Sáng hôm sau, Vương Kiên và Hàn Dương Phong đã có mặt ở điểm đỗ xe bus Smart City. Vì cự ly khá gần nên chỉ mất 15 phút để di chuyển, nơi này đúng là rất đẹp. Dương Thùy Linh đã chờ sẵn Hàn Dương Phong ở đó, cô đến đây rất nhiều lần nên biết rõ đường đi. Cô nàng không hận Hàn Dương Phong, thâm tâm cô biết anh làm như vậy là vì nghĩ đến chị ạ. Cô với Khánh Linh là bạn tốt nhiều năm, cô cũng muốn giúp bạn, không muốn cả hai khó xử. Triệu Thanh Tuyết là chị cô nhưng Khánh Linh bạn thân cô cũng là con gái của anh rể.
Vương Kiên để Hàn Dương Phong đi với Dương Thùy Linh, còn anh thì đi về nhà. Anh không có việc gì nữa, mọi chuyện đều nhờ Dương Thùy Linh cả rồi.
Hàn Dương Phong và Dương Thùy Linh di chuyển trên tuyến bus SMC01 xuất phát từ điểm đỗ xe bus Smart City đến toà nhà S1 – 06, chỉ hết 10 phút thì hai người đã đến nơi. Họ tiến thẳng đến thang máy và đi lên tầng 7, vì trong thang máy không có ai nên Dương Thùy Linh đã mở lời với Hàn Dương Phong.
– “ Chị em có thể sẽ làm anh buồn, anh đừng để tâm. Nói cho anh biết nơi chị ấy đang ở, là em đã thất hứa, em đã hứa với chị ấy mà. Nhưng anh hãy cố lên, chị em nhớ anh lắm nhưng không nói ra, em nhìn thôi cũng hiểu. Đừng bỏ lỡ nhau nữa, em chỉ mong anh chị hạnh phúc bên nhau như trước kia. Anh đừng nghĩ đến chuyện cũ vì anh không làm gì sai. ”
– “ Cảm ơn em. ”
– “ Không có gì đâu anh, chỉ có anh mới đem lại hạnh phúc cho chị ấy. Em và mọi người tin anh. ”
Hàn Dương Phong lại gật đầu, tim đập thình thịch, anh sắp gặp được cô rồi.
Ting ting ting
Thang máy mở cửa, đã đến tầng 7, cả hai đi tìm phòng 384, Dương Thùy Linh bấm chuông điện tử.
– “ Em đi đây, anh cố gắng lên nhé. ”
– “ Anh biết rồi, cảm ơn em. Anh sẽ cố gắng. ”
– “ Bye anh, có chuyện gì cứ gọi em. ”
Dương Thùy Linh xong việc thì đi về trường, cô học ở Đại Học Y Hà Nội nên cũng không xa lắm.
Triệu Thanh Tuyết vừa bế con thì thấy bên ngoài có chuông cửa, cô không biết người bên ngoài là người đàn ông cô mong nhớ. Cô đặt Triệu Vĩnh Thiên nằm xuống nôi rồi ra mở cửa. M ở cửa ra là lúc Triệu Thanh Tuyết không ngờ nhất, sao anh có thể xuất hiện ở đây. Bóng dáng này quá quen thuộc, cô không thể nhận nhầm được.
– “ Anh đến đây làm gì, để mời tôi tham dự lễ cưới của hai người sao? ”
Triệu Thanh Tuyết rất muốn ôm anh, rất muốn trong vòng tay của anh nhưng không thể, anh bây giờ có lẽ là chồng người ta mất rồi.
– “ Đến để thực hiện lời hứa, anh vẫn còn nhớ lời mình đã hứa. ”
Hàn Dương Phong ôm lấy cô, ôm thật chặt, anh thật sự rất nhớ, rất nhớ cô. Thời gian quá dài, anh không muốn vụt mất cô nữa, dù cô không cho anh cơ hội, anh vẫn quyết tâm theo đuổi cô.
– “ Đau, lời hứa gì chứ? ”
Triệu Thanh Tuyết không biết lời hứa anh nói là gì nhưng hiện tại, cảm giác này thật giống với ngày trước. Ngày đêm mong nhớ, bây giờ lại được anh ôm như thế này, rõ là cô đã muốn buông bỏ nhưng hôm nay anh lại xuất hiện. Sao anh lại biết cô ở đây mà tìm đến chứ.
– “ Lời hứa khi Tiểu Thiên chào đời, chẳng lẽ em đã quên rồi sao. Hửm? ”
Triệu Vĩnh Thiên bây giờ chưa được hai tháng tuổi, thấy cha mẹ bên cạnh nhau, em không khóc mà nằm chơi rất ngoan…
– “ Chúng ta ly hôn rồi, anh đừng dây dưa với người cũ. Cô ấy sẽ không vui, anh đi đi. Về với vợ của mình đi. ”
– “ Cô ấy là ai? Là em sao? ”
– “ Người đã cứu anh, không phải tôi. Bỏ tôi ra được rồi đấy. ”
Triệu Thanh Tuyết càng muốn thoát ra thì anh lại càng ôm chặt cô hơn, cô muốn thoát ra cũng chẳng được.
– “ Người cứu mạng là ân nhân, không phải vợ. ”
– “ Tôi không quan tâm, bỏ tôi ra rồi đi về đi. Đừng ở đây thêm một giây phút nào nữa. ”
Cô sống một mình đã quen, bây giờ anh đột nhiên đến đây, gieo hi vọng rồi lại dập tắt hi vọng đó. Cô thật sự rất mệt, không muốn như thế này nữa.
– “ Chị dâu ngày trước cũng thực giống em bây giờ, nói không cần nhưng lại rất cần. Em có thể nói dối người khác nhưng không thể dối lòng mình được. ”
– “ Tôi… ”
Triệu Thanh Tuyết bị nói trúng tim đen, cô nói gì để biện minh bây giờ. Hàn Dương Phong dùng tay khóa chặt cửa. Đặt xuống môi cô một nụ hôn, là yêu thương, nhớ nhung và cả sự chiếm hữu nhẹ nhàng…