Tại dinh thự Hàn Gia, tất cả mọi người đều ngồi bên ghế sofa nói chuyện vui vẻ. Cánh cửa mở ra, cả anh và cô cùng bước vào, tay xách nách mang đủ thứ. Hàn Ngọc thấy thế liền chạy ra, cầm đồ giúp Triệu Thanh Tuyết.
– “ Chị dâu, em mang vào cho. ”
Hàn Dương Phong bất mãn nhìn, anh cũng xách nặng mà, em gái anh bơ phờ với anh thế ư?
– “ Anh mày trong mắt mày thành người vô hình rồi ư? ”
– “ Anh sức dài vai rộng, tự đi mà cầm. Em chỉ giúp chị dâu thôi. ”
– “ Từ giờ cấm nhờ tao việc gì, không lo mà lấy chồng đi. Bằng tuổi mày, nhiều người thành gia lập thất rồi đấy. ”
Hàn Dương Phong chỉ muốn trêu em gái một chút, không có hiềm khích chị dâu em chồng, anh cũng nhẹ lòng hơn.
– “ Kệ em, em phải chơi đã. Bao giờ anh chị có em bé, cháu em lớn thì em mới lấy chồng. Còn độc thân, cứ chơi cho sướng đã. ”
Triệu Thanh Tuyết nhìn hai anh em, lắc đầu mỉm cười.
– “ Thôi được rồi, vào thôi. Ở đây cãi nhau có khi đến trưa mất. ”
Triệu Thanh Tuyết, Hàn Dương Phong cùng Hàn Ngọc đi vào nhà chào người lớn.
– “ Ông bà nội, ba mẹ. ”
– “ Hai cháu đi đâu về mà mang vác đủ thứ thế này. ” bà lão Bạch Mai hỏi
– “ Dạ bà nội, hôm nay là Tất Niên cuối năm, cũng là năm đầu tiên cháu làm dâu ở Hàn Gia. Cháu muốn tự tay chuẩn bị một mâm cơm thịnh soạn ạ. ” Triệu Thanh Tuyết mỉm cười nói
Thẩm Ngọc Vân nhìn Triệu Thanh Tuyết, thật khiến bà nhớ lại những kỉ niệm năm xưa. Khi đó Hàn Gia vẫn còn ở Bắc Kinh, hình bóng của Dương Khánh Chi vẫn còn đọng lại trong bà.
– “ Cực cho con quá, để quản gia chuẩn bị là được rồi. ”
– “ Dạ mẹ, con không thấy cực. Cứ để một mình con chuẩn bị, mẹ cứ ngồi chơi đi ạ. Mẹ con thường nói, ngày Tết tự tay chuẩn bị mọi thứ, như vậy mới có ý nghĩa. ” Triệu Thanh Tuyết đáp
– “ Được rồi, cùng chuẩn bị thôi. Một mình con làm, sao mà kịp. Con về nhà này làm dâu, không thể bị ngược đãi. ”
– “ Ba con nói phải đó, để ba mẹ cùng làm. ”
Hàn Dương Quyết cùng Thẩm Ngọc Vân đi vào, Hàn Dương Phong, Triệu Thanh Tuyết và Hàn Ngọc đi theo sau, cuối cùng là quản gia.
Tiếng cười vang của Hàn Dương Chí và Bạch Mai vang lên, ông bà đã có tuổi. Ngày Tết, con cháu quây quần bên nhau như thế này, hai ông bà đã mãn nguyện lắm rồi.
Chưa bao giờ trong dinh thự nhà họ Hàn lại ấm cúng đến vậy. Tiếng dao kéo bằm, dòng nước chảy róc rách, tiếng nói, giọng cười hòa cùng nhau nghe rất êm tai.
Đôi tay mềm mại nhào bột, thi thoảng rắc thêm một ít gia vị. Triệu Thanh Tuyết đang chuẩn bị một ít sủi cảo, đây là một món ăn không thể thiếu trong ngày Tết cổ truyền ở Trung Quốc. Món ăn cô chuẩn bị hôm nay đủ tiêu chuẩn của ngày giáp tết nhưng cũng không quá cao sang. Bởi cô nghĩ chỉ cần một bữa ăn quây quần cả nhà bên nhau như thế là đủ.
Hàn Ngọc ngồi nhặt hết tất cả các loại rau củ, những việc nhẹ nhàng như vậy, Triệu Thanh Tuyết muốn nhường cho cô. Sống trong giàu sang là thế nhưng Hàn Ngọc vẫn thường xuyên phụ giúp bà Thẩm Ngọc Vân chuyện gia đình. Với chị dâu, cô luôn kính cẩn, dù bằng tuổi nhưng cũng là bề trên. Với lại cô yêu quý Triệu Thanh Tuyết từ lâu.
Hàn Dương Quyết, Thẩm Ngọc Vân, Hàn Dương Phong cùng quản gia thì làm những việc rắc rối hơn và họ cũng không cho hai cô gái đụng tay vào những việc này.
Bột cũng vừa nhào xong thì Triệu Thanh Tuyết đặt lên chiếc mâm tròn bằng kim loại, bây giờ chỉ cần lăn bột thật mỏng để làm vỏ bánh rồi cho nhân vào là xong. Có lẽ đã lâu lắm rồi Hàn Dương Phong mới ngồi cạnh gia đình nói chuyện vui đùa đến vậy, bình thường anh vốn ở Hàn Thị làm việc, ngay cả đó là ngày Tết.
Tiếng sôi sùng sục, hơi nóng nghi ngút, hương thơm lan tỏa cả biệt thự.
Tiếng cười rôm rả vang lên, thanh âm của hạnh phúc. Ngày cuối năm viên mãn và thật sự ý nghĩa.
Tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong, một bàn thức ăn dọn sẵn. Chiếc bàn tròn quây quần đủ ấm áp, trên gương mặt mỗi người hiện rõ niềm vui.
Hạnh phúc thật sự là khi bên cạnh nhau, dù hoàn cảnh có như thế nào nhưng vẫn cảm thấy vui vẻ.