......................
An Nhiên thức cả đêm để trông Phong Hi đến khi cô bé hạ sốt mới an tâm. Cô chỉ đơn thuần nghĩ rằng con gái bị ngấm nước mưa nên mới sốt. Thấy Phong Hi đã đỡ sốt cô mới yên tâm nằm lại bên cạnh ngủ cùng, vì mệt mỏi nên vừa nằm xuống vài ba phút cô đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau Phong Hi đã hết sốt, nhưng vẫn còn hơi mệt nên đã xin nghỉ ở nhà một ngày. An Nhiên vẫn phải đi làm để nuôi cả hai người nên đã dậy sớm chuẩn bị tất cả mọi thứ cho Phong Hi rồi dặn dò cẩn thận, như vậy mới tạm an tâm một chút mà đi làm. Phong Hi ở nhà chán quá, bài tập cũng đã làm xong hết, cô bé gọi điện cho quản gia Lý để nói chuyện.
" Quản gia Lý, cháu nhớ ông lắm! "
" Tôi cũng rất nhớ cô tiểu thư, dạo này cháu vẫn khỏe chứ?"
" Vẫn khỏe ạ, chỉ là hôm qua cháu bị sốt nên hôm nay mẹ xin giáo viên cho cháu nghỉ ở nhà."
" Vậy tiểu thư phải mau khỏe."
Hai người nói chuyện một lúc lâu thì có tiếng gõ cửa, Phong Hi tạm biệt quản gia Lý rồi đi ra mở cửa. Cô bé vừa mở cửa vừa hỏi
– Cho hỏi là ai vậy ạ?
Cô bé ngước nhìn lên, ánh mắt không giấu nổi sự ngạc nhiên
– Ba... ba... Sao ba lại đến đây ạ?
Diệp Ân Tuấn mỉm cười
– Ba nghe nói con bị ốm nên đến đây, xem ra giờ con không sao rồi. Đây...
Anh đưa cho con gái một túi đồ rất lớn, trong đó có đồ ăn và thuốc.
– Bây giờ ba còn có việc nên phải đi rồi, hôm khác ba đến chơi với con. Ở nhà cẩn thận một chút.
– Vâng.
Diệp Ân Tuấn rời đi, Phong Hi đứng đó nhìn đến khi ba đi khuất rồi mới quay bước vào nhà. Nhìn túi đồ to lớn trên tay lòng cô bé lại thêm chút ấm áp. Vừa vào trong xe Diệp Ân Tuấn đã dặn Kim Lăng
– Cho người lén bảo vệ Phong Hi 24/24. Tốt nhất là đừng để ai phát hiện.
– Rõ thưa sếp.
......................
Còn về phần Tịch Uyên, cô ta lại liên tục đi nói xấu An Nhiên với Diệp phu nhân. Hai người ở biệt thự Dạ Nguyệt đã lâu, lần này Diệp phu nhân muốn trở về Diệp gia một chuyến nên cô ta cũng đi theo. Vừa hay hôm nay lại có ba của cô ta đến chơi cờ cùng Diệp lão gia. Thấy hai người về Diệp lão gia đã gọi Tịch Uyên lại
– Tiểu Uyên, con sang đây một chút.
– Dạ.
Tịch Uyên nhẹ nhàng đi qua rồi ngồi xuống bên cạnh ba mình. Tịch lão gia nói đùa
– Con bé này vừa về mấy ngày đã chạy đi mất, không biết còn có nhớ nhà không nữa.
Diệp lão gia cũng cười vui vẻ
– Đều là người quen cả. Chúng tôi coi Tiểu Uyên như con cháu trong nhà rồi, nếu năm đó không xảy ra sự cố lớn như vậy thì giờ chúng ta đã gọi là thông gia rồi.
– Bác đừng nói như vậy. – Tịch Uyên giả vờ ngượng ngùng.
Diệp phu nhân thay đồ xong từ trên phòng đi xuống, bà ngồi bên cạnh chồng mình, lại bắt đầu nói những điều không tốt về An Nhiên
– Hạ An Nhiên cũng thật biết chịu nhục. Ân Tuấn nhà chúng ta 6 năm nay đều không coi nó ra gì, vậy mà nó còn bám riết không chịu ly hôn. Tôi chẳng thuận mắt nó chút nào, còn con bé tạp chủng kia nữa...
Tịch lão gia cũng hơi ngại nghe đến những vấn đề này của nhà người ta nên chỉ nói vài câu cho có lệ
– Bà cũng đừng nói như vậy, dù sao thì giờ cũng đã là con cháu trong nhà rồi.
Diệp phu nhân vẫn giữ nguyên thái độ khó ưa của mình mà tiếp tục nói
– Đã 6 năm vẫn chưa gặp ba mẹ nó lần nào cả, gì mà người trong nhà chứ. Trong lòng tôi Tiểu Uyên mới chính là con dâu.
Tịch Uyên nhìn bà ta mỉm cười, Tịch lão gia cũng cạn lời với người "mẹ chồng" đanh đá này. Vốn dĩ Diệp lão gia cũng chẳng quan tâm đến sự tồn tại của An Nhiên và Phong Hi. Tịch Uyên chuyển chủ đề khác để bọn họ nói chuyện. Được lúc lâu thì Tịch lão gia phải về để xử lý công việc. Lúc ông vừa đi thì Diệp phu nhân mới vào vấn đề chính cần nói với Diệp lão gia
– Hôm nay tôi về là có chuyện cả đấy. Ông mau nói làm sao để hai đứa nó ly hôn đi, tôi không muốn lãng phí thanh xuân của Tiểu Uyên. Vấn đề là do Hạ An Nhiên cứ bám lấy Ân Tuấn.
– Thì ném cho nó số tiền lớn để nuôi con là được rồi. Chuyện của chúng nó tôi không quan tâm. Bà muốn làm sao thì làm.
Diệp phu nhân cũng đã từng nghĩ đến sẽ bỏ ra một số tiền để bắt An Nhiên ly hôn, nhưng chưa dám thực hiện. Hiện giờ có lời nói của Diệp lão gia bà ta sẽ thử. Tịch Uyên trong lòng vui như mở hội, dưới sự ép bức của ba mẹ chắc chắn Diệp Ân Tuấn sẽ đồng ý ly hôn và lấy cô ta cho dù có muốn hay không. Còn tên bắt cóc cô ta thuê để bắt cóc Phong Hi giờ đã chết. Người của cô ta tìm thấy hắn khi hắn người đầy máu, đang hấp hối nên đã xử lý. Tạm thời cô ta phải xem thái độ của Diệp Ân Tuấn rồi mới lên kế hoạch tiếp theo.
Đang vui mừng thì điện thoại cô ta nhận được một tin nhắn. Khi xin phép ra ngoài xem, thứ trong tin nhắn đó chính là đoạn ghi âm tên bắt cóc khai ra, cô ta hoảng sợ, mặt lúc xanh lúc trắng. Không biết ai đã gửi tin nhắn đó đến, nhưng nội dung khiến cô ta gấp rút lo sợ.