"Ông nghĩ là…tôi sẽ sợ sao?"
Lưu Khanh hoàn toàn bị thái độ kiên quyết này của cô đánh úp. Ông ta không ngờ cô lại trở nên cứng cỏi như thế.
"Tôi bây giờ đã trở thành kẻ không còn gì để mất cho nên đối với tôi chẳng có chuyện gì đáng sợ cả" - cô càng lúc càng khiêu khích Lưu Khanh.
Lưu Khanh tức giận, bóp nát tờ giấy hóa đơn ấy.
"Để rồi xem, cô sẽ thế nào sau khi Lâm Hạo Thiên biết chuyện"
"Ông cứ việc cầm tờ giấy nát này mà đi gặp anh ấy, tôi sẽ không cản và xem thử anh ấy…sẽ tin ai?"
"Cô…"
"Tôi bận rồi, chào ông"
Cô cứ thong thả bước đi như không hề có chuyện gì xảy ra và rời khỏi tiệm cà phê. Nhưng khi vừa ngồi vào xe cô đã thay đổi hoàn toàn cảm xúc, cô dường như không tự tin vào sự mạnh mẽ của mình. Có linh cảm như sắp có chuyện không hay sẽ xảy ra tiếp theo.
…
Vì chưa có chứng cứ xác thực và Dịch Thần chọn cách im lặng nên bà ta mới chỉ bị tạm giam để tiếp tục lấy lời khai. Đây đã là ngày thứ tư kể từ khi Dịch Thần bị bắt, bà ta vẫn không chịu nói lời nào.
Hôm ấy, cô tới đồn cảnh sát để gặp Dịch Thần. Hai người, một kẻ ngồi bơ phờ trong góc tường của nhà tạm giam còn một người thì đứng bên ngoài nhìn về phía góc tường với ánh mắt đầy mãn nguyện. Cô cảm thấy bộ dạng của Dịch Thần lúc này thật sự rất đáng, cô từ từ ngồi xuống cất lời:
"Bà cũng cứng miệng thật, một mực đòi luật sư bào chữa. Bà không sợ là Sở Nguyệt con gái yêu của bà sẽ xảy ra chuyện gì sao?"
Dịch Thần nghe thấy giọng cô bèn ngẩng mặt lên nhào tới chỗ cô khiến cô phải đứng dịch ra xa. Bà ta như kẻ điên cầm chắc lấy hai thanh sắt của cửa gắt gỏng:
"Tôi cấm cô động tới con bé"
"Nếu bà biết lo lắng cho cô ta tại sao còn không chịu nhận tội? Mà cho dù bà có im lặng thì tôi vẫn sẽ có bằng chứng để bà phải ngồi tù chỉ là…đến lúc đó người đồng hành cùng bà e sẽ là con gái thân yêu của bà đấy"
"Cô…Sở Hàn, con người cô trở nên độc ác như vậy từ khi nào thế?"
"Là ai đã khiến tôi trở thành thế này? Không phải là vì những gì mà mẹ con bà đã gây ra cho tôi sao?"
Dịch Thần im lặng, không thể nói thêm lời nào. Bà ta đã nhận ra được những gì mình làm là sai trái ra sao. Tất cả đều là lỗi lầm khó có thể mà thay thế.
"Bà không thấy…bản thân có lỗi với ba tôi sao? Sau những gì ông ấy nâng đỡ yêu thương bà thì cái ông ấy nhận được là sự phản bội ấy sao? Bà nói đi, bà không thấy có lỗi à?"
Những giọt nước mắt hối hận đã bắt đầu rơi xuống, cô cũng không thể kìm nén sự phẫn nộ mà tuôn hết ra những gì có thể nói.
"Ông ấy đã bao giờ quá đáng hay khiến bà phải chịu khổ chưa? Tất cả những gì ba tôi làm đều xuất phát từ sự chân thành nhưng sao các người có thể phụ sự chân thành ấy chứ, các người nói xem…là tôi bây giờ độc ác hay là các người độc ác?"
Dịch Thần ngã quỵ xuống ôm mặt khóc. Đúng là trước đây ba cô đã thực sự hết lòng vì hai mẹ con họ… Nhưng tất cả giờ chỉ còn là quá khứ, người đã mất không thể sống lại.
"Tôi…xin lỗi" - Dịch Thần khẽ nói.
Cô lấy tay quệt đi dòng nước mắt trên má, lấy lại tinh thần.
