• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơn mưa nhẹ cuối đông, buổi sáng ban mai hơi se lạnh. Buổi sáng hôm ấy, người người qua lại tấp nập, mua sắm đông đúc. Bầu trời một màu trắng xóa, mưa phùn bay bay, những chiếc ô nhiều màu sắc giơ cao lên không trung. Ngày cuối năm đã trôi qua như thế.

Thành phố Thượng Hải ngập tràn sắc màu, tất cả chúng hòa quyện với niềm háo hức của mỗi người. Ai ai cũng vui vẻ, hạnh phúc. Trong các siêu thị, trung tâm mua sắm, các khu chợ đều trở nên kín chỗ, náo nhiệt.

Trong một khu chợ bình dân, Triệu Thanh Tuyết dắt tay Hàn Dương Phong đi vào trong. Anh nhìn xung quanh, vẻ mặt ái ngại, anh chưa từng đến những nơi thế này bao giờ. Mọi năm ngày Tết đến, cũng chỉ có mẹ anh và quản gia chuẩn bị. Công việc của Hàn Thị vốn nhiều, anh mải mê với sự nghiệp mà bỏ mặc gia đình. Hiện tại anh có cô, nhất định sẽ thay đổi bản thân.

Mọi người xung quanh đều nhìn về phía hai người, cười tủm tỉm. Họ lần tiên gặp mặt vị tổng tài uy quyền sánh bước cùng vợ, chỉ nhìn thấy trên truyền hình, bây giờ đã được gặp mặt rồi.

Hàn Dương Phong lần đầu tiên đến những nơi như thế này, anh thật sự không quen nhưng vợ anh thì lại khác. Anh nhìn cô, đủ biết tuổi thơ cô chịu cực cỡ nào rồi, dù là Tiểu Thư nhưng không kênh kiệu một chút nào.

Anh đi theo vợ, chọn mua những thứ cần thiết cho ngày Tết. Hàn Dương Phong chỉ mua theo lời dặn của cô, không mua quá nhiều, nhiều quá sẽ rất hoang phí. Anh vừa sợ cô mắng vừa nghĩ đến vợ chồng Vương Kiên, bạn anh cũng bị vợ của cậu ta mắng vì cái tội sống hoang phí.

Con người, ai rồi cũng sẽ thay đổi khi sống bên cạnh người mình yêu thương. Hàn Dương Phong cũng vậy, anh có một sự thay đổi lớn, quan tâm đến gia đình nhiều hơn. Sự nghiệp và gia đình luôn là hai yếu tố song song cần có.

Xong xuôi, anh và cô đi ra khỏi cổng chợ, Hàn Dương Phong một tay xách đồ, không cho cô đụng vào. Anh đặt nó sau cốp xe, toan định về nhà thì cô nói với anh.

– “ Chúng ta đến cửa hàng hoa một chút nhé anh. ”

– “ Được thôi, chiều ý em, dù sao ngày Tết vẫn cần có hoa mà. ”

Triệu Thanh Tuyết gật đầu, Hàn Dương Phong mỉm cười nhìn cô, chưa bao giờ anh cảm thấy hạnh phúc như lúc này.

Chiếc BMW rời khỏi khu chợ, rẽ hướng vào một cửa hàng hoa. Màu hoa sặc sỡ, mùi hương nhè nhẹ. Cũng vì thế mà cửa hàng ấy như nổi bật ngay giữa lòng thành phố, người qua lại vô cùng đông đúc.

Hoa tượng trưng cho cái đẹp và sự tốt lành. Khi bước qua năm mới ai ai cũng mong muốn bản thân mình sẽ có thành công mới, khởi đầu mới.

Triệu Thanh Tuyết chạy đến, cô chọn lấy một bó đẹp nhất ôm chầm lấy. Loài hoa này tượng trưng cho may mắn, hạnh phúc, sự khởi đầu tốt đẹp. Cô vẫn còn nhớ mỗi khi đến Tết, mẹ cô thường mua loại hoa này. Cô ngồi nhìn bà cắm hoa, cùng bà sắm sửa cho ngày Tết. Nhưng đáng tiếc, bây giờ cô không thể nữa rồi. Triệu Thanh Tuyết không buồn bã, cô đã hứa với mẹ như vậy. Mẹ chồng cô cũng rất tốt, cô sớm đã xem bà như mẹ ruột vậy.

Hàn Dương Phong nhìn cô, đôi môi khẽ cười, thật hạnh phúc. Chọn tới chọn lui, Triệu Thanh Tuyết cũng đã chọn được vài loại hoa, vừa để trang trí vừa để đặt lên thắp hương bàn thờ gia tiên.

Triệu Thanh Tuyết cầm hoa đi ra, Hàn Dương Phong tiến đến rồi ôm cô vào lòng. Cô ngước mắt nhìn anh khẽ nở nụ cười, cả hai rạo rực niềm hạnh phúc.

Hai ánh mắt, hai nụ cười, cái nắm tay, họ dường như rất hạnh phúc. Đã lâu lắm rồi cả hai mới có khoảng thời gian bên nhau như thế này, cô bận cho việc học, anh bận rộn với công việc. Ngày ngày từ sáng đến tối, cũng chỉ dành chút thời gian nói với nhau vài câu. Khoảng thời gian này, Hàn Dương Phong và Triệu Thanh Tuyết thực sự rất trân trọng, trân trọng khoảnh khắc này.

Hai người chỉ hạnh phúc khi họ được đi cùng nhau chứ không phải là đi ở đâu. Không cần biết nơi đang đến như thế nào, chỉ cần có nhau, vậy là đủ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK