8 giờ sáng - Đài Truyền hình KFM…
Cô đang thu xếp công việc ở đây để chuẩn bị tới phim trường, bộ phim của cô đang trong quá trình quay những phân cảnh quan trọng nên cô phải trực tiếp tới đó giám sát.
"Nếu không vướng bản tin sáng nay chị cũng sẽ đi cùng em tới đó" - Emma tay cầm cốc cà phê đứng tựa vào tường nhìn cô đang sắp xếp đống tài liệu chất chồng thành núi.
Cô mỉm cười:
"Chị cứ lo việc của chị ở đây đi còn chuyện ở phim trường chị không cần phải để ý đâu"
"Chị chỉ sợ công chúa bánh bèo kia sẽ làm khó em… mặc dù cô ta có lượng fan đông nhưng chỉ cần cô ta đụng tới em thôi là chị có thể cho cô ta một trận"
Emma đứng một bên dơ nắm đấm ra quơ quơ trước mặt cô. Cô mỉm cười đáp lại lời của Emma rồi rời khỏi.
"Thôi em đi đây"
Emma tiếp tục nhâm nhi cốc cà phê nóng trên tay để chuẩn bị tinh thần cho bản tin sắp tới. Đang chìm đắm trong sức hấp dẫn của cà phê một giọng nói của đàn ông bỗng dưng vang lên khiến Emma suýt thì chết sặc.
"Cô Emma…"
"Dà… dạ, giám đốc?"
Emma quay lại định cho tên khốn kiếp dọa mình hết hồn một trận thì nhận ra đó là Thành Vũ nên đành phải ngậm ngùi cho qua.
"Biên kịch Lạc đâu rồi?"
"Cô ấy… vừa mới rời khỏi, cô ấy nói là sẽ tới phim trường"
Vừa nghe xong Thành Vũ lập tức rời đi, bước chân rất nhanh như đang cố đuổi theo cô. Emma đứng nhìn như trời chồng.
"Kiếp đào hoa của Hiên Di thật đối lập so với mình… cái thân già… à không, cái tuổi thanh xuân của mình qua cũng khá lâu rồi nhưng chưa lần nào có cái cảm giác được trai theo đuổi cả" - trước số phận nghiệt ngã của mình Emma đành chẹp miệng thở dài "thật bất công".
Thành Vũ gặp cô ở phim trường đúng lúc cũng là quay xong phân cảnh đầu tiên. Cả đoàn phim dừng quay để nghỉ ngơi. Thành Vũ đi đến bên cạnh cô đưa cho cô một cốc nước:
"Chắc cô cũng mệt rồi, uống đi"
"Cảm ơn anh" - cô cầm lấy cốc nước từ tay Thành Vũ.
Dương Thành Vũ ngồi bên cạnh cô cứ nhấp nhổm như có điều gì đó muốn nói nhưng lại ngại ngùng không muốn nói ra đến khi định mở lời thì lại bị nhân viên khác chen vào.
"À… "
"Chị Hiên Di, video của chị và Lâm đại thiếu gia đang ở trên trang nhất này"
Một nhân viên chạy tới tay cầm điện thoại giọng điệu hớt hải cắt ngang những lời định nói của Thành Vũ. Cô giật mình ngạc nhiên vội vàng giật lấy chiếc điện thoại trên tay nhân viên đó rồi hoảng hốt nói lớn:
"Là ai đã đăng đoạn video này lên hả?"
Kiều Phi từ đâu bước ra cầm trên tay chiếc điện thoại cùng đoạn video ấy mỉm cười nhìn về hướng của cô.
"Là tôi, tôi đã đăng tải đoạn video đó đấy"
"Cô…"
Cô tức giận nắm chặt điện thoại trong tay nhìn Kiều Phi bằng ánh mắt chứa đầy sự căm phẫn. Đoạn video cô cùng anh diễn cảnh tình tứ trong lần khai máy đợt trước đột nhiên phát tán đầy trên mạng xã hội, giờ thì hay rồi cô còn mặt mũi nào mà ra đường nữa.
"Tôi cho cô 5 phút để xóa ngay bài đăng này" - cô nghiến răng, hai tay nắm chặt - đỉnh điểm của sự tức giận đang hừng hực trong người cô.
