"Có chuyện gì thì nói luôn đi tôi đang rất bận" - cô chép miệng.
"Tôi muốn cô rời khỏi đây càng sớm càng tốt"
"Cái gì?"
"Tôi cho cô thời gian để thu xếp tất cả mọi thứ rồi rời khỏi đây, tốt nhất là đi càng xa càng tốt. Chỉ cần cô đi rồi, Hạo Thiên mới không tương tư đến cô nữa"
"Nếu cô sợ mất thì nên dành thời gian để kiếm cách mà giải quyết, tôi không rảnh để nói mấy cái chuyện lảm nhảm này với cô"
Cô định rời đi nhưng Sở Nguyệt không để cô đi dễ dàng như vậy. Ả kéo tay cô lại:
"Tôi còn chưa nói xong, cô dám không coi lời tôi nói ra gì sao?"
"Cô không nghe tôi nói gì sao? Tôi không rảnh để tốn nhiều thời gian nói chuyện với cô"
"Mỗi lần nhìn thấy gương mặt giống hệt Sở Hàn của cô là tôi lại thấy ngứa mắt, tôi hận cả cô lẫn chị ta, tại sao gương mặt này không biến mất mãi mãi mà cứ đeo bám tôi như thế là sao? Tôi đã nhẫn nhịn lâu như vậy nhưng nếu không có đứa trẻ này thì tôi cũng không được bước chân vào Lâm Gia… tại sao hả? Tại sao cô lại xuất hiện cơ chứ?…"
Sở Nguyệt như lên cơn điên liên tục hét vào mặt cô, hai tay giữ chặt lấy tay cô lắc lắc. Cô nhìn biểu cảm của ả vừa thương vừa khó hiểu.
Phát hiện có tiếng chân người tới, Sở Nguyệt liếc nhìn đằng sau rồi cố tình lùi lại, căn đúng lúc có người bước vào ả tự thả tay ngã ngửa xuống cầu thang.
"Áaaaaa…"
Người bước vào đó chính là Thành Vũ. Vừa nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn ấy, Thành Vũ lao xuống chỗ của Sở Nguyệt. Máu chảy xuống chân ả từ từ lan ra mặt đất, ả ôm lấy tay Thành Vũ vờ bộ mặt đáng thương.
"Cứu… cứu con tôi với, mau… mau giúp tôi với"
Thành Vũ ngẩng mặt nhìn cô đứng ở phía trên. Cô liên tục lắc đầu, tay xua xua…
"Không… không phải tôi"
Sở Nguyệt ôm bụng khóc. Thành Vũ vội vã bế ả lên rồi chạy đi gọi xe cấp cứu.
… Ở bệnh viện, nghe được tin Sở Nguyệt bị ngã cầu thang vợ chồng Lâm lão gia, quản gia Lưu và Dịch Thần đều hớt hải chạy tới bệnh viện.
"Sở Nguyệt, con sao rồi?" - Dịch Thần vô cùng lo lắng hỏi.
Sở Nguyệt khóc lóc lắc đầu, bác sĩ cùng mấy y tá bước vào. Vừa thấy bác sĩ Dịch Thần lại vội vã chạy tới hai tay nắm chặt tay áo bác sĩ.
"Bác sĩ, đứa bé…"
Bác sĩ ngước nhìn mọi người trong phòng bệnh rồi lắc đầu.
"Xin lỗi nhưng chúng tôi đã không cứu được đứa bé"
"Bác… bác sĩ… anh… anh đang nói đùa chúng tôi phải không?"
"Chúng tôi thực sự đã cố gắng hết sức nhưng đứa bé… đã không còn nữa rồi"
Lâm phu nhân ôm mặt khóc gục mặt vào lòng Lâm lão gia. Dịch Thần thì ngã quỵ, Sở Nguyệt liên tục hét toáng lên ném đồ đạc tứ tung.
"Tất cả là cô ta… là cô ta đã hại chết con của con, là cô ta… chính cô ta đã hại con của con"
Dịch Thần chạy tới giường bệnh gặng hỏi:
"Là ai? Là kẻ nào dám?"
"Lạc Hiên Di, là cô ta… vì cô ta không muốn con kết hôn với anh Hạo Thiên nên… nên… nên mới cố tình hãm hại con"
Sở Nguyệt ôm mặt khóc nức nở. Lâm lão gia đột ngột lên cơn đau tim ngay tại phòng bệnh.
"Lão gia, lão gia ông không sao chứ?" - Lâm phu nhân đỡ Lâm lão gia ngồi xuống.
Lâm lão gia xua tay lắc đầu.
"Vậy là… cháu nội của tôi… đã"…
Anh đang làm việc trong phòng thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ dì Cố.
