Thành phố sáng rực, ngập tràn sắc màu. Tiết trời se lạnh, thi thoảng có vài cơn gió cuối đông thổi đến. Ngoài đường người qua kẻ lại tấp nập đông đúc. Dường như ai ai cũng háo hức chuẩn bị cho thời khắc giao thừa chuyển giao năm cũ sang năm mới.
Dinh thự Hàn Gia cũng vui vẻ, ấm cúng hơn bao giờ hết. Bữa cơm cuối năm tự tay chuẩn bị, con cháu quây quần. Hương vị gia đình vẫn luôn ngọt ngào, tình thân luôn là mãi mãi.
Trên gương mặt mỗi người đều rạng rỡ, hiện lên nụ cười tươi tắn.
Thời điểm đúng 00 giờ 00 phút, chuyển khắc năm mới. Mọi ánh mắt của những con người trong thành phố sa hoa đều hướng về màn bắn pháo hoa tung bay, rực rỡ trên bầu trời. Pháo bắn thành tiếng, nở rộ như một đóa hoa, màu sắc sặc sỡ, tia sáng lung linh.
Cả gia đình cùng nhau kéo ra trước sân, ngước mắt nhìn lên cao, môi mỉm cười. Khoảnh khắc này hẳn là hạnh phúc lắm! Tiếng cười rộn vang cùng tiếng nổ của pháo hoa.
Hàn Dương Chí và Bạch Mai đứng trong thềm, ánh mắt nhìn con cháu đang vui vẻ trước sân tỏ rõ sự mãn nguyện, lòng thầm mừng rỡ. Sống đến ngần này tuổi, điều mà ông bà vẫn muốn nhìn thấy nhất chính là khoảnh khắc sum vầy, sung túc như hiện tại. Chẳng cần điều gì cao sang, con cháu quây quần bên nhau, như vậy là đủ.
Và rồi ông bà ngước mắt lên bầu trời, dần hoài niệm về kí ức của thời quá khứ.
Ánh mắt Hàn Dương Quyết và Thẩm Ngọc Vân nhìn nhau rồi quay sang ngắm nghía những đứa con, đôi môi mỉm cười hạnh phúc.
Hàn Ngọc cùng hướng mắt nhìn những tia pháo rực rỡ. Nghĩ lại những điều đã qua của một năm vừa qua. Thành công cũng như thất bại, cô đều trải qua trên đất Mỹ. Cô chưa từng có một mối tình, cô muốn bên cạnh gia đình nhiều hơn, trân trọng từng khoảnh khắc. Nhìn về phía anh chị mình, cô cũng vui lây, anh trai cô bao nhiêu năm cô đơn một mình, cuối cùng cũng được hưởng hạnh phúc trọn vẹn.
Hàn Dương Phong ôm Triệu Thanh Tuyết vào lòng, anh phải thật trân trọng khoảnh khắc này. Khoảnh khắc hai người bên nhau, bình thường anh và cô vốn rất bận, không có thời gian cho nhau.
” Mẹ, mẹ ở trên đó có nhìn thấy con không? Con bên cạnh anh ấy, con gái mẹ hạnh phúc lắm. Mẹ đừng lo cho con nữa nhé, con sắp tốt nghiệp Đại Học rồi. “
Triệu Thanh Tuyết không cầm lòng được mà rơi nước mắt, lấy tay quệt đi hai hàng nước mắt. Hàn Dương Phong dùng tay lau nước mắt cho cô, anh biết, khoảnh khắc này, cô rất nhớ gia đình.
– “ Đừng khóc, anh xót lắm. Anh đã từng nói, nếu em muốn về nhà, Bắc Kinh đối với anh không thành vấn đề. Ngày Tết, nhất định chúng ta sẽ về nhà. ”
– “ Chỉ là em nhớ mẹ một chút thôi, em không sao hết. Có anh bên cạnh, em hạnh phúc lắm. ”
– “ Vợ, em đừng buồn nữa nhé. Có anh và mọi người bên cạnh em. ”
Triệu Thanh Tuyết gật đầu, giọng thủ thỉ.
– “ Cảm ơn anh, nếu không vì hôn ước đó, em cũng chẳng thể nhận ra anh yêu em nhiều như thế và em cũng không nhận ra anh. ”
– “ Chẳng phải hiện tại chúng ta bên nhau rồi sao, đừng nghĩ nhiều nữa. Anh phải cảm ơn em mới đúng, có em bên cạnh, anh thật sự thay đổi rất nhiều. Bản hợp đồng hôn nhân em đưa cho anh vào sáng hôm đó, em biết tại sao anh lại xé nó đi không? ”
Triệu Thanh Tuyết lắc đầu, Hàn Dương Phong lại nói tiếp.
– “ Vì anh không muốn em đi càng không muốn rời xa em, anh nói trừ khi anh chán em nhưng chắc chắn rằng sẽ không có ngày đó, em yêu em còn không hết, làm sao có thể chán em được. Nhiều năm qua đi, cho đến hiện tại, anh chỉ dành tình cảm cho một mình em, không dành cho bất kì ai. ”
– “ Anh dám sao? ” cô trừng mắt
– “ Không dám ”
Triệu Thanh Tuyết khẽ cười, ngay lúc này, thật sự hạnh phúc. Cô chưa từng nghĩ đến, sẽ có một lúc nào đó, cô thực sự hạnh phúc đứng bên cạnh anh. Nhưng nó đã xảy ra rồi, hôn nhân thật sự viên mãn.
Màn trời lung linh rực sáng hơn khi hiện dòng chữ “chúc mừng năm mới” đủ màu: vàng, đỏ, xanh. Trên bờ môi ai cũng bất giác nở nụ cười, nụ cười tươi đầy tự nhiên hơn bao giờ hết.
Tiếng nói đồng thanh “Chúc mừng năm mới – Happy New Year ” nụ cười hiện rõ trên gương mặt mỗi người.