Triệu Vĩnh Thiên ngủ dậy thì ngáp dài một cái, em mở mắt nhìn xung quanh, không phải nhà mình nên đã oà khóc. Triệu Thanh Tuyết lại phải đứng dậy, đi đi lại lại dỗ con trai.
– “ Thằng bé thấy lạ nên mới khóc như vậy, một thời gian rồi sẽ quen thôi. ” Thẩm Ngọc Vân nói
– “ Dạ mẹ, con cũng lo. Con chẳng có kinh nghiệm gì, chỉ mong con trai bình an khoẻ mạnh lớn lên. ”
– “ Đưa cháu cho mẹ, mẹ vẫn có kinh nghiệm hơn con. Cháu gần bà cũng tốt mà, hai đứa đi đường xa, vẫn nên nghỉ ngơi cho khỏe. Có chuyện quan trọng nào cần nói với nhau thì cứ nói với nhau rồi quyết định con à. ”
Nhìn vào ánh mắt của con dâu, bà biết cô vẫn còn yêu con trai mình, chỉ là những tổn thương trước kia nên không muốn mở lòng. Cả hai đều muốn bên nhau nhưng vì đối phương chịu tổn thương, không mở lời với nhau. Ngày dài tháng rộng, ắt sẽ có được hạnh phúc.
– “ Dạ mẹ, chúng con xin phép. ”
Một chuyến đi xa, ai cũng thấy mệt mỏi, khi trở về có gia đình bên cạnh, là một niềm hạnh phúc lớn.
– “ Tiểu Thiên ngoan, ba mẹ cháu sẽ hạnh phúc như trước kia thôi. ”
Triệu Vĩnh Thiên trong tay bà nội rất ngoan, bởi lẽ một đứa trẻ khi chào đời đã cảm nhận được đâu là người thân của mình. Em chính là sợi dây kết nối, hàn gắn vết thương trong lòng của mẹ, tạo cơ hội để ba mẹ bên cạnh nhau thêm một lần nữa. Tưởng chừng như trẻ con vô hại, không giúp được gì nhưng lại là sợi dây vô hình, cầu nối hạnh phúc của ba mẹ một cách thần kỳ.
Hàn Dương Phong và Triệu Thanh Tuyết không hề ngủ, nằm gần nhau nhưng không còn tình cảm như trước và giữa hai người được ngăn cách bởi một chiếc gối dài. Hai người quay lưng với nhau, mỗi người nhìn về một hướng khác nhau.
– “ Em muốn như thế này mãi sao? Bên cạnh nhau nhưng không mấy vui vẻ, luôn cảm thấy khó chịu. ”
Anh thật sự không chịu nổi cảnh này nữa nên đành lên tiếng, anh và cô như thế này, có khác gì hôn nhân thương mại không?
– “ Vậy chứ anh muốn cái gì? Muốn tôi yêu anh à? Hay như nào? Anh có cách khiến tôi yêu anh đi, anh nghĩ tôi muốn như thế này chắc. Nếu không phải vì chuyện chúng ta đã ly hôn thì cũng không đến mức này, là tại anh hay là tại tôi. Cái gì mà tôi sẽ tìm hạnh phúc mới trong khi tôi lúc đó đã mang thai Tiểu Thiên mà tôi không hề hay biết, tôi đến Toronto cũng nhìn thấy sự xuất hiện của anh trên báo chí. Không tại anh cũng không phải tại tôi mà là chúng ta tự dày vò nhau. ”
– “ Sao em không nói? ”
Hàn Dương Phong vừa ngạc nhiên vừa bất ngờ, vậy tức là lúc anh với cô ly hôn, cô đã mang thai con anh nhưng chính anh lại không hề hay biết.
– “ Lúc tôi biết là lúc con được hai tháng tuổi trong bụng mẹ, nói thế nào khi chúng ta đã ly hôn. Trước đó, tôi không hề biết bản thân mình đang mang thai, anh hiểu chưa. ”
– “ Em không thấy trong người có gì đó khác lạ sao? ”
– “ Anh thử nghĩ xem, tôi vừa mới tốt nghiệp Đại Học, 23 tuổi đã làm mẹ, tôi vốn dĩ chưa hề tìm hiểu bất cứ thứ gì. Phát hiện con đang ở trong bụng, tôi vừa mừng vừa lo, chuyện gì cũng làm một mình, không ai bên cạnh. Tôn My cũng mang thai như tôi nhưng lại rất hạnh phúc, cái ngày anh về, anh không quan tâm tôi lấy một lần. Cho dù là mất trí nhớ, anh nhớ mọi người nhưng sao anh lại không nhớ tôi. Lạnh nhạt thì thôi đi, anh biết rõ phụ nữ mang thai tâm tình không được tốt nhưng sao anh còn nói lời cay đắng với tôi. Là số phận hẩm hiu hay là tôi không được may mắn như người ta. ”
– “ Là anh đã sai, không quan tâm em, không nghĩ đến cảm nhận của em. Sau này, anh sẽ không để em phải thất vọng bất cứ điều gì. Để anh ôm em một chút, chỉ một chút thôi, sẽ không làm em đau đâu. ”
Triệu Thanh Tuyết chưa kịp nói, Hàn Dương Phong đã ôm cô rồi. Cô không có hành động bài xích với anh, chẳng lẽ càng yêu thì càng không ghét đối phương nữa sao? Chẳng lẽ cô vẫn còn yêu anh, là cô không nhận ra điều đó hay đây chỉ là phản ứng nhất thời.
” Chúng ta còn có thể sao? Anh sẽ không làm em đau nữa đúng không? “
Chịu tổn thương quá nhiều thì con người càng trở nên đa nghi với mọi thứ, đặc biệt là trong chuyện tình cảm với người ấy. Sau cơn mưa trời lại sáng, Hàn Dương Phong và Triệu Thanh Tuyết có thể vui vẻ mà tiến đến hôn nhân nữa không?