• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gần biệt thự Sở Gia có một người đàn ông hành xử rất lạ, che kín mặt mũi từ đầu tới chân. Bước tới cổng chính thì ngó ngang ngó dọc để quan sát, sau khi không thấy ai mới an tâm bước vào nhà.

Dịch Thần đứng ngoài cửa như trông ngóng ai đó. Người đàn ông lạ kia vừa đi những bước chân vội vàng vừa cởi bỏ khẩu trang và chiếc mũ đen xuống, thấy Dịch Thần liền lao tới ôm. Người đó là Lưu Khanh, chỉ là không biết tại sao hai người họ lại thân thiết như thế. Dịch Thần cứ thế đón nhận cái ôm của Lưu Khanh vừa khổ sở kể lể:

"Phải làm sao đây, Sở Nguyệt... Phải làm sao đây?"

Lưu Khanh nhìn Dịch Thần rồi kéo bà tới bên ghế.

"Có chuyện gì cứ ngồi xuống đây nói đi. Sở Nguyệt làm sao?"

Dịch Thần bỗng dưng khóc lóc khiến Lưu Khanh cảm thấy thật khó hiểu. Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra?

Ở trên tầng, trong phòng cũ trước đây của Sở Nguyệt. Sở Nguyệt lờ đờ tỉnh dậy cảm thấy hơi choáng váng, vừa mới tỉnh thì hình ảnh những chuyện vừa nãy làm ả bất giác giật mình. Ả vội vã rời khỏi giường chạy xuống nhà mong rằng anh vẫn còn đó nhưng không… khi vừa mới bước xuống Sở Nguyệt có nghe thấy mẹ mình nói chuyện với một người nhưng đó lại không phải anh. Sở Nguyệt chùn bước bắt đầu đi một cách nhẹ nhàng hơn, khuôn mặt người kia cũng dần dần lộ ra…

"Chú Lưu? Tại sao chú ấy lại ở đây?"

Thấy mẹ mình thân thiết với Lưu Khanh một cách kì lạ, mặc dù trước đây Sở Nguyệt biết Lưu Khanh và mẹ mình có quen biết nhưng không tới mức này.

"Bà đừng khóc nữa, tôi sẽ tìm cách nói với lão gia" - Lưu Khanh an ủi Dịch Thần.

"Ông nói với lão ta thế nào đây? Dù gì mọi chuyện cũng đã bị Lâm Hạo Thiên phát hiện… cho dù ta có không nói thì chắc chắn Lâm Hạo Thiên sẽ không để yên"

"Bà cũng thật là sao có thể tùy tiện nói những chuyện vớ vẩn đó trong xe Lâm Hạo Thiên được chứ. Đã thế con bé Sở Nguyệt kia còn cố tình phá bỏ cái thai đổ tội cho người khác… hai mẹ con bà đúng là khiến người khác đau đầu"

Lưu Khanh thật không biết phải giải quyết ra sao đột nhiên trách móc. Dịch Thần bỗng nhảy dựng lên lớn tiếng với Lưu Khanh :

"Ông nói thế là có ý gì? Ông định trốn tránh trách nhiệm đó sao? Dù sao Sở Nguyệt cũng là con gái ông sao ông có thể vô tình như thế chứ?"

Hai từ "con gái" như sét đánh ngang tai Sở Nguyệt. Ai là con gái của ai, tại sao lại nói như thế. Sở Nguyệt không kìm được tò mò nói lớn:

"Hai người đang nói linh tinh cái gì thế?"

Cả Dịch Thần và Lưu Khanh đều hốt hoảng quay lại thì phát hiện Sở Nguyệt đang vội vã bước xuống. Rốt cuộc Sở Nguyệt đã nghe được những gì? Chuyện giấu giếm bao lâu nay lại bị bại lộ một cách không chủ động như thế.



"Mẹ… mẹ nói câu vừa nãy là có ý gì? Tại sao con lại là con gái… của chú Lưu?" - Sở Nguyệt nhìn Dịch Thần bằng ánh mắt nghi ngờ, hành động luống cuống như chưa thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

Dịch Thần run run, nhìn Lưu Khanh rồi nhìn Sở Nguyệt, miệng không thể nói ra.

"Mẹ… mẹ nói gì đi chứ? Nói là con đã nghe nhầm đi, nói đi" - ả đột nhiên gắt gỏng.

"Sở Nguyệt, con bình tĩnh đi"

Lưu Khanh giữ lấy tay Sở Nguyệt nhưng bị ả vô tâm hất ra, còn hét lên:

"Tôi không hỏi chú, đừng có xen vào"

"Mẹ, mẹ nói đi… rốt cuộc là sao hả? Là sao?"

