"Các vị, trước khi tới đây tôi đã thử đề xuất một phương pháp khác để phát triển Sở Thị, mời mọi người xem qua"
Trong khi các cổ đông tập trung vào tờ tài liệu thì Sở Nguyệt lại không thèm để ý đến nó, cô ta chỉ liếc nhìn cô với ánh mắt ghen ghét.
Sau khi xem qua các cổ đông thấy phương pháp mà cô đề ra rất tốt nhiều người vui vẻ gật đầu đồng ý, một vài người xì xào bàn tán ngỏ ý muốn mời cô về Sở Thị.
"Cô Saran, cô có những giải pháp tuyệt vời như thế này thì có thể ở lại Sở Thị và giúp đỡ cho công ty không?" - một giám đốc lên tiếng.
Nghe thấy vậy Sở Nguyệt bỗng nhảy cẫng lên phản đối kịch liệt, ả đập tay xuống bàn gân cổ lên:
"Giám đốc Lục, ông đang nói nhảm cái gì thế? Sao chúng ta có thể tùy tiện mà nhận người khác vào công ty được"
"Giám đốc Sở Nguyệt, không phải cô cũng theo điều đó mà được vào công ty sao? Cô thử xem lại phương pháp của cô Saran sẽ thấy nếu chúng ta không mời cô ấy về là sẽ đánh mất một nhân tài"
Sở Nguyệt không can tâm cắn môi xem lại tờ tài liệu. Ả đọc qua một chút vẫn không muốn cô vào Sở Thị nên đã cãi tay đôi với các vị cổ đông.
"Chỉ dựa vào cái này mà ông nói Saran là người Sở Thị chúng ta cần sao? Phương pháp dở ẹc này tôi cũng có thể làm được"
Câu nói của Sở Nguyệt khiến cả căn phòng chuyển hướng nhìn qua ả, đúng là kẻ không biết lượng sức mình mà nói ra câu nói đó. Dịch Thần bị Sở Nguyệt khiến cho nhục mặt trước các vị cổ đông, vài người bật cười và lắc đầu, vài người thở dài chẹp miệng… Sở Nguyệt nhìn xung quanh đâu cũng thấy những kẻ đang cười nhạo bản thân còn mẹ mình thì vẫn ngồi im lấy tay che mặt. Ả nghiến răng chẳng lẽ đã nói sai sao?
"Giám đốc Sở Nguyệt, nếu cô đã tự tin như vậy thì ngay tại đây cô có thể phổ biến một số… à không, một thôi… chỉ cần một phương pháp thôi có được không?" - cô lên tiếng hỏi.
"À…ờ…tôi…"
Sở Nguyệt câm nín không thể nói lên lời. Ánh mắt của các cổ đông và sự tin tưởng của họ dành cho ả cũng biến mất.
"Nếu cô không thể thì cô có tư cách gì để chê phương pháp của tôi chứ?"
Lúc này Dịch Thần mới lên tiếng, bà ta lấy tư cách của chủ tịch để ngăn cản cuộc cãi vã này.
"Đủ rồi mọi người không thể thảo luận một cách bình thường sao? Còn giám đốc Sở phiền giữ im lặng"
Giám đốc Lục người nắm giữ cổ phần lớn thứ tư của công ty rất muốn cô vào công ty để cùng xây dựng Sở Thị phát triển. Ông trước đây là người được ba cô rất tín nhiệm cho nên cách nhìn nhận của ông rất đúng đắn.
"Sở Thị chúng ta chỉ mới quay lại thị trường không lâu, nay lại được cô Saran bỏ ra một số tiền lớn như thế đầu tư vào công ty hơn nữa cô ấy lại có những phương pháp rất có ích sao chúng ta không để cô ấy ngồi vào vị trí giám đốc kinh doanh"
"Phải đấy, phải đấy. Tôi cũng nghĩ vậy" - một vài tiếng xì xào vang lên.
"Cảm ơn sự tín nhiệm của giám đốc Lục, tôi vẫn muốn nghe ý kiến của chủ tịch Dịch Thần"
Cô chuyển hướng nhìn sang phía Dịch Thần, Sở Nguyệt lại không kiềm chế được mà phẫn nộ hét toáng lên:
"Không được. Vị trí giám đốc kinh doanh sao có thể để cho cô ta ngồi được chứ"
"Im miệng" - Dịch Thần quát.
"Chủ tịch?"
"Nếu như cô Saran không chê có thể ở lại Sở Thị để đảm nhiệm vị trí giám đốc kinh doanh của công ty không?"