"Tôi sẽ khiến các người phải chịu đựng tất cả hậu quả từ những việc đã làm…bắt đầu từ bà và sẽ kết thúc bằng…đứa con gái thân yêu của bà"
Cô quay lưng rời đi. Dịch Thần vội vàng ôm chặt lấy thanh sắt la hét:
"Tôi sẽ nhận tội, xin cô…xin cô đừng khiến Sở Nguyệt phải…phải chịu đựng"
"Không. Ai làm người đó sẽ chịu, cô ta cũng không ngoại lệ"
"Sở Hàn, tôi cầu xin cô…tôi quỳ xuống cầu xin cô. Một mình tôi, tôi sẽ nhận hết tội lỗi, mình tôi chịu phạt đủ rồi…mong cô đừng khiến con bé…"
Cô không thèm đếm xỉa đến những lời cầu xin của Dịch Thần mà cứ lạnh lùng bước đi.
"Sở Hàn... Sở Hàn..."
Cô từ sở cảnh sát lái xe trở về Moonlight House, vì không muốn người nhà nhìn thấy bộ dạng của cô khi vừa đôi co với Dịch Thần nên cô đã trang điểm lại trước khi vào nhà.
Căn nhà vốn dĩ lúc nào cũng sáng trưng và đầy người hôm nay lại yên tĩnh đến lạ. Cô bước vào trong nhưng lại không thấy có ai cả.
"Dì Cố…Finnic, có ai không?"
Từ trên tầng, Finnic mắt nhắm mắt mở bước xuống như vừa ngủ dậy lên tiếng trả lời cô:
"Dì Cố về quê rồi chị, Dì ấy xin nghỉ phép vài ngày"
"Vậy…còn mấy người khác?"
"Giúp việc cũng lui xuống hết rồi, quản gia Lưu thì không biết đã đi đâu? Giờ căn biệt thự này chỉ có mỗi em và chị"
Cô thấy ngạc nhiên vì đến giờ này rồi mà anh vẫn chưa về.
"Còn Hạo Thiên? Anh ấy vẫn chưa về à?"
"Nhắc mới nhớ. Đột nhiên C.O xảy ra chuyện khẩn cấp nên anh ấy phải tăng ca ở công ty có khả năng sẽ qua đêm ở đó"
"C.O xảy ra chuyện? Chuyện gì thế?"
"Em cũng không biết. À mà cơm tối ở dưới bếp, nếu chị đói thì có thể hâm nóng lại…em buồn ngủ, em lên phòng trước đây"
Dạo này cô cũng ít gặp anh, vì phải lo chuyện ở Sở Thị nên cô không để ý đến anh và C.O. Cô ngồi phịch xuống sofa thở dài và cố nghĩ xem rốt cuộc C.O đang gặp vấn đề gì. Cô lấy điện thoại ra bấm gọi cho anh nhưng lại thuê bao đã tắt máy, xem ra linh cảm của cô không sai…
Tắm xong cô trở về phòng, lúc này anh cũng chưa về cô bỗng cảm thấy thiếu thốn cái gì đó. Bình thường cứ tới giờ này là anh lại sang phòng cô nhưng hôm nay lại khác. Cô đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, vì đang ở trên cao nên khi nhìn xuống dưới khung cảnh thật đẹp. Cô nghĩ tới việc hôm nay Lưu Khanh tới tìm mình mà không khỏi lo, cô gọi điện cho Đoàn Phong:
"Đoàn Phong, tôi nhờ cậu một việc. Tìm hiểu cho tôi về Lưu Khanh à không, tìm hiểu quan hệ của Lưu Khanh với Dịch Thần và cả Sở Nguyệt nữa"
"Vâng, tôi sẽ đi làm ngay"
"Được, chờ tin của cậu"
…
Tại C.O,
Anh đang đau đầu với các cổ đông trong việc giải quyết rắc rối mà C.O đang gặp phải.
"Lâm Tổng, rõ ràng là tài liệu của C.O đã bị xâm nhập nếu chuyện này còn kéo dài e là…C.O sẽ khó mà giữ" - một vị giám đốc lên tiếng.
"Tôi thiết nghĩ nếu công ty đối thủ mà biết chúng ta đang gặp vấn đề chắc chắn họ sẽ thừa cơ mà vượt lên…chúng ta phải đề ra một hướng giải quyết hợp lý"
"Phải đấy, Lâm Tổng... Anh nói gì đi chứ"
Cả ngày hôm nay anh đã phải giải quyết vô số chuyện phức tạp nên hiện tại cảm thấy rất mệt mỏi.
"Chuyện này cứ từ từ rồi nghĩ tiếp. Mọi người giải tán đi"
Anh đứng lên đi một mạch về văn phòng trước những con mắt ngơ ngác của các cổ đông. Gương mặt cau có khó chịu, anh đã rất mệt mỏi vì ngày hôm nay. Alex đột nhiên từ bên ngoài chạy vào, nói:
"Lâm Tổng, tìm được thông tin của kẻ xâm nhập muốn đánh bại C.O rồi"