Dịch Thần vừa khóc vừa dứt khoát nói ra hết tất cả. Dù gì Sở Nguyệt cũng đã nghe thấy hết cho nên chuyện này không thể giấu được thêm nữa.

"Ba ruột của con không phải Sở Đức Phong mà là… là… người con gọi bằng chú Lưu này. Con là con gái của mẹ và ông ấy… xin lỗi vì bao lâu nay đã lừa dối con, mẹ xin lỗi"

"Cái gì?"

"Sở Nguyệt, con phải bình tĩnh… mẹ nói dối cũng là có lí do…"

"Mẹ đang lừa con. Phải… mẹ đang nói dối. Ba con đã mất rồi, con chính là con gái thứ của Sở Gia… con không phải con của chú Lưu, con là Sở Nguyệt, con mang họ Sở… con là con gái của Sở Đức Phong… con là mang họ Sở… không, không phải thế… không"

Sở Nguyệt như người mất trí hét lên từng câu đau đớn. Không thể tin là bao nhiêu năm nay khi đã sống quen với cuộc sống của một tiểu thư họ Sở tới hiện tại lại phải đối mặt với sự thật rằng mình không hề có quan hệ gì với Sở Gia. Một sự thật không thể chấp nhận được.

"Sở Nguyệt, con đừng như thế… hãy nghe mẹ nói"

"Con không muốn nghe gì hết. Các người cút hết đi… cút hết cho con, con không muốn nghe nữa…"

Lưu Khanh nhìn Sở Nguyệt đau đớn cảm thấy vô cùng quặn lòng.

"Sở Nguyệt... Ba… có lỗi với con"



Sở Nguyệt thẳng tay đẩy Lưu Khanh ra, còn chỉ thẳng tay vào mặt ông ta cảnh cáo.

"Ông không phải ba tôi, tôi chỉ có duy nhất một người ba thôi đừng gọi tôi như kiểu ông chính là ba tôi. Cút… cút đi cho tôi"

"Sở Nguyệt!…"

"Không đi phải không? Được… vậy thì tôi sẽ đi cho các người vừa lòng"

Sở Nguyệt ôm mặt chạy ra khỏi Biệt thự Sở Gia. Sự thật phũ phàng này đến sớm quá, khiến Sở Nguyệt không thể nhất thời mà chấp nhận được.

Đang chạy trên đường, Sở Nguyệt bất ngờ va phải cô. Cô và Emma đang chuẩn bị trở về KFM thì gặp Sở Nguyệt. Sở Nguyệt ngã lăn ra đất, lúc này cô vẫn chưa phát hiện ra đó là Sở Nguyệt.

"Cô không sao chứ?"

Ả nghe thấy giọng nói quen thuộc bèn đứng phắt dậy nhìn cô với ánh mắt căm phẫn, hai tay nắm chặt như trực chờ bung hết sự tức giận trong lòng.

Cả cô và Emma đều ngớ người khi người đó là Sở Nguyệt, cũng chẳng có lí do gì mà đứng đó tiếp tục nhìn nhau nên hai người quyết định đi tiếp. Vừa bước được vài bước Sở Nguyệt đùng đùng lao tới tát cô một cái thật mạnh.

"Đều tại cô… tất cả đều vì cô mà ra"

Cô ôm má chưa kịp hoàn hôn, Emma vội vàng lao tới xả hết những câu nói tục tĩu chửi bới Sở Nguyệt vì hành động vừa rồi.

"Này… cái con điên này sao có thể đánh người ta một cách vô lý thế chứ? Muốn chơi chứ gì, thử chơi với tôi này…đừng nghĩ cô tiểu thư danh giá thì tôi sợ nhé"

Sở Nguyệt không để ý gì tới những câu nói khiêu khích của Emma mà vẫn chằm chằm nhìn vào cô.


"Tôi sẽ không bao giờ hủy hôn đâu… tôi sẽ không bao giờ hủy hôn để nhường anh ấy cho cô, sẽ không bao giờ… cô đừng có mơ"


Nói rồi ả chạy đi thật nhanh, ả chạy về hướng tập đoàn C.O - nơi làm việc của anh. Emma bị ả khiến cho hết ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác.


"Cô ta nói cái gì thế? Có vấn đề về thần kinh sao? Cái gì mà không hủy hôn với chả nhường chứ… thật là"


Cô như hiểu ra được điều gì đó trong câu nói của Sở Nguyệt, nhìn bộ dạng người không ra người ma không ra ma của Sở Nguyệt cô cũng đoán được phần nào. Nhưng chỉ là không biết điều gì đã khiến Sở Nguyệt trở nên như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK