Mọi người im lặng, không ai nói thêm câu gì, cũng bởi vì đêm khuya vắng lặng. Mọi người đều ngủ gật, chỉ riêng Hàn Dương Phong còn thức. Ánh đèn đỏ trước cửa phòng cấp cứu vẫn còn bật, anh cảm thấy trong lòng mình đang trông mong một chuyện gì đó. Triệu Thanh Tuyết nằm bên trong phòng sinh, Hàn Dương Phong sốt ruột chờ ở bên ngoài. Bà Thẩm Ngọc Vân nói cô đang ở bệnh viện, anh không suy nghĩ mà lập tức đi theo bà. Từ lúc đến đây, anh không có cảm giác gì nhưng sao bây giờ anh lại suy nghĩ nhiều về cô đến như thế.
Giây phút mà Hàn Dương Phong nhận ra tất cả thì cũng đã muộn, người anh yêu cũng đã đi, con của anh cũng đi luôn.
Triệu Thanh Tuyết đau đớn nằm trong phòng sinh, cô cố gắng hết sức, gắng chịu cơn đau. Năm xưa khi mẹ cô sinh cô ra thì vẫn còn có ba cô bên cạnh nhưng sao cô bây giờ lại cô đơn một mình.
Khải Minh Kiệt biết tin Hàn Dương Phong đã quay về, anh lập tức vùng dậy, lái xe đến bệnh viện 上海交通大学附属. Cái tin này là Hàn Ngọc đã nói với anh, nếu không thì anh cũng không biết. Anh luôn tin rằng sẽ có một ngày thằng bạn anh sẽ quay trở lại, niềm tin ấy đã thành sự thật. Lúc anh đến nơi là trời vừa hửng sáng, Khải Minh Kiệt đoán Triệu Thanh Tuyết đang nằm trong phòng sinh nhưng anh không biết cô gái lạ mặt kia là ai. Càng hoang mang khó hiểu hơn là Hàn Dương Phong lơ ngơ nhìn anh. Tuy là không hiểu lắm nhưng Khải Minh Kiệt phải chào người lớn trước.
– “ Cháu chào mọi người. ” Khải Minh Kiệt cúi đầu
– “ Minh Kiệt đấy à, cháu ngồi đi. ” Thẩm Ngọc Vân nói
– “ Chị dâu vẫn ở trong đó sao bác? Sao thằng kia lại ngồi đây, đáng lí phải vào trong đó với chị ấy chứ. ”
Khải Minh Kiệt nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều ở đây nhưng anh thấy thằng bạn anh vẫn cứ chơi im lặng, đã vậy còn gương mắt nhìn anh. Anh cảm thấy thật hỏi chấm.
Thẩm Ngọc Vân không biết nói sao cho phải, con bà mất trí nhớ, đương nhiên sẽ không nhớ Triệu Thanh Tuyết. Khải Minh Kiệt chỉ thấy bà lắc đầu, Hàn Ngọc cũng lắc đầu theo.
Hàn Dương Phong chỉ biết Khải Minh Kiệt nhìn mình, trong lòng không ngừng nghĩ về những gì Khải Minh Kiệt đã nói. Rốt cuộc anh với cô gái đó có quan hệ gì.
Khải Minh Kiệt nhìn biểu hiện Thẩm Ngọc Vân, Hàn Ngọc và Hàn Dương Phong. Anh xem như đã hiểu, có lẽ là mất trí nhớ rồi nhưng anh không biết Triệu Thanh Tuyết có chấp nhận chờ đợi thằng bạn anh thêm một thời gian nữa không?
Tất cả mọi người đều nhìn nhau, trong lòng họ chỉ cầu mong mẹ con Triệu Thanh Tuyết đều bình an. Một lát sau, Triệu Lâm đã đến, sự tồn tại của Hàn Dương Phong khiến ông phát hoảng nhưng ông nhìn qua cũng biết tính cách đã thay đổi. Nhớ trước kia, mỗi khi con gái ông xảy ra chuyện là sẽ đứng ngồi không yên nhưng bây giờ lạ quá.
– “ Ba, chị vẫn ở trong đó. ” Triệu Thanh Tâm đứng dậy nói
Triệu Lâm gật đầu, ông chào từng người một rồi mới ngồi xuống, cứ phải chờ đợi xem tình hình của con gái bên trong như thế nào.
– “ Anh chị, tôi không biết chuyện của hai đứa nó như thế nào. Con gái tôi nó muốn cái gì, tôi cũng đồng ý, coi như chúng nó không có duyên. ” Triệu Lâm cất tiếng
– “ Đúng vậy, chuyện tình cảm không thể ép buộc được. ” Hàn Dương Quyết nói
Thẩm Ngọc Vân nghe chồng nói như thế, bà cũng không nói gì thêm, chuyện tình cảm vốn dĩ không thể ép buộc được, càng không nên gượng ép người khác làm theo ý mình.
Sau hẳn mấy tiếng kiệt sức trong phòng sinh, cuối cùng thì đứa bé cũng chào đời, Triệu Thanh Tuyết sau khi nhìn được con thì ngất lịm, con của cô bình an rồi, thật sự bình an rồi.
Ánh đèn đỏ đã tắt, bác sĩ bế đứa trẻ trên tay đi ra ngoài, đằng sau là hai y tá đẩy Triệu Thanh Tuyết đến phòng chăm sóc đặc biệt.
– “ Chúc mừng gia đình, là một bé trai. ”
Triệu Thanh Tâm đứng dậy, bế đứa bé từ tay bác sĩ, thật đáng yêu, rất giống chị cô.
– “ Xin hỏi ai là gia đình của cô ấy, theo tôi đi làm thủ tục nhập viện. ” bác sĩ nói
– “ Là tôi, tôi là ba của con bé. ” Triệu Lâm
– “ Dạ vâng, mời bác đi theo cháu. ”
Triệu Lâm và bác sĩ rời đi nhanh chóng, Hàn Dương Phong trong lòng lại rất run, cảm giác như anh với đứa bé ấy có mối liên hệ nào đó vậy.
Triệu Thanh Tâm đưa cháu mình cho Thẩm Ngọc Vân, dù sao Hàn Gia cũng là nhà nội của đứa bé. Dù sao chị cô cũng sẽ về Triệu Gia, Triệu Thanh Tâm trong lòng nghĩ vậy.
Thẩm Ngọc Vân bế cháu nội trong tay, không giấu khỏi hạnh phúc, Chu Tử Lan cũng mừng cho họ, cô mong anh sớm nhớ lại. Anh còn có cả vợ con nữa cơ mà.