An Nhiên tỉnh lại sau một ngày hôn mê. Điều đầu tiên cô tỉnh dậy là muốn thấy con gái. Tiểu Vân bế đứa bé lại rồi để bên cạnh cô. Ánh mắt của An Nhiên tràn đầy hạnh phúc, còn suýt rơi nước mắt. Con của cô cũng bình an đến với thế giới này. Bác sĩ đi vào mỉm cười
– Chúc mừng Diệp thiếu phu nhân mẹ tròn con vuông. Mời người nhà đặt tên cho đứa bé.
An Nhiên ngơ ngác nhìn quản gia. Chẳng lẽ là chưa đặt tên thật. Quản gia hiểu ý liền gọi cho Diệp Ân Tuấn lần nữa nhưng liền bị anh thẳng thừng
– Tôi đã nói rồi, không có chuyện gì quan trọng thì đừng gọi cho tôi. Đặt tên gì thì đặt đi.
Nghe được câu trả lời, ánh mắt An Nhiên cùng mọi người liền đồng loạt trở nên không vui. Cô cúi xuống nhìn đứa bé nhỏ nhắn trong vòng tay rồi nói
– Phong Hi, con bé sẽ tên Diệp Phong Hi.
Cô muốn con của cô sẽ mang sự tự do thoải mái của gió, mang đầy niềm hi vọng của cuộc sống. Vị bác sĩ cảm thán
– Phong Hi, tên rất hay như ý nghĩa của nó. Tôi sẽ báo lại cái tên này. Mọi người cứ nói chuyện tôi đi đây.
Tiểu Dĩnh lấy ly nước ấm cho An Nhiên uống rồi giúp bế đứa bé. Diệp Ân Tuấn vẫn không đến hay để tâm đến đứa bé lần nào. Xem ra anh ta thật sự cực kì ghét nó. Tĩnh dưỡng trong bệnh viện hơn một tuần tại phòng riêng cao cấp, luôn có các bạn cùng quản gia Lý túc trực bên cạnh, An Nhiên nhanh chóng khỏe lại rồi được đưa về biệt thự. Bên cạnh phòng cô đã được sửa sang lại để làm một phòng em bé rất đáng yêu, hợp với bé gái do quản gia Lý yêu cầu. Ông cũng đã báo chuyện An Nhiên đã sinh cho ông bà Diệp biết. Tất nhiên Diệp phu nhân chẳng quan tâm, Diệp lão gia cũng chỉ ơ thờ bảo ông hỏi thăm hộ một câu.
Tịch Uyên nghe tin An Nhiên đã sinh xong nên liền tự mình đến biệt thự Dạ Uyển một chuyến để " thăm" hai mẹ con. Cô ta đến được mọi người chào đón rồi đưa lên phòng em bé.
– Yooo, đứa trẻ này cũng đáng yêu đấy chứ. Nó tên là gì vậy An Nhiên?
– Diệp Phong Hi.
An Nhiên nhàn nhạt nói 3 chữ. Cô biết cô ta đến đây là để châm chọc, châm chọc rằng con của cô sinh ra trong sự chán ghét của mọi người trong gia đình họ Diệp, thậm chí là cả ba mẹ ruột của cô.
– Là do anh Ân Tuấn đặt tên này sao? Nghe hay đấy.
– Do tôi tự đặt.
– Chậc chậc chậc, đáng yêu thế này mà lại bị ghét bỏ, mà nhìn cũng chẳng giống ai...
– Nếu cô đến đây để xem con tôi thì cô đã xem xong rồi, châm chọc cũng đã châm chọc rồi, liệu cô có thể đi chưa?
Tịch Uyên càng tỏ thái độ khiến người khác thấy ghét, lại móc mỉa An Nhiên
– Thôi nào, cô đừng như vậy chứ. Dù sao cô cũng đâu phải Diệp thiếu phu nhân được công nhận. Sinh cũng sinh rồi, mau ma rời khỏi anh ấy đi.
– Khó khăn lắm mới bám được Diệp gia, cô nghĩ tôi sẽ buông bỏ à?
An Nhiên chán ghét trả lời lại. Nhưng trong suy nghĩ của cô, nếu chỉ vì cái chức Diệp thiếu phu nhân hữu danh vô thực này mà đánh mất đi nhiều thứ bên cạnh, kể cả ba mẹ thì cô thà không làm còn hơn.
– Đừng bám lấy làm gì, lúc anh ấy vứt cô đi sẽ tội nghiệp lắm.
– Tôi biết cô thích Diệp Ân Tuấn, dù sao cũng trên danh nghĩa là chồng tôi, chừng nào chúng tôi ly hôn sẽ đến lượt cô. Được rồi, cảm ơn Tịch tiểu thư hạ giá đến thăm. Con gái tôi muốn ngủ rồi, mong cô đi về cho hoặc cô đi đâu tùy cô.
Ý tứ đuổi khách rất rõ, Tịch Uyên cũng không tức giận. Cô ta xuống phòng khách ngồi chờ Diệp Ân Tuấn đi làm về. Diệp Ân Tuấn vừa về đến nhà đã bị cuốn ở phòng khách, bắt anh chơi cùng. Lúc đó An Nhiên tranh thủ bế con ra sân đi dạo cho thoáng đãng nên đã thấy hành động thân mật ấy, cô chẳng quan tâm, cứ thế lướt qua. Cô và Diệp Ân Tuấn không một chút dính líu gì với nhau về mặt tình cảm, nhưng lại có một sợi dây kết nối rõ rệt chính là Phong Hi. Cô rất muốn từ bỏ cái chức Diệp thiếu phu nhân nhưng muốn cho con gái một gia đình trọn vẹn như bao đứa trẻ bình thường khác nên nhẫn nhịn chịu đựng.