"Alo, Lâm Hạo Thiên đây"
"Cậu chủ, vừa rồi tôi có nhận được điện thoại báo là Sở Nguyệt tiểu thư bị ngã cầu thang rồi sảy thai nghe nói là Lạc tiểu thư đẩy"
"Cái gì?" - anh ngạc nhiên đứng phắt dậy.
"Được rồi tôi biết rồi, bây giờ tôi tới bệnh viện ngay đây"
Anh vội vã lấy chìa khóa rồi lái xe thẳng tới bệnh viện…
Cô và Thành Vũ đang đứng ngoài cửa, cô thực sự muốn vào đó và nói rõ ràng tất cả mọi chuyện nhưng cứ đang định đi thì bị Thành Vũ cản lại.
"Không được, nếu bây giờ cô vào đó không biết họ sẽ làm gì cô đâu"
"Nhưng tôi không thể cứ đứng mãi ở đây được. Nếu tôi không tới họ sẽ nghĩ tôi đẩy cô ta thật...tôi phải vào đó"
Thành Vũ không cản được cô nữa bèn để cô đi như vậy nhưng nếu cô đi một mình thì sẽ rất nguy hiểm. Đột nhiên Thành Vũ nghĩ lại ở cầu thang thoát hiểm có đặt camera nếu kiểm tra nó thì sẽ biết được ngay nguyên nhân. Vừa chạy ra khỏi cửa bệnh viện Thành Vũ nhìn thấy Lưu quản gia đang đứng ở gốc cây nói chuyện điện thoại với ai đó.
"Mau lấy nó về cho tôi, nhất định không để ai nhìn thấy nó biết chưa?"
Nói xong câu đó Lưu Khanh cúp máy lén lút chạy vào trong. Thành Vũ thấy rất lạ nhưng cũng không quan tâm lắm liền chạy một mạch về KFM kiểm tra camera.
Cô cứ vậy mà bước vào phòng bệnh. Vừa thấy cô Dịch Thần lao tới hỏi :
"Là cô… là cô đã đẩy Sở Nguyệt ngã cầu thang? Là cô đã hại chết đứa bé trong bụng nó"
"Không phải tôi, tôi không hề đẩy Sở Nguyệt xuống…"
"Nghĩa là cô đang cho rằng tôi cố tình muốn hại chết con mình sao? Tôi cũng là một người có lương tâm chứ…" - ả khóc lóc.
"Cô…" - cô nhìn Sở Nguyệt với ánh mắt bực tức, sao ả ta có thể nói dối trắng trợn như thế.
"Chính cô ta đã tự ngã xuống tôi không hề đẩy cô ta…"
CHÁT - Dịch Thần giận dữ tát cô một cái thật đau khiến cô suýt thì ngã xuống. Anh tới đúng lúc đó, thấy cô bị đối xử như vậy bèn giữ lấy tay Dịch Thần khi bà ta tính tát cô cái tát thứ hai.
"Bà đang làm cái quái gì vậy?"
"Cậu còn bảo vệ cho cô ta sao? Là cô ta… chính người phụ nữ này đã hại chết con cậu, suýt chút nữa là nó cũng đã hại chết vợ cậu đấy biết chưa?"
"Đầu đuôi còn chưa rõ bà đã vu khống cho người khác như thế sao?"
"Lâm Hạo Thiên!" - ba anh lớn tiếng quát. "Con qua đây cho ba".
Anh nhìn cô rồi lững thững bước tới chỗ ba mình. Ông vẫn bình tĩnh chỉ tay vào mặt anh.
"Một là để cô ta ở lại đây trả giá cho những việc mình làm. Hai là… chính con đuổi cô ta đi ngay lập tức"
Anh không còn cách nào khác đành phải đuổi cô rời khỏi. Nếu cô còn ở lại thì không biết sẽ còn phải chịu chỉ trích đến mức nào.
"Bây giờ, cô tạm rời đi đi"
"Nhưng tôi không hề đẩy cô ta… là…"
"Được rồi, đương nhiên tôi tin cô nhưng hiện tại chẳng có cái chứng cứ nào chứng minh được điều đó cả"
Cô bất lực, trước khi rời đi cô còn nhìn thấy rõ nụ cười khinh bỉ của Sở Nguyệt đang ngồi trên giường bệnh. Sau những giọt nước mắt giả tạo kia chính là một âm mưu đã đặt sẵn chỉ đợi cô lọt lưới. Cô nghiến răng, tự an ủi bản thân nhất định phải khiến ả trả giá.
"Lạc Hiên Di… đây mới chỉ là chút quà tôi tặng cô… ai bảo cô và Sở Hàn giống nhau tới vậy, vừa giống nhau về ngoại hình còn giống nhau về cái sở thích cướp người tôi yêu…"