"Không… đời… nào. Một cái video hay ho như thế sao không thể để mọi người cùng xem chứ với lại hôm đó hai người diễn đâu phải chỉ có mình tôi chứng kiến chứ" - Kiều Phi chuyển hướng nhìn sang Thành Vũ - "Em nói đúng chứ Thành Vũ, hôm đó anh cũng chứng kiến mà phải không?"
Nhân viên xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.
"Tôi cũng chỉ là có hứng đăng tải đoạn video đó cho vui… chỉ là diễn thôi mà có gì đáng to tác đâu sao cô lại phản ứng gay gắt đến như vậy"
Tuy chỉ là diễn nhưng quan hệ của cô với anh không phải ai cũng biết, lần này đoạn video này được đăng tải lên lại ở trên trang nhất thì thực sự lần này có muốn thoát khỏi rắc rối với anh cũng không phải điều dễ dàng.
Cô cũng nên kìm nén, nếu phản ứng thái quá cũng không nên… Đột nhiên cô nhận được cuộc gọi từ bệnh viện nói là đã có kết quả giám định ADN nên cô lập tức chạy ra ngoài. Thấy cô tức tốc chạy đi như vậy Thành Vũ cũng chạy theo trước khi rời đi còn không quên cảnh cáo Kiều Phi:
"Xóa ngay đoạn video đó đi làm thế là em đang vi phạm quyền riêng tư của người khác đấy…"
Thành Vũ chạy theo cô để lại Kiều Phi với khuôn mặt nhăn nhó khó chịu. Tại sao phải xóa chứ? Video đã đăng thì đừng hòng Kiều Phi này xóa.
Cô cần phải tới bệnh viện ngay lập tức nhưng Thành Vũ lại không biết bèn cản cô lại.
"Chờ đã, Lạc Hiên Di"
"Giám đốc Dương bây giờ tôi đang có chuyện quan trọng cần phải đi"
Thành Vũ buông tay nhìn cô buông những lời như thay mặt Kiều Phi xin lỗi cô vậy.
"Chuyện về cái video kia tôi sẽ bảo Kiều Phi xóa nó cô đừng vì chuyện này mà…"
"Anh yên tâm tôi không động tới Kiều Phi đâu"
Nói rồi cô chạy đi. Dường như cô đang hiểu lầm ý định thực sự của Thành Vũ. Cô nghĩ Thành Vũ nói ra những lời đó là vì Kiều Phi chứ không hề nghĩ những lời nói đó là vì cô.
Cô bắt taxi ngồi trên xe thở dài nhìn theo dáng vấp của Thành Vũ bước từng bước về phía trước. Kiều Phi và Thành Vũ là thanh mai trúc mã một kẻ cấp dưới như cô sao có tham vọng xen vào mối quan hệ này, cho dù bây giờ Kiều Phi đang có lỗi thì vẫn nên nể mặt Thành Vũ mà bỏ qua.
"Bác tài, cho tôi tới bệnh viện X"
Xe taxi tới thẳng bệnh viện X nơi mà cô đã gửi xét nghiệm ADN.
Nhận được kết quả cô cảm thấy nhẹ lòng như sao lại không vui được. Kết quả xét nghiệm không tương thích đáng lẽ ra cô phải vui lên chứ, không phải vì cô muốn có được kết quả này mới tức tốc chạy đi hay sao? Chẳng lẽ điều khiến cô chạy nhanh như thế là vì cô đang muốn trốn tránh ai đó…
Cô cầm tờ xét nghiệm tới C.O tìm anh. Mọi chuyện vẫn nên dừng lại ở đây thôi…
"Cốc, cốc"
"Vào đi"
Cô mở cửa văn phòng anh bước vào, tay nắm chặt tờ giấy xét nghiệm ADN. Nhìn thấy cô anh bỗng vui hẳn mỉm cười nhìn cô:
"Thật hiếm khi cô tới đây, nhớ tôi à?"
Cô phớt lờ câu nói của anh tiến đến chỗ anh nghiêm túc hỏi:
"Tôi muốn hỏi anh một chuyện…
Nếu bây giờ tôi chứng minh được tôi không phải Sở Hàn vợ anh thì anh có để tôi rời đi không?"
Gương mặt anh đang tươi cười bỗng chốc tối sầm lại…
"Cô có biết là mình đang nói chuyện nực cười gì không?…"