Sở Nguyệt thần thờ ngồi phịch xuống ghế sau khi nghe lời mời của Dịch Thần. Cô mỉm cười vờ như suy nghĩ một lát rồi cuối cùng vẫn đồng ý chấp nhận lời mời ở lại của Dịch Thần. Cô đưa tay ra phía trước ngỏ ý như muốn gửi lời cảm ơn.
"Chủ tịch đã nói thế thì Saran vẫn lên góp chút gì đó cho Sở Thị, mong chúng ta hợp tác vui vẻ"
Dịch Thần đưa tay ra bắt lấy tay cô, cái bắt tay này coi như đánh dấu một thành công nữa trong công cuộc trả thù của cô.
Sau buổi họp, Dịch Thần cùng mấy vị cổ đông khác trở về văn phòng chủ tịch để bàn bạc thêm. Sở Nguyệt không bằng lòng cứ thế xồng xộc xông vào văn phòng chủ tịch để nói chuyện với Dịch Thần.
"Chủ tịch tôi có chuyện muốn nói"
Dịch Thần đành phải mời các vị cổ đông kia về phòng trước và hoãn lại cuộc bàn bạc chỉ vì Sở Nguyệt. Sau khi các cổ đông rời đi, Dịch Thần gắt gỏng mắng Sở Nguyệt:
"Buổi họp hôm nay con gây chuyện vậy còn chưa đủ sao?"
"Mẹ… mẹ biết thừa Saran à không Sở Hàn đang muốn trả thù chúng ta, tại sao còn để cô ta vào Sở Thị làm việc chứ?"
Sự chậm hiểu của Sở Nguyệt khiến Dịch Thần vô cùng thất vọng.
"Cho dù có là như vậy thì chúng ta cũng không có quyền đuổi cô ta rời khỏi hay… từ chối cô ta"
"Mẹ là chủ tịch cơ mà sao lại không thể đuổi được cô ta chứ"
"Sở Nguyệt, con không biết là bây giờ Sở Thị đang trong tình trạng nào sao? Sở Thị là mẹ và các cổ đông cùng chung tay để gây dựng, một người mà Sở Thị đang cần như Sở Hàn mẹ không có quyền để đuổi"
"Nhưng…"
"Nhưng nhịn cái gì con liệu hồn mà nói khi gặp cô ta. Ra ngoài đi"
Sở Nguyệt vùng vằng ra khỏi văn phòng chủ tịch. Ả coi cô như cái gai trong mắt nếu chưa trừ khử thì chưa an tâm. Khi gần tới văn phòng của chính mình ả thấy cửa mở bên trong còn có tiếng rầm rầm phát ra, Sở Nguyệt vội vã chạy vào thì phát hiện cô đang cho người dọn dẹp đồ trong đó.
"Các người đang làm cái quái gì trong phòng của tôi thế hả?"
"A… Giám đốc Sở về rồi… nào cô tự dọn số đồ bừa bộn này của mình đi" - cô mỉm cười.
Ả tiến tới chỗ cô trừng mắt nhìn buông ra những lời đay nghiến:
"Đây là phòng của tôi ai cho phép cô vào đây và làm loạn lên như thế?"
"À phải rồi. Đây đúng là phòng của cô nhưng chỉ là trước đây thôi còn bây giờ… nó là phòng của tôi"
"Cái gì?"
"Chủ tịch Dịch đã cho phép tôi tùy ý chọn văn phòng mà mình muốn. Tôi thấy rất ưng căn phòng này cho nên… cô phải dọn đi"
"Cô dựa vào cái gì mà bắt tôi dọn đi chứ đồ điên"
Sở Nguyệt vung tay định tát cô nhưng bị cô giữ lại kịp thời.
"Cô vẫn như trước thích dùng bạo lực với người khác nhỉ? Em gái… tốt nhất nên dọn đi trước khi tôi đổi ý không thì đến cái ghế ngồi cô cũng không có đâu"
Cô hất mạnh khiến ả ngã nhào xuống đất. Đồ đạc của Sở Nguyệt đang bị đám vệ sĩ ném không thương tiếc vào trong thùng. Ả vội đứng lên giằng lại mấy món đồ đó.
"Đám khốn kiếp ai cho các người động vào đồ của tôi, tôi sẽ sa thải hết các người"
Cô đứng một bên nhìn thái độ của Sở Nguyệt mà không khỏi buồn cười:
"Cô thì có cái quyền gì chứ? Họ là người của tôi, cô không có tư cách sa thải họ"…