Sáu tháng sau…
Thời gian trôi qua nhanh chóng, Hàn Dương Phong đã bình phục hoàn toàn về sức khỏe. Sống ở đây những nửa năm, tâm trí anh đã thôi không còn hy vọng tìm lại gia đình của mình nữa. Anh đối với Chu Tử Lan cũng dịu dàng hơn, như thể anh đã yêu cô gái này vậy.
Chiếc nhẫn đó vẫn còn tồn tại trên tay Hàn Dương Phong, anh muốn tháo cũng không thể tháo, anh sớm đã xem Chu Tử Lan là vợ. Hai cha con cô là ân nhân cứu mạng anh, chỉ còn cách này để trả ơn họ. Hàn Dương Phong hiện giờ đều không có gì trong tay, đây là cách duy nhất.
Chu Sang vô cùng lo sợ, đã đến lúc để anh quay về với gia đình của mình rồi. Ông biết anh đã có vợ, chỉ là hiện giờ anh không nhớ gì nên mới có chút tình cảm với con gái ông. Chỉ cần anh nhớ lại, mọi chuyện sẽ thay đổi hoàn toàn.
Ông gọi Chu Tử Lan vào trong phòng, cho dù con ông đau lòng nhưng ông nhất định phải nói. Chu Tử Lan đi vào trong, ngồi xuống bên cạnh cha mình.
– “ Cha gọi con. ”
– “ Con có tình cảm với cậu ấy đúng không? ”
– “ Con…con… ”
– “ Con gái…ba biết, ở cạnh nhau suốt sáu tháng, không thể không rung động nhưng cậu ấy đang mất trí nhớ, hơn nữa người ta đã có vợ rồi. Gia đình, bạn bè và vợ con của cậu ấy vẫn đang ở nơi nào đó đang chờ cậu ấy trở về. Nơi này vốn dĩ không phải nơi cậu ấy nên ở, nơi cậu ấy cần ở phải là thành phố. Ba không biết xuất thân của cậu ấy ra sao nhưng chắc chắn rất giàu có, chiếc nhẫn đó không hề tầm thường. ”
Nghe cha nói, Chu Tử Lan cũng hiểu vấn đề. Cha cô nói rất đúng, anh chỉ tạm thời để đây với cha con cô. Không sớm thì muộn cũng phải đi, cô càng không nên hy vọng quá nhiều. Chi bằng giúp anh tìm lại người thân, như thế sẽ tốt hơn.
– “ Cha, con hiểu, không nên quá lún sâu vào tình cảm này. Con sẽ thôi hi vọng, nhất định là như thế. ”
– “ Con nghĩ được như vậy, cha rất mừng. Nhà mình nghèo khó, không xứng với bất kỳ ai. Cha xin lỗi vì không lo được cho con một cuộc sống sung túc, khiến con phải chịu khổ. ”
Chu Tử Lan nắm lấy đôi bàn tay đầy những nếp nhăn của cha, nói.
– “ Cha đừng nói như vậy, con không sao cả. Chính con cũng tự cảm thấy con không xứng đáng với anh ấy, con không cần gì, chỉ cần cha bên cạnh con là đủ rồi. Ngày mai, con sẽ đưa anh ấy lên thành phố, với niềm hi vọng sẽ tìm được gia đình cho anh ấy. “
– “ Được rồi, ba không thể đi được vì còn phải lên chợ, con đi đường phải cẩn thận đấy. ”
– “ Dạ con biết rồi ba. ”
Chu Tử Lan gật đầu, cô chào cha mình rồi bước ra ngoài. Đi ra ngoài hiên, nhìn lên bầu trời đầy sao, mong rằng chuyến đi ngày mai sẽ không vô ích.
Chu Tử Lan mở cửa phòng của anh, dù sao cũng nên nói trước, như vậy tâm lý sẽ không quá lo lắng.
Hàn Dương Phong tươi cười nhìn Chu Tử Lan, cô cũng mỉm cười đáp lại anh. Hãy nhìn thật kĩ, thật rõ, sau này muốn nhìn cũng không thể được.
– “ Ngày mai anh lên thành phố với em một chuyến, có chuyện quan trọng. Em sẽ tìm người thân cho anh, dù khó khăn nhưng em vẫn phải làm việc đó. “
Chu Tử Lan ngồi xuống cạnh Hàn Dương Phong, nói.
– “ Tại sao phải tìm, họ không cần anh thì việc gì anh phải về đó. Khó khăn thì không cần phải tìm nữa. ”
Hàn Dương Phong không suy nghĩ, nói ngay lập tức. Anh đâu biết Hàn Gia đưa tin tìm kiếm bao nhiêu ngày tháng nhưng họ vẫn không thể tìm thấy anh.
– “ Anh đừng nói như vậy, nơi này là nơi rất khó tìm, với lại gia đình anh không biết anh đang ở đây. ”
– “ Chắc gì họ đã cần anh, tìm làm gì cho phí công. Anh chẳng cần. ”
– “ Dù phí công thì cũng phải tìm, em biết rõ gia đình anh đang tìm anh. Ngày mai chúng ta nhất định phải đi. ”
– “ Đi thì đi, em thích là được. Dù sao anh cũng không có ý định ở với bọn họ. ”
– “ Anh có nhớ tên của mình không? Hay là anh có nhớ mặt người thân của anh không? ”
– “ Không ” Hàn Dương Phong lắc đầu
– “ Thôi được rồi, anh đi ngủ sớm đi. Em về phòng đây. ”
Chu Tử Lan muốn tìm người nhà cho anh nhưng không biết tìm ở đâu, thôi thì cứ đi rồi hỏi người xung quanh, được đến đâu thì hay đến đó.
Ngày mai, tất cả mọi thứ sẽ thay đổi.