2h chiều, ông Triệu Lâm đã đưa hai mẹ con Triệu Thanh Tuyết đến sân bay. Trong lòng ông không muốn rời xa con gái nhưng con ông đã quyết định như thế, ông dù muốn cũng không thể ngăn cản. Ông tôn trọng quyết định của con, ông yên tâm vì ở bên đó vẫn còn người thân. Vợ ông vốn là người Hà Thành, đường bay cũng gần. Vậy nên ông mới không khuyên ngăn, thuận theo ý Triệu Thanh Tuyết.
Triệu Lâm là người làm hết mọi thủ tục bay cho con gái, tất nhiên những chuyện này đều được giữ bí mật và chỉ có một mình Triệu Gia biết, Hàn Gia không hề hay biết những chuyện này. Cho dù họ có hỏi thì cũng không ai nói ra.
Triệu Thanh Tuyết bế con trai ngồi chờ ở băng ghế và đợi đến giờ bay. 30 phút sau, Triệu Lâm mới ngồi xuống bên cạnh con gái và cháu ngoại.
– “ Thanh Tuyết…con gái à, ba biết con đã gom đủ nhiều thất vọng nên mới quyết định như vậy. Cho dù sau này, con quyết định như thế nào thì ba vẫn sẽ ủng hộ con. Chuyện này chỉ có Triệu Gia và họ Dương của mẹ con biết, ngoài ra không còn ai biết cả. Hàn Gia đến hỏi thì ba cũng không tiết lộ cho dù người đó là Hàn Dương Phong. Phong mất trí nhớ nên mới không nhớ con là ai, con đừng buồn nữa. Hãy vui vẻ và lạc quan lên con nhé! ”
Nhìn biểu cảm của ba, Triệu Thanh Tuyết không nỡ đi, ba cô làm mọi thứ đều vì cô, cô lại phải bỏ ba cô để đến một nơi khác sống.
– “ Con sẽ còn về Bắc Kinh thăm ba mà, con không đi biệt tích đâu. Con đã sớm buông bỏ và sớm thôi hi vọng, con sẽ học cách quên đi anh ấy. Toàn tâm toàn ý chăm sóc Tiểu Thiên, ba yên tâm. Con ở Hà Nội thì vẫn còn có mọi người bên ngoại mà. ”
– “ Mọi người bên cạnh con nhưng con cũng phải dè chừng những người xung quanh, không nên quá tin tưởng bất kì ai. Đặc biệt là đừng đưa Tiểu Thiên cho họ ẵm bồng, con nhé. ”
– “ Dạ ba, con nhớ rồi mà. ”
Triệu Lâm cũng như Triệu Thanh Tuyết, ông không hận Hàn Dương Phong cũng không hận Hàn Gia bởi không ai có lỗi. Ông cho rằng duyên số không soi sáng cả đời hai người họ, chỉ được đến đây thôi.
Loa phát thanh của sân bay thông báo:
“ Xin kính mời quý hành khách của chuyến bay mang số hiệu 379264, đi Hà Nội. Lộ trình vận hành: Bắc Kinh – Hà Nội. Trân trọng kính mời quý hành khách lên máy bay để ổn định chỗ ngồi, chuyến bay sẽ được khởi hành sau 10 phút nữa. ”
Nghe loa thông báo, Triệu Thanh Tuyết biết mình đã đến lúc phải đi, Triệu Lâm cũng biết giây phút này phải rời xa con gái.
– “ Con à, đến lúc rồi, đi đường thuận lợi, vạn dặm bình an. Đến nơi, hãy gọi cho ba nhé. ”
– “ Con đến nơi thì nhất định con sẽ gọi cho ba, ba và nhà mình giữ sức khỏe nhé, con sẽ sớm về thăm mọi người. ”
– “ Thôi được rồi, lên máy bay đi con, ở đây nói nữa sẽ trễ chuyến bay mất. ”
Triệu Thanh Tuyết gật nhẹ đầu, cô bế con trai và kéo hành lý bước đi, quay đầu lại nhìn, ba cô vẫn đứng đó vẫy tay với cô. Triệu Thanh Tuyết ngồi trên máy bay cũng là lúc Triệu Lâm quay về. Trong lòng không muốn nhưng vẫn phải chia xa.
Ít phút sau, chiếc máy bay khởi động. Trên bầu trời cao, Triệu Thanh Tuyết nhìn ra ngoài, bịn rịn và lưu luyến. Thời hạn một tháng đã hết, cũng là lúc cô bắt đầu một cuộc sống mới ở đất Hà Nội rồi.
“ Tạm biệt…hẹn một ngày tôi trở lại đây. Khi ấy, tôi đã đủ trưởng thành, vững niềm tin, tự tin với những gì mình đã làm được. Cố lên Triệu Thanh Tuyết, vì bản thân và cũng vì con trai của mình. ”
Bao nhiêu kỉ niệm, bao nhiêu hồi ức, giờ đây đành phải chôn vùi nó trong quá khứ. Những gì không muốn nhưng đành buộc bản thân phải chấp nhận, sự thật vốn dĩ phũ phàng, không như chúng ta hằng mong ước.
Triệu Thanh Tuyết đã đi, đi đến cái nơi mà Hàn Dương Phong không hề hay biết. Cứ ngỡ là xa tận chân trời nhưng lại gần ngay trước mắt. Dù anh đã nhớ tất cả mọi chuyện nhưng không thể chạy đến gặp người mình yêu lần cuối. Giây phút Hàn Dương Phong tỉnh dậy, hối hận muộn màng.
Triệu Thanh Tuyết đến một nơi xa, ấy vậy mà lại rất gần…