• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay Phong Hi chơi thật sự rất vui vẻ, chỉ cần cô bé muốn chơi gì Diệp Ân Tuấn cũng sẽ đồng ý chơi cùng. Từ đầu đến cuối trên môi cô bé vẫn luôn giữ một nụ cười ngây thơ, trong trẻo. Nhân lúc Phong Hi đang trèo lên nhà phao để chơi đùa thì Diệp Ân Tuấn khẽ đứng xích lại gần An Nhiên hỏi nhỏ

– An Nhiên, chuyện đó… cuối tuần sau ba có rảnh không?

– Tôi hỏi ba rồi, ba nói cuối tuần rảnh.

An Nhiên vẫn hơi giữ khoảng cách với anh một chút. Nghe được câu trả lời anh rất vui mừng, lại khẽ lại gần thêm một chút rồi dựa vào vai cô

– Vậy cuối tuần sau anh đến thăm ba mẹ. Em nói với ba giúp anh một tiếng nhé!?

– Diệp Ân Tuấn, anh làm cái gì vậy? Mau đứng thẳng lên đi. Tối về tôi sẽ nói với ba mẹ giúp anh.

Cô đẩy đầu anh ra khỏi vai mình. Hành động thân mật của bọn họ đã bị Phong Hi nhìn rõ mồn một. Cô bé khẽ cười rồi lại quay đi chơi tiếp. Diệp Ân Tuấn vẫn nhất quyết dựa đầu vào vai vợ để kéo gần khoảng cách. Cô cũng không tránh được nên miễn cưỡng để anh dựa vào.

Cả gia đình ba người lần lượt cùng nhau chơi hết trò này đến trò khác ở khu vui chơi. Đây không phải lần đầu tiên Phong Hi chơi mấy trò này, nhưng cảm giác được chơi với ba thật sự rất khác. Cảm giác đó hạnh phúc, vui vẻ, tuyệt vời đến mức khó có thể tả được bằng lời.

Trải qua một ngày đầy vui vẻ, sau khi trở về nhà Phong Hi liền nằm lên sofa

– Hôm nay chơi vui quá đi mất. Ba ơi, lần sau con muốn đi nữa.

– Được thôi, lần sau ba sẽ đưa con đi. Con mau đi tắm đi.

– Vâng ạ.

Phong Hi nghe lời liền chạy vào phòng lấy quần áo để đi tắm. Diệp Ân Tuấn cũng ngồi xuống sofa, lấy điện thoại ra xem lại mấy tấm ảnh hôm nay anh đã chụp, có cả con gái và vợ của anh nữa. Hai mẹ con thật sự rất xinh đẹp. Cả ngày trong khu vui chơi anh phát hiện ra rất nhiều ánh mắt để ý đến gia đình mình. Mỗi người đi qua đều không nhịn được mà ngoái lại nhìn gia đình anh thêm một lần nữa. Anh tự nói một mình

– Gia đình mình đúng là toàn cực phẩm. Đến con gái và vợ cũng xinh thế này, nếu không cố gắng giữ gìn sẽ dễ mất lắm đây.

Nói xong anh liền đem mấy tấm ảnh xinh đẹp vừa rồi đăng lên Weibo cho toàn thể mọi người đều ngắm. Ngoài ra anh còn để thêm dòng trạng thái:" Phu nhân và tiểu công chúa". Dòng trạng thái này chính là muốn nói An Nhiên và Phong Hi chính là vợ con anh với tất cả mọi người. Lần trước anh chia sẻ lại bài viết của nhiếp ảnh gia kia mọi người cứ nghĩ anh chỉ thấy đẹp nên chia sẻ lại, lần này anh đăng là để đính chính lại.Làm xong anh cười rất thỏa mãn, lười biếng ngả người dựa vào ghế. Đang rất thoải mái thì bị An Nhiên gọi

– Diệp Ân Tuấn, khi nào anh mới chịu về nhà anh vậy?

– Đây chẳng phải là nhà của anh sao?

– Đây là nhà anh khi nào chứ? Tốt nhất anh nên trở về nhà của mình đi, nếu không “hoàng ngạch nương” của anh lại đến nói tôi bám lấy anh thì không hay cho lắm.

– Mẹ anh không làm thế đâu, em yên tâm để anh ở đây là được. À đúng rồi, em đã nói với ba mẹ chuyện đó chưa? – Anh chuyển chủ đề.<code>– Chuyện đó để lát nữa tôi gọi nói với ba. </code>Nói xong cô liền quay lưng bỏ đi vào phòng. Diệp Ân Tuấn lại lười biếng nằm ngửa ra. Được một lát thì Phong Hi tắm xong, anh cũng không chần chừ mà vào phòng vợ lấy quần áo để đi tắm.

… Anh vừa mới bước từ nhà tắm ra đã thấy An Nhiên mặt mày có vẻ khá tức giận ngồi ở sofa chờ sẵn. Anh từ từ lại gần hỏi

– Vợ, có chuyện gì sao?

– Anh còn hỏi sao? Cái này là cái gì?

Cô đưa điện thoại lên trước mặt anh. Còn tưởng chuyện gì nghiêm trọng, anh ngồi xuống bên cạnh cô

– Chẳng phải là anh đang công khai với mọi người sao?

– Đang yên đang lành anh công khai làm gì chứ!? Anh…

Cô cũng không biết nói gì nữa. Bởi theo lý mà nói thì đối với cô nó là chuyện tốt mà. An Nhiên quay mặt đi hướng khác, một lát sau cô mới quay lại nói tiếp

– À thì… còn về chuyện đó tôi nói với ba rồi. Ba bảo cuối tuần sau rảnh.

– Cảm ơn bà xã.

Anh cười ôm lấy cô rồi hôn tới tấp lên mặt. An Nhiên ngượng ngùng liền đẩy ra nhưng không được

– Diệp Ân Tuấn, này này này anh mau bỏ ra.

Hai người cứ ngồi chơi như vậy khá lâu, đến khi Phong Hi đi ra mới yên tĩnh trở lại. Cô bé cầm quyển sách và quyển vở đến gần

– Ba, mẹ, con đang học bài mà.

Hai người cười ngượng. Đúng là hai người đã quên mất còn có Phong Hi ở trong phòng. Cô bé bước đến gần ba hơn rồi chỉ vào câu hỏi trong sách

– Ba ơi, câu này con không làm được. Ba giải giúp con đi.

Diệp Ân Tuấn nhận lấy cuốn sách, xem sơ qua đề bài sau đó ngước lên nhìn con gái mình, vẻ mặt không thể tin cho lắm

– Phong Hi, đây là đề toán của học sinh lớp 7 đấy, con có chắc con là học sinh lớp 1 không?

– Con đúng là học sinh lớp 1 mà. – Cô bé khẳng định.

Diệp Ân Tuấn cảm thán. Trời ơi con gái mình đúng là thiên tài rồi. Anh để con gái ngồi vào trong lòng rồi từ từ giảng bài toán cho cô bé. An Nhiên ngồi bên cạnh chăm chú nhìn hai người. Không lâu sau bài toán đã được giải, Phong Hi vui vẻ nhìn ba

– Cảm ơn ba.

– Phong Hi này, con đang làm toán lớp 7, vậy có nghĩa là toán của tiểu học con đã làm hết rồi sao?

– Đúng rồi ạ, môn nào con cũng đã học hết rồi. Khi nào rảnh con đều tranh thủ học hết.

– Con giỏi quá rồi đó. Đúng là được di truyền từ ba mẹ. Vậy ba để con học nhảy lớp, được không?

Phong Hi hơi do dự một chút

– Học… học nhảy lớp sao? Con sợ không làm được.

– Không sao, sang lớp 2 ba sẽ làm thủ tục để con lên học thẳng lớp 5. Ba tin con gái của ba.

– Con sẽ thử ạ.

Anh xoa đầu cô bé. An Nhiên từ nãy đến giờ chỉ nhìn mà không nói gì. Phải nói thật rằng, cô thật sự mê cái lúc dịu dàng như vậy của Diệp Ân Tuấn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK