Cùng lúc đó, tại quán bar có tiếng ở Thượng Hải. Hàn Dương Phong sau khi bàn bạc với đối tác thì liền rủ Khải Minh Kiệt đi bar uống rượu. Anh nghĩ cô ở trường nên mới dám đi một chút, âu cũng vì quá mệt mỏi. Nhưng anh nào biết vợ anh đang ở nhà chờ anh về.
Khung cảnh xa hoa, tiếng nhạc xập xình, ánh đèn nhấp nháy nhiều màu sắc, người khác nhìn vào cũng thấy chói mắt. Nơi tụ tập các tay ăn chơi khét tiếng, các cậu ấm cô chiêu đều xuất hiện ở đây. Các cô gái ăn mặc rất sexi, thân hình nóng bỏng, ve vãn bao nhiêu đàn ông.
Hàn Dương Phong uống rất nhiều, Khải Minh Kiệt ngồi cạnh cũng phải lắc đầu. Anh thật không thể hiểu, thằng bạn anh bị làm sao mà lại uống nhiều như thế.
Khải Minh Kiệt không dám uống nhiều, anh cùng lắm chỉ uống một chút cùng thằng bạn. Vợ anh cấm anh uống rượu, anh mà về trong bộ dạng say xỉn chắc anh sẽ ngủ ngoài đường mất.
Không một cô gái nào dám bước đến bên cạnh Hàn Dương Phong ve vãn. Trước đó có một cô gái bước đến, liền bị Hàn Dương Phong đuổi đi không thương tiếc.
Khải Minh Kiệt thở dài, anh rất muốn về nhà nhưng sao anh có thể bỏ mặc thằng bạn anh ở đây một mình.
– “ Này, Hàn Dương Phong, mày uống đủ chưa? Sao mà uống lắm thế? Về đi thôi. ”
– “ Mày cứ kệ tao… về trước đi… không cần lo. ” Hàn Dương Phong đáp lại
– “ Đi về, uống thế thôi. ”
Khải Minh Kiệt đi ra thanh toán rồi lôi Hàn Dương Phong về Hàn Viên, chơi với nhau 15 năm trời. Anh làm sao có thể bỏ mặc thằng bạn này được. Hàn Dương Phong ngồi trên xe không ngừng lãi nhãi, khiến Khải Minh Kiệt vô cùng mệt mỏi.
– “ Mẹ tổ mày, mày bị làm sao thế hả? Mày có nằm yên để tao đưa mày về nhà không? ”
Khải Minh Kiệt tăng tốc lái xe, 20 phút sau đã đưa Hàn Dương Phong về đến Hàn Viên. Quản gia và Triệu Thanh Tuyết bừng tỉnh chạy ra ngoài, Khải Minh Kiệt được phen bất ngờ, thằng bạn anh ngày mai chết chắc rồi.
– “ Thanh Tuyết, anh trả nó cho em đấy. Nó uống nhiều lắm, em chăm sóc nó nhé. ”
– “ Anh ấy…anh ấy sao lại uống nhiều thế anh? ” Triệu Thanh Tuyết lo lắng hỏi
– “ Anh không rõ, có thể là do áp lực công việc. Anh về trước nhé. ”
Khải Minh Kiệt chào Triệu Thanh Tuyết và quản gia rồi lái xe về nhà, anh phải mau chóng về tạ lỗi với vợ ngay.
– “ Anh sao lại uống nhiều như vậy chứ? ”
Triệu Thanh Tuyết cố gắng đưa Hàn Dương Phong lên phòng, cô chưa bao giờ chăm sóc người say rượu nên không biết phải làm như thế nào.
– “ Cháu cứ đưa Thiếu Gia lên phòng, bác sẽ pha nước giải rượu cho cậu ấy. ”
Hàn Dương Phong mắt nhìn quản gia, ánh mắt này của Thiếu Gia. Quản gia như ông hoàn toàn hiểu rõ, ông lui về phòng ngủ của mình. Để không gian riêng cho Thiếu Gia và Thiếu Phu Nhân nhà ông.
Hàn Dương Phong không có say lắm, anh vẫn tỉnh, chỉ là đầu óc có hơi mơ hồ. Anh thật sự rất bất ngờ, vợ anh về mà không nói với anh một tiếng, nếu đã giả vờ thì cố giả vờ cho trót vậy.
Triệu Thanh Tuyết gắng sức đặt anh nằm xuống giường, cái lưng cô vừa đau vừa mỏi. Cô cởi giày cho anh sau đó cô lại chạy vào phòng tắm, vắt khăn ướt để lau mặt cho anh. Vừa lau mặt cho anh cô vừa nghĩ đến tương lai sau này của mình, cũng khó khăn như vậy.
– “ Nhìn anh như vậy, em lại càng lo lắng cho sau này. Em càng nghĩ đến bản thân thì càng sợ, nghĩ đến anh lại thấy anh rất vất vả. Người ngoài cứ nghĩ ngồi ở vị trí cao sẽ rảnh rỗi, thảnh thơi nhưng không ở trong cuộc, làm sao mà hiểu được. Sống trong giàu có, anh có vui không? ”
Triệu Thanh Tuyết đặt một câu hỏi nhưng chắc là anh không trả lời cô được rồi, chồng cô đang ngủ, cô là đang nói chuyện với chính bản thân mình.
Hàn Dương Phong không ngủ, tâm tư của vợ, anh đã nghe thấy hết. Tất cả những gì đã trải qua, anh chịu được, đó là trách nhiệm và bổn phận, không thể né tránh.
Triệu Thanh Tuyết đứng dậy, cô treo khăn vào phòng tắm. Bây giờ cũng là nửa đêm, cô thật sự buồn ngủ, cô còn phải làm luận văn bảo vệ tốt nghiệp nữa chứ. Cô kéo hết rèm lại, điều chỉnh nhiệt độ của máy lạnh ở mức độ vừa phải, bật một chiếc đèn nhỏ để nhìn đường, sau đó cô bước lên giường ngủ, ôm anh thật chặt.
Khi cô đã ngủ, Hàn Dương Phong mở mắt ra. Đã lâu không ngủ cùng cô, mà vợ anh cứ như thế này thì làm sao anh ngủ được.