sau giật mình toát cả mồ hôi khi nghe tiếng tát ấy vang lên. Lại dám có kẻ đánh Lâm Hạo Thiên giữa nơi đông người như vậy…
"Anh tỉnh chưa thế? Điên thì cũng phải có mức chứ, anh có biết hành động của anh là vô duyên không?"
Cô nổi cáu rồi đi qua anh như chưa có chuyện gì xảy ra. Còn anh thì đứng bất động 5 giây… anh còn chưa hoàn hồn sau cú tát vừa rồi. Trước khi lên taxi cô còn lẩm bầm :
"Đang yên đang lành tự dưng gặp phải tên điên hoang tưởng, đúng là bực mình"
Alex tới đúng lúc cô lên xe rời đi.
"Thiếu gia, Sở Hàn tiểu thư…."
Sau khi hoàn hồn, anh chỉ tay trách mắng đám vệ sĩ kia khi anh bị tát lại chỉ đứng nhìn. Nguôi giận anh mới dặn dò Alex :
"Tìm hiểu tất tần tật về cô gái vừa rời đi, cô ta ở đâu? Làm nghề gì? Tôi còn muốn biết cô ta có thực sự là Sở Hàn hay chỉ là người có khuôn mặt giống Sở Hàn, là bị mất trí nhớ thật hay đang giả vờ, là muốn đào hôn bỏ trốn hay bị kẻ khác hãm hại… tôi muốn biết tất cả "
"Vâng, thưa thiếu gia tôi đi ngay đây…"
Anh ôm bên má vừa bị cô tát lẩm bẩm : "Cứ đợi đó, cho dù cô không phải người tôi đang tìm tôi cũng nhất định trừng phạt cô "
Cô ngồi trên taxi thở phào nhẹ nhõm. Cô tự thấy vừa nãy mình cũng rất gan dạ nên rất tự hào về bản thân. Nhưng vừa nãy có vẻ cô ra tay quá mạnh nên giờ tay vẫn còn hơi đau.
"Da mặt anh ta làm bằng sắt hay sao mà đau thế nhỉ? Không biết con cái nhà ai nữa, bị thần kinh nặng mà để đi rông như thế, haizzz…"
Cô không biết anh là Lâm Hạo Thiên \- đại thiếu gia của Lâm Gia, là CEO của tập đoàn C.O. Và cô cũng không hề biết anh chính là vị hôn phu của mình…