Những ngày Tết trôi qua nhanh chóng, đã đến lúc tất cả mọi người phải quay trở lại trạng thái ban đầu.
Đại Học Đông Hoa đông đúc náo nhiệt, hoà chung với không khí vui tươi phấn khởi của sinh viên trong ngày trở lại trường học.
Những đàn anh đàn chị, sinh viên năm cuối khuôn mặt bồi hồi xao xuyến, chỉ còn vài tháng nữa là họ sẽ rời xa nơi thân thuộc này để bước chân ra xã hội. Một cuộc sống mới cũng như một môi trường mới để làm việc.
Sinh viên năm nhất hồn nhiên ngây thơ, niềm vui khi đạt được ước mơ của mình. Những kỉ niệm, hoài bão sẽ tạo thành dấu ấn trong suốt những năm tháng dưới mái trường này, sẽ là những hồi ức không bao giờ phai trong tâm trí họ.
Triệu Ánh cũng như vậy, suốt thời gian học THPT, cô luôn mong ước được rằng sẽ có một ngày cô bước chân vào ngôi trường danh tiếng này. Cuối cùng cô cũng làm được, là sự cố gắng không ngừng nghỉ của cô. Nhìn hàng loạt những bằng khen, chứng chỉ quốc tế của Triệu Thanh Tuyết được treo trong nhà. Triệu Ánh ngưỡng mộ chị mình vô cùng, cô cũng ước bản thân mình được một phần như thế, dù chỉ là một phần nhỏ nhoi nhưng cô cũng rất mãn nguyện.
Ngày ấy, khi mẹ con Triệu Ánh lần đầu tiên về Triệu Gia, khi ấy cô mới là cô bé 9 tuổi, vô cùng hiểu chuyện. Ám ảnh quá khứ, sợ hãi không dám nói chuyện với ai. Sau này mới biết, Triệu Gia thật sự rất tốt, tốt hơn cô tưởng. Cô cũng biết nguyên do Triệu Thanh Tuyết ghét mẹ con cô, cô không oán cũng không hận. Cô thương chị mình, chỉ có vậy nhưng chị cô vẫn luôn ghét cô, cô hiểu.
Trở lại hiện tại, Triệu Thanh Tuyết và Triệu Ánh gặp nhau ở cổng trường. Triệu Ánh vẫn như thường lệ, cúi chào Triệu Thanh Tuyết và sau đó sẽ nhận được sự thờ ơ từ người chị này.
Triệu Thanh Tuyết còn chưa nói gì, đã nghe được lời châm biếm từ đám nữ sinh phía sau.
– “ Ây yo, Hàn Thiếu Phu Nhân không để cô ở trong mắt cô ấy, cố gắng làm gì cho phí sức. Cóc ghẻ mà tưởng mình là thiên nga sao? ”
“ Đúng đó ” một tốp khác nói chen vào
Triệu Ánh cúi đầu xuống, cô không biết mình đã gây ra tội gì mà đám người này luôn luôn gây khó dễ, gây sự với cô. Cô cứ tưởng Triệu Thanh Tuyết sẽ mặc kệ nhưng cô lầm rồi.
– “ Nói xong chưa? Trước khi nói người khác thì hãy xem lại bản thân mình đi, các cô nghĩ người nhà họ Triệu dễ bị bắt nạt lắm sao. Nếu các cô thích thì Hàn Dương Phong sẽ là người đạp đổ sự nghiệp nhà các cô, thích thì tôi chiều. ”
Triệu Thanh Tuyết giọng đầy quyền uy nói, thu hút một lượng lớn sinh viên đến xem. Những nữ sinh gây sự với Triệu Ánh thì cúi mặt xuống, không dám ho he tiếng nào.
– “ Chúng tôi xin lỗi, sau này chúng tôi không dám như thế nữa. ”
Nhìn sắc mặt của Triệu Thanh Tuyết, đám nữ sinh đó đành phải xin lỗi Triệu Ánh, bọn họ không muốn nhưng cũng phải làm điều đó, bọn họ hiểu rõ quyền lực của Hàn Dương Phong lớn mạnh cỡ nào.
– “ Không sao đâu ”
Triệu Ánh vẫn nhỏ nhẹ như thế, yếu đuối vô dụng, cô biết bọn họ bị ép buộc nên mới làm như vậy.
– “ Nhị Tiểu Thư nhà họ Triệu là Triệu Ánh, nhớ cho kĩ điều này. ”
Triệu Thanh Tuyết kéo Triệu Ánh rời khỏi đó. Nếu không có cô chắc cô gái này sẽ nhẫn nhịn mãi.
Đám nữ sinh sau đó liền rời đi, bọn họ không có ngu mà đụng đến Triệu Ánh vì lời của Triệu Thanh Tuyết ngang như kim cương, họ sợ rồi, không vì sự ngu ngốc của bản thân mà ảnh hưởng đến gia đình.
Đám đông sau đó cũng tản ra, chuyện này đã kinh động đến toàn thể sinh viên, không ai dám đụng đến Triệu Ánh nữa.
Triệu Thanh Tuyết đưa Triệu Ánh đến một quán nước gần KTX, cả hai cùng ngồi xuống.
– “ Em…em cảm ơn chị. ”
– “ Sau này đừng để ai áp bức mình, tao không bảo vệ mày mãi được đâu. ”
Triệu Ánh gật đầu, chị cô nói lời thô như thế nhưng cô cảm nhận được Triệu Thanh Tuyết không còn ghét cô như trước nữa. Cô cảm thấy rất vui và hạnh phúc.
Sau một hồi trò chuyện thì cũng đến giờ vào học, buổi học đầu tiên của năm mới. Triệu Thanh Tuyết cảm thấy cô em này cũng không đáng ghét lắm. Những gì đã qua thì cô cứ để cho nó đi hết luôn.