Triệu Thanh Tuyết từ ngày hôm đó đều tự nhốt bản thân trong phòng, cô không muốn tiếp xúc với ai, chỉ muốn một mình. Cú sốc này đối với cô quá lớn, cô không muốn chấp nhận. Cả ngày chỉ ôm bức ảnh của anh vào trong lòng, luôn luôn lẩm bẩm tên anh.
Ở dưới sảnh, quản gia của Mộ Quân Phong đã gửi đoạn ghi âm của anh đến Hàn Gia. Hàn Dương Phong không có tội, Mộ Quân Phong lại càng không có tội, người có tội chính là lão già họ Mộ đó. Chính ông ta là kẻ chủ mưu mọi chuyện, hiện tại ông ta đang ngồi tù nên Hàn Gia và Triệu Gia không truy cứu nữa. Vì họ biết rõ những tội ác mà ông ta đã gây ra, cả đời rục xương trong tù.
Một lát sau, quản gia của Hàn Dương Phong đến, là Nhiếp Long. Ông cúi chào từng người một, rồi đưa cho Triệu Lâm và bà chủ.
– “ Trước khi lên đường khiêu chiến, Thiếu Gia đã tận tay viết nó và đưa cho tôi. ”
Triệu Lâm và Thẩm Ngọc Vân cầm phong thư từ tay Nhiếp Long, cảm xúc hỗn độn, đau buồn chưa ngoai, giờ lại nhận được thứ này từ Hàn Dương Phong.
– “ Phong nó đã có sự chuẩn bị từ trước, còn Hàn Thị phải làm sao. Ta không tin cháu ta đã chết, một khi chưa tìm thấy xác thì không thể kết luận. Sống thấy người, chết phải thấy xác. ”
Ông cụ Hàn Dương Chí nói, trong lòng ông vẫn tồn tại một niềm tin cháu ông vẫn còn sống sót.
– “ Dưới vực sâu hàng nghìn mét như vậy, liệu Phong có giữ được mạng sống hay không? ” bà cụ Bạch Mai nói
– “ Mọi người… mấy chuyện này cần phải chờ thời gian thì mới có thể quyết định được. Theo như cháu tìm hiểu, nếu rơi xuống vực sâu, chỉ còn trông chờ vào một chút may mắn. ” Triệu Thanh Tâm nói
– “ Cũng có lý, Hàn Gia đã cho người tìm kiếm, mong rằng sẽ có kết quả tốt. ” Hàn Dương Quyết nói
Triệu Lâm mở phong thư của Hàn Dương Phong, càng đọc ông càng đau lòng. Cả con rể ông và Mộ Quân Phong đều được minh oan, kẻ gây ra tội lỗi thì đang ở trong tù rồi.
“ Ba…con biết khi ba đọc những dòng chữ này thì có lẽ con đã không còn ở trên đời nữa. Có một sự thật, con giấu ba và Triệu Gia đến tận bây giờ. Mười năm trước, con đã gây tai nạn cho mẹ. Nhưng con không có làm, có người ép con nhưng dù thế nào con cũng không thể thoát được tội. Con biết sau lần quyết tử này, con sẽ khó mà sống sót quay về. Vậy nên con đã quyết định ly hôn với vợ con, con không muốn nhưng con không thể làm gì khác. Con không thể nhìn cô ấy chịu cô độc trên thế gian này được. Con xin lỗi, con xin lỗi tất cả mọi người, Hàn Dương Phong con không thể làm được những gì bản thân đã hứa. Tất cả những thứ thuộc quyền sở hữu của Hàn Dương Phong con, đều thuộc về cô ấy. Con chào ba… ”
Thẩm Ngọc Vân mở phong thư ra rồi lại đặt nó xuống, bà không có can đảm để đọc nó. Bà không biết trong này con trai bà đã viết gì, đành bảo con gái đọc cho tất cả mọi người cùng nghe.
Hàn Ngọc cầm phong thư trên tay, lòng cô nặng trĩu. Mới ngày nào hai anh em còn trêu nhau, vậy mà giờ đây anh cô đi rồi, đi nhưng không quay trở lại.
“ Ông bà nội, ba mẹ, hình như con không sợ chết. Con càng nghĩ đến con lại càng không sợ nhưng mẹ vợ con chết oan, bản thân con một phần gây ra cái chết cho bà. Con có tội, dù thế nào cũng không thoát được tội. Con không mong bản thân sẽ nhận được sự tha thứ, con cũng chẳng mong cầu điều gì, con gây ra tội thì con nhận. Cái ngày đảm nhiệm quản lý Hàn Thị, khi ấy con mới tốt nghiệp được một tuần. Vừa là cử nhân vừa là tiến sĩ ngành quản trị kinh doanh quốc tế, con thấy mình chưa đủ năng lực, lúc đó con 26 tuổi. 27 tuổi, mọi muốn muốn con kết hôn với cô ấy, con vui lắm nhưng niềm vui đó chỉ kéo dài nửa năm. Bây giờ, con không còn trên đời nữa, là con không may mắn. Tất cả mọi thứ con đều trao lại cho cô ấy, vợ con không biết nhiều thứ, mọi người hãy chỉ bảo cho cô ấy, đừng la mắng, con sẽ đau lòng lắm. Con không biết cô ấy có về Thượng Hải nữa hay không, chính con đã làm tổn thương cô ấy. Mọi người phải sống thật tốt, đừng vì con mà quá đau buồn. Đời này kiếp này, được làm con của mọi người, là một sự may mắn đối với con. Con viết đến đây thôi, chào mọi người. ”
Tất cả nghe xong, nghẹn ngào cảm xúc, càng nghe càng thêm đau lòng. Hàn Dương Phong từ nhỏ đến lớn, sống trong khuôn phép, cả đời đều vì Hàn Gia mà thực hiện. Hiện tại, họ chỉ mong anh quay về, không mong cầu gì hơn.