• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối hôm sau, Diệp Ân Tuấn cùng Phong Hi đợi An Nhiên tan làm. Chuyện này cũng không còn quá xa lạ với cô nữa. Tiểu Dĩnh cũng không khuyên ngăn gì nữa mà thi thoảng chỉ trêu chọc cô. Thậm chí An Nhiên còn cảm thấy bị " bỏ rơi" khi mà tổng giám đốc Tinh Vũ và Tiểu Dĩnh cứ dính lấy nhau. Thật đáng nghi ngờ!

An Nhiên mở cửa bước lên xe. Phong Hi ngồi ở ghế sau đã vui mừng rướn người lên phía trước ríu rít

– Sao hôm nay mẹ ra muộn vậy ạ? Dì Tiểu Dĩnh không đi cùng mẹ sao?

Còn chưa kịp ngồi đàng hoàng thì An Nhiên đã bị dọa cho một phen. Cô nhìn lại phía sau, hết sức ngạc nhiên

– Phong Hi, đáng lẽ giờ này con phải ở nhà chứ!?

– Ba rủ con hôm nay cùng đi đón mẹ, còn nói có chuyện gì đó rất quan trọng.

– Chuyện quan trọng gì vậy?

– Con cũng không biết nữa.

An Nhiên lại nhìn sang Diệp Ân Tuấn bên cạnh. Nhìn ánh mắt của cô thôi anh cũng đủ hiểu rồi. Nhưng nếu nói ra chuyện này anh đoán là cô sẽ từ chối, vậy nên anh không tiết lộ mà chỉ nói

– Đi đến nơi rồi sẽ biết.

An Nhiên cũng không hỏi nữa. Cô ngồi ngay ngắn lại rồi thắt dây an toàn. Cô và Phong Hi chuẩn bị xong thì chiếc xe bắt đầu lăn bánh.

Không biết anh chở cô và Phong Hi đi đâu, nhưng có vẻ là đang đi ra khỏi thành phố. Đường đi có vẻ rất tối, nên cô cũng không nhận ra đây là con đường dẫn đi đâu. Đi khoảng 30 phút mới thấy ánh đèn sáng của một căn nhà lớn. Mắt An Nhiên sáng lên, cô nhận ra nơi này, đây là biệt thự Dạ Nguyệt. Nhưng sao anh lại đưa cô và Phong Hi đến đây? Nhỡ may mẹ anh vẫn đang còn ở đó thì sao? Diệp Ân Tuấn nhìn rõ tâm trạng của cô, nhưng anh cũng không nói gì mà vẫn chuyên tâm lái xe. Chiếc xe càng lúc càng tiến vào sâu trong khuân viên khu biệt thự. Lòng An Nhiên không hiểu vì sao có cảm giác rất khó tả. Phong Hi thì lại cảm thấy vừa vui vừa lạ, cũng khó chịu không kém gì mẹ mình. Anh đậu xe trước cửa biệt thự, nhanh chóng xuống xe mở cửa cho hai mẹ con rồi ném chìa khóa xem cho vệ sĩ. Bước xuống xe, nhìn căn biệt thự hoa lệ một hồi rồi cô mới khẽ hỏi

– Anh đưa em đến đây làm gì vậy?

– Đưa em và con về nhà rồi. Mau vào nhà thôi.

– Chuyện quan trọng anh nói là đây sao?

– Nếu không lừa em như vậy thì sao em chịu đi chứ. Chúng ta vào nhà thôi.

Anh đưa tay dắt lấy bàn tay nhỏ đáng yêu của Phong Hi, tay còn lại cầm tay An Nhiên. Hai người vừa bước vào nhà đã thấy người hầu xếp hàng cũng kính nhắm chào đón bọn họ. Quản gian Lý là người đứng đầu. Ông mỉm cười nhìn gia đình ba người

– Chào mừng thiếu gia, thiếu phu nhân và tiểu thư về nhà.

An Nhiên vẫn đang còn rất ngỡ ngàng. Phong Hi nhìn thấy quản gia Lý đã rất vui mừng. Trước đó cô bé chỉ gọi video với ông khi có thời gian rảnh, giờ được gặp trực tiếp khiến cô bé bùng nổ vui mừng mà chạy đến bên cạnh ông

– Quản gia Lý, cháu nhớ ông quá!

Quản gia Lý cũng đưa tay ôm lấy Phong Hi

– Chào mừng tiểu thư về nhà, tôi cũng rất nhớ cô.

Nhìn thấy Phong Hi vui như vậy An Nhiên cũng đỡ bỡ ngỡ hơn. Một thời gian dài rồi cô mới trở lại đây, nó chẳng có gì thay đổi cả. Màu sắc, cách trang trí,… kí ức vẫn như vậy. Diệp Ân Tuấn dắt cô bước vào nhà. Phong Hi quấn quýt bên quản gia Lý kể chuyện. Diệp Ân Tuấn nhìn vợ một cách dịu dàng

– Ăn tối trước rồi nói.

Chiếc bàn ăn dài rộng đã được bày kín bằng những món sơn hào mỹ vị được bày trí rất bắt mắt. Anh chu đáo kéo chiếc ghế ra để cô xuống. Phong Hi cũng được quản gia Lý làm tương tự như vậy. Nhìn thấy đồ ăn ngon Phong Hi vô cùng thích thú, đôi mắt sáng lên. Anh nhìn con gái cưng chiều gắp cho cô bé một miếng bít tết thơm ngon. An Nhiên vẫn còn chần chừ. Cô thắc mắc hỏi.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn
2. Tiệm Tạp Hóa Âm Dương
3. Trời Sinh Thích Em
4. Vật Cưng Của Đế Vương
=====================================

– Mẹ… không ăn cùng sao?

– Mẹ đã trở về nhà chính từ lâu rồi. Em ăn đi, không đồ ăn nguội hết.

Cô gật đầu bắt đầu cầm đũa lên. Anh cũng rất nhẹ nhàng gắp đồ ăn cho cô. Quản gia Lý đứng bên cạnh Phong Hi khẽ mỉm cười. Cuối cùng vị công tử này cũng biết dịu dàng rồi.

Vừa mới ăn xong Phong Hi đã kéo quản gia Lý ra vườn chơi. Cô bé kể rất nhiều chuyện về thời gian qua cho ông nghe. Quản gia Lý cũng mỉm cười nghe hết toàn bộ.

Còn Diệp Ân Tuấn dường như có bí mật nào đó, anh dắt cô lên căn phòng ngủ trước đây của cô. Nhưng vừa đến cửa anh đã dừng lại

– Em nhắm mắt vào trước đã.

– Sao vậy? – An Nhiên ngơ ngác…

– Em chứ nhắm lại đi, không sao hết.

An Nhiên vẫn nghe lời nhắm mắt lại. Anh từ từ mở cửa phòng, dắt cô từ từ bước vào. Anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

– Được rồi, em mở mắt ra đi.

Cô từ từ mở mắt. Cảnh tượng trước mắt khiến cô vu cùng ngạc nhiên. Cả một căn phòng rộng lớn được được bao phủ bơi hoa hồng đỏ. Xung quanh những bông hoa đều được gắn đèn nháy, căn phòng không bật đèn để làm sáng được những bông hoa ấy. Cạnh tượng cực kì lãng mạn. An Nhiên vẫn chưa hết kinh ngạc quay lại đằng sau nhìn anh. Diệp Ân Tuấn mỉm cười

– Thích không?

Cô khẽ gật đầu.

– Chuẩn bị riêng cho em đấy.

– Anh nói chuyện bí mật là chuyện này sao?

Anh không trả lời mà nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau. An Nhiên cảm động đến muốn rơi nước mắt rồi. Hai người đứng đó ngắm nhìn hoa một lát. An Nhiên không nỡ bật đèn nên bảo anh cứ để như vậy…

Đêm khuya, hai người nằm trên chiếc giường lớn ngắm nhìn bầu trời bên ngoài. An Nhiên cảm thán

– Trời đêm nay đẹp thật! Trời rất trong, mà trăng sao cũng rất sáng.

– Ừ. – Anh dịu dàng hôn lên tóc cô.

Cả hai người im lặng một lát. Cô vẫn chăm chú ngắm nhìn trời sao bên ngoài. Đột nhiên anh sát lại gần cô hơn nữa, khẽ nói<code>– Em đồng ý trở về nhé!? – Chẳng phải em đã ở đây rồi sao? </code>Cô còn khẽ mỉm cười. Tấm lòng của anh rõ vậy sao cô có thể từ chối chứ. Cô không ngắm trời nữa mà quay lại ôm lấy anh, an tâm chìm vào giấc ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK