• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ăn xong An Nhiên phụ mẹ rửa bát, Phong Hi ngồi tám chuyện với ông ngoại. Lúc rửa bát cô có tranh thủ thăm dò

– Mẹ, ba… hết giận con từ khi nào vậy?

– Ông ấy hả, sau khi con đi được một thời gian thì ông ấy liền hối hận, kiểm điểm bản thân suốt 6 năm qua đấy. Ông ấy cũng sợ con ghét nên không dám hỏi thăm.

– Thật sao ạ?

– Đương nhiên là thật rồi. Con nói xem hôm con bị ốm, Phong Hi gọi cho mẹ đã khiến ông ấy rất lo lăng, vội giục mẹ đi nhanh. Con không biết khuôn mặt của ông ấy lúc đó lo lắng thế nào đâu.

– Ba mẹ chịu tha thứ cho con là con đã vui lắm rồi. Con rửa xong rồi, chúng ta ra ngoài thôi ạ.

– Ừ.

Bà Hạ bê đĩa trái cây đã gọt ra ngoài phòng khách. Ông Hạ và Phong Hi vẫn đang xem phim cũng nhau. Nhưng nhìn ra có vẻ hai ông cháu đang nói gì đó, trông rất thần bí. Bà Hạ vừa bước ra khiến ông giật mình nhưng cố tỏ ra bình tĩnh. Bà hỏi

– Ông nói gì sao nhìn có vẻ chột dạ vậy?

– Làm gì có chứ, bà đừng nghi ngờ lung tung. – Ông vội phủ nhận.

– Phong Hi, ăn trái cây đi con.

Bà không thèm để ý đến ông nữa, mỉm cười đưa miếng trái cây cho Phong Hi. Cảm thấy không được gì nên ông lại quay sang nói với An Nhiên

– An Nhiên, cái thằng nhóc Diệp Ân Tuấn gì đó hôm nay bận chuyện gì vậy?

Lúc này cô cũng mới nhớ ra Diệp Ân Tuấn, vô tình nhớ lại nụ hôn " vụng trộm" lúc sáng nên hơi đỏ mặt. Cô vội đánh tan hình ảnh đó đi để trả lời ba

– Con cũng không rõ nữa. Chỉ thấy nghe điện thoại xong rồi đi, cũng không quên hẹn hôm khác sẽ đến thăm ba mẹ sau.

– Thằng nhóc này rõ ràng là không muốn đến. Quả nhiên giao con cho nó không yên tâm chút nào cả. An Nhiên, ba nói này, nếu thằng nhóc đó dám bỏ con thì cứ về đây với ba mẹ. Đừng chịu đựng nữa biết chưa.

– Vâng, con nhớ rồi.

An Nhiên cảm động sắp khóc rồi. Tình yêu gia đình vẫn là hạnh phúc nhất. Xem phim xong cô mọi người đi nghỉ ngơi. An Nhiên nằm trên giường lướt Weibo một chút, đã mấy ngày rồi cô cũng chưa đụng đến Weibo. Một phần vì không có thời gian, phần còn lại là do cô không để ý đến. Lướt được một lát thì Thẩm Tâm gọi đến, cô vui vẻ nghe máy, khuôn mặt vui vẻ ngay lập tức được hai cô bạn bên kia nhận ra

– Sao hôm nay cậu tươi tỉnh vậy?

– Mình đang ở nhà ba mẹ.

– Vậy là vui rồi nha. À đúng rồi, hôm qua Tiểu Dĩnh kể cho mình nghe chuyện của Tịch Uyên rồi. Chỉ đến đó thôi sao? – Tiểu Vân hỏi.

– Chỉ đến đó thôi, còn gia đình cô ta có dạy bảo gì thêm thì mình không biết.

– Diệp Ân Tuấn cũng không làm gì thêm sao? – Thẩm Tâm lại hỏi.

– Mình cũng không biết nữa. Kệ anh ta đi.

Mấy người nói chuyện với nhau một lúc lâu rồi mới tắt. Thấy Phong Hi đã ngủ say bên cạnh, cô khẽ hôn lên trán con gái một cái. Khúc mắc giữa gia đình đã xong rồi. Hiện giờ chính là thời gian tận hưởng hạnh phúc của cô.



Diệp Ân Tuấn ngày ngày vùi đầu trong công việc với mong muốn nhanh chóng giải quyết nhanh chóng khủng hoảng của công ty. Lúc đầu anh nghĩ rằng vấn đề chỉ cần giải quyết trong vài ngày.Nhưng anh đã lầm, sự việc lần này không đơn giản như anh nghĩ. Dự tính ít nhất để giải quyết xong cũng phải hơn 1 tháng. Ông trời là đang trêu đùa anh sao? Giữa cái lúc quan trọng lại hơn 1 tháng mới được trở về? Anh vò đầu bứt tóc, cố gắng tìm cách giải quyết nhanh nhất.

Anh mới sang Pháp được vài ngày thì Tịch gia cũng tống Tịch Uyên sang bên đây. Nghe nói cô ta có vẻ tiều tụy hơn rất nhiều so với 2 tuần trước. Anh cũng chỉ được Kim Lăng thông báo, cũng không hơi đâu để ý đến. Mục đích hiện tại là làm xong việc để trở về bên vợ con. Tuy rất bận nhưng anh ngày ngày vẫn luôn dành ra 10 15 phút để gọi điện cho Phong Hi. Giờ giấc cũng chênh lệch nên anh không thể nói chuyện nhiều hơn được. Anh thầm oán trách ông trời thật biết trêu đùa người khác.

… Thời gian thấm thoát trôi, hiện tại anh đã sang Pháp được hơn một tuần rồi. Công ty cũng có tiến triển tốt hơn một chút. Buổi trưa hôm nay, lúc anh đang nhàm chán ngồi ở bàn làm việc thì đã mở điện thoại ra lướt Weibo để tìm thú vui. Là một tổng tài lạnh lùng, cao cao tại thượng, cũng là một người đào hoa nên chuyện lướt tìm thú vui đối với anh cũng không có gì lạ. Vô tình anh lướt trúng bài đăng của một vị nhiếp ảnh gia. Tấm ảnh bên dưới mà người đó đăng chính là tấm ảnh An Nhiên đang nở nụ cười xinh đẹp. Bài đăng thu hút được rất nhiều lượt bình luận và thả tim. Anh không quan tâm đến tiêu đề bài viết, mỉm cười rồi lưu tấm ảnh về điện thoại. Sau đó còn chia sẻ lại bài viết đó. Vợ anh quả thực rất xinh đẹp, anh phải chia sẻ để cho mọi người cùng biết. Anh nhìn tấm ảnh đó thêm một lát nữa rồi lại lấy làm hình nền điện thoại, như vậy khi mở điện thoại ra sẽ nhìn thấy động lực để làm việc, sẽ nhanh chóng được trở về bên cô. Nghĩ đến đây anh lại thấy háo hức, tinh thần tăng lên gấp bội và bắt tay vào làm việc.

Vợ ơi đợi anh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK