"Thật hiếm khi thấy em không đẩy tôi ra khi tôi hôn em"
Anh đưa tay lên sờ nhẹ má cô. Nhưng còn chưa kịp tiếp tục nụ hôn vừa rồi đầu cô bỗng nhói đau. Lần này cơn đau đến bất ngờ và đau hơn những lần trước.
"A!"
Cô ôm đầu, mặt nhăn nhó tỏ rõ vẻ khó chịu nhưng anh lại nghĩ cô đang giả vờ lúc định hôn cô anh mới nhận ra cô thực sự bất thường. Anh vội vàng nắm lấy hai vai của cô lay nhẹ:
"Sao thế? Em không sao chứ?"
"Đầu… đầu tôi… đau quá!"
"Đau đầu sao?"
Lúc này một loạt kí ức thấp thoáng trước kia cô không thấy rõ đồng loạt ùa về trong đầu cô. Cô có thể cảm nhận rõ từng chi tiết một như kí ức của chính bản thân mình, trong loạt kí ức ấy cô nhìn thấy cô đang trong thân phận Sở Hàn. Cơn đau đầu dữ dội khiến cô liên tục kêu đau, người bên ngoài nghe thấy nhưng lại hiểu lầm sang chuyện khác nên bọn họ chỉ toàn đứng cười thầm.
Cô không chịu được nữa bèn ngất xỉu trong lòng anh. Anh hoảng hốt không biết chuyện gì đã xảy ra bèn vội vã bế cô lên chạy ra ngoài. Đám vệ sĩ bên ngoài được phen giật mình vì anh xông ra đột ngột.
"Chuẩn bị xe mau lên"
"V…vâng"
Một tên vội vàng chạy ra lấy xe. Nhìn cô bất tỉnh trong lòng anh cảm thấy có phần lo lắng, mong sao cô không xảy ra chuyện gì.
Xe vừa được đưa tới anh bế cô lên lái thẳng một mạch đến bệnh viện gần đó.
Sau khi bác sĩ khám và chữa trị cho cô xong thì cô vẫn chưa tỉnh dậy. Dường như bác sĩ đã phát hiện ra gì đó nên gọi anh đến phòng riêng để trao đổi.
"Bác sĩ, tại sao cô ấy vẫn chưa tỉnh?"
"Có phải cô ấy từng bị tai nạn và phải làm phẫu thuật không?" - bác sĩ hỏi anh.
Anh nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu.
"Phải, cô ấy từng phẫu thuật"
"Vừa nãy tôi có kiểm tra qua thì phát hiện vết thương cũ ở phần đầu của cô ấy bị vỡ ra một chút nên mới khiến đau đầu dữ dội. Nếu không tiến hành chữa trị lại thì e là…"
"E là… làm sao?"
"Sẽ để lại di chứng hoặc là cô ấy sẽ bị cơn đau đầu hành hạ suốt đời"
Trong lúc anh ở phòng bác sĩ để trao đổi về bệnh tình của cô thì cô đã gặp một cơn ác mộng. Trong mơ cô thấy một người giống y hệt mình có lẽ là Sở Hàn đang vui vẻ đi cùng cố lão gia Sở Đức Phong. Đột nhiên tai ương kéo đến, cô bỗng nhìn thấy Sở Nguyệt và mẹ cô ta Dịch Thần, chuyện xấu mà họ làm đang diễn ra ngay trong giấc mơ của cô. Cô toát hết mồ hôi, tay nắm chặt lấy chăn bởi cô đang thấy mình gặp tai nạn thảm khốc. Tất cả mọi chuyện đều diễn ra một cách lộn xộn nhưng cảm giác lại rõ mồn một giống như người trong mơ là cô thực sự vậy.
Sau cơn ác mộng khủng khiếp ấy cô bừng tỉnh ngồi dậy, mái tóc dài rũ xuống cô thở hồng hộc rồi như nhận ra được chuyện gì đó.
"Sở… Hàn… là ai? Mình… là ai?"
Cô lẩm bẩm một lúc như người mất hồn rồi dựt vội dây chuyền nước trên tay xuống chạy khỏi bệnh viện.
Không biết cô chạy đi đâu vì lúc chạy đi đầu cô trống rỗng trong vô thức cô cứ chạy mà không biết đích đến là ở đâu.
…
Sở Gia,
Vì có hơi nghi ngờ thân phận của cô, Sở Nguyệt đã bí mật cho người tìm hiểu về cô. Hôm nay, Sở Nguyệt nhận được tài liệu về cô nên đang đọc chúng ở biệt thự Sở Gia.
Tất tần tật những gì về cô đều được ghi rõ trên số tài liệu ấy ngay cả việc cô từng bị tai nạn, từng phải làm phẫu thuật cũng được ghi ở đó. Sở Nguyệt càng xem càng hoảng hốt, ả run run sợ hãi đến mức làm rơi cả tập tài liệu xuống sàn.
"Lạc… Hiên Di là Sở Hàn sao? Không thể nào…"
Sở Nguyệt không ngờ kẻ mà mình đã âm mưu hãm hại hơn một năm trước vẫn chưa chết. Thì ra đây là lí do vụ tai nạn ấy chỉ tìm được xác của Sở Đức Phong mà không tìm được xác của Sở Hàn.
Sở Nguyệt từ thất thần hoảng hốt nhanh chóng cảm thấy tức giận và căm phẫn. Ả nắm chặt hai tay nghiến răng và tự trách bản thân vì năm đó không truy sát cô tới cùng.
"Đáng ghét! Chị ta vẫn còn sống. Nếu bây giờ không xử lý nhanh lỡ ngày nào đó chị ta nhớ lại thì mình và mẹ sẽ… chết"
Nói rồi Sở Nguyệt vơ lấy điện thoại gọi cho Dịch Thần ở Sở Thị.
"Alo mẹ à"
"Có chuyện gì thế Sở Nguyệt?"
Sở Nguyệt kể ngọn ngành tất cả những gì mình vừa đọc được cho Dịch Thần nghe. Nghe xong phía đầu dây bên kia cũng hốt hoảng không kém, kẻ ác khi biết chuyện xấu mình từng làm chưa thành công sẽ cảm thấy nhột.
"Được rồi mẹ hiểu rồi, mẹ sẽ giải quyết chuyện này…"
Dịch Thần lo lắng nếu cô nhớ lại thì sẽ lộ hết. Lo sợ không biết làm gì nên bà ta đã gọi điện cho Lưu Khanh và nói hết tất cả mọi chuyện. Ngay cả Lưu Khanh cũng đã từng cảm thấy nghi ngờ về thân phận của cô nên cũng không bất ngờ mấy.
Lâm lão gia vẫn chưa tỉnh dậy, nay lại biết thêm chuyện Lạc Hiên Di là Sở Hàn… chuyện xấu chưa kịp che đậy thì sắp bị phanh phui, không sớm thì muộn Lâm lão gia cũng sẽ tỉnh lại và cô sẽ nhớ lại.
Trong thời gian ngắn đây Lưu Khanh sẽ không thể làm gì được Lâm lão gia vì Lâm phu nhân ở bên chồng mình liên tục, Lưu Khanh vốn không có thời gian để ra tay. Hành động khác thường của ông ta bị Finnic nghi ngờ nên phải cẩn trọng trong từng việc làm.
Tại bệnh viện, sau khi quay trở lại phòng bệnh anh không thấy cô đâu bèn vội vã chạy quanh bệnh viện để tìm.
"Lạc Hiên Di, Lạc Hiên Di"
Anh gặp một y tá trực ở gần cửa ra vào bèn hỏi thử:
"Cô y tá, vừa nãy cô có thấy một cô gái cao khoảng chừng này… tóc dài, mặc đồ bệnh nhân đi qua đây không?"
"Tôi không chắc lắm nhưng hình như vừa nãy có một cô gái đã chạy ra ngoài bệnh viện thưa anh, điệu bộ của cô ấy rất vội vã…"
Anh lập tức chạy ra ngoài nhưng ngó nghiêng xung quanh thì không thấy bóng dáng của cô cũng không biết cô đã đi đâu. Anh nghĩ lại những lời anh và bác sĩ vừa nói với nhau:
"Bác sĩ, sau tai nạn cô ấy đã bị mất trí nhớ liệu có phương pháp nào để cô ấy có thể nhớ lại nhanh nhất không?"
"Kí ức đã mất hầu hết của những bệnh nhân bị tai nạn chấn thương ở vùng đầu thường sẽ quay lại ngẫu nhiên hoặc một cách có dấu hiệu báo trước, nhưng nếu kí ức đã mất hết thì anh cũng có thể cho cô ấy tiếp xúc với những điều thân thuộc trước kia…"
Kí ức có thể ngẫu nhiên quay lại bất ngờ. Cô đang bị đau đầu như thế lại chạy đi mà không nói lời nào rất có thể cô… đã nhớ lại mọi chuyện.
"Chẳng lẽ… cô ấy đã nhớ lại tất cả?"