• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, một đêm ở trong căn nhà mới cô cũng chưa quen lắm. Cô dậy từ sớm, ngồi trước bàn trang điểm cô thở dài một tiếng. Nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện này cô đã không gặp Lâm Hạo Thiên.

Cô cầm túi xách mở cửa ra ngoài thì vô tình đụng trúng một người. Cô xoa đầu, hương thơm từ người này rất quen mũi, cô ngẩng đầu nhìn thử thì ra là Dương Thành Vũ.

"Giám… giám đốc?"

Thành Vũ không ngạc nhiên mấy khi thấy cô, còn mỉm cười xoa trán cô.

"Cô vẫn hậu đậu như vậy, không biết đã đụng trúng tôi mấy lần rồi"

"Anh cũng sống ở đây sao?"

"Nhà tôi ở đối diện nhà cô đấy, cô hàng xóm"

Cô không ngờ Emma lại thuê nhà hộ cô đối diện với nhà của Thành Vũ, đây chẳng lẽ là chủ ý của Emma?

"Cô sao thế? Sau này chúng ta có thể đi làm cùng nhau rồi"

"À… vâng"

Trước đây cô thường đi làm bằng xe riêng của Lâm Gia nhưng hiện tại cô đã dọn ra khỏi đó cho nên phải đi xe buýt tới KFM. Cô ngồi ở bến xe chờ xe, Thành Vũ bước tới dơ chìa khóa xe ra nói:

"Tôi có xe, đi cùng đi"

"Không cần đâu, tôi đi xe buýt được rồi"

Thấy cô từ chối, Thành Vũ cũng không muốn ép cô. Xe buýt vừa tới Thành Vũ theo cô lên xe và ngồi cạnh cô. Cô ngạc nhiên vì rõ ràng Thành Vũ có xe riêng nhưng lại không đi.

"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi không được phép đi xe buýt sao"

Cô im lặng nhìn ra ngoài cửa xe. Thành Vũ quay sang nhìn cô mắt không rời, đây là lần đầu tiên được ngồi sát cô tới vậy.

"Chuyện về cái video tôi sẽ sớm điều tra rõ ràng cho nên cô yên tâm"

"Cảm ơn giám đốc đã giúp tôi"

Cô cảm thấy nóng nên vội vàng mở cửa xe ra, nhưng không ngờ gió bên ngoài thổi vào khiến cô ngã ngửa ra tay không kịp đóng cửa lại.

"Cẩn thận"

Giám đốc Dương nhanh tay nắm lấy giúp cô đóng cửa lại. Hai người gần tới nỗi cô có thể nghe được nhịp tim của Thành Vũ.

Tới nơi cô vội vàng xuống trước như đang cố né tránh Thành Vũ. Có cần phải ngại ngùng thế không khi giám đốc cũng đang có ý với cô? Thành Vũ nhìn theo mỉm cười, một nụ cười khiến các cô gái tan chảy… ngay cả nhân viên nữ làm ở đây lâu năm cũng hiếm khi được nhìn thấy Thành Vũ cười như thế.

Emma vừa gặp cô đã lôi cô vào phòng làm việc để hỏi chuyện:

"Chị nghe nói em đẩy Sở Nguyệt ngã cầu thang hả?"



"Không phải em, chính là cô ta tự ngã" - cô phủ nhận.

"Nếu nói không phải em thì chị có thể tin nhưng… còn người nhà họ Lâm? Họ có tin em không?"

Cô lưỡng lự suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.

"Trừ Lâm Hạo Thiên ra thì chẳng ai tin em cả"

"Có chắc là Lâm Hạo Thiên tin em không? Em hại chết con của anh ta, một lí do thuyết phục đấy chứ? Liệu anh ta có thực sự tin em như cách anh ta nói không?"

Câu nói của Emma khiến cô chột dạ. Anh và Sở Nguyệt sắp kết hôn, đáng lẽ ra anh phải tin tưởng kẻ sắp làm vợ anh kia.

"Chị cũng không hiểu tính cách của Lâm Hạo Thiên nên cũng không biết được nhưng mà những loại người như Sở Nguyệt thì chị hiểu rõ đấy"

Hai người đang nói chuyện bỗng dưng có hai tên lạ mặt mặc đồ đen bước vào, còn tưởng là người của anh nhưng không phải. Hai người đàn ông đó lịch sự cúi đầu chào cô rồi nói:

"Cô Lạc, nhị tiểu thư nhà chúng tôi muốn gặp cô"

Nhị tiểu thư? Chẳng lẽ là Sở Nguyệt?

"Các anh… là người của Sở Nguyệt?"

"Vâng, tiểu thư nói có chuyện cần bàn với cô"

"Bỏ đi, tôi chẳng có gì để nói với cô ta cả… bảo với tiểu thư nhà các anh là tôi sẽ không để yên chuyện cô ta vu khống tôi đâu"

Cô một mực từ chối lời mời nhưng hai tên kia vẫn không chịu đi. Hai bọn họ nhìn nhau gật đầu rồi tiến tới chỗ cô nắm chắc hai tay cô kéo đi.

"Xin lỗi nhưng cô không thể không đi"

Cô bị hai tên đó kéo đi, Emma chạy theo nhưng sức của Emma cũng không thể ngăn được hai tên này.

Cô bị kéo lên xe chạy thẳng tới bệnh viện, Emma cũng bắt xe nhanh chóng đuổi theo bọn họ.

"Cái bọn chết tiệt này thật là…"

Cả Đài Truyền hình loạn cả lên vì hôm nay là buổi lên hình của Emma nhưng lại vắng mặt. Emma để điện thoại ở chế độ im lặng nên không biết có người gọi tới.

Đến bệnh viện, ở phòng bệnh vip dành cho người dưỡng sức, Sở Nguyệt đang ung dung ngồi trên giường bệnh đọc sách, tay nhẹ nhàng xoa bóp thái dương tính chợp mắt một chút thì cô tới. Hai tên kia đẩy cô vào bên trong:

"Thưa tiểu thư, cô Lạc tới rồi"

Nói rồi Sở Nguyệt vẫy tay ra hiệu cho hai tên kia ra ngoài cửa. Ả gấp sách lại nhìn cô mỉm cười chào đón.

"Có gì thì nói đi tôi không muốn tốn thời gian với cô" - cô lạnh lùng.

Sở Nguyệt đứng lên mặt đối mặt nhìn cô:

"Việc gì phải vội như thế tôi muốn cô tới đây đương nhiên là có chuyện rồi"



"Giữa chúng ta thì có chuyện gì chứ, cô vu khống tôi chưa đủ hả?"

"Không… tôi có rất nhiều chuyện để nói với cô, Lạc Hiên Di"

Emma tới kịp định vào phòng bệnh của Sở Nguyệt nhưng bị hai tên kia cản lại.

"Cô không được vào trong"

"Này, có tránh ra không thì bảo" - Emma lườm nguýt hai tên vệ sĩ đứng ở cửa.

Bên trong, cô và Sở Nguyệt đều không để ý tới sự ồn ào bên ngoài. Sở Nguyệt rút ra một xấp tiền đưa cho cô.

"20 tỷ để cô rời khỏi đây, có đủ không?"

"Cái gì?"

"Tôi muốn cô rời khỏi đất nước này, tới một nơi đẹp đẽ hơn mà ở… nếu cô rời đi tôi sẽ bỏ qua tất cả mọi chuyện, kể cả việc cô làm tôi sảy thai"

Cô đang bị lời lẽ vô lý của Sở Nguyệt làm cho đứng người. Emma nhân lúc hai tên kia không để ý dùng chân đá vào chỗ hiểm rồi nhanh chóng chạy vào bên trong.

Sở Nguyệt thấy cô không phản ứng gì tiếp tục nói.

"Sao thế? Bằng này tiền mà cô còn cảm thấy chưa đủ sao? Tôi đã hứa là sẽ không truy cứu việc cô khiến tôi sảy thai cơ mà… cô tham lam thật đấy"

Cô chưa kịp phản ứng thì Emma đã lao tới tát vào mặt Sở Nguyệt một cái thật mạnh khiến ả ngã xuống giường.

"Á"

"Cô là cái thá gì mà bắt Hiên Di rời khỏi đây với số tiền bẩn thỉu đó chứ?"

Sở Nguyệt đứng phắt dậy trợn mắt với Emma.

"Ả đàn bà điên này, cô là ai mà dám bước vào đây hả?"

Đúng lúc Dịch Thần tới, Sở Nguyệt giả vờ khóc lóc, bắt đầu màn kịch đầy nước mắt và tủi thân.

"Hai người đang làm cái quái gì ở đây thế?"

"Mẹ, ả đàn bà kia và Lạc Hiên Di tự dưng tới đây rồi tát con, con không biết đã làm gì họ nữa…"


"Cái gì cơ?" - Emma tức giận - "Này, tôi cho cô nói lại lần nữa đấy, đúng là cái đồ không biết xấu hổ"


"Tôi thấy cô mới là kẻ không biết xấu hổ đấy, cô dám nói thế với con gái tôi sao?"


Dịch Thần định vung tay tát Emma thì bị cô ngăn lại. Cô hất tay Dịch Thần sang một bên rồi đứng trước Emma.


"Bà nên dạy lại con gái bà thì hơn. Số tiền và lời đề nghị của cô ta tôi sẽ không bao giờ đồng ý, còn về chuyện tôi có làm cô ta sảy thai hay không tôi sẽ cho các người bằng chứng. Tới khi biết sự thật có quỳ xuống cầu xin tôi thì cũng đừng mong tôi tha cho các người